Editor: Aubrey.Bàn Đôn ngồi ở trong xe ngựa, xuyên thấu qua cửa xe nhìn cảnh vật hai bên đường, đầy mặt hưng phấn. Trong lòng bé suy nghĩ đợi khi nào trở về phải cùng các tiểu đồng bọn hảo hảo khoe khoang một chút, rằng bé đã từng được ngồi xe ngựa a. Vừa nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của các tiểu đồng bọn, Bàn Đôn liền không nhịn được bắt đầu cười hắc hắc.
Hoắc Tiểu Hàn giúp đỡ Trọng Tôn Thụy chăm sóc cho Trọng Tôn Liên Giác vẫn còn hôn mê, nhìn thấy bộ dạng Bàn Đôn cao hứng như vậy, y cũng nhịn không được cười cười, cũng có thể hiểu được tâm tình vui vẻ hiện tại của Bàn Đôn.
Mà Nguyên An Bình đang dựa vào vách xe thì lại đang tự hỏi nên thu xếp cho hai ông cháu này như thế nào, nhà của hắn thì không còn dư phòng để cho hai ông cháu kia trụ, mà căn phòng trống duy nhất thì đang được dùng làm phòng học. Bây giờ, biện pháp duy nhất là thuê một nơi để cho hai người này ở.
Thế nhưng, hiện tại còn vướng phải chuyện Trọng Tôn Liên Giác đang bị thương, cần phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, phòng ở không thể quá kém. Hắn dự định lát nữa trở về thôn sẽ hỏi thăm bọn nhỏ một chút, dù sao thì hắn cũng không hiểu biết nhiều về tình hình trong thôn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, thầm nghĩ
"Y cũng phải thuê phòng trụ, không thì để y và hai ông cháu này ở chung đi, cũng có thể chăm sóc tốt cho Trọng Tôn Liên Giác. Dù sao thì Trọng Tôn Thụy cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, còn nhỏ như vậy mà phải chăm sóc cho người khác, khẳng định lực bất tòng tâm."Hắn nghĩ xong, liền đem ý định của mình nói cho Hoắc Tiểu Hàn nghe một chút.
Tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn sẽ không cảm thấy khó chịu với ý định này: "Hảo a! Ở cùng một chỗ cũng thuận tiện hơn."
"Cảm ơn các ngươi, các ngươi thật tốt." Trọng Tôn Thụy rất cảm kích nhìn về phía bọn họ, bé không nghĩ tới Nguyên An Bình cư nhiên sẽ thu nhận bọn họ, còn có được một chỗ ở. Bé nhìn về phía gia gia trong lòng mình, điều này khiến cho bé cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Dọc đường, Nguyên An Bình nghĩ đến tình huống của hai ông cháu Trọng Tôn Thụy, liền đặt mua cho bọn họ vài thứ, sau đó liền đi ra ngoài cổng thị trấn hội hợp với cha nương của Bàn Đôn.
Vừa nhìn thấy cha nương, Bàn Đôn liền nằm nhoài trên cửa sổ xe hướng về phía bọn họ hô lớn: "Cha! Nương! Con ở đây."
Thái Tiểu Hoa nhìn thấy nhi tử đang ở trên một cỗ xe ngựa, liền rất là bất ngờ: "Nhi tử a! Sao con lại ở trên xe ngựa a?"
"An Bình ca ca cũng ở trên xe ngựa a."
Nguyên An Bình đi xuống xe ngựa, kể lại tình huống cho vợ chồng bọn họ nghe: "Sau khi hồi thôn còn phiền các ngươi giúp ta một tay."
Nguyên Hoà Tráng rất sảng khoái đáp ứng: "Chuyện này thì không hề gì."
Từng người bọn họ bắt đầu xuất phát hồi thôn.
Ngày hôm nay khí trời âm lãnh, có chút nhớ đến cảm giác khi có tuyết rơi. Tại thời điểm trời đông giá rét như thế này, đa số thôn dân sẽ vùi mình ở trong nhà, hoặc là nằm ở trong ổ chăn tán gẫu, không thì đốt một đống lửa rồi cả nhà cùng nhau ngồi tụ lại trò chuyện. Một năm bốn mùa, không ngày nào là nông dân không bận việc, chỉ có vào lúc mùa đông lạnh giá như thế này thì bọn họ mới có cơ hội được nghỉ ngơi một chút.
