Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 32

Trương Tú để đũa xuống đứng lên: “Ta ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, Minh ca nhi ngươi trước hết ở trong phòng đợi đã.”

Đường Xuân Minh cũng không ngại, phất tay một cái để mấy đứa bé tiếp tục ăn cơm, người buổi tối không có chuyện làm nhàn rỗi đến mức đi kiếm chuyện, dưới cái nhìn của hắn đơn giản cũng chỉ bởi vì lao dịch mà gây ra mâu thuẫn gia đình, có muốn để người đi lính hay không, để ai đi lính, nếu như không muốn thì số bạc này phân chia thế nào, vì việc này mấy ngày nay trong thôn nhất định sẽ có chuyện, còn không phải là chỉ một hai nhà, kỳ thực nói cho cùng, đơn giản đều là do một chữ nghèo gây nên, cộng thêm tư tâm của mỗi người, nếu như mọi người đều có đầy đủ tiền bạc, người gây chuyện nhất định sẽ ít hơn rất nhiều.

Nhưng mà đối với những nhà có nhân phẩm cực kỳ cá biệt, giống như Triệu lão ma dù có chết cũng nhất quyết giữ bạc, sợ là dù trong tay có nhiều bạc hơn nữa cũng sẽ không tình nguyện móc ra ngoài, ngoài trừ khi dùng trên người con trai bảo bối của hắn.

Lại nói Triệu lão tam sắp đi thi viện đúng không, sẽ có cái kết quả gì đây?

Hiển nhiên Đại Mao Nhị Mao càng cảm thấy hứng thú với món ăn trên bàn hơn, mà không phải đi quan tâm đến chuyện bên ngoài ai đang gây sự.

Quá mười mấy phút bọn họ mới nghe được Tiểu Hoa kêu lên, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, Trương Tú đang đi từ trong sân vào, Tiểu Hoa lại gục đầu xuống tiếp tục gặm xương.

Thấy gương mặt muốn cười nhưng cố nhẫn nhịn không cười trên sự đau khổ của người khác của Trương Tú, Đường Xuân Minh nghi ngờ nói, “Hẳn là Triệu gia lại nháo chuyện đúng không? Nói như vậy ta cũng phải đi nhìn náo nhiệt một chút, động tĩnh này chỉ sợ huyên náo rất lớn đúng không?” Ở trong phòng này mà cũng có thể nghe được huyên náo trong thôn.

Trương Tú tú cười cong cả eo: “Ngươi thực sự đoán đúng rồi, hôm nay không phải là Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa đánh nhau rồi sao, không nghĩ tới ban ngày mới nháo qua, đêm nay vẫn không chịu buông tha, tinh thần này thực sự rất tốt. Nhưng mà ngươi vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi chút đi, buổi tối đường cũng không thấy rõ được, vạn nhất lại  đụng phải cái gì thì chết.” Liếc Đường Xuân Minh một cái.

Đường Xuân Minh vô vị  bĩu môi.

Trương Tú cũng không đùa Đường Xuân Minh, uống một ngụm canh, liền đem những chuyện mình nghe được nói ra: “Ban ngày không phải đã nói Vương Xuân Hoa giấu tiền riêng sao, Triệu lão ma ban ngày không có động tĩnh gì nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm số tiền này, đợi đến khi tối muộn Vương Xuân Hoa chạy đi làm cơm tối, Triệu lão ma liền chạy đến phòng của lão đại Triệu gia bắt đầu lục lọi tìm kiếm, kết quả Triệu lão ma tìm ra  gần hai mươi hai lượng bạc. Chờ đến khi ăn cơm tối xong Vương Xuân Hoa trở về phòng, phát hiện gian nhà bị người động tới liền hoang mang tìm bạc, nhưng mà a, bạc nào cũng không còn, liền bắt đầu nháo lên, muốn chết muốn sống.”

“Hai mươi hai?” Đường Xuân Minh trợn mắt dựng thẳng hai đầu ngón tay.

