Editor: Aubrey.Nhìn bọn nhỏ đều đã tập hợp đầy đủ, Nguyên An Bình cười nói: "Hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ta sẽ sử dụng một nơi rộng rãi hơn để thi, các ngươi hãy đi tới chỗ cây liễu trước bãi đất trống ở phía trước đi."
Đám trẻ con đều thấy kỳ lạ tại sao còn phải đi đến chỗ khác thi, dù sao cái sân này cũng đủ chỗ cho bọn chúng mà?
Hơn nữa, chỗ cây liễu lớn ở bãi đất trống bên kia, thường thường là nơi mà người trong thôn dùng làm địa phương để tụ tập, hoặc nói chuyện cùng nhau, nếu như thi ở đó, nhất định người dân trong thôn sẽ vây xem không ít. Bất quá, lời nói của Nguyên An Bình tất nhiên bọn họ phải nghe, mang theo đồ đạc của mình rồi đi tới chỗ cây liễu.
Tiết Chu Cẩn bàng quan đứng một bên cũng không biết Nguyên An Bình định giở trò quỷ gì, nhưng dù sao hôm nay hắn tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn thử, nên tất nhiên cũng vội vàng đi theo.
Giống như lời nói của Nguyên An Bình, hôm nay trời trong nắng ấm, khí trời rất tốt, cho nên, bãi đất trống bên kia cũng đã có không ít người tập hợp. Các nữ nhân tụ lại một chỗ cùng nhau tán gẫu, đám nam nhân cũng tụ lại một chỗ ở gần đó cùng nhau trò chuyện, nhìn thấy đám trẻ con đều đang đi về phía bên này, phía sau còn có Nguyên An Bình, bọn họ liền có chút ngạc nhiên không biết bọn chúng đang làm gì.
Có một phụ nhân hiếu kỳ hỏi: "Nương Mai Hoa! Không phải ngươi nói hôm nay là ngày khảo thí cái gì đó sao? Tại sao những hài tử kia đều đi về hướng này? Bọn chúng đây là muốn đi đâu? Muốn ra khỏi thôn hay sao?"
"Ta cũng không biết a, nghe nói Nguyên An Bình muốn tìm phụ tá dạy học gì đó, còn có tiền công, Tiểu Bảo nhà ta cũng ghi danh, hai ngày nay rất tích cực học tập a."
"Nếu thực sự có thể làm được phụ tá dạy học kia, chẳng những tuổi còn nhỏ mà đã có thể kiếm tiền, so với những người lớn chúng ta đây còn lợi hại hơn đấy."
"Phải a! Người đọc sách có thể giống như chúng ta được sao? Đọc sách, khẳng định lợi hại hơn chúng ta rất nhiều."
Các nữ nhân trong thôn nói đến cao hứng, nhóm nam nhân còn lại cũng rất ngạc nhiên, trong nhà ai có hài tử đang theo học, đều sẽ quan tâm có chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên An Bình đi đến bãi đất trống, lẫn vào trong đám thôn dân, nói: "Ngày hôm nay khí trời rất tốt, ta quyết định sẽ tổ chức khảo thí ở trên bãi đất trống này, hi vọng sẽ không làm chậm trễ đại sự của mọi người."
"Không chậm trễ, không chậm trễ."
"Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm, nào có quan trọng bằng chuyện khảo thí của bọn nhỏ a."
"Phải a! Chuyện khảo thí của bọn nhỏ quan trọng hơn."
"An Bình! Bọn nhỏ đến nơi này thi, có phải chúng ta nên rời đi hay không?"
...
Nguyên An Bình nghe vậy liền thầm nghĩ
"Các ngươi đương nhiên không thể rời đi, khảo thí còn phải dựa vào các ngươi đấy."Nguyên lai, Nguyên An Bình dẫn đám hài tử này đến bãi đất trống để tổ chức khảo thí, không phải là vì để cho thôn dân chứng kiến thành quả dạy học của hắn, mà là biến bọn họ thành những giám khảo miễn phí khảo sát đám hài tử này.
Muốn làm phụ tá dạy học, giảng bài cho những hài tử khác, không chỉ đơn thuần đem những kiến thức mà hắn đã dạy giảng cho người khác là được. Còn cần phải có một phần can đảm, mặc dù xung quanh có ánh mắt quan sát của người khác, nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà giảng bài.
