Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 3

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ôn Luân ngủ thực sự rất ổn định. Bụng bị đói đến mức không còn biết đói là gì nữa. Tựa như đau đớn trên người, đau qua đau lại đến hôm nay liền thoáng dịu đi một chút, cậu liền có thể ngủ.

Ngủ một giấc đến trời sáng choang, Ôn Luân hơi tỉnh liền thấy Lý Nhị có vẻ kích động kêu lên.

Thúy Liên cùng Bích Hà bụm miệng thở mạnh, thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, có chỗ nào không thoải mái không?”

Ôn Luân thầm nghĩ, hiện tại trên người mình có chỗ nào thoải mái sao?

Ba người thấy Ôn Luân tỉnh, rất nhanh đem kinh hoảng lúc đầu đè ép xuống, bắt đầu đâu vào đấy hầu hạ Ôn Luân rửa mặt. Hiện tại tính mạng cùng thân thể của bọn họ đều hoàn toàn nằm trong tay Ôn Luân. Nếu Ôn Luân chết, chờ đợi bọn họ rất có thể là sẽ bị bán ra ngoài, trời biết họ sẽ bị bán tới nơi nào.

Nếu đã đến nhà phu gia của Ôn Luân, bọn họ liền ở lại phu gia, đối với bọn họ mà nói ngược lại là kiện chuyện tốt, bọn họ còn có thể đi theo phu gia sống qua ngày. Chỉ là Hùng phu gia hơn phân nửa cũng là dữ nhiều lành ít, bọn họ hiện tại còn chưa đứng vững gót chân ở trong thôn, nếu Ôn Luân nhắm hai mắt bất tỉnh đi, bọn họ hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Điểm tâm như trước là cháo loãng. Bất quá so đêm qua rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, trên mặt bát bao trùm thật dày một tầng dầu cháo, Ôn Luân còn ăn ra được hạt gạo ở bên trong! Cho dù là đã nấu đến nhừ, hoàn toàn không cần vận dụng đến răng nanh, Ôn Luân cũng đã thấy cảm động hết sức.

Ôn Luân uống qua cháo loãng, cảm giác yết hầu không đau nữa, há mồm phát ra khí thanh: “Đỡ ta đi ra ngoài ngồi một chút.”

Ba người biểu tình đồng thời hiện lên một tia phiền chán, cuối cùng vẫn là nghe theo mệnh lệnh.

Trong sân nắng sớm nhẹ nhàng, một hán tử ngồi xổm đầu tường chuẩn bị nhảy vào sân. Một đôi giầy rơm, một cái rơi ở trong sân, một cái mang trên chân lộ ra đầu ngón chân. Hắn nhìn đến trong sân bốn người đi ra cũng không sợ hãi, còn cười tủm tỉm mà chào hỏi: “Ôi, sớm a! Hôm nay thời tiết thật không tệ a!” Bộ dáng kia cứ như hàng xóm đến thăm nhà người quen vậy.

Đừng nói Ôn Luân nhìn còn choáng váng, chính là ba hạ nhân gặp qua đủ loại người cũng đều sửng sốt. Đương nhiên, do hàng năm luôn phải giao tiếp với các loại đầu trâu mặt ngựa trong nội trạch, nên phản ứng của ba hạ nhân nhạy bén hơn so với Ôn Luân nhiều lắm.

Hiện giờ trong sân có cái gì? Còn không phải là đồ cưới chưa kịp thu thập xong sao! Đừng nói là trong sơn thôn Đại Trà này, cho dù là tại thị trấn, trong phủ thành, đây đều là một khoản tài phú đủ để cho người thấy liền sáng mắt!

Ngày hôm qua sắc trời đã tối, hơn nữa ba người bọn họ lại đi sơn đạo nửa ngày, cho dù có tâm, cũng không có khí lực thu thập. Lúc này, hơn phân nửa đồ cưới vẫn còn đặt ở trong sân.

Hùng gia là thợ săn, nền nhà dựa núi, tường vây cao chừng một trượng, là vì phòng dã thú. Ôn gia chủ tớ vừa nhìn thấy tường cao liền có cảm giác đầy đủ an toàn, nhưng lại ngăn không được tặc trộm? Quả thực chính là buồn cười!

Ôn Luân hiện tại ngay cả nói đều không nói lớn tiếng được, không tính đi.Vô luận là Bích Hà, Thúy Liên hay Lý Nhị, tuy nói tự thân còn thủ vững một ít nguyên tắc, nhưng nếu là đã bị Lưu thị chọn vội tới cho Ôn Luân ngột ngạt, thì sẽ cũng không phải là người dễ đối phó gì.