“Đúng, không nghĩ tới, Vương Xuân Hoa lại có thể giấu được nhiều bạc như vậy, ngẫm lại xem tình cảnh trước khi hắn xuất giá là như thế nào chứ, Hừ!” Trương Tú nhắc đến liền tức giận, thời điểm Vương Xuân Hoa gả tới chỉ mang theo hai cái bọc quần áo nhỏ, thật sự là không thể nào so với Đường Xuân Minh, nhưng khi tiến vào Triệu gia thì càng ngày càng thoải mái. Hắn có thể lấy được nhiều bạc như vậy từ tay Triệu lão ma thực sự là quá giỏi, hiện tại bạc đều không còn Trương Tú cũng phải nói một tiếng nên vậy, cũng làm cho hắn nếm thử tình trạng lúc trước của Minh ca nhi, nhưng mà đối với Triệu lão ma bỗng nhiên lại được một bút phát tài liền không cam lòng.

“Là cái này.” Đường Xuân Minh  cũng không khỏi dựng thẳng ngón tay cái lên biểu thị kính nể đối với Vương Xuân Hoa: “Nháo đi, nháo chuyện càng to càng tốt, Triệu Đại Ngưu thì sao? Nói thế nào?”

“Xì, ” Trương Tú khinh thường cười,” Tên hán tử nhát gan kia còn không phải là đứng một bên tùy ý để cho Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa đánh nhau sao, đơn giản nói vài câu khuyên bảo, nhưng ai lại nghe hắn chứ, lúc ta rời đi Triệu Tam thúc cũng đi tới, không phải ta nói, Triệu Tam thúc thực sự là có đủ quan tâm tới Triệu gia.”

“Còn không phải là vì Triệu lão tam, ” Đường Xuân Minh lườm một cái, “Ngươi xem đi, tam thúc công khẳng định là giúp Triệu lão ma, dù nói thế nào, hiện tại là Triệu lão ma quản gia nên Vương Xuân Hoa lén lút tích cóp tiền riêng liền không nói lý, tiền bị móc đi vậy là đáng đời, nhưng mà danh tiếng của Triệu lão ma  khẳng định cũng càng ngày càng kém, sau này muốn tìm được nhà tốt cho Triệu lão tam ở vùng xung quanh thực sự là khó tìm, có một ma ma như vậy, nhà ai dám gả? Đương nhiên nếu như Triệu lão tam thi đậu  tú tài vậy thì lại là một chuyện khác.”

Thực sự, Triệu lão tam thi đậu tú tài quả thật có thể vươn mình, đến lúc đó chính là thời điểm Triệu lão ma vênh váo tự đắc, vì bám vào người Triệu lão tam, khẳng định Vương Xuân Hoa cũng sẽ ngừng chiến tranh. Nhưng mà những chuyện này có quan hệ gì với Đường Xuân Minh, hắn đã sớm nói sẽ không dính vào những người như vậy, hận không thể cách càng xa càng tốt, vẫn là câu nói kia, cực phẩm như vậy không cần người khác dằn vặt, cho dù là sống tốt cũng sẽ tự dằn vặt chính bản thân mình đi, hắn sẽ ngôi chờ xem kịch vui a.

Triệu lão tam có thể thi đậu tú tài hay không Trương Tú cũng không dám khẳng định, năm đó Trệu lão tam thi đậu đồng sinh, người trong thôn đều truyền nhau, nói cái gì mà Triệu lão tam là sao Văn Khúc hạ phàm, còn nói là thần đồng cái gì đó, ngay cả Triệu lão ma như vậy cũng được người khen ngợi một hồi, nói hắn sinh con trai thật tốt, khi đó Triệu lão ma thực sự vô cùng đắc ý. Vì vậy mà trong mắt Trương Tú, tuy rằng nhân phẩm của Triệu lão tam không tốt, nhưng mà trên phương diện đọc sách cũng có chút thiên phú, nhưng mà nhìn Minh ca nhi, hắn thực sự hi vọng tuyệt đối không nên thi đỗ, bằng không nhìn sắc mặt những người kia, khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.

“A Mẫu, sau này ta cũng có thể thi đậu tú tài.” Giống như phát hiện được tiếng lòng của a mẫu, Nhị Mao đột nhiên loén tiếng nói.

