Editor: Aubrey."Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn..."
Nguyên An Bình chờ bọn nhỏ đọc xong một bài Tam Tự Kinh, sau đó mới tuyên bố: "Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, các ngươi được nghỉ ngơi một ngày, ngày kế tiếp đi học lại bình thường. Mười hài tử trong cuộc khảo thí lần trước ở lại, ta có phần thưởng cho các ngươi."
Đám tiểu hài tử vừa nghe được nghỉ một ngày liền vô cùng vui vẻ, có thể được đi chơi cả ngày a. Lại nghe mười hài tử đạt kết quả cao trong cuộc khảo thí lần trước được khen thưởng, liền vô cùng hâm mộ những hài tử kia.
Nguyên An Bình đi ra ngoài lấy phần thưởng, còn mười hài tử đạt kết quả cao trong cuộc khảo thí lần trước thì đang cao hứng suy đoán xem mình sẽ được thưởng cái gì.
"Các ngươi nói xem, An Bình ca sẽ phát cái gì cho chúng ta?"
"Sắp được ăn Tết rồi, hẳn là phát đồ ăn cho chúng ta đi?"
"Theo như ngươi nói, vậy An Bình ca sẽ phát bánh chưng cho chúng ta?"
"Hẳn là vậy, dù sao cũng là Tết Đoan Ngọ."
"Ta cho rằng không đúng, bởi vì chúng ta khảo thí tốt nên mới được thưởng, không phải là vì Tết Đoan Ngọ nên mới phát bánh cho chúng ta."
"Nhưng ngày mai là Tết Đoan Ngọ, nhân dịp này phát bánh chưng mới có ý nghĩa a."
"Lý Tự! Các ngươi biết An Bình ca sẽ phát cái gì làm phần thưởng không? Những học sinh đi học buổi sáng hẳn cũng đã được phát phần thưởng đi?"
Lý Tự thân là phụ tá dạy học, buổi sáng cũng lên lớp, nên nhóc cũng biết những học sinh học buổi sáng được phát phần thưởng gì. Cho nên, nhóc cũng biết Nguyên An Bình sẽ phát cho bọn họ cái gì.
Lý Tự đương nhiên biết, nhưng lại không dự định nói, nhóc cười hì hì: "Các ngươi gấp cái gì a, chẳng phải lập tức sẽ biết sao? Dù sao chỉ cần là thứ tốt là được."
Thấy Lý Tự trưng ra bộ dạng này, những học sinh khác lại càng mong đợi hơn.
Nguyên An Bình đi vào gian nhà chính: "Tiểu Hàn! Phần thưởng cho bọn họ chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, ở trong mấy cái rổ để ở trên bàn, ba cái đầu tiên chính là phân theo ba vị trí."
Nguyên An Bình nhìn vào trong rổ, phát hiện bên trong có rất nhiều bao nhỏ được dùng giấy bọc lại: "Hảo! Ta đem chia cho bọn họ."
Cầm trên tay mấy cái rổ có phân lượng không nhẹ, Nguyên An Bình tươi cười đi vào phòng học: "Lại đây lấy phần thưởng đi, bởi vì ngày mai là Tết Đoan Ngọ, ta cũng muốn náo nhiệt một chút, phát cho các ngươi một số thứ dùng được trong ngày hội."
Tất cả học sinh đều vây quanh hắn.
Có một học sinh có chút nóng vội nhịn không được hỏi: "An Bình ca! Phần thưởng là cái gì a?"
"Mứt táo tơ vàng." Kỳ thực chính là mứt táo ngào đường, là thức ăn dự trữ trong không gian của hắn. Bởi vì loại mứt táo này rất ngọt, hàm lượng đường rất lớn, mà người dân hiện đại càng ngày càng coi trọng sức khoẻ, nên sau này có rất ít người ăn, khiến cho giá cả của loại mức táo này cũng theo đó mà giảm xuống.
Bởi vì hàm lượng đường cao, mà Nguyên An Bình lại tưởng rằng tận thế sắp đến, nên liền mua không ít, dù sao thì đường cũng cung cấp rất nhiều năng lượng.
Nguyên An Bình mở giấy bao ra: "Đây là một loại mứt táo rất ngọt, có thể làm thành đường, cũng có thể dùng để nấu ăn. Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, các ngươi có thể đem cho người nhà bao bánh chưng." Hắn đã từng gặp qua những người rất thích đồ ngọt, còn có thể trực tiếp đem loại mứt táo này nấu cháo ăn, nhưng hắn thì chịu không nổi.
