Editor: Aubrey.
Từ nhà lý chính trở về, cho đến khi đã về tới nhà. Từ xa xa Nguyên An Bình đã nhìn thấy Lý Tự đang đứng ở trước cửa nhà mình, trong tay còn đang ôm một con chó nhỏ.
Nguyên An Bình mở khoá cửa ra, để cho Lý Tự đi vào. Nhìn đến con chó mực con mà nhóc đang ôm trên tay, hắn liền đưa tay ra nhận lấy, rồi cùng con chó con kia nhìn nhau vài giây.
“Ân! Rất có tinh thần.” Nguyên An Bình biểu thị bản thân rất hài lòng.
Lý Tự chơi đùa với chó con, vươn ngón tay ra chọc chọc chó nhỏ: “Con chó này là ta xin được từ nhà Chu Vượng, một tháng sau nó trưởng thành là có thể cho nó ăn thức ăn. Trong ba con thì con này là được sinh tốt nhất, nên mới bị ta ôm đi. Hắn cũng cảm thấy rất là không nỡ, nhưng đáng tiếc thức ăn cho chó vốn không đủ, nên nhà bọn họ không thể nuôi chúng được. Hai con còn lại khẳng định cũng không nuôi nổi, không phải đem tặng người khác thì thế nào cũng bị ném đi làm chó hoang.”
Nguyên An Bình nhìn đến con chó con trên tay mình, nói với Lý Tự: “Chờ ta đưa cho ngươi một ít tiền, rồi ngươi đi qua bên đó ôm hai con còn lại về đây.”
Lý Tự có chút không rõ, liền không nhịn được khuyên hắn: “Ngươi nuôi nhiều như vậy làm gì? Hiện tại, con chó này còn nhỏ nên cũng không có điểm gì nổi bật. Nhưng chờ đến khoảng một hai tháng sau, chúng nó lớn lên sẽ ăn rất nhiều, quá lãng phí lương thực.”
Nguyên An Bình đem chó con thả xuống mặt đất, để cho nó chạy đi rồi giải thích với Lý Tự: “Không sao, hiện tại ta nuôi nổi. Nhà ta cũng chỉ có duy nhất một mình ta ở, có thêm một vài con chó thì sẽ tốt hơn.”
Lý Tự ngẫm lại, Nguyên An Bình vừa được người khác cho không ít bạc, có nuôi thêm vài con chó hẳn cũng không sao. Nhóc cũng rất yêu thích chó, chỉ là thức ăn cho người trong nhà ăn còn không đủ, nơi nào còn dư mà đem cho chó ăn.
“Vậy được rồi, ta sẽ giúp ngươi đi một chuyến.”
Nguyên An Bình đi vào trong nhà cầm ra mười lăm văn tiền đưa cho nhóc: “Đi đi.”
Sau đó, hắn liền đi vào trong nhà cầm ra một cái bánh cùng với một cái đĩa. Ngồi chồm hỗm dưới đất, đem bánh bẻ nhỏ ra rồi bỏ vào trong đĩa, hắn vẫy tay với con chó con: “Lại đây, có thức ăn cho ngươi đây.” Nói xong, liền đưa tay chỉ vào cái đĩa.
Chó con ngửi thấy có mùi thơm, liền thử thăm dò đi về hướng cái đĩa, nó cúi đầu ngửi ngửi một cái, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyên An Bình, thật giống như nó đang xác định xem thứ này có phải là cho nó ăn hay không.
Nguyên An Bình cầm lên một khối đưa tới bên mép của nó, động tác này khiến cho chó con hiểu rõ, nên nó liền lập tức cúi đầu ăn. Sau đó, Nguyên An Bình liền đưa tay chỉ chỉ cái đĩa: “Ăn đi, ăn đi! Tất cả đều là của ngươi.”
Sau khi chó con xác định những thứ này là thực sự cho nó ăn, nên liền tập trung mà ăn hăng say.
Nguyên An Bình sờ sờ lên đầu chó con, hắn cũng coi như là nhất thời nổi lòng tham nên phải nuôi một con chó. Ai biết được tên Chương Lâm Dịch kia có phái võ lâm cao thủ nào đó đến theo dõi hắn hay không, tuy rằng hắn không sợ, nhưng hắn chỉ sợ không gian của mình bị phát hiện mà thôi.