Trương Tú nhất thời mặt mày hớn hở: “Hay, hay, chờ Nhị Mao nhà ta thi đậu tú tài, ta chính là a mẫu của tú tài, Đại Mao nhà chúng ta cũng phải cố gắng theo Minh a sao đọc sách đấy.”

Đại Mao cũng nghiêm túc gật đầu.

“Còn có ta, ta cũng thế!” A Lâm không cam lòng lạc hậu, khiến cho Trương Tú càng thêm vui vẻ, cũng giống như Đường Xuân Minh không nói cho nó biết ca nhi không được thi khoa cử, dù sao cũng là trẻ con, tạm thời hò hét cao hứng là được rồi.

&&&

Ngày thứ hai trời vừa sáng Đường Xuân Minh liền dậy, cho dê cùng gà chút nước cùng đồ ăn sau đó đến hậu viện hái rau, ngày hôm nay Cẩm Ký sẽ đến thu mua rau, Đường Xuân Minh cũng biết, chủ yếu là Cẩm Ký muốn đến nhìn tình huống vườn rau nhà mình một chút,  nếu chưa nhìn thấy khẳng định sẽ không thể yên tâm đi.

Đương nhiên hắn còn chưa biết, đông gia của Cẩm Ký cùng Thính Cảnh Các đều là cùng một người, Đằng Dục luôn nghi ngờ không biết hắn có quan hệ gì với vị phu lang da đen đến bán rau dưa hay không, nhà của Đường Xuân Minh khẳng định là phải đến.

Bên trong có không ít món ăn, sau khi trưởng thành ngoại trừ đưa cho mấy nhà có quan hệ tốt thì Đường Xuân Minh đều không động tới, gia đình hắn ăn đều là dùng rau trong không gian, rau ở trong không gian đều có đủ để ăn hơn nữa phẩm chất cũng tốt hơn của bên ngoài nhiều lắm, đầu óc hắn không bình thường mới để những đám rau đấy ở nguyên đấy mà không động chút nào. Hơn nữa sau khi bán một đám rau trong không gian hiện tại Đường Xuân Minh không muốn bán ra bên ngoài nữa, trừ khi cần dùng tiền gấp hắn mới cân nhắc chút, bằng không bán ra ngoài quá nhiều sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, đời trước hắn đã gặp được, may mà khi đó hắn cũng không phải cần dùng quá nhiều tiền, sau khi làm một lần liền cẩn thận hơn nhiều, đồng thời cũng làm rất nhiều che giấu.

Dưa chuột trên dàn cũng đã bắt đầu nở hoa rồi, có chỗ còn đã kết quả to bằng ngón tay, còn có dây mướp đắng bò đằng sau nhà, Đường Xuân Minh lợi dụng đầy đủ không gian, sau nhà cùng tường chỗ hậu viện đều bò không ít dây mướp cùng dưa chuột, không bao lâu nữa sẽ có thu hoạch lớn.

Nhưng diện tích còn chưa đủ lớn a, chờ qua một quãng thời gian bán rau dưa nhất định phải mua phần đất sát vách, đến lúc đó liền cho người vây lại giống như sân, nhưng mà cứ như vậy, hình như nuôi một con chó cũng không đủ, xem ra còn phải nuôi thêm.

Sáng sớm hôm sau, người trong thôn còn chìm đắm trong chuyện của Triệu gia, cửa thôn liền xuất hiện một chiếc xe ngựa, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt. Ngựa không phải là gia súc quý giá nhất sao, ngay cả Lý Chính trong thôn cũng không nỡ nuôi một con ngựa, mới sáng sớm nhà ai lại có được khách mời quý giá như vậy?

Xe ngựa dừng ở bên đường phu xe liền hỏi đường người trong thôn, vừa nghe nói là tìm Đường phu lang Đường Xuân Minh, người trong thôn hầu như đều hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm, nhưng mà phần lớn thôn dân vẫn rất giản dị, thuận tiện liền chỉ đường cho người đánh xe, nói nhà kia ở dưới chân núi có đại viện chính là Đường gia. Từ sau khi Đường Xuân Minh đơn độc lập hộ, người trong thôn đều dần dần thay đổi xưng hô, đặc biệt là ngày hôm qua Đường Xuân Minh không chút do dự nào nộp bạc, một ít người trong thôn đều thêm mấy phần tán đồng với hắn.