Những hài tử này đều đã được nhìn thấy táo, ở trong thôn cũng có không ít cây táo. Bất quá, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn chúng liền biết mứt táo này không giống với táo mà ngày thường mình vẫn hay ăn.
Mười hài tử được nhận phần thưởng nhéo nhéo mứt táo trên tay, cảm thấy rất mới lạ, bọn chúng chưa từng gặp qua loại táo như vậy bao giờ đâu.
Có một vài hài tử muốn nếm thử một chút, nhưng chỉ có ba người có kết quả cao nhất là được thưởng mười lăm cái, còn những học sinh khác chỉ được thưởng mười cái, người nhà của bọn họ đều không ít, nên liền quyết định đem về chia cho người nhà ăn.
Đám tiểu hài tử cao hứng rời đi, Lý Đông Phong cầm bao mứt táo của mình, bé là người thứ nhì có kết quả cao, nên cũng được mười lăm cái mứt táo, bé cao hứng chạy về nhà: "Cha! Nương! Con về rồi."
Nương của Đông Phong từ trong phòng chạy ra: "Về rồi a, ở trong sân có nước đó, con đi rửa mặt đi."
Từ ngày nhi tử được đi học, nàng cũng chú ý nhiều hơn. Ban đầu, bọn họ chỉ là đơn thuần làm theo phân phó của tiên sinh, mặc dù cảm thấy phiền phức, nhưng cũng phải làm theo. Nhưng dần dần, bọn họ mới nhận ra có một sự khác biệt rất lớn, những hài tử được đi học, so với những hài tử ở trong thôn chỉ biết rong chơi, chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra sự khác biệt. Tay và mặt sạch sẽ, mặc quần áo cũng chỉnh chỉnh tề tề, không còn giống như lúc trước, nước mũi chảy dài, quần áo cũng dơ đến nỗi nhìn không ra nguyên vẹn.
Lý Đông Phong vào phòng: "Nương! Hôm nay có kết quả khảo thí, con đứng thứ nhì, An Bình ca cũng vừa phát phần thưởng cho con."
Bé mở giấy bao ra: "Đây là mứt táo, An Bình ca nói mứt táo này rất ngọt."
Nghe nhi tử nói kết quả khảo thí tốt, nàng liền vui mừng nở nụ cười như hoa: "Đông Phong thật là lợi hại." Nói xong, nàng cũng tò mò nhìn số mứt táo kia, cầm một cái lên nhéo nhéo: "Như thế nào lại mềm như vậy? Đây là phấn sao?" Nàng nhìn đường phấn dính trên tay: "Thật ngọt! Đây là loại táo gì vậy? Sao lại có đường phấn rớt ra?"
"An Bình ca nói có thể trực tiếp ăn, cũng có thể bao trong bánh chưng."
"Ta dùng dao cắt ra một miếng nếm thử xem." Nương Đông Phong cảm thấy mứt táo này có lẽ cũng giống như kẹo cứng, dùng dao cắt ra một chút nếm thử hương vị cũng tốt.
"Nếu quả thật ăn ngon, ta sẽ đưa qua nhà gia gia của con một ít." Trong thôn, có vài hộ gia đình đã sớm phân gia, không sống cùng gia gia và nãi nãi, nhưng bọn họ đối với cha nương của mình vẫn rất hiếu thuận, phàm là có cái gì ăn ngon, bọn họ đều sẽ đưa qua nhà cha nương một ít. Phân gia, sẽ ít khi xảy ra tranh cãi, mối quan hệ giữa hai bên cũng sẽ được duy trì tốt.
Lý Đông Phong đi ra ngoài rửa mặt, nương Đông Phong đi đến nhà bếp dùng dao cắt mứt táo ra, lập tức nhìn thấy hột táo: "Cũng có hột a, xem ra cũng giống như táo của chúng ta."
Nàng nhéo một miếng mứt táo rồi bỏ vào trong miệng: "Cũng rất ngọt, rất giống với đường. Cũng không biết có bỏ thêm đường hay không, hay là vốn dĩ đã ngọt như vậy."
Nàng nhịn không được lại nghĩ: "Nếu là vốn dĩ ngọt như vậy, vậy mứt táo này có thể trực tiếp dùng làm đường."
Nương Đông Phong đưa cho Lý Đông Phong nếm thử: "Thật sự rất ngọt, giống đường, nhưng cũng có mùi vị của táo."
