Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Chương 248

Người áo đen kia nói: "Có thể ôn chuyện được rồi nhỉ."

Từ Tử Thanh nghe vậy, lại ngẩn ra.

Mới nãy hắn chỉ theo bản năng làm vậy, nhưng khi thật sự phải mở lời lại không biết bắt đầu từ đâu.

Muốn hỏi Nam Tranh huynh chạy thoát bằng cách nào? Muốn hỏi hắn tới vương phủ có ý đồ gì? Lại muốn hỏi tu vi hiện giờ của hắn bao nhiêu, và làm sao đến khí tức đều trở nên khác trước?

Nhưng bất luận là vấn đề nào, tựa hồ đều đề cập đến bí mật của người kia, một khi hắn hỏi ra, chỉ sợ ở trong mắt người ngoài, đây không phải ôn chuyện mà là chất vấn.

Cho nên trong phút chốc lại khiến hắn bắt đầu chần chờ.

Một lát sau, Từ Tử Thanh mới cười khổ một tiếng: "Nam Tranh huynh là người nhạy bén, có lẽ cũng hiểu được chỗ nghi hoặc trong lòng ta, chỉ là ta không tiện mở miệng, chi bằng Nam Tranh huynh có thể nói cho ta nghe một chút, xem như là ôn chuyện."

Vừa nghe lời này, người áo đen đối diện liền nhẹ giọng nở nụ cười: "Trước kia ta với ngươi mấy lần tương ngộ, vốn tưởng rằng chỉ là cơ duyên trùng hợp, vì ngươi là sư đệ Vân chân nhân mới có  vài phần liên quan. Hiện giờ ta lại gặp ngươi, mới phát hiện thì ra là vậy."

Lời hắn nói lần này khiến cho Từ Tử Thanh có chút không hiểu: "Nam Tranh huynh...... Đây là ý gì?"

Nhưng người áo đen lại không nói, hắn chuyển chủ đề: "Ta vào thiên thành vương phủ, là vì muốn mượn long khí trong phủ giúp ta che giấu ma khí."

Trong lòng Từ Tử Thanh vẫn còn nghi hoặc, chỉ là nghe hắn giải thích việc bản thân nhân thắc mắc trước đó, liền theo hắn đáp lại: "Nga, thì ra là thế." Sau đó nghẫm nghĩ, lựa lời nói, "Với tình trạng hiện giờ của Nam Tranh huynh, vốn không nên dừng lại ở Thánh Diễn Thành mới đúng."

Người áo đen nói: "Tất nhiên là ta có chuyện quan trọng, mới phải làm như thế."

Từ Tử Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

Người áo đen liếc nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu: "Ngươi thành thật như vậy, thật khiến người không đành lòng khi dễ."

Từ Tử Thanh hơi mỉm cười: "Nam Tranh huynh cũng có chỗ khó xử."

Người áo đen thở dài, khí thế quanh thân chợt bộc phát, nhưng chỉ trong chớp mắt liền thu liễm, có cấm chế cùng mộc khí ngăn cản nên cũng không làm người khác chú ý tới.

Nhưng Từ Tử Thanh lại cảm giác được rành mạch.

Khí thế này, hắn chỉ từng thấy qua ở trên người Nguyên Anh lão tổ ......

Thoáng chốc, đồng tử Từ Tử Thanh chợt co rụt lại: "Tu vi của Nam Tranh huynh thế nhưng đã đến cấp bậc này!"

Ba năm trước đây tương ngộ ở Bình Nguyên Mãng Thú, hắn đã biết tu vi Nam Tranh Nhã không chỉ có Hóa Nguyên kỳ mà thôi, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Nam Tranh Nhã vậy mà là Nguyên Anh lão tổ!

Hắn chợt căng thẳng trong lòng, phải rồi, người này trong đấu giá đại hội cũng ngồi ở phòng lầu 3, tu vi tất nhiên phải là Nguyên Anh kỳ trở lên.

Nhưng nếu đường đường là Nguyên Anh lão tổ, rèn luyện ở Bình Nguyên Mãng Thú đã không còn ý nghĩa, mà có thể trở thành Nguyên Anh lão tổ, tài sản tích tụ tất nhiên cũng không ít, đâu cần phải đi thèm muốn nội đan của Mãng Thú.