Không giống với những người lớn sợ lạnh, những tiểu hài tử dường như không bao giờ dùng hết tinh lực. Cho dù ngoài trời đang rét lạnh như vậy, nhưng bọn chúng vẫn tụm năm tụm ba tụ lại chơi với nhau, chơi những trò rượt đuổi mà thường ngày bọn chúng vẫn hay chơi, thật sự rất dư thừa tinh lực.
Trên mảnh đất trống ở cửa thôn, lúc này đang có mười mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi ném tuyết. Chỗ đó vốn được dùng làm nơi phơi thóc sau khi thu hoạch lúa, đất trống nơi đó rất lớn, cũng vừa được khai thông.
Bất quá, bởi vì ngày hôm nay biết được tin Nguyên An Bình sắp quay về, nên có rất nhiều hài tử cùng nhau tụ tập ở trước cửa thôn, một bên chơi một bên chờ bọn họ.
Lý Tự ném một đống tuyết về phía những đứa trẻ đang né tránh, nhóc nhìn về phía cửa thôn một chút, nghĩ thầm
"Sớm biết như vậy, ta liền mặt dày đi cùng với Bàn Đôn, còn có thể được lên thị trấn chơi một chút."Đám con nít chơi rất hứng khởi, cũng thỉnh thoảng chú ý tới phương hướng cửa thôn một chút. Cho nên khi thấy xe của Nguyên An Bình xuất hiện, một ít hài tử liền phát hiện rất nhanh.
"An Bình ca bọn họ trở về."
"Ồ! Là xe ngựa, bọn họ ngồi xe ngựa trở về a!"
"Vận may của Bàn Đôn thật tốt, có thể được ngồi xe ngựa a."
Lý Tự nhìn thấy Bàn Đôn từ đằng xa chui đầu ra hướng về phía bọn họ phất tay, lại càng cảm thấy bản thân không đi theo quả thực là đáng tiếc.
Xe ngựa đi đến cửa thôn, bọn nhỏ đều hiếu kỳ vây lại, Bàn Đôn cười hì hì xuống xe: "Khà khà, ta đã trở về!"
Lý Tự khinh thường: "Chúng ta cũng không phải đang chờ ngươi."
Nghe Lý Tự nói như vậy, Bàn Đôn cũng không thèm để ý, bé đi đến chỗ những đứa trẻ khác nói chuyện với bọn họ, thấy bọn họ đang chơi ném tuyết, bé cũng biểu thị muốn chơi cùng.
Nguyên An Bình thấy bọn chúng đều đang tụ tập ở nơi này chơi, liền nói với Lý Tự: "Ngày mai sẽ học trở lại, các ngươi về nhà nhớ hảo hảo ôn lại những chữ trước đây đã học, ta sẽ kiểm tra các ngươi. Ngươi giúp ta thông báo chuyện này lại cho những hài tử khác."
"Hảo! Ta đi nói cho bọn họ biết ngay đây." Chờ được Nguyên An Bình, biết được tin ngày mai sẽ học lại, một đám trẻ con sau khi nghe xong liền rời đi.
Xe ngựa tiếp tục đi về hướng nhà của Nguyên An Bình, đi được nửa đường thì cho Hoắc Tiểu Hàn xuống xe, Nguyên An Bình dặn dò y, bảo y đem chuyện phòng ốc nhanh tính toán cho xong, cũng bảo y nên đi đến chỗ của trưởng thôn một chuyến. Nguyên An Bình làm như vậy là bởi vì tính cách của Hoắc Tiểu Hàn quá hướng nội, thường ngày rất khó cùng người khác nói chuyện. Sau này muốn sống một mình, thì loại tính cách này cần phải sửa lại một chút, trong thôn không giống với nơi ở của hắn, quan hệ xóm giềng rất là quan trọng.
Cho nên, liên quan đến chuyện phòng ở, hắn liền để cho Hoắc Tiểu Hàn tự mình lo liệu, cũng xem như đây là một loại rèn luyện cho y.