Trong xe ngựa, Đằng Dục cùng Tề chưởng quỹ đi cùng nhau, hai người từ trong xe nhìn ra cảnh sắc thôn làng cùng ngọn núi xa xa, Đằng Dục thở dài nói: “Nơi này thực sự là nơi không tồi, có núi có nước thực sự là một nơi sinh hoạt tốt, lẽ nào cũng bởi vì khí hậu của nơi này nên mới trồng được rau như vậy?”

Trong lòng Tề chưởng quỹ cười thầm, thiếu gia trưởng thành ở trong thành, làm gì từng trải qua sinh hoạt của nông thôn, có núi có nước chính là nơi sinh hoạt tốt? Hắn nghe người trong thôn nói đã bắt đầu bắt lao dịch rồi, những người nhà quê này chắc đang rầu rĩ làm thế nào để sống qua ngày đây, hơn nữa núi quá nhiều cũng có nghĩa là đất ruộng ít hơn nữa lại còn phải đối mặt với mỗi nguy hiểm từ trong núi, người có thể sống tốt được những tháng ngày này cũng không có nhiều.

Dưới sự chú ý của người trong thôn, xe ngựa dừng ở cửa Đường gia, phu xe nhảy xuống gõ cửa.

Tiểu Hoa đang canh cửa lập tức kêu lên, Tiểu Hoa đang không ngừng lớn lên, hiện tại cổ họng không còn bi bô không có uy lực như trước nữa, mà là hơi có uy thế.

“Nhà Đường phu lang nuôi một con chó thật biết trông nhà.” Tề chưởng quỹ xuống khỏi xe trước tiên, cười ha hả xoay người nói với thiếu gia nhà mình đang xuống xe.

Trong viện có người lên tiếng động, chỉ chốc lát sau liền có người mở cửa, Tề chưởng quỹ vừa nhìn thấy người kia liền nở nụ cười: “Đường phu lang, sớm a, chúng ta không quấy rầy ngươi chứ.”

Đây chính là đến đưa tiền cho hắn, Đường Xuân Minh thấy người đến đương nhiên cũng nở nụ cươi chào đón: “Người nhà quê làm gì có chuyện dậy muộn đâu, ngược lại các ngươi mới sớm đã đi đến, mới thực sự là dậy sớm a, mau vào đi, ta đang thu thập những loại rau đây, các ngươi xem trước một chút.”

Đón người vào, cửa viện cũng không đóng, hắn là một ca nhi độc thân cũng không thể khiến cho người khác nói lời gièm pha, Đường Xuân Minh thường xuyên bị Trương Tú nhắc nhở cũng dần có một ít phản xạ có điều kiện.

“Yêu, viện tử của ngươi thật náo nhiệt, đều là một mình ngươi thu thập sao? Đường phu lang cũng không dễ dàng.” Tề chưởng quỹ tiến vào sân liếc mắt liền nhìn thấy quanh cảnh quanh sân, làm chưởng quỹ của tửu lâu hắn thường phụ trách tất cả chuyện của tửu lâu, liên quan cả chọn nguyên liệu nấu ăn  cùng chọn người làm, hắn cũng thường xuyên chạy đến các nhà ở nông thôn, nhưng mà quanh cảnh trước mắt, không một nhà nào tràn đầy sức sống như của nhà Đường phu lang.

“Làm gì có, đều làm linh tinh, làm sao so được với đông gia các ngươi cùng Tề chưởng quỹ, các ngươi mới là làm ăn lớn.” Đường Xuân Minh khiêm tốn nói.

Đằng Dục vẫn thuộc phái đoàn công tử nhà giàu một thân cẩm bào, trong tay vẫn còn cẩm quạt giấy, đứng ở trong tiểu viện nông gia có vẻ hoàn toàn không hợp, nhưng mà vẻ mặt hắn vẫn ung dung tự tại, gập quạt giấy lại liền gõ gõ lên lòng bàn tay, hứng thú đánh giá tiểu viện trong nông gia này, còn cười hỏi Đường Xuân Minh nuôi bao nhiêu gà, đồng thời còn nhân cơ hội nói, nếu như gà hắn nuôi cũng có khẩu vị giống như rau dưa kia, tửu lâu bọn họ cũng có thể thu mua toàn bộ.