Vậy thì Nam Tranh Nhã đến Bình Nguyên Mãng Thú, đến tột cùng là vì cớ gì?

Nghĩ đến đây, tuy hảo cảm trong lòng Từ Tử Thanh đối với Nam Tranh Nhã không giảm, nhưng cũng không khỏi sinh ra một tia nghi ngờ.

Mà người áo đen kia nhìn thấy thần sắc Từ Tử Thanh, ngược lại có vẻ càng hài lòng hơn: "Xem ra ngươi còn có chút tâm cảnh giác."

Từ Tử Thanh nhất thời mờ mịt, không khỏi thở dài cười khổ: "Nam Tranh tiền bối nếu có gì muốn nói, không bằng cứ nói thẳng."

Người áo đen nói: "Ngươi không cần kinh hoảng, ta thấy ngươi cẩn thận, mới không đến nỗi liên luỵ vị ân nhân kia của ta."

Từ Tử Thanh ngơ ngẩn: "Ân nhân?"

Ngữ khí người áo đen lúc này hòa hoãn không ít: "Sư huynh ngươi từng cứu ta một lần, còn khiến ta thiếu hắn hai phần ân tình, nhưng nhờ có ta mới khiến ngươi đến được đây, coi như là trả một phần, chỉ còn thiếu một phần. Nếu ngươi không lỗ mãng, xem như nể mặt Vân chân nhân, ta cũng sẽ không làm gì ngươi."

Từ Tử Thanh kinh ngạc, việc này như thế nào lại dính đến sư huynh? Hơn nữa trong lời nói của Nam Tranh Nhã quá mức mơ hồ, thật sự khiến hắn cực kỳ khó hiểu. Lại nói việc ân nhân, dựa vào nhãn lực của sư huynh, nếu như từng gặp qua thì tuyệt đối sẽ không quên, nhưng sư huynh lại không nhận ra hắn, theo lý là chưa thấy qua mới phải.

Nghĩ vậy, cảm xúc hắn quay cuồng, tâm tư cũng bắt đầu rối loạn.

Lại nghe người áo đen nói: "Có gì kỳ quái? Ngươi vốn không phải người thế giới này, lại đầu thai ở đây, về sau mới có thể tương ngộ Vân chân nhân, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới nguyên do ư."

Từ Tử Thanh trong lòng đại chấn, việc hắn có ký ức kiếp trước, ngay cả sư huynh cũng không biết được, nhưng vì sao người trước mắt lại rõ ràng như thế?

Người áo đen thấy hắn sợ hãi, bật cười: "Năm đó có một người gặp trắc trở, bị kẻ gian hãm hại, trên đường có một kiếm tu thay hắn gϊếŧ chết kẻ thù, lại đáp ứng thỉnh cầu của hắn, giúp hắn chấm dứt một hơi tàn, khiến cho hắn thiếu ân tình. Sau đó thời gian đảo ngược, người đã chết thế nhưng trở về thời thiếu niên, có thể khổ tu trù tính, trọng sinh báo thù. Mà trong một lần thời gian đảo ngược kia, dòng lũ thời không quay cuồng, vậy mà cuốn vào một mạt cô hồn, đầu thai chuyển thế, trở thành đứa con chết yểu của một hộ gia đình, cũng trở thành người vốn không tồn tại ở đời này."

Trong đầu Từ Tử Thanh vang lên "Ong ong", miệng lẩm bẩm nói: "Vậy kiếm tu kia là sư huynh, người trọng sinh là ngươi, cô hồn...... Là ta."

Người áo đen gật gật đầu: "Không tệ, do ta trọng sinh mới có ngươi chuyển thế, có ngươi chuyển thế mới có thể có Vân chân nhân kết đan, cho nên tính là ta đã trả được một nửa ân tình."

Từ Tử Thanh vẫn còn đang ngẩn người: "Cũng bởi vậy mỗi lần ta gặp ngươi liền có một ít cảm giác thân thiết, đó cũng là do nhân quả giữa ngươi và ta."

Người áo đen lại gật đầu: "Đúng vậy."

Thật lâu sau, Từ Tử Thanh thở dài một tiếng.