Lý Đông Phong nếm nửa miếng: "Ăn ngon a. Nương! Người mang qua một ít cho gia gia, nãi nãi đi."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nương Đông Phong nhìn số lượng mứt táo: "Nhà ta giữ bốn cái, ngày mai nương lấy ra bao bánh chưng cho con ăn. Còn mười cái còn lại, con đem qua cho gia gia, nãi nãi đi."
Nàng nghĩ nếu giữ lại bốn cái, nhà bọn họ chỉ có ba người, nhi tử sẽ được ăn hai cái bánh chưng.
"Hảo! Con đi ngay."
Tết Đoan Ngọ.
Từ sáng sớm, Trọng Tôn Liên Giác đã rời giường, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ngày lễ luôn khiến cho người ta vui vẻ.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn Trọng Tôn Thụy, cười hỏi: "Tiểu Thụy! Dậy sớm như vậy là để ăn bánh chưng sao?"
Trọng Tôn Thụy có chút ngượng ngùng đáp: "Vẫn là chờ đến giữa trưa rồi ăn." Người ở đây đều là buổi sáng bao bánh chưng, giữa trưa mới ăn bánh chưng.
"Được! Giữa trưa chúng ta sẽ ăn." Y lấy ra một cái vòng tay được bện thành ngũ sắc: "Lại đây, ngươi mang lên tay đi, tiểu hài tử đều phải mang, có thể tránh quỷ trừ tà, nhớ phải luôn mang theo đấy."
"Hảo!" Trọng Tôn Thụy nhìn vòng tay ngũ sắc trên tay: "Chỉ có tiểu hài tử mới được mang sao?"
"Ân! Chỉ dành cho tiểu hài tử mang, có muốn ăn một chút hột vịt muối không?" Lần trước Nguyên An Bình mua không ít trứng vịt, y liền lấy ra làm hột vịt muối, vừa hay lúc này có thể ăn.
Trọng Tôn Thụy cao hứng nói: "Ăn." Bé thích ăn hột vịt muối, đặc biệt thích ăn lòng đỏ, lòng đỏ trứng béo ngậy đặc biệt ăn ngon.
Dùng xong bữa sáng, bọn họ liền cùng nhau bao bánh chưng.
Trong bốn người, chỉ có tay nghề của Hoắc Tiểu Hàn là cao nhất, bao rất đẹp. Bất quá, chỉ cần bao làm sao không để nhân lồi ra ngoài là được, còn hình dạng ra sao thì không có bao nhiêu yêu cầu.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn bánh trong tay Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Ngươi bao quá nhiều nếp, lá bao bánh chưng không phải bao như vậy, bớt nếp một chút."
Trọng Tôn Thụy cười nói: "Ta định bao một cái thật lớn, chỉ tiếc là lá cây không đủ lớn."
Nguyên An Bình cười cười, tiểu hài tử nào cũng thích ăn nhiều, tỷ như chưng màn thầu, mỗi lần ăn bánh màn thầu, bọn chúng đều thích một mình ăn cái bánh đặc biệt nhất, nhường mấy cái nhỏ cho người lớn ăn. Còn bánh chưng, thì lại muốn làm bánh to hơn người khác: "Nếu ngươi muốn ăn nhiều, vậy ngày mai chúng ta cứ trực tiếp lấy gạo nếp nấu cơm, ăn chung với đường, khá giống với bánh chưng."
"Nhưng mà, không có lá cây bao thì không phải là bánh chưng." Trong cảm nhận của tiểu hài tử, dùng lá cây bao mới là bánh chưng, không có lá cây bao, thì đó chỉ là cơm bình thường.
"...Thật ra hương vị cũng không kém bao nhiêu." Cuộc sống trước đây của hắn, mỗi lần lười đi mua bánh chưng, hắn chỉ cần dùng một ít gạo nếp nấu cơm, bỏ thêm táo, sau đó lại cho thêm một ít đường cát, cảm giác khi ăn cũng không khác bao nhiêu so với bánh chưng.
Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Tiểu hài tử đều thích dùng lá cây bao."
"Cảm giác khi ăn cũng có chút khác biệt." Trọng Tôn Liên Giác đem bánh chưng của ông được bao thành hình vuông đặt lên bàn: "Dùng lá cây bao bánh chưng, khi chưng xong, bánh chưng sẽ có mùi hương của lá cây."
Thời điểm mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, Nguyên Đại Hà mang theo bánh chưng đến: "An Bình ca! Nương của ta bao bánh chưng, đưa mấy cái qua cho các ngươi."