Ôn Luân thực rất nhanh thấy được sức chiến đấu của ba người này.

Sáng sớm cả thôn Đại Trà đều tỉnh lại trong tiếng hét chói tai của thiếu nữ, đã vậy còn được quần sơn phóng đại tiếng vang, một tiếng “Lưu – manh” quả thực khiến người tinh thần chấn động.

Không mấy phút đồng hồ, các thôn dân đều chộp lấy khăn mặt, quần áo, bàn chà quần áo, cái muôi, đuổi lại đây.

Thôn trưởng trên tay còn cầm chiếc đũa, đem thôn dân ngăn ở cửa nhà Hùng gia đuổi đi: “Tránh ra tránh ra! Mới sáng sớm, chuyện gì đây!” Quang mang trong mắt ông ấy, Ôn Luân chỉ cần dùng đuôi mắt liếc một cái cũng biết, tinh thần bát quái đang thiêu đốt hừng hực.

*Bát quái: nhiều chuyện.

Sơn thôn hẻo lánh, có thể có bao nhiêu sự tình mới mẻ phát sinh? Ôn Luân gả lại đây, đã là một chuyện lớn. Thôn trưởng phỏng chừng đừng nói hắn sinh thời, cho dù là thôn trưởng đảm nhiệm tiếp theo, cũng sẽ không phát sinh chuyện so với chuyện này lớn hơn. Không nghĩ đến, một việc lớn như vậy còn chưa tiêu hóa xong, con dâu Hùng gia lại nháo lưu manh!

Nháo lưu manh, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, chủ yếu được quyết định bởi thân phận địa vị của song phương. Bên trong sơn cốc “tài nguyên” quá ít, không nói đến địa vị của người ta, nếu như bị bắt được tất cả đều là bị đánh chết, không chết cũng bị đánh cho tàn phế. Nhưng lúc này ai lại ăn tim hùng mật báo như vậy, cô dâu Hùng gia chính là quý nhân, bọn họ toàn bộ sơn cốc thêm người cũng không đủ bồi mệnh, nháo lưu manh? Quả thực chán sống!

Thôn trưởng tập trung nhìn vào, người trong viện chen lấn chật như nêm cối, một tiểu cô nương mặc phấn y bụm mặt anh anh anh, một phấn y cô nương khác đang một bên khuyên giải an ủi, một bên hung hăng trừng một hán tử.

Hán tử kia thôn trưởng đương nhiên nhận được, đúng là Lưu lão tam, mười dặm tám thôn nổi danh người làm biếng, hiện tại đã hai mươi bảy hai tám, ngay cả bà nương cũng thú không nổi, ngày thường trong thôn ăn trộm gà trộm chó chuyện gì cũng không thiếu, nhưng là lưu manh? Lưu lão tam cũng không dám.

Lưu lão tam giờ khắc này mặt mũi trắng bệch. Hắn chỉ là muốn vào cửa xem thứ gì đáng giá, chưa thành mà đã…

Cũng không trách Lưu lão tam không thể nghĩ ra được. Thế đạo này phàm là bị đùa giỡn lưu manh, mấy cô nương đều thiên tân vạn khổ giấu diếm, chuyện này đều liên quan đến danh tiết cùng hôn phối sau này, các nàng căn bản nào dám lộ nhiều ra ngoài.

Ông trời chứng giám, Lưu lão tam leo vào chỉ là muốn tiền đồng, căn bản không muốn nữ nhân! Nhưng là có người tin tưởng hắn sao?

Thôn Đại Trà là một cái thôn họ hỗn tạp.Trong tám trăm dặm đại sơn, loại này thôn nhiều đến không thể đếm hết. Thị trấn đi hướng bên kia, là Long Môn Quan, cửa ải hiểm yếu quan trọng nhất của Tề quốc. Nghe nói năm đó những thôn xóm này, là nơi an trí cho quân đóng lại. Hiện tại cũng không biết qua bao nhiêu năm, đã sớm không còn quan hệ gì tới biên quân nữa.

Loại thôn tạp họ này, xa không đoàn kết bằng thôn độc họ (thôn chỉ có một họ), người khác chết sống cũng coi như xem hài kịch. Chuyện Lưu lão tam cuối cùng cũng bị trở thành một truyện cười. Không phải Ôn Luân không muốn xử lý, cũng không phải ba hạ nhân nhà cậu không nghĩ đẩy gã ta vào chỗ chết, mà là căn cơ tại thôn Đại Trà của bọn họ còn không ổn. Đừng nói hôm nay Lưu lão tam chỉ là leo đầu tường, cho dù hôm nay Lưu lão tam đến lấy bạc, thôn dân Đại Trà cũng sẽ không thật gây khó dễ gã làm gì.