Khó trách hắn biết rõ người này nguy hiểm nhưng vẫn không sinh nổi cảnh giác phòng bị, ra là do hai bên vốn có nhân quả tương liên. Mà người nọ nhân nhượng hắn nhiều mặt, chưa từng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng của Nguyên Anh lão tổ, ước chừng cũng là vì tầng quan hệ này.

Xem ra, đối phương cũng là người ân oán phân minh, chỉ cần không có uy hiếp đến tánh mạng, thì sẽ không làm gì gây trở ngại cho hắn cùng sư huynh.

Từ Tử Thanh đến lúc này mới xem như tạm thời an tâm, nếu lại không nhịn được có cảm giác tín nhiệm Nam Tranh Nhã thì cũng thả lỏng hơn, sẽ không đến mức suy đoán bản thân có phải bị mê hoặc hay không.

Người áo đen thấy hắn nhanh chóng hoàn hồn, hơi tán thưởng, tiếp tục nói: "Nghi hoặc trong lòng ngươi tạm thời đã giải, việc còn lại, ta cũng không ngại nói một chút với ngươi."

Dức lời, liền bắt đầu kể lại.

Từ Tử Thanh mới biết được, nguyên lai Nam Tranh Nhã là được Thiên Cẩn Vương Hiên Lễ mời chào cùng đến Bình Nguyên Mãng Thú, mới có thể bắt gặp được hắn.

Đợi lúc thú triều khởi động, Nam Tranh Nhã đã chiếm được tiện nghi tự nhiên nhân cơ hội này thoát ly, tị thế khổ tu một đoạn thời gian, đến đại hội đấu giá ở Thánh Diễn Thành là vì có một ít thứ cần mua.

Chuyện sau đó thì như Từ Tử Thanh đã biết, Nam Tranh Nhã ở trên đại hội đấu giá được Thiên Quỷ Kỳ, mặc dù ban đầu khoác tàng ảnh y bào, nhưng vì Quỷ Linh Môn vẫn có một tia cảm ứng với Thiên Quỷ Kỳ khiến cho hắn không thể không dốc sức bỏ chạy, thẳng đến lúc tàng ảnh y bào hoàn toàn phát huy hết thần thông, mới có thể giúp hắn thoát khỏi kẻ thù.

Bất quá vì hắn còn có chuyện quan trọng ở trong thành, không thể rời đi quá xa, liền dứt khoát trở về Thánh Diễn Thành, tìm một cái quận vương phủ gần đấy, lợi dụng long khí trong đó để tránh né. Chính là hy vọng có thể mượn thời gian này khôi phục một phen, làm chút chuẩn bị để ứng phó việc đột phát về sau.

Người áo đen nhẹ nhàng cười: "Đêm nay ta liền ở chỗ ngươi nghỉ ngơi chỉnh đốn, qua ngày mai ta có việc phải rời đi. Không biết ngươi có chấp nhận chiêu đãi ta hay không?"

Từ Tử Thanh được nghe lời này, cũng cười cười: "Nam Tranh tiền bối chỉ cần ở lại đây, ta sẽ tự thân che lấp thật tốt, không để ai nhìn thấy. Nhưng một mình ta chỉ sợ có lòng mà không đủ lực, không bằng đem sư huynh mời đến càng đáng tin cậy."

Người áo đen hơi quay đầu: "Như thế nào, ngươi muốn đem hết chuyện về kiếp trước nói cho sư huynh của ngươi nghe sao?"

Từ Tử Thanh lại lắc đầu: "Chuyện kiếp trước đã là của kiếp trước, không cần khiến sư huynh phiền lòng. Nam Tranh tiền bối nếu đã không có ác ý với hai người chúng ta, sư huynh cũng sẽ không phản đối...... Còn nữa, sư huynh sớm đã đề cập giữa ngươi và ta khả năng có nhân quả, chỉ là lúc ấy ta cho rằng cùng lắm là sau này có chút liên lụy, không lường trước được lại có quan hệ đến lai lịch đầu thai của ta."

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên thầm nghĩ, không biết sư huynh liệu có biết là loại nhân quả này? Ngẫm lại, hắn lại lắc đầu.