Khứu giác cùng với thính giác của loài chó vốn rất nhạy bén, ít nhất chúng cũng có thể giúp đỡ hắn để ý một chút. Đương nhiên, hắn cũng phải tận lực giảm bớt việc sử dụng không gian, tránh cho bí mật này bị người khác chú ý.
Chờ đến khi ba con chó nhỏ đều tập hợp đầy đủ, Nguyên An Bình nhìn đến ba con chó con, ngoại trừ chúng có gầy yếu một chút thì kỳ thực chúng cũng rất đáng yêu.
Nguyên An Bình đưa cho Lý Tự một khối điểm tâm xem như là tiền công, sau đó hắn liền lấy ra một cái bọc giấy khác: “Cái này buổi tối ngươi nhớ đưa cho y.”
Lý Tự tất nhiên biết được người mà Nguyên An Bình nhắc tới là ai: “Bảo đảm sẽ đưa tới.”
Sau khi Lý Tự rời đi, Nguyên An Bình cũng liền đem đại môn đóng lại, hắn lấy một chút thức ăn đem cho hai con chó nhỏ còn lại. Sau đó, hắn nhìn đến ba con chó con đang chơi đùa trong sân, âm thầm suy tư một chút: “Đến đây! Ta đặt tên cho các ngươi.”
Hắn nói xong liền chỉ vào con chó nhỏ với toàn thân đen thui: “Ngươi gọi là Nghiên Mực.” Thực ra, hắn vốn định gọi là Tiểu Hắc, nhưng lại sợ rằng sẽ trùng với tên của người trong thôn.
Tiếp theo, hắn liền chỉ vào một con chó đen khác có một nhúm lông màu trắng ở trên ngực và chân: “Ngươi gọi là Tiểu Điểm.”
Cuối cùng, hắn đưa tay chỉ vào một con chó màu nâu, nhưng da lông lại có chút không đồng đều: “Còn ngươi thì gọi là Harry.”
Trong lòng âm thầm bày ra phương pháp khiến cho chúng nó chấp nhận tên của mình, rồi hắn liền thả cho bọn chúng đi chơi.
Vào trong phòng ngủ, Nguyên An Bình nhìn đến đống đồ hỗn loạn ở trên giường. Hắn nghĩ vẫn nên sắp xếp lại một chút mới tốt, nhưng phiền toái nhất chính là số vải vóc kia.
Chương Lâm Dịch đưa cho hắn mười hai khúc vải, hắn liền vội vàng sờ soạng một chút, xác thực đều là những loại vải rất tốt. Nếu như Nguyên An Bình biết được mỗi khúc vải này đều có giá lên tới mấy chục văn, hoặc hơn hai trăm văn tiền, thì cũng sẽ biết Chương Lâm Dịch kia hào phóng đến cỡ nào.
Nguyên An Bình cũng đã mua bốn khúc vải được may bằng sợi bông, đều là những loại vải có màu tối. Hắn định dùng chúng để làm vỏ chăn cùng chăn bông, cũng để hảo che giấu những chỗ bị rách trên chăn, bởi vì vậy nên hắn mới mua thêm một ít kim chỉ. Còn việc may vá như thế nào, tạm thời thì hắn không cần để ý tới.
Nhiều vải vóc như vậy, hắn không biết nên đặt ở nơi nào, tạm thời thì hắn cũng không có ý định thu vào trong không gian. Đành trước tiên sửa soạn lại một chút rồi đặt ở cuối giường, cũng may giường của hắn cũng đủ dài, mà ngay cả cái đầu của hắn cũng còn chưa đủ cao.
Đem hai bộ chăn đệm cùng với ba bộ áo lông mới mua, cộng thêm ba đôi giày bông đều đem đi ra ngoài sân phơi nắng. Hắn còn mua thêm mười cân bông gòn, chuẩn bị làm một ít đồ vật giữ ấm.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ngoài ra, hắn cũng vừa mua thêm mười cuốn sách, có ba cuốn liên quan tới lịch sử, một quyển du ký và một quyển thi thư. Còn có một quyển giới thiệu tỉ mỉ chế độ thi khoa cử của các triều đại khác nhau, một quyển khác thì hắn thấy trông nó khá giống với một cuốn sách thư pháp. Còn ba cuốn sách còn lại, hắn nghe nói rằng nếu như muốn thi khoa cử thì nhất định phải học ba cuốn sách này.