Vốn dĩ, hắn định cho những hài tử không tham gia khảo thí vây xem làm giám khảo, nhưng nghĩ lại, những hài tử này đều đã quen thuộc lẫn nhau, có khả năng bọn chúng còn có thể giúp cho bằng hữu của mình vượt qua kỳ khảo thí này, không có tác dụng chân chính khảo nghiệm chút nào.
Cho nên, sau một phen cân nhắc, hắn liền quyết định để cho người trong thôn làm quần chúng vây xem. Những hài tử này dưới ánh mắt của người thân cùng những thôn dân khác, rất có thể sẽ phát huy ra thực lực chân chính của mình.
"Các vị không cần rời đi, ở lại đây quan sát cũng được."
Nghe Nguyên An Bình nói như vậy, bọn họ vốn đang chuẩn bị rời đi để không quấy rầy khảo thí của bọn nhỏ, liền biết cho dù bọn họ có ở lại cũng không gây trở ngại gì, thế là đều dồn dập ở lại. Dù sao, có thể được xem bọn nhỏ khảo thí, so với rảnh rỗi tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm có ý nghĩa hơn nhiều. Bởi vì, mỗi khi được nhìn những hài tử này học tập, bọn họ đều có loại cảm giác hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.
Nguyên An Bình tiếp tục nói với những hài tử kia: "Các ngươi cứ ngồi như từ trước đến giờ, cách xa ra, để chuẩn bị bắt đầu khảo thí. Nội dung thi ngày hôm nay gồm có cửa thứ nhất, chính là viết chính tả những chữ đã học và tính toán. Cửa thứ hai, ta sẽ chọn một đoạn bất kì trong Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Vạn Tự Văn mà các ngươi đã học thuộc rồi cho các ngươi đọc lại, cùng với những thành ngữ trong những cố sự mà ta đã từng kể cho các ngươi nghe. Chuẩn bị cho thật kỹ, sắp sửa bắt đầu thi viết chính tả đấy."
Động tĩnh của Nguyên An Bình cùng những hài tử này đưa tới không ít sự chú ý của các thôn dân khác, có mấy người thấy hắn muốn cho bọn nhỏ tiến hành khảo thí ngay trên bãi đất trống, cùng với một đám thôn dân khác đang vây xem, cũng lập tức góp vui vào đám đông. Mà những gia đình có hài tử tham gia khảo thí, nghe được tin này liền dồn dập chạy lại đây xem, muốn nhìn xem hài tử nhà mình biểu hiện như thế nào.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Lý Mặc vốn đang đọc sách ở Tư Thục, thường ngày rất ít khi trở về, chỉ có khi nào được nghỉ mới có cơ hội trở về một lần. Dù sao, vào những ngày nghỉ đó cũng chính là lúc gia tăng giao tình với đồng môn, mà hắn thì ngược lại, vào những ngày đó sẽ trở về thôn.
Phát hiện trong thôn có động tĩnh, liền biết là do Nguyên An Bình gây nên, hắn cảm thấy rất không cam lòng. Duới cái nhìn của hắn, Nguyên An Bình làm như vậy chỉ vì muốn lấy lòng người khác! Hắn vẫn luôn tự cho mình là thanh cao, luôn nhìn mấy hành động của Nguyên An Bình không vừa mắt. Chỉ tiếc người trong thôn lúc nào cũng nói về Nguyên An Bình, còn cái tên Lý Mặc của hắn lại rất ít được người khác nhắc tới.
Nghĩ đến bản thân từ trước đến giờ, vô luận là danh tiếng hay trình độ học thức, đều cao hơn Nguyên An Bình một bậc, hiện tại lại để cho đối phương đè đầu hắn. Hắn vẫn thường xuyên tự an ủi mình, là do kiến thức của thôn dân nông cạn, thiếu giáo dục, nên tất nhiên không nhìn ra được hắn so với Nguyên An Bình cao cấp hơn.
Lý phụ vừa hay tin, liền nói với Lý Mặc đang nhàn rỗi ở nhà: "Không thì, ngươi cũng đi xem một chút đi?"
Tất nhiên Lý Mặc liền không vui đáp: "Có cái gì hay để xem? Nguyên An Bình làm như vậy cùng lắm là chỉ muốn lấy lòng mọi người thôi, cũng chỉ biết khoe khoang trước mặt người trong thôn."
