Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 91

Editor: Aubrey.

Thời điểm Lý Mặc trở về, lại phát hiện cha hắn, Lý thợ mộc không có ở nhà, liền hỏi: "Nương! Cha con đâu?"

Nương Lý Mặc đáp: "An Bình xác nhận mấy bộ bàn kia đã làm xong rồi, cha ngươi cùng các ca ca của ngươi đã đi qua đó giúp nó chuyển bàn rồi."

Nhắc đến Nguyên An Bình, Lý Mặc liền không nhịn được cau mày, người này làm việc thật thiếu nguyên tắc, cố tình còn đoạt hết thảy hào quang của hắn trong thôn. Không phải hắn cảm thấy không cần so đo với đám thôn dân ngu muội, có cái nhìn thiển cận kia. Mặc dù bọn họ không ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong Tư Thục, nhưng mỗi khi nghĩ đến cái nhìn của đám người kia, hắn lại càng không thoải mái.

Nương Lý Mặc không biết suy nghĩ trong lòng của nhi tử, bà cười nói với hắn: "Nhà mới của An Bình đã xây xong, trông rất đẹp, ngươi có muốn đi xem một chút hay không? Nghe nói gian phòng đầu tiên là dùng để làm phòng học cho bọn nhỏ, ta muốn đi xem, hẳn là rất rộng rãi."

Lý Mặc cũng biết Nguyên An Bình vừa xây một căn nhà mới, nhưng ngay cả một lần hắn cũng không muốn xem, cũng không cảm thấy căn nhà đó có gì đẹp đẽ. Khi nghe nương nói như vậy, hắn liền cau mày: "Lẽ nào hắn muốn xây Tư Thục? Nhưng hắn đâu có công danh."

Dù sao nương của Lý Mặc cũng có một chút hiểu biết về những điều mà người đọc sách cần kiêng kỵ và chú ý, bà giải thích với hắn: "Không phải, nhà của nó không phải đã cũ kỹ nhiều năm rồi sao? Nó muốn xây nhà mới, cũng xây thêm vài gian phòng, vừa vặn làm thành phòng học cho những hài tử kia."

"Con còn tưởng, hoá ra hắn cũng không có ngu đến mức đó." Lý Mặc chẳng hề đem Nguyên An Bình để vào mắt, dù sao Nguyên An Bình đã nghỉ học từ lâu rồi, số lượng kiến thức của hắn khẳng định nhiều hơn Nguyên An Bình. Hắn cũng không cho rằng trong tương lai Nguyên An Bình sẽ thi được công danh gì, đối với lời giải thích của những người trong thôn, hắn lại càng thêm khịt mũi coi thường. Công danh dễ thi như vậy sao?

...

Nhà mới ở bên này, Nguyên An Bình bọn họ đang bận bịu.

Bàn Đôn đến đây xem náo nhiệt, nhìn mấy người lớn đang vội vàng chuyển bàn ghế, bé hỏi: "An Bình ca! Khi nào đi học lại, chúng ta sẽ học ở bên này sao?"

Nguyên An Bình đang kiểm tra bàn ghế có được bày chỉnh tề hay không, không quên trả lời câu hỏi của Bàn Đôn: "Ân! Sau này sẽ học ở bên này. Thế nào? Bàn rất tốt phải không? Còn có hộc bàn, về sau các ngươi có thể đem hộp đựng cát để ở bên trong, không cần phải đem đến đem đi. Xem này! Đây là ghế tựa."

Hắn cũng đặt làm loại ghế tựa dài: "Sau này các ngươi cũng không cần mang ghế."

Bàn Đôn thử ngồi lên, bé có hơi thấp, nhưng cũng không gây trở ngại tầm nhìn trước mắt.

Nguyên An Bình cười vỗ vỗ bé: "Chờ sau này ngươi cao hơn một chút là được rồi."

Bàn Đôn rất thông minh: "Ta nhờ nương làm cho ta một cái đệm."

"Chủ ý không sai."

Những người lớn tới hỗ trợ, nhìn phòng học đã được bố trí xong xuôi, liền nói: "Như vậy là xong, thật không tệ a!"

"Phải a! Bọn nhỏ được học ở đây thật là tốt."