Bản thân hắn thì chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi thi khoa cử, lý do mà hắn mua ba quyển sách này là vì suy nghĩ cho những hài tử kia. Hắn nghĩ thầm, nếu như trong số đám hài tử có một hai đứa am hiểu việc đọc sách, hắn có thể sẽ để cho bọn nhỏ thử sức.
Ngoại trừ sách, hắn còn mua thêm một ít giấy phổ thông cùng với bút mực. Cũng không thể trách người nhà nông chu cấp không nổi cho con mình đọc sách, chỉ với nhiêu đây đồ vật mà đã thu của hắn hết hai ba lượng bạc, phần lớn là tiêu vào việc mua sách.
Đem sách đặt ở trên bàn sát trong góc tường, nhìn đến cái bàn kia, Nguyên An Bình nghĩ thầm, hắn xác thực cần phải mua thêm một số đồ vật gia dụng.
Còn lại ở trên giường đều chỉ là những món đồ vật linh tinh, có điểm tâm, đường, trái cây khô, còn có một ít trà bánh, đều là chuẩn bị để làm thức ăn đãi khách hoặc dùng làm lễ vật tặng người. Trước tiên, hắn đem chúng đặt ở trên một cái bàn nhỏ. Tiếp theo, chính là cái rương bạc vụn kia, cùng với sáu cái hộp gỗ tinh xảo.
Hắn mở ra nhìn một chút, có năm cái hộp trong đó đều chính là dược liệu, hắn chỉ nhận ra nhân sâm cùng với nhung hươu, còn ba loại khác thì hắn không nhận ra. Mà bên trong một chiếc hộp khác thì lại chứa một ít đồ trang sức, hai loại ngân trâm, một cây là hình một cành hoa, một cây còn lại thì đơn giản hơn một chút nhưng điêu khắc thì lại rất tinh xảo, hai loại trâm có hình thức đơn giản thì thích hợp để cho nam tử dùng, còn lại là một đôi vòng tay nhỏ nhắn bằng vàng.
Nguyên An Bình cho rằng là do người quản gia kia bỏ nhầm, kỳ thực đây chính là lễ vật tiêu chuẩn mà Chương phủ thường đưa cho khách nhân. Không quản Chương Lâm Dịch muốn đưa cho khách nhân cái gì, hạ nhân đều sẽ đưa thêm sáu cái hộp như thế.
Hắn đem số hộp này cùng với cái rương bạc đi đến phòng chứa tạp vật, bỏ vào một cái rương gỗ ở bên trong.
Thu thập xong đồ vật ở trong phòng ngủ, hắn lại đi ra gian nhà chính, ở trên mặt đất cũng có rất nhiều đồ vật khác chưa được sắp xếp. Hắn mua một cái nồi sắt lớn, một ít chén, đĩa, đũa cùng với một vài cốc trà và một cái ấm đựng trà, cộng thêm một vài cái tách bằng sứ cùng với hai cái chậu tương đối lớn cũng được làm bằng sứ, chuẩn bị dùng để đánh răng rửa mặt. Còn có năm cái bình nhỏ đều có nắp, hắn định dùng để đựng một ít gia vị. Hai cái chậu gỗ một lớn một nhỏ thì dùng để giặt quần áo, hoặc dùng để rửa mặt đều được. Vốn là hắn muốn mua thêm một cái thùng để tắm, nhưng đáng tiếc không thể để trên xe ngựa được.
Ngoại trừ đồ dùng gia dụng, hắn còn mua thêm một ít gia vị, lương thực, thịt lợn còn có xương lợn và một ít cải thảo, cùng với một số thức ăn khác. To to nhỏ nhỏ chất thành một đống, hắn liền động thủ đem đồ vật bày ra hảo, sau khi thu thập thoả đáng, hắn liền đi tới phòng chứa tạp vật.
Nhà hắn tổng cộng có hai cái gian phòng, nhưng gian phòng quá ít thì có hơi phiền toái một tý. Từ khi hắn thu nhận nhiều hài tử về nhà, hắn liền quyết định sẽ đem phòng chứa tạp vật sửa sang lại một chút. Nếu không, đợi cho đến khi trời âm u có tuyết rơi, để cho bọn nhỏ ở trong phòng học tập, thì chúng chắc chắn sẽ chen lấn, xô đẩy nhau.