“Đằng thiếu gia nếu mà muốn đương nhiên có thể, khẩu vị cái gì, chờ sau khi lớn lên liền giết một con cho các ngươi nếm thử là được, nếu như giá cả có thể làm cho ta thỏa mãn thì bán cho tửu lâu các ngươi cũng không thành vấn đề gì, đỡ khiến cho ta mất công tìm một nhà khác.” Đường Xuân Minh cười híp mắt trả lời.

Mí mắt Đằng Dục nhảy nhảy, nghiêm túc nhìn về đám gà con được hàng rào vây quanh, nghe giọng điệu tự tin này, chẳng lẽ gà thực sự là giống như rau dưa tốt hơn nhiều so với thông thường? Nếu như là như vậy thì thực sự phải đem mối làm ăn này cướp được, nhưng mà nghe Đường phu lang nói, đến lúc đó nếu như không ra giá cao chỉ sợ rất khó bắt được. May mà thời gian còn dài, Đằng Dục cũng không suốt ruột, chờ đến khi đám gà này lớn thì lại nói tiếp, hơn nữa số lượng cũng có chút ít.

Lúc này Đường Xuân Minh đương nhiên không nói với hắn là đang chuẩn bị mở rộng nuôi trồng a.

Trương Tú nghe được động tĩnh bên ngoài cũng chạy lại đây hỗ trợ, thấy Đường Xuân Minh đang chào hỏi khách khứa, hắn liền chạy đến hậu viện giúp đỡ hái rau. Trước khi vào cửa có người gọi hắn lại hỏi có chuyện gì xảy ra, tại sao Đường gia lại có khách quý như vậy tới cửa, Trương Tú cũng không giấu giếm nữa, liền nói là tửu lâu trên trấn đến đây thu mua rau, là khách hàng Minh ca nhi tự tìm được ở trên trấn.

Đằng Dục nhìn cái gì cũng đều cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả ba con dê trong chuồng dê cũng để ý, chỉ vào dê mẹ hỏi: “Ngươi nuôi dê mẹ này là để chuẩn bị cho đứa bé vẫn chưa sinh ra?” Được rồi, Đằng đại thiếu gia còn biết trẻ con cần phải uống sữa, ca nhi cũng có sữa, nhưng còn lâu mới đủ cho trẻ sơ sinh uống, gia đình giàu có đều có nãi sao, nhưng người nhà quê hắn cũng biết được không mời nổi nãi sao, vậy là cho uống sữa dê?

Tề chưởng quỹ đi theo bên cạnh không biết nói cái gì được, thiếu gia nhà mình từ lúc nào lại hiếu kỳ nhiều như vậy? Ngay cả chuyện sinh con của nhà người ta cũng phải hỏi, có biết hay không Đường phu lang đang thủ tiết cho tang phu a.

“Con dê mẹ này đều sắp không còn sữa, con ta còn có mấy tháng nữa mới sinh ra a.” Lại thêm một người nhắc nhở hắn, Đường Xuân Minh tức giận trả lời, “Đó là cho A Lâm của ta uống.”

“A, đúng, tiểu ca nhi còn nhỏ a, lão Tề, tiểu tôn tử nhà ngươi cũng đều uống sữa đến ba tuổi đúng không.” Đằng Dục vỗ trán một cái, sau đó một mặt hiểu rõ nói.

Tề chưởng quỹ đen mặt, thật không muốn để  thiếu gia nhà mình tiếp tục a, vấn đề thiếu gia quan tâm có phải là quá nhiều hay không.

Đường Xuân Minh minh không nói gì trả lời: “Sữa dê tốt cho người, tuổi gì cũng có thể uống, A Lâm nhà ta uống, đứa nhỏ tám tuổi nhà hàng xóm ta cũng uống, kỳ thực Tề chưởng quỹ đến tuổi này cũng nên uống chút sữa dê mới tốt đảm bảo thể ngươi tốt.”

“Thật sự?” Đằng Dục lại xoay người hỏi Tề chưởng quỹ đứng nên cạnh, nhưng nhìn thấy da mặt Tề chưởng quỹ đỏ bừng lên.