"Không nói đi học, chỉ việc được ở trong căn nhà này cũng rất tốt rồi."

"Ta thật hâm mộ những hài tử này, nếu ta có thể trẻ lại hai mươi năm, cũng có thể tới nơi này để học chữ."

"Ha ha! Mơ đẹp đấy, ngươi chờ tiểu tử nhà ngươi lớn thêm chút nữa là có thể đưa nó tới chỗ An Bình, đó mới là hiện thực."

"Phải a! Sau này ta cũng có thể đưa tiểu tử nhà ta tới đây học, trước đây ta không dám mơ được như vậy đâu."

Bọn họ ở bên này cảm khái, Nguyên An Bình đi đến phòng làm việc của mình, đem mộc bài đã được chuẩn bị kỹ càng treo lên tường.

"An Bình ca! Đây là gian phòng gì vậy a?" Bàn Đôn nhìn bên trong, phát hiện cách bày trí không giống với những phòng học kia.

"Nơi này được gọi là văn phòng, sau này sẽ là phòng làm việc của ta và mấy đứa Lý Tự." Nguyên An Bình đi vào, mở cửa sổ ra, cả phòng nhất thời trở nên sáng ngời. Hắn ngồi lên ghế, thoả mãn gật đầu: "Cảm giác thật không tồi."

Bàn Đôn cũng ngồi lên ghế cảm thụ một chút, sau đó liền hiếu kỳ mở ngăn kéo bàn ra: "Cái bàn này thật tốt, còn có ngăn kéo."

Nguyên An Bình đứng lên: "Xem đủ rồi, đi, giúp ta đi khuân đồ."

Bàn Đôn liền từ trên ghế trượt xuống: "Khuân cái gì?"

"Sách, còn có một số tư liệu trước đây của ta." Hắn chỉ chỉ ba mặt tường đều đặt toàn là tủ sách: "Đem sách đặt lên mấy cái giá sách này, khi nào các ngươi muốn đọc thì có thể tới đây xem."

Sau này hắn sẽ thu thập thêm một vài thư tịch, bày đầy trên những cái giá sách này.

Thời điểm đi đến nhà của Hoắc Tiểu Hàn, liền phát hiện bọn họ cũng đang bận.

Nguyên An Bình vào nhà: "Các ngươi thu thập thế nào rồi? Thu thập xong, ta sẽ đi tìm người phụ chuyển đồ."

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Thu thập gần xong rồi, chỉ cần chuyển giường qua, những cái khác bọn ta có thể tự mình chuyển."

"Được! Buổi chiều rồi hẵng chuyển, trưa nay ăn cơm ở bên đây đi."

Sau khi dùng xong bữa trưa, Nguyên Căn Thịnh bọn họ đi tới.

Nguyên An Bình nói: "Đại bá! Ba người chúng ta đem giường chuyển qua trước đi."

Chu Hương Chi vào nhà liền nhìn thấy bọc lớn bọc nhỏ đều đã được chuẩn bị kỹ, nàng nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Chúng ta cũng chuyển đi, trước tiên là đem quần áo cùng đệm chăn ra." Nói xong, nàng liền ôm một cái bọc cùng chăn mang ra ngoài.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên Tiểu Vũ cũng đi qua ôm một bao, cười nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi thật tốt a, ngày hôm nay được chuyển vào nhà mới ở, hẳn là rất cao hứng đi?" Nàng thật sự rất hâm mộ y, dù sao cũng được ở trong một căn nhà tốt như vậy.

Hoắc Tiểu Hàn cười cười: "Nơi đó cách nhà An Bình ca cũng gần hơn một chút."

Nguyên Tiểu Vũ cười chọc ghẹo y: "Đủ gần a, chờ thêm hai năm nữa An Bình cưới ngươi, hắn có thể trực tiếp chuyển tới ở, vậy thì càng gần rồi."

"Tiểu Vũ tỷ! Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng đi qua đó đi."

"Ai nha! Thẹn thùng kìa."

Hao phí hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đem toàn bộ đồ vật dời vào trong nhà mới.

Nguyên An Bình đi vào gian phòng của Hoắc Tiểu Hàn, nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Thế nào? Có vừa ý không?"

Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "Có thể không hài lòng sao? Tiểu Hàn vẫn chưa thành thân mà đã được ở trong nhà mới rồi. An Bình! Nói thật đi, có phải ngươi muốn nhanh chóng lấy người ta về, nên mới chuẩn bị nhà mới, dụng cụ gia dụng mới sớm như vậy không?"

"Tiểu Vũ tỷ." Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất bất đắc dĩ, cho dù là đường tỷ, nhưng cũng không nên trêu ghẹo như vậy đi? Mặc dù đối tượng bị trêu ghẹo là y.

"Không phải." Nguyên An Bình nói rất chính trực: "Các ngươi cảm thấy tốt như vậy là được rồi."

Hắn nói với Nguyên Tiểu Vũ: "Tối nay mọi người không cần về nhà nấu cơm, ở lại đây ăn đi."

"Cha nương ta đồng ý sao? Không phải ngày mai mới làm ấm bếp sao?"

"Ân! Ngày mai cũng tới dùng cơm." Sau khi xây xong nhà mới, người ta sẽ thường mời thân bằng hảo hữu tới bái phỏng, thuận tiện mang theo một ít lễ vật, gia chủ sẽ làm một bữa ăn phong phú để chiêu đãi khách nhân, lúc này mới gọi là làm ấm bếp. Bất quá, hình thức cũng giống nhau, đều là mời thân thích tới.

Ra khỏi phòng, Hoắc Tiểu Hàn nhìn phần đất trống trước hành lang, hỏi Nguyên An Bình: "Ta có thể trồng gì đó ở chỗ này được không?"

"Ngươi muốn trồng cái gì cũng được, nếu là hoa, ta có thể mua một ít hạt giống giúp ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn vốn dự định trồng rau, thuận tiện ở góc tường làm một cái ổ gà. Bất quá, ngẫm lại một chút, vẫn cảm thấy trồng hoa thích hợp hơn: "Vậy thì trồng hoa đi, còn có thể trồng cây ăn quả."

Nguyên An Bình kiến nghị: Trồng cây đào thế nào? Hoa đào hảo nhìn, quả đào cũng hảo ăn."

"Mọi người đều nói đào và thông đều là nơi "trốn", ngụ ý không tốt, không thích hợp trồng trong nhà, nhưng có thể trồng ở sau nhà."

*câu trên ám chỉ đến vấn đề phong thủy, đào trừ tà nhưng đôi khi nó cũng là vật dẫn tà vào nhà.

Có lẽ cũng có loại kiêng kỵ này, Nguyên An Bình cảm thấy nên tuân thủ cũng không có gì không tốt: "Vậy trồng cây thạch lựu đi, cũng có thể trồng một gốc cây hồng, hai loại cây này hẳn là không phạm vào kỵ huý đi?"

"Hai loại này thì không có vấn đề gì." Hoắc Tiểu Hàn cũng không rành lắm, chỉ biết cây lựu nhiều quả, nhiều quả nhiều phúc, trong mắt thôn dân, đây chính là loại cây ăn quả mang đến nhiều may mắn nhất.

...

Kỳ nghỉ mười ngày kết thúc, sau khi nghe xong thông báo từ nay về sau sẽ được học ở phòng học mới, bọn nhỏ đều hân hoan không thôi. Chờ đến khi bước đến trước sân, nhìn thấy phòng học sáng ngời cùng rất nhiều bàn ghế, đám tiểu hài tử đều nhịn không được hoan hô: "Quá tốt a!"

Nguyên An Bình từ trong phòng làm việc đi ra, nói với bọn chúng: "Đừng cao hứng nữa, dựa theo chỗ ngồi trước đây mà ngồi vào chỗ của mình đi, sắp bắt đầu học rồi đấy!"

Bọn nhỏ vừa nghe liền vui vẻ tràn vào trong phòng, tìm vị trí của mình, vừa cảm thụ phòng học mới, còn có bàn học mới, trên mặt đều vui vẻ nở nụ cười.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ, Nguyên An Bình cảm thấy quyết định của hắn quả thật là không sai.
Bình Luận (0)
Comment