Nguyên An Bình tiếp nhận, rồi đưa cho Nguyên Đại Hà một ít mứt táo: "Cầm ăn đi." Dù sao tiểu hài tử cũng không sợ ngọt.
Lục tục lại có mấy nhà đem bánh chưng nhà mình đưa cho Nguyên An Bình mấy cái, Nguyên An Bình nhìn nhìn bánh chưng, sau đó lại nói với Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Ngươi lấy vài cái bánh chưng đem qua cho Nguyên Lâm đi."
Nghĩ đến một tiểu hài tử một mình ở nhà tự tay bao bánh chưng, hẳn là sẽ cảm thấy có chút cô đơn.
"Hảo." Trong mắt Trọng Tôn Thụy, bé cùng Nguyên Lâm đã là bằng hữu tốt, tặng bất cứ vật gì cũng không sợ hắn lạnh lùng từ chối. Bé cầm bánh chưng, liền chạy đi tìm Nguyên Lâm.
Trọng Tôn Thụy chạy đến nhà Nguyên Lâm, vui vẻ lớn tiếng hô: "Nguyên Lâm! Ta đem bánh chưng tới cho ngươi đây!"
Bé trực tiếp chạy vào sân, liền nhìn thấy Nguyên Lâm: "Nguyên Lâm! Ngươi đang bao bánh chưng sao?"
"Không có." Hắn chỉ có một mình, ăn hay không ăn đều không sao.
"Ha ha! Vậy ngươi bớt việc a, ta mang cho ngươi sáu cái, ngươi không cần tự mình bao." Động tác của Trọng Tôn Thụy nhanh nhẹn đem bánh chưng cầm ra đặt trên bàn: "Trong bao giấy này là đường trắng, ăn với bánh chưng, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ai cũng phải ăn bánh chưng a."
"Cảm ơn."
"Ngươi cũng thật là khách khí." Bé lại lấy ra một quả trứng vịt: "Đây là Tiểu Hàn ca ca bảo ta đem cho ngươi ăn."
Bé vốn định đưa cho Nguyên Lâm từ hồi sáng, hôm nay là ngày lễ, bản thân đi theo An Bình ca ca là có đồ ăn ngon, vừa ăn vừa chúc mừng ngày lễ, nhưng Nguyên Lâm thì không có, có một quả trứng vịt cũng tốt: "Lòng đỏ trứng đã chín rồi, ăn rất ngon."
Nguyên Lâm tiếp nhận trứng vịt, nhìn về phía Trọng Tôn Thụy, không định nói thêm lời cảm ơn: "Buổi chiều cùng đi bắt cá đi."
"Hảo a!" Trọng Tôn Thụy đặc biệt cao hứng, Nguyên Lâm đi bắt cá, bé cũng muốn đi, nhưng Nguyên Lâm vẫn luôn không cho bé đi theo, nói là ngoài sông nguy hiểm, lần này cuối cùng cũng nguyện ý mang bé theo đi chơi.
Giữa trưa, bởi vì hôm nay là ngày lễ, nên Hoắc Tiểu Hàn xào riêng bốn đĩa đồ ăn, còn bánh chưng thì đặt ở trên bàn: "Mọi người mau nếm thử bánh chưng do chính mình bao nào."
Y đem bánh chưng do chính tay Trọng Tôn Thụy bao đặt ở trước mặt bé: "Chấm đường ăn."
Nguyên An Bình cầm một cái bánh chưng do chính hắn bao, cái này tương đối nhỏ, bởi vì lo lắng sẽ làm nếp rớt ra, nên hắn cho nếp hơi ít. Hắn mở lá bao bánh chưng ra, cắn thử một ngụm: "Ta bao ít nếp, có chút mứt táo là đủ ngọt, không cần chấm thêm đường."
Trọng Tôn Thụy cắn một ngụm mứt táo: "Mứt táo này thật ngọt, ăn ngon!"
Trước kia, Trọng Tôn Liên Giác cũng chưa bao giờ được ăn mứt táo này, ông vốn tưởng rằng đây là một phương thức không tồi để bảo tồn táo. Bất quá, sau khi nghe Nguyên An Bình nói quá trình làm ra loại mứt táo này, ông liền cảm thấy quá phí đường, đối với những người thôn dân bình thường, không đáng phải làm như vậy.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn bọn họ, từ khi cùng bọn họ ở bên nhau, y mới chân chính cảm nhận được sự hân hoan vui vẻ trong những ngày lễ là như thế nào, y cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.