Lý phụ lại nói: "Tiểu Mặc! Ta biết ngươi không thích An Bình, nhưng hắn nguyện ý dạy cho những hài tử trong thôn biết chữ là một chuyện rất tốt, ngươi bị vướng chuyện đi thi lấy công danh nên không có cách nào làm được chuyện này, hiện tại đã có người làm thay rồi, thật tốt a."
Lý Mặc không lên tiếng, trước đây đã từng có thân thích tới cửa cầu Lý Mặc hắn dạy cho hài tử của bọn họ biết chữ, mà bởi vì Lý Mặc phải đi thi khoa cử, nên tất nhiên cũng không có cách nào dạy được. Lúc đó, Lý Mặc cũng đã nói với phụ thân của hắn, hắn cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, Lý phụ vẫn luôn nhớ kỹ. Hơn nữa, thời điểm hắn nhìn thấy hài tử muốn cùng mình học viết chữ, liền không muốn dạy. Chẳng những bộ dạng cộc lốc, mà ngay cả một điểm nhạy bén cũng không có, hài tử như vậy, không thể có thiên phú đọc sách, học cũng chỉ lãng phí thời gian.
...
"Thiên." Sau khi Nguyên An Bình đọc lên chữ cần viết chính tả, liền chậm rãi đi qua bên người các học sinh, kiểm tra tình hình viết chính tả của từng người, thuận tiện ghi nhớ ở trong lòng.
Chờ tất cả đều đã viết chính tả xong, Nguyên An Bình liền cười nói với bọn họ: "Ta rất cao hứng, các ngươi đều viết chính tả rất tốt, nhìn qua những chữ mà ta đã dạy cho các ngươi, không một học sinh nào viết sai. Vậy! Cửa thứ nhất, các ngươi đều được thông qua."
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt bọn nhỏ đều lộ ra nụ cười vui sướng, mà những người lớn vẫn luôn vây xem thì lại âm thầm giật mình, liền nhỏ giọng nói với những người bên cạnh: "Ta thấy thời gian lâu như vậy, không nghĩ tới bọn nhỏ đã học được nhiều chữ như vậy rồi, những hài tử này quả thật lợi hại hơn chúng ta rất nhiều a."
"Phải a! Chúng ta chỉ được cái to xác, nhưng ngay cả một chữ cũng không biết, làm sao so được với bọn nhỏ a? Xem bọn nhỏ đi, không biết đã biết được bao nhiêu chữ rồi."
"Rất nhiều a, ta vẫn luôn đếm từ nãy giờ, nhưng thật tiếc ta không thể đếm mấy số sau được."
"Không nghĩ tới thời gian chỉ mới trôi qua ngắn ngủi, mà bọn nhỏ đều đã lợi hại như vậy rồi, nhi tử của ta giỏi quá!"
"Hổ Tử nhà ta cũng vậy, một chữ cũng không sai a."
Bọn họ đều rất cao hứng, cho dù hài tử nhà mình không nằm trong danh sách khảo thí cũng rất vui vẻ, tuy hài tử nhà mình không phải là đứa học giỏi nhất, nhưng so với người khác cũng không kém bao nhiêu.
Bọn họ nói chuyện đều tận lực nhỏ giọng, cũng không quấy rầy đến bọn nhỏ, thời điểm Nguyên An Bình bắt đầu tuyên bố cửa ải thứ hai, ngay cả một người nói chuyện cũng không còn, bọn họ đều sợ sẽ làm chậm trễ chuyện khảo thí của bọn nhỏ.
Nguyên An Bình nhìn các học sinh trước mặt, trước tiên hắn sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy áp lực một chút: "Cửa ải này rất quan trọng, nếu như biểu hiện không tốt, thì sẽ trực tiếp bị đào thải. Cho nên, tất cả phải cố gắng lên."
"Lý Tự! Ngươi là lớp trưởng, sẽ là người đi đầu. Cửa ải này, ngươi sẽ thi trước."
Lý Tự đứng lên, xung quanh có nhiều người như vậy, người nhà của nhóc cũng tới đây, làm cho nhóc có hơi lo lắng một chút. Nhưng phàm là những ai yêu thích hài tử, đều là bởi vì bọn chúng trong sáng như tờ giấy trắng, riêng nhóc mỗi khi làm chuyện gì, đều so với người khác can đảm hơn một chút.