Tề chưởng quỹ thực sự là muốn khóc, chỉ đành bất đắc dĩ nói với thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia hay là đi hậu viện nhìn đất trồng rau đi, hái rau xong còn phải vội vàng đưa đến tửu lâu.”

Đường Xuân Minh không rõ tình huống, giống như là hắn nói khiến cho Tề chưởng quỹ xấu hổ, sờ đầu một cái liền đi tới hướng hậu viện: “Trước đó ta hái cũng gần đủ rồi, các ngươi cũng nhìn một chút, có loại nào chỗ ta không có thì bảo để ta gieo, hơn nữa ta cũng chuẩn bị đem đất bên cạnh làm thành đất trồng rau, sau này lượng sẽ tăng lên.” Nói xong sau này liền nhìn Tề chưởng quỹ một cái, hắn đến cùng là đã nói cái gì không nên nói a?

Tề chưởng quỹ già đầu, bị một ca nhi trẻ tuổi đánh giá như vậy, thật muốn cầm tay áo che mặt già của mình a, sau này không cần gặp người. Không nghĩ tới Triệu Đại Hổ thành thật lại sẽ lấy  được một ca nhi như vậy, hơn nữa nhìn ca nhi người ta cũng không có một chút thê lương cùng thương tâm của một ca nhi tang phu bình thường, Tề chưởng quỹ cũng hoài nghi mối quan hệ giữa đôi phu phu này.

Đằng Dục vốn còn muốn ở lại chơi một thời gian, nhưng mà Tề chưởng quỹ không thể chờ được nữa phải rời đi, Đằng Dục thực bất đắc dĩ, chỉ đành nói lời tạm biệt với Đường Xuân Minh, đồng thời dặn dò hắn nhanh chóng mở rộng diện tích, sân rau hiện nay này căn bản không thỏa mãn được số lượng hắn cần.

Trước khi đi hắn còn sảng khoái thanh toán một phần tiền, vì để cho Đường Xuân Minh nhanh chóng trồng thêm rau.

Đường Xuân Minh cùng Trương Tú tiễn người ra cửa, nhìn bọn họ lái xe đi xa.

Bọn họ vừa đi, người hiếu kỳ với Đường gia lập tức xông tới, những người trước đó vây quanh cửa sau khi nhìn thấy Đằng Dục một thân cẩm bào bộ dáng công tử phú quý, căn bản không dám bước lên tìm hiểu cái gì, nhưng hiện tại người đã đi rồi, trong lòng không ngừng hiếu kỳ với thân phận của công tử cẩm bào kia, Minh ca nhi lại có thể quen biết được loại gia đình này.

“Minh ca nhi, ngươi thực sự làm buôn bán với Cẩm Ký tửu lâu ở trên trấn trên?”

“Ngươi không thấy từng sọt từng sọt được đặt trên xe của bọn họ sao, cái này chẳng lẽ còn giả được?” Không cần Đường Xuân Minh trả lời thì có người đã giải thích thay hắn, sau đó người này lại quay lại cười hỏi Đường Xuân Minh, “Minh ca nhi, sao ngươi lại biết người của tửu lâu? Nhìn thiếu niên kia khẳng định không phải người bình thường đúng không,  Minh ca nhi, có phải bọn họ thu mua rau đúng không? Nhà chúng ta cũng trồng rau, chờ thêm một thời gian nữa là có thể hái được, bọn họ thu của ngươi bao nhiêu tiền một cân?”

Đường Xuân Minh bị người chen ở giữa không ngừng hỏi chuyện, dở khóc dở cười, cái này là thế nào? Muốn tìm hiểu thân phận của vị Đằng thiếu gia kia hay là muốn theo con đường bán rau của hắn,  tâm tư muốn kiếm tiền hắn rõ ràng, nhưng chẳng lẽ hắn sẽ trải đường sẵn cho người khác như vậy? Minh ca nhi hắn trong lòng người khác thiện lương như vậy sao?