Chắc là không, nếu không lấy tính tình của sư huynh đã sớm đem chân tướng nói cho hắn, sẽ không để hắn đến hôm nay mới biết được .

Người áo đen nói: "Một khi đã như vậy, cũng không cần phải làm phiền Vân chân nhân. Ta vốn đã thiếu hắn ân tình còn chưa trả, tiếp tục như thế, đối với ta cũng không phải tốt. Ngươi là sư đệ hắn, có thể đầu thai cũng coi như chịu ân huệ từ ta, giúp ta canh giữ một đêm này liền xem như ngươi trả hết." Hắn nói xong, lại ngừng lại, "Ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối, nếu không ta không duyên cớ lớn hơn Vân chân nhân một bậc, còn không phải là chiếm tiện nghi của hắn? Còn một phần ân tình kia ta vẫn luôn nhớ rõ, mai sau sẽ tìm cơ hội trả lại."

Từ Tử Thanh nghe hắn nói như vậy, chỉ có thể đáp ứng.

Trong thâm tâm hắn không muốn dối gạt sư huynh việc này, nhưng giữa nó lại liên lụy đến kiếp trước kiếp này, phí miệng lưỡi giải thích không nói, cũng vi phạm ý tứ của Nam Tranh Nhã.

Người này đối xử với hắn còn coi như hòa khí, nhưng xem ra cũng không phải hạng người lương thiện, hơn nữa tuy chính hắn không biết nhưng thật sự đã thiếu ân tình người kia, nếu có thể nhân lần này trả hết, sau này khi gặp lại nhau, cảm giác thân cận không rõ trong lòng có lẽ cũng tiêu trừ không ít, đến lúc đó mới có thể công chính đánh giá rõ người này.

Đắn đo suy nghĩ, Từ Tử Thanh tự giác không để sót thứ gì liền yên tâm.

Trong viện hiện giờ đều là cỏ cây, hắn đứng lên đi đến trước mặt người áo đen, vươn một tay nói: "Ta có thể sử một môn thuật pháp, chỉ cần chạm vào ngươi liền có thể đem hơi thở ẩn giấu vào bên trong cỏ cây."

Hắn nói tới tất nhiên chính là 《 Độn Mộc Liễm Tức Quyết 》.

Người áo đen hơi trầm ngâm, đứng lên nói: "Hắc y của ta sớm đã hóa nhập thân hình, không khác gì cơ thể, ta không thích cùng người khác tiếp xúc da thịt, ngươi nắm lấy ống tay áo của ta là được."

Từ Tử Thanh thấy sao cũng được liền giữ chặt một góc ống tay áo của hắn, dưới bàn tay tức khắc một mảnh lạnh lẽo, thế mà lại cho người ta cảm giác không giống người sống, khiến hắn càng thêm hiểu rõ người bạn kết giao từ trước này xác thực là một vị tu sĩ tu luyện ma công.

Chỉ là hắn cũng chưa từng nghĩ lại, lập tức vận chuyển pháp quyết, quanh thân hai người được bao phủ bởi thanh quang, ngay sau đó trong viện càng thêm tràn đầy khí tức của cỏ cây, mà khí vị quanh thân hai người bọn họ cũng vô thanh vô tức mà dần dần giảm nhỏ, cuối cùng hòa hợp thành một thể với cỏ cây.

Cho dù về sau có là Nguyên Anh lão quái đến điều tra cũng không thể dễ dàng tìm ra được bọn họ.

Người áo đen cũng tự phát giác, bỗng nhiên cười nói: "Xem ra, ta tìm ngươi giúp lại là sự lựa chọn đúng."

Từ Tử Thanh nghe vậy, cũng ôn hòa cười: "Trong rất nhiều cô hồn kia cũng chỉ có ta đạt được cơ duyên này, nghĩ đến giữa ta và ngươi cũng thật là có chút duyên phận."

Đến lúc này, hai người không nói thêm lời nào nữa.

Do không cần di chuyển, cho nên Từ Tử Thanhphát hiện khí tứcđã ổnđịnh liền buông ốngtay áo của hắnra, hai người cách nhau không xa liền bắt đầu đối diện nhau đả tọa.

Bình Luận (0)
Comment