Mà trên thực tế, chờ đến khi đi đến trước mặt Nguyên An Bình, sau đó lại quay đầu nhìn về phía đám đông, vừa hay lại nhìn thấy gia gia của nhóc cùng người nhà của nhóc, đột nhiên làm cho nhóc có chút lo lắng hơn. Vì cảnh tượng như vậy, so với cảnh tượng khi nhóc đọc sách trong phòng hoàn toàn khác nhau.
Nhìn thấy biểu tình vui mừng trên khuôn mặt của gia gia, Lý Tự liền tự động viên mình: "Ta nhất định sẽ được làm phụ tá dạy học, sẽ không để cho gia gia và cha nương bọn họ thất vọng!"
Nguyên An Bình thấy Lý Tự đã chuẩn bị xong, liền nói: "Ngươi thi Vạn Tự Văn."
"Thiên địa huyền hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang..."
Nguyên An Bình thấy nhóc đọc rất nhuần nhuyễn, quả đúng như dự liệu của hắn, Lý Tự là một hài tử rất mạnh mẽ, không bị mất bình tĩnh, đây là một tố chất rất tốt.
Sau khi Lý Tự đọc xong, Nguyên An Bình cũng không nói gì, liền tiếp tục gọi một hài tử khác lên đọc bài.
Sau khi cho toàn bộ hài tử đọc bài xong, Nguyên An Bình lại lấy ra danh sách mà hắn đã ghi nhớ: "Các ngươi biểu hiện cũng không tệ, tiếp theo, ta sẽ đọc tên những người đã vượt qua cửa ải lần này. Ai nghe thấy tên của mình, thì sẽ trở về tiếp tục ôn tập, ngày mai sẽ tiếp tục khảo thí, cũng là lúc đưa ra quyết định chọn ra hai người cuối cùng."
"Lý Tự, Dương Hạo, Lý Đông Phong..."
Những hài tử nghe thấy có tên của mình tất nhiên liền vô cùng cao hứng, mà những người nhà vây xem cũng rất vui vẻ. Còn những hài tử mãi đến tận cuối cùng mà vẫn không nghe thấy tên của mình thì lại có chút thất vọng, không dám nhìn mặt người nhà của mình, sợ bọn họ sẽ cho rằng mình không giỏi.
Dĩ nhiên, Nguyên An Bình cũng biết sẽ có kết quả như thế này, có người thành công tất nhiên sẽ có người thất bại, hắn liền nói với bọn nhỏ rằng: "Ta đã từng nói với các ngươi, thắng bại đối với người dự thi là một chuyện bình thường, không cần phải quá để tâm đến nó. Chỉ cần sau khi thất bại lại tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ có một ngày thành công. Những học sinh bị đào thải, các ngươi cũng không cần quá mức thương tâm hay nản lòng, bị đào thải không phải là các ngươi học không giỏi. Mặc dù các ngươi đọc không lưu loát, nhưng vẫn đọc hết toàn bộ. Ta tin tưởng, nếu không phải bởi vì trường hợp này làm ảnh hưởng, nếu không phải tại vì mọi người đang vây xem, nhất định các ngươi cũng có thể đọc rất tốt."
"Bị đào thải, là bởi vì các ngươi mất bình tĩnh, điều này không có nghĩa là tri thức của các ngươi không tốt, mà là có liên quan đến tính cách của các ngươi. Đồng thời, ta cũng hi vọng các ngươi đều có thể nhớ kỹ một chuyện, nếu là chính mình lĩnh ngộ, thì nhất định phải giữ cho sống lưng thẳng tắp mà nói cho người khác biết. Sau này, sau khi các ngươi học xong, đừng quan tâm trước mặt các ngươi có bao nhiêu người đang đứng, tuyệt đối không được sợ hãi, đây chính là lòng tự tin mà thường ngày ta vẫn hay giảng với các ngươi."
"Vâng! Bọn ta đều đã nhớ kỹ!"
Tiết Chu Cẩn đứng ở một bên xem toàn bộ quá trình, đối với hành động của Nguyên An Bình, hắn có chút mặc cảm vì bản thân mình không bằng, đồng thời cũng không nhịn được bắt đầu trầm tư.