Nếu là đổi lại trong thị trấn, Lưu lão tam không nói leo cái đầu tường, chỉ ở tường bên ngoài Ôn Huyện Bá phủ vẽ cũng có thể bị bắt lại dạy dỗ cho một trận.

Cũng là chủ tớ bọn họ bốn người giá trị vũ lực quá thấp, nếu không nào có chuyện như Lưu lão tam này, đã sớm nắm gậy gọc đánh lên cho chết rồi. Buổi sáng một hồi chê cười nhẹ nhàng qua, buổi chiều Ôn gia ngồi chờ đến trả đũa.

Lý Nhị một bên vỗ quần áo, một bên bước vào đại môn, mặt kéo dài như ông già, quay người đem đại môn đóng thật mạnh, bắt đầu cùng Thúy Liên Bích Hà nói rằng: “Đất ruộng nhà phu gia bị Lưu lão nhị chiếm, không chịu trả.” Lưu lão nhị tất nhiên chính là ca ca Lưu lão tam buổi sáng. Lý Nhị vừa nghĩ tới bản thân còn bị đẩy ngã, ngã ở bờ ruộng, thì cơn tức trong bụng muốn nổi lên.

Thúy Liên nhíu mày hỏi: “Thôn trưởng nói như thế nào?”

Lý Nhị cười lạnh một tiếng: “Bà nương Lưu lão nhị xen vào kêu thôn trưởng một tiếng thúc, còn có thể nói như thế nào?”

Một bộ ỷ thế hiếp người như này, bọn họ từ trước tới nay cũng dùng rất thành thục, xuất môn ỷ vào thế Huyện Bá phủ, trong phủ ỷ vào thế chủ tử mình, hiện tại trong một sơn cốc bị ra oai một đạo, nghĩ liền khó chịu, cố tình bọn họ lại còn không có một biện pháp nào.

Lý Nhị không có biện pháp, không có nghĩa là Ôn Luân không có.

Ôn Luân lúc này đã bị nâng trở về nhà, dựa vào hai cái gối đầu, đang nhìn tờ khai đồ cưới của mình. Bên trong đồ cưới, đáng giá nhất sợ là cửa hàng trong phủ thành. Không nói phủ thành, cho dù là thị trấn, đừng nói là mua một cái cửa hàng, chính là thuê mở cửa hàng cũng không có vài người. Cửa hàng phủ thành kia có bao nhiêu đáng giá, tùy tiện ngẫm lại sẽ biết. Ôn Luân dám nói, cửa hàng này tuyệt đối có vấn đề.

Đè xuống cửa hàng không đề cập tới, tiền tài trong đồ cưới cũng không phải ít. Nếu không dung hợp ký ức nguyên thân, Ôn Luân nói không chừng sẽ khinh thường một rương đồng tiền, nhưng sau khi dung hợp với ký ức của nguyên thân, hắn mới biết được, nguyên lai tiền lưu thông chủ yếu của Tề quốc chính là đồng tiền. Dưới cái rương có hai thỏi vàng, là nương nguyên thân cho cậu áp đáy hòm.

Tờ khai đồ cưới rất dài, có chừng vài tờ giấy, đặt chung một xấp dày, rất có chất cảm, đáng tiếc mặt trên phần lớn là các loại sách có thể nhìn không thể ăn. Ôn Luân thở dài, nghe được âm thanh bên ngoài, cũng không lâu lắm ba người liền tiến vào xin chỉ thị.

Nói là xin chỉ thị, kỳ thật oán giận là chính, Lý Nhị đem sự tình sau khi nói xong, Ôn Luân nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, nói ra vẫn là khí thanh: “Ngày mai đi gọi thôn trưởng tới.”

Ba người cả kinh, Lý Nhị bật thốt lên nói: “Đại thiếu gia, ngài đây là?”

Ôn Luân không trả lời, nhắm mắt lại đi ngủ. Cậu hiện tại trong lòng có chút loạn, vừa rồi cậu ngồi ở phòng trong, chợt nghe đến Lý Nhị bọn họ ba người nói. Không nói đến vấn đề lớn nhỏ của âm thanh, mấy âm thanh này đi vào tai cậu cứ như là đang có người ghé vào lỗ tai cậu nói vậy.

Cậu đây có phải hay không thành hồ lô biến hình, biến thành người thính tai a? Có khi nào sẽ bị người phát hiện, buộc lên cây cột thiêu sống hay không?