Trước tiên, hắn đem nông cụ ở trong phòng chứa tạp vật chuyển tới khu chứa củi ở sân sau. Sau đó, hắn liền lôi ra một số giày dép cùng với quần áo rách rưới của nguyên chủ đem ra bên ngoài, một số bao gạo cùng với một vài củ khoai lang thì đem chúng di chuyển tới gian nhà chính. Tiếp theo, bên trong chỉ còn lại một cái giường gỗ chỉ đủ cho một người nằm. Hắn lôi chiếc giường này ra ngoài, rồi đem đặt nó ở sân sau, sau này có thể dùng nó để phơi nắng một số đồ vật.
Sau khi quét dọn sạch sẽ phòng chứa tạp vật, xem như là Nguyên An Bình đã thu thập xong. Hắn chuẩn bị đem quần áo cũ cùng với giày cũ đều vứt đi, nhưng khi hắn đang ôm chúng đi ra ngoài, thì lại bắt gặp Hoắc Tiểu Hàn đang đi ngang qua.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến đống quần áo mà hắn đang ôm trên tay: “Ngươi tính đi giặt quần áo sao?”
Nguyên An Bình lắc lắc đầu: “Ta dự định đem số quần áo cũ này vứt đi, còn có một ít chăn đệm cũ, chúng đều quá cũ kỹ rồi.”
Hoắc Tiểu Hàn có chút không hiểu: “Đem quần áo cùng với đệm chăn đều ném đi, vậy thì ngươi lấy cái gì mà xài?”
Nguyên An Bình nhìn xung quanh nhà hắn, thấy không có ai nên hắn liền nói: “Ngươi vào trong nhà trước đi.”
Hoắc Tiểu Hàn vừa đi vào trong sân thì rõ ràng nhìn thấy Nguyên An Bình đang phơi đệm chăn cùng với quần áo bông mới tinh, nên y có chút bất ngờ.
Nguyên An Bình mỉm cười giải thích với y một chút, đương nhiên là phải trùng khớp với lời mà hắn giải thích với đám nhóc Lý Tự. Tuy nhiên, hắn chỉ nói ra một số tiền tượng trưng mà Chương Lâm Dịch đã đưa cho hắn, nếu như hắn thực sự nói ra con số lớn kia, sợ sẽ hù cho y chết mất.
Cho dù chỉ là hai trăm lượng bạc, nhưng Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy số tiền này rất nhiều. Dù sao thì ở đây chỉ cần có từ ba đến năm lượng bạc, là có thể thú một lão bà về nhà rồi, nhưng y cũng cảm thấy rất mừng cho Nguyên An Bình: “Thật sự là quá tốt, có nhiều bạc như vậy thì ngươi không cần phải lo lắng bất cứ cái gì nữa.”
Nguyên An Bình cười nói: “Ta có mua một ít bánh ngọt, ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi ăn.”
Đối với chuyện cứ mỗi lần Nguyên An Bình nhìn thấy y là đều muốn cho y một chút đồ ăn, Hoắc Tiểu Hàn đã sớm quen rồi. Y ở trong sân chờ, lại bỗng dưng nhìn thấy có ba con chó nhỏ từ phía sau hậu viện chạy ra, chúng nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn, liền hướng về phía y mà dùng âm thanh non nớt sủa vài tiếng.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy chúng nó cũng rất yêu thích, con chó nhỏ như vậy hẳn là không có tính công kích gì đâu. Y liền tiến lên muốn sờ sờ chúng nó một chút, ba con chó con ngửi ngửi y một cái rồi liền để yên cho y sờ.
Thời điểm Nguyên An Bình đi ra, phát hiện Hoắc Tiểu Hàn đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chơi đùa với chó con. Trên gương mặt của hắn cũng tràn đầy tươi cười, nghĩ thầm, quả nhiên là tiểu hài tử.
Nguyên An Bình đem một bọc điểm tâm đưa cho y, sau đó hỏi: “Lát nữa ngươi có đi đốn củi không?”
Thấy Hoắc Tiểu Hàn gật đầu, hắn liền không nhịn được hỏi tiếp: “Nhà các ngươi làm gì mà cần dùng nhiều củi như vậy? Mà sao chỉ có một mình ngươi đi đốn củi?”
“Cũng không dùng gì nhiều, chỉ là nương ta muốn dự trữ nhiều củi một chút, rồi đem lên thị trấn bán lấy tiền.”