Đến nhà, Nguyên An Bình xuống xe ngựa, mở cửa, để cho xe ngựa vào trong sân, sau đó liền giúp đỡ phu xe đem Trọng Tôn Liên Giác nhấc vào trong phòng rồi đặt lên giường sưởi. Sau khi đem đồ vật trên xe ngựa lấy ra, hắn liền cầm lấy tiền trả cho phu xe: "Lần này làm phiền ngươi hỗ trợ."
Phu xe nhận tiền, khách sáo nói vài lời với Nguyên An Bình, liền rời đi.
Nguyên An Bình nhìn về phía Trọng Tôn Thụy đang câu nệ đứng ở một bên, dặn dò bé: "Ngươi chăm sóc cho gia gia ngươi đi."
Nói xong, hắn liền ra khỏi phòng, dù sao cũng đã mấy ngày không trở về, gian phòng cần phải hảo hảo thu dọn một chút. Hơn nữa, thời gian cũng sắp đến trưa rồi.
...
Hoắc Tiểu Hàn đứng ở trước nhà trưởng thôn có chút do dự bất định, trong lòng có chút thấp thỏm. Nhưng nghĩ tới cuộc sống sau này, y cố gắng lấy dũng khí, nhấc chân đi vào bên trong: "Trưởng thôn... Trưởng thôn có ở nhà không?"
Trưởng thôn vốn đang nói chuyện với lão bà ở trong phòng, giúp lão bà nấu nước trông rất thanh thản. Nghe thấy có người gọi, ông cảm thấy âm thanh này có hơi xa lạ một chút, liền vén rèm lên đi ra, vừa thấy là Hoắc Tiểu Hàn, ông liền nhiệt tình nghênh đón y vào nhà: "Là Tiểu Hàn a! Xem bộ dạng này hẳn là ngươi đã hết bệnh rồi, mau vào, mau vào, trong phòng rất ấm áp."
Phu nhân trưởng thôn nghe thấy tên của Hoắc Tiểu Hàn, cũng vội vàng đi ra: "Ai ui! Ngươi không có chuyện gì thì quá tốt rồi, lần trước nghe nói ngươi bệnh đến lợi hại như vậy, thật là khiến người lo lắng a, mau vào đi."
Nhìn đến thần sắc của hai vợ chồng trưởng thôn, liền khiến cho y yên tâm hơn nhiều. Y rất sợ gặp phải người mặt lạnh, như vậy khiến cho y rất luống cuống a. Hoắc Tiểu Hàn có chút ngại ngùng cười cười, sau đó liền đi vào trong phòng, được phu nhân trưởng thôn nhiệt tình mời ngồi xuống.
Trưởng thôn xem sắc mặt y tuy còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt lên rồi, quả thật cũng yên tâm không ít. Lúc trước, ông cũng rất lo sợ Hoắc Tiểu Hàn sẽ có mệnh hệ gì, trong thôn có danh tiếng xấu bị truyền đi, đối với người nào cũng không tốt. Cũng may là tin tức truyền về nói rằng đại phu có thể chữa được, ông mới có thể yên tâm.
Trưởng thôn đem nồi nước bốc khói trên tay đặt xuống: "Tiểu Hàn! Vừa trở về đi? Tới tìm ta nhất định là có chuyện gì rồi, ngươi cứ nói thẳng, chỉ cần có thể giúp ngươi, lão già ta đây nhất định sẽ giúp."
Phu nhân trưởng thôn múc cho Hoắc Tiểu Hàn một bát nước đường: "Đến! Uống một chút cho ấm người."
Hoắc Tiểu Hàn khách khí khước từ một chút, nhưng vì phu nhân trưởng thôn quá nhiệt tình, nên y đành phải nâng bát lên uống một hớp. Sau khi sắp xếp lại những lời muốn nói, y liền đem ý đồ nói ra một lần.
"Ngươi muốn thuê phòng ở nhà hắn a? Không thành vấn đề, lúc hắn rời đi cũng đã giao phó cho ta rồi. Ngươi trước tiên cứ ở đó đi, chờ đến lúc bọn hắn về nhà cúng bái tổ tiên, ngươi có thể đàm phán tiền thuê phòng với hắn."
Phu nhân trưởng thôn thấy y muốn thuê phòng trong căn nhà kia, liền chen miệng nói: "Tuy rằng nhà kia có hơi cũ nát một chút, nhưng cũng may được xây rất chắc chắn, chỉ là nóc nhà cần phải sửa chữa một chút thì mới có thể cho người vào ở được."