Lúc này bên ngoài thành An Giang, một tráng hán dắt con lừa đứng ở bờ sông lệ nóng doanh tròng. Mặt nước sông Đại An chỗ này vô cùng yên ả, trải qua lịch đại tu kiến, sông Đại An bây giờ dòng người như dệt cửi. Hiện giờ có rất nhiều người đều dựa vào sông Đại An kiếm sống, có chèo thuyền đưa đò, có tát võng bắt cá, càng có thiếu gia nhà giàu trong phủ thành mướn thuyền lâu chạm trổ tinh tế đi du ngoạn.

Tráng hán rời nhà đã lâu, hiện giờ nhìn sông Đại An không khỏi thi hứng đại phát, miệng trương cả buổi mới nghẹn ra: “A, nước…”

Con lừa trên mặt đất lăn qua lăn lại cọ ngứa, không cẩn thận lăn quá sức, hai móng trước đá vào trên người tráng hán, thiếu chút nữa đá tráng hán xuống sông Đại An.

Đừng nhìn sông Đại An mặt nước tĩnh lặng, nhưng nước sông rất sâu, hàng năm người chết đuối tuyệt đối không ít. Đại hán một thân mồ hôi lạnh ổn định thân hình, quay đầu trừng mắt: “Ngươi lại đây cho ta!”

Con lừa đã sớm lộc cộc tránh ra xa, tro bụi bao trùm bộ lông màu trắng trên mặt nó, hiển lộ ra đôi mắt mang ý cười, nhìn qua hoàn toàn là như cười nhạo, một chút đều không có tự mình tỉnh lại.

Tráng hán giận dữ.

Con lừa thấy tình thế không ổn, tung chân bỏ chạy. Đừng nói con lừa chạy không thoát, tốt xấu gì cũng là thân thích của loài ngựa nhà người ta, chính nó cũng có 4 chân, chạy như điên một chút cũng không chậm so với hai cái đùi của tráng hán.

Tráng hán vốn đang nghĩ vào trong thành An Giang nghỉ ngơi một buổi tối, hiện tại đừng nghĩ, vẫn là nhanh chóng về nhà đi.

Ngoài thành dân chúng nhìn tráng hán đuổi theo con lừa, tất cả đều ồn ào cười to.

Tráng hán bị chỉ trỏ cực kỳ phẫn nộ, chờ một đường xuyên qua thành An Giang, người ở rất thưa thớt, tráng hán mới đề khí thẳng truy, cước bộ đạp một cái liền tới bên cạnh con lừa.

Con lừa vội gọi: “Ân ngang ân ngang!”

Tráng hán lúc này cũng mệt mỏi đến ngoan: “Dừng lại, không đánh ngươi.”

Con lừa chạy hai bước, thấp thỏm quay đầu lại, đã bị một cái tát choáng váng: “Ân ngang!”

Tráng hán hắc hắc mà sải bước lên lưng lừa: “Nói không đánh ngươi, chưa nói không giáo huấn ngươi!”

Con lừa đã trúng một bàn tay, đầu ủ rũ mà chạy đi.

Trên đường gặp được một thương nhân từ huyện Long Châu, đang tại ven đường nghỉ ngơi bát quái.

“Bộ dáng lão Huyện Bá xem là không được.”

“Ai nói? Lão Huyện Bá tuổi cũng không lớn a.”

“Nghe nói bệnh cũng không nhẹ. Không phải còn đem đại thiếu gia gả đi ra ngoài xung hỉ sao?”

Huyện Bá? Tráng hán hơi hơi xả dây cương một chút, con lừa tốc độ chậm lại. Lão Huyện Bá sẽ không phải là nhà cùng mình định thân đấy chứ?

“Chuyện xung hỉ này, ai… Hy vọng hữu dụng đi.”

Nhóm thương nhân cũng không có nói nhiều, chỉnh lý hàng hóa một chút lại tiếp tục ra đi, bọn họ phải đuổi kịp trước khi cửa thành đóng cửa, tiến nhập thành An Giang.

Tráng hán vỗ vỗ ót lừa, chỉnh lý một chút ý nghĩ: “Ta đây là đã thành thân rồi?”

Nếu có Ôn Luân, cậu sẽ nói cho tráng hán, hắn cái này gọi là bị thành thân.

——————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tướng quân (⊙v⊙): tức phụ nhi, tướng công của ngươi liền mau trở lại đây.

Ôn luân: a.

Tướng quân (⊙v⊙): tức phụ nhi lãnh đạm quá a, không có gì tưởng nói cùng tướng công ta sao?

Ôn luân ( ^_^): a. Thật là có câu muốn nói.

Tướng quân (*/ω*): nói đi.

Ôn luân ( ̄_, ̄): như thế nào không chết ở bên ngoài đi!
Bình Luận (0)
Comment