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút: “Ngươi xem, hay là như vầy đi. Ngươi trở lại nói với nương của ngươi, mỗi ngày vào lúc chạng vạng ngươi sẽ đem một gánh củi đến cho ta, một gánh củi tương đương với năm văn tiền. Mỗi buổi chiều, ngươi chỉ cần đi dạo quanh chân núi là được, không cần thiết phải đốn thật nhiều củi. Như vậy, ngươi cũng sẽ bớt cực khổ hơn một chút, còn có thể tới chỗ của ta ăn cơm tối.”
Trước đây, hắn cũng đã từng nghĩ đến ý đồ này, chẳng qua là do lúc đó không có tiền nên cũng không thể thực hiện được.
Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng lắc đầu: “Ta không thể để cho ngươi phí tiền như vậy được, việc đốn củi cũng không đến nỗi mệt, nên ngươi không cần phải lo lắng cho ta.”
Nguyên An Bình giải thích với y: “Ngươi không hiểu, ngươi vẫn còn nhỏ như thế, cứ luôn cực khổ làm việc như vậy sẽ ăn không đủ no, chẳng những khiến cho ngươi khó cao, mà còn có nguy cơ tổn thương đến cơ thể, đây mới chính là vấn đề nghiêm trọng nhất. Ngươi cũng biết hiện tại ta có tiền, mỗi ngày bỏ ra năm đồng tiền thì cũng không đáng bao nhiêu cả. Với lại, ta cũng không phải sẽ luôn mua củi của nhà ngươi, đợi đến khi trời ấm trở lại thì ta sẽ không mua nữa. Ngươi nghe lời ta đi, sau này cứ mỗi buổi tối hãy đi tới chỗ của ta ăn cơm, ta cũng không cần phải nhọc lòng suy nghĩ xem mỗi buổi tối nên đưa cho ngươi ăn cái gì.”
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu, nghẹn ngào đáp: “Nguyên An Bình! Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như vậy.”
Nguyên An Bình nhìn thấy y vừa khóc, liền vỗ vỗ bờ vai của y mà an ủi: “Đừng khóc a, ta tốt với ngươi không phải là chuyện rất tốt sao? Hơn nữa, ta cũng rất là dễ tính, nên ngươi cũng đừng nên cảm thấy ta có ân đức gì đó với ngươi. Hai chúng ta quen biết với nhau cũng đã lâu, ta xem ngươi như là bằng hữu của ta, cũng không thể chỉ mình ta hưởng phúc mà để cho ngươi phải chịu khổ. Nghe ta! Đừng khóc nữa, chuyện mua củi cứ quyết định như vậy đi.”
Hoắc Tiểu Hàn vội lau nước mắt: “Ta nghe ngươi, nhưng mà không cần năm văn tiền. Ngươi đưa cho ta ba văn tiền là được rồi, ở trên thị trấn cũng bán với cái giá này.”
Nguyên An Bình gật đầu nói hảo: “Ngươi đồng ý là được.” Nói xong, hắn liền tiếp tục chuẩn bị đem đồ vật đi vứt.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến số đệm chăn trên tay hắn: “Tất cả những thứ này, ngươi dự định sẽ ném đi thật sao?”
Y lại cảm thấy có chút đáng tiếc, tuy rằng chăn đệm và quần áo này có chút cũ. Nhưng chỉ cần vá lại một chút, thì vẫn có thể dùng lại được.
Nguyên An Bình nhìn về phía y, thấy trong mắt y lộ ra một tia tiếc nuối: “Ngươi muốn không?”
Hoắc Tiểu Hàn gật đầu, y có chút ngượng ngùng nói: “Nếu như ngươi thật sự không cần nữa thì để cho ta đi, thực ra thì số chăn đệm và quần áo cũ này vẫn còn rất hữu dụng.”
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy thì ngươi cầm lấy đi, tuy rằng ta cũng muốn đưa cho ngươi một số đồ mới, nhưng mà ta biết cho dù ngươi có đem về thì cũng không xài được. Không bằng như vậy đi, ngươi dùng số quần áo rách rưới này để may áo bông và quần bông, ta sẽ đưa cho ngươi một ít bông gòn mới, sẵn tiện ngươi cũng nên nhét một ít bông gòn vào trong đệm chăn luôn đi. Ngươi nhớ phải đem quần áo làm cho cũ nát một chút, bọn họ nhìn không lọt mắt sẽ không đi tranh đoạt với ngươi.” Hắn cảm thấy kế sách này cũng khá là ổn.
Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy mình có thể làm được: “Trước tiên, ngươi đừng vội đưa bông gòn cho ta, đợi ta đem những thứ này về nhà trước đã.”
“Được.”