Hoắc Tiểu Hàn gật đầu: "Ân! Cái này con đã biết."
Trưởng thôn suy nghĩ một hồi, liền mở miệng nói: "Để ta đi tìm thêm mấy người, bảo bọn họ giúp ngươi tu sửa lại chỗ ở, bất quá hôm nay khí trời không hảo, xem chừng đành phải đợi đến sáng ngày mai."
Dù sao đối với thời tiết như thế này, đa số mọi người đều không nghĩ sẽ ra ngoài làm việc.
Hoắc Tiểu Hàn cũng biết tạm thời chỉ có thể như vậy, y bị phu nhân trưởng thôn lôi kéo ở lại nói chuyện một chút, rồi mới rời khỏi nhà của trưởng thôn.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Thấy Hoắc Tiểu Hàn đã rời đi, phu nhân trưởng thôn mới nói với bạn già của mình: "Tiểu Hàn có thể trở thành một đôi với Nguyên An Bình cũng coi như là việc tốt, tuy rằng An Bình không còn trưởng bối, trong nhà cũng không có ruộng vườn. Nhưng gần đây xem ra, nó có được không ít tiền bạc, hai người bọn họ cũng có thể trải qua một cuộc sống tốt."
Nói đến chuyện thành thân của Nguyên An Bình, vốn cũng là một đại khó khăn, sinh hoạt ở trong thôn mà lại không có cha nương, huynh đệ giúp đỡ thì không tính là việc tốt. Hơn nữa, trong nhà còn nghèo, rất khó lấy được một tức phụ. Mặc dù trong thời gian này hắn có được chút tiền sinh hoạt, nhưng rốt cuộc là có bao nhiêu, mọi người đều không chắc chắn lắm. Huống hồ, không ai thấy hắn đi mua đất, cũng không thấy hắn xem trọng việc này, trong mắt người nông dân, đất đai chính là những thứ quan trọng nhất.
Trưởng thôn ở một bên hút thuốc gật đầu: "Hai người Hoắc Lão Hắc kia cũng thật là ngốc, song nhi của mình có thể tìm được một cây đại thụ lớn trong thôn, nói thế nào cũng coi như là một việc tốt. Nhưng bọn họ lại làm ngược lại, một chuyện tốt lại bị bọn họ làm ra thành bộ dạng này, làm đến nông nỗi phải đoạn thân, thật không hiểu đầu óc của bọn họ rốt cuộc đang nghĩ cái gì."
Phu nhân trưởng thôn có chút xem thường nở nụ cười: "Bà già họ Lưu kia quả thực rất khôn khéo, nhưng lại có hơi thái quá, không biết trong lòng lại đang mưu tính chuyện gì đây. Ngươi nhìn những chuyện mà bọn họ đã làm đi, nếu như Tiểu Hàn và An Bình thật sự có gì đó với nhau, người nhà bình thường đều sẽ âm thầm lặng lẽ mà xử lý sự tình này, nhà ai lại đem chuyện này làm ầm ĩ lên như vậy. Không nói đến cái khác, thứ bị huỷ trước tiên còn không phải là danh tiếng hài tử nhà mình sao?"
Trưởng thôn hừ một tiếng: "Cứ như vậy mà gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ ra ngoài, khẳng định bọn họ cũng đã biết Tiểu Hàn và An Bình vốn chẳng có việc gì với nhau." Cái gọi là rừng càng già càng cay, ông nhìn ra được rất rõ ràng.
"Ngươi là nói, bọn họ làm như vậy là muốn ép buộc An Bình thú Tiểu Hàn?"
Trưởng thôn gật gật đầu: "Việc này đã qua rồi, ngươi cũng đừng nói chuyện ra ngoài."
"Vậy An Bình và Tiểu Hàn chẳng phải là..."
"Tiểu tử An Bình kia thiện tâm, việc đã đến nước này, chuyện của hai người bọn họ xem như là đã định rồi. Ta nghĩ lúc đó tiểu tử kia đứng ra giúp Tiểu Hàn, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
"Cũng phải, xem bộ dạng kia, An Bình cũng không hẳn là không có tâm ý gì với Tiểu Hàn. Như vậy là tốt rồi, dù sao cũng tốt hơn là bị bức bất đắc dĩ cho nên mới thú, như vậy đứa bé Tiểu Hàn kia cũng sẽ không oán trách."
...
Sau khi biết được tin Nguyên An Bình trở về, hắn liền nghênh đón đại bá và bá mẫu của mình vào trong nhà chơi.
Vợ chồng Nguyên Căn Thịnh ôm ba con chó nhỏ đến, thời điểm trước khi Nguyên An Bình rời đi, hắn đã đem ba con chó này phó thác cho bọn họ chăm vài ngày. Mấy con chó nhỏ vừa được thả xuống đất, từng con từng con đều hưng phấn chạy đến bên cạnh Nguyên An Bình, vừa nhảy nhót vừa sủa không ngừng.
Nguyên An Bình thấy tinh thần của ba con chó nhỏ nhà mình rất tốt nên cũng rất vui vẻ, để chúng nó ở trong sân chơi, còn hắn thì mời vợ chồng đại bá vào trong nhà.
Nguyên Căn Thịnh thấy trong nhà không có thân ảnh của Hoắc Tiểu Hàn, liền nhịn không được hỏi: "Cái kia... Sao không thấy Tiểu Hàn?"
"Y đi đến nhà trưởng thôn rồi." Sau đó, hắn liền đem chuyện thuê phòng nói ra.
Nguyên Căn Thịnh nghe xong liền đáp: "Căn nhà kia cần phải sửa lại một chút, lúc đó nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ tới hỗ trợ cho các ngươi."
Chu Hương Chi nghe thấy Hoắc Tiểu Hàn muốn thuê chỗ ở, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao thì hiếu tang của Nguyên An Bình vẫn chưa qua, không hảo đề cập đến việc thành thân.
Nếu như hai người không có danh phận gì với nhau mà ở cùng một chỗ thì rất là khó coi, chuyện đoạn thân náo loạn lúc trước, nói thì dễ lắm nhưng lại rất khó nghe, người trong thôn lúc nào cũng thích đem chuyện phiếm ra nói lung tung. Chỉ là, bởi vì Nguyên An Bình đang dạy học cho hài tử của bọn họ, nên đa phần miệng lưỡi của mọi người mới hạ thủ lưu tình một chút.
Bất quá, nàng cảm thấy chuyện này đối với hai người không được tính là tốt, làm việc thì nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Hoắc Tiểu Hàn trở lại, thấy vợ chồng Nguyên Căn Thịnh đều đang ở đây, liền có chút câu nệ. Chu Hương Chi biết tính tình của y có chút hướng nội, liền chủ động mở miệng nói: "Ta nghe nói ngươi đi đến nhà trưởng thôn hỏi chuyện thuê phòng, trưởng thôn nói thế nào?"
"Trưởng thôn... Đã đáp ứng, nói là có thể để cho ta vào ở trước, chờ đến khi bọn họ trở về cúng bái tổ tiên thì sẽ cùng nhau thương lượng tiền thuê phòng. Chỉ là, nóc nhà cần phải tu sửa một chút thì mới có thể vào ở được, trưởng thôn nói sẽ tìm người hỗ trợ tu sửa, bất quá hôm nay khí trời có chút không tốt, phải đợi hôm sau."
Chu Hương Chi vừa nghe y nói ngày hôm nay không thể vào ở ngay được, liền nói với chồng mình: "Không thì, ngươi đi tìm những người có giao tình tốt đến đây, nhanh chóng sửa cho xong nóc nhà trong ngày hôm nay, cũng không thể để cho Hoắc Tiểu Hàn không có chỗ để ở đi?"
Nguyên Căn Thịnh rất sảng khoái đáp ứng: "Được! Lát nữa ta sẽ đi tìm người, có lẽ trong một buổi trưa sẽ đem gian nhà tu sửa xong."
Nguyên An Bình cũng hiểu ý nghĩ của Chu Hương Chi, không danh không phận mà ở cùng một chỗ là không thể được, thời đại này miệng người rất đáng sợ: "Vậy thì làm phiền đại bá."
"Không phiền, không phiền."
Chu Hương Chi cũng nói: "Lát nữa ta cũng sẽ đi tìm vài nữ nhân giúp các ngươi dọn dẹp phòng ở một chút, chỉ là mời người hỗ trợ tuy rằng không cần trả tiền, nhưng buổi tối nên mời bọn họ ăn một bữa cơm."
Nguyên An Bình nghe bọn họ nói như vậy, liền cảm thấy sự tình này thoải mái hơn rất nhiều, còn chuyện mời khách ở lại ăn cơm căn bản không có vấn đề gì: "Không thành vấn đề."
Hoắc Tiểu Hàn cũng nói lời tạ ơn.
Sau khi vợ chồng Nguyên Căn Thịnh rời đi không bao lâu, hai người lại nghe được âm thanh kinh hỉ của Trọng Tôn Thụy: "Gia gia! Người tỉnh rồi, quá tốt rồi a!"
Hai người vốn đang chuẩn bị bữa trưa, vừa nghe như vậy liền vội vàng chạy vào trong phòng.
Trọng Tôn Liên Giác nhìn về phía hai người Nguyên An Bình đang đi tới, muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng lại nhịn không được ho sặc một cái.
Trọng Tôn Thụy lo lắng: "Gia gia."
"Khụ khụ! Đừng lo lắng, ta không sao." Ông nhẫn nhịn cơn đau trên người mình, nhìn về phía Nguyên An Bình: "Các ngươi là?"
Trọng Tôn Thụy giới thiệu hai người Nguyên An Bình cho ông, sau đó lại nói: "Gia gia! Chính là Nguyên đại ca đã cứu chúng ta, đại phu nói người cần phải hảo hảo tịnh dưỡng, chúng ta không thể tiếp tục ở trong ngôi miếu đổ nát kia nữa, may là Nguyên đại ca đã thu nhận chúng ta."
Trọng Tôn Liên Giác nhìn về phía Nguyên An Bình nói lời cảm ơn: "Đa tạ."
"Không cần khách khí, ngài tỉnh lại là tốt rồi." Nguyên An Bình nhận ra khí chất của Trọng Tôn Liên Giác quả thực không giống với người bình thường, tuy rằng quần áo cùng tinh thần không được hảo cho lắm, nhưng lại rất giống một người đọc sách có khí chất nho nhã, cũng làm cho hắn đối với kiến nghị của Lâm đại phu càng tin thêm mấy phần.
"Ngài nghỉ ngơi trước đi, ta và Tiểu Hàn còn phải chuẩn bị bữa trưa."
Trọng Tôn Thụy nói: "Ta cũng muốn giúp."
"Không cần, ngươi vẫn nên ở lại chăm sóc cho gia gia của ngươi đi."
Sau khi bữa trưa được làm xong, Trọng Tôn Thụy liền bưng cơm nước tiến vào buồng trong, cả mặt vui vẻ nhìn về phía gia gia: "Gia gia! Tiểu Hàn ca ca làm đồ ăn ngon lắm a."
Trọng Tôn Liên Giác nhìn đến thức ăn ở trên bàn, thần sắc suy tư. Lại nhìn đến tôn tử đang rất cao hứng, nghĩ đến đứa bé này chỉ vì đi theo mình mà phải chịu nhiều cực khổ, trong lòng ông thở dài
"Không quản như thế nào, chỉ cần Tiểu Thụy có thể trải qua một cuộc sống an ổn, những cái khác đều không sao cả."Nguyên An Bình đang ở bên ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa không có chút nào keo kiệt tán dương: "Vẫn là ngươi làm cơm ăn ngon nhất."
Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Vậy ngươi ăn nhiều một chút."
"Ân! Chúng ta ăn cơm xong thì đi thu thập phòng ở đi, tốt nhất là ngày hôm nay phải thu thập cho xong. Sau khi thu thập xong, buổi tối còn phải mời mọi người ở lại ăn một bữa cơm."
Về phần những dụng cụ sinh hoạt cần thiết, ở trên đường hắn đã mua được không ít, còn các loại gia cụ, trước hết hắn phải xác định công dụng của chúng sau đó mới đưa cho bọn họ dùng. Hắn vẫn rất vui mừng vì bản thân đã có được một tấm đệm mới, với lại tấm đệm cũ trước đây mà hắn xài, còn hai cái, miễn cưỡng cũng đủ cho bọn họ dùng.
"Được."