“Có lẽ trước đây Triệu Đại Hổ bán dã vật chính là cho Cẩm Ký tửu lâu đi, Minh ca nhi, đây là con đường Đại hổ để lại cho ngươi sao?” Có người bừng tỉnh nhớ tới, tự cho là mình đã tìm được đáp án. Đúng vậy, Minh ca nhi cũng sinh ra ở nông thôn như bọn họ, tuy rằng biết chữ nhưng mà cũng chưa từng va chạm xã hội, sao có thể có thể nhận thức được  quý công tử như vậy.

“Được rồi được rồi, các ngươi cũng từ từ hỏi, đừng chen chúc Minh ca nhi, người ta có mua rau hay không cũng không phải là chuyện Minh ca nhi quyết định được, hắn cũng là hôm qua theo chúng ta lên trấn mới bàn được chuyện làm ăn này, người ta vừa ý rau dưa của Minh ca nhi, các ngươi có thể trồng được rau dưa giống như của Minh ca nhi thì cũng mang đến tửu lâu bán cho người ta đi”. Trương Tú giúp Đường Xuân Minh chặn người, những người này, thật sự muốn chết, Minh ca nhi lại không phải chưởng quỹ, sao có thể quyết định được cái gì.

Trương Tú nhanh chóng che chở Đường Xuân Minh trở về sân, những người này thật là khiến người ta không thể chịu nổi, cũng không nhìn tình huống xem Minh ca nhi thế nào.

“Tú ca nhi này cũng thật là, chỉ hỏi có mấy câu thôi mà, hắn cùng Minh ca nhi thân thiết, chúng ta cũng sẽ không đoạt con đường tài lộ của hắn.” Có người sau khi không tìm hiểu được tin tức không khỏi nói thầm.

“Cũng phải nhìn ngươi có tay nghề hay không nữa đi, các ngươi có thể giống như Minh ca nhi có thể trồng được rau giữa thời tiết lạnh như vậy sao?” Có người nói một câu công đạo.

&&&

Trời còn chưa sáng Lý Phong liền tiễn Dư Mộ lên trên trấn, nơi đó có thể mua được ngựa đến Định Châu phủ, Hắn mượn la bên nhà Lý Chính, thời gian đi cũng nhanh, lúc vừa trở lại thôn thì vừa vặn gặp phải nhóm người Đằng Dục đang rời đi.

Từ xa, Lý Phong liền nhìn thấy xe ngựa đứng trước cửa viện nhà Minh ca nhi, lông mày Lý Phong nhíu lại một chút, người đến là ai?  Miệng Lý Đại Sơn này kín như hũ nút, không nói với ca nhi nhà mình chuyện Dư Mộ là Thiên tổng, đồng dạng cũng không nói cho Lý Phong biết chuyện Minh ca nhi có buôn bán với tửu lâu trên trấn, vì vậy đương nhiên Lý Phong cũng không biết sáng sớm nay có người đến đây lấy rau dưa.

Đằng Dục không tiếp tục kéo mành lên nhìn phong cảnh bên ngoài, đường hẹp hai chiếc xe ngựa cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi qua, lúc hai xe đi ngang qua nhau Đằng Dục ngẩng đầu nhìn về phía hán tử đang đánh xe, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia cùng sát khí trên người khiến cho hắn bỗng nhiên rùng mình một cái, người kia hình như càng thêm cảnh giác với người ngoài, hắn vừa nhìn liền nổi lên cảnh giác, hướng về phía hắn ôm quyền chào hỏi một chút.

Quay đầu lại chỉ huy la đi vào trong thôn, Đằng Dục không thể nào quên được cảm giác ban nãy, hỏi Tề chưởng quỹ: “Trong thôn này có nhân vật có tiếng tăm như vậy sao? Căn bản không giống như hán tử trong thôn, trái lại… Giống như là người vừa trở về tử chiến trường.” Điều này là bởi vì bên người Đằng Dục cũng có người như vậy, hắn vào nam ra bắc nhiều nên cũng cần có người bảo vệ bên người, mà những người kia vẫn chưa kịp khử đi sát khí trên người mình.

Tề chưởng quỹ tuy không có cảm giác sâu sắc như của Đằng Dục, nhưng cũng nhìn ra được người kia không phải là hán tử nông thôn bình thường, ngờ vực nói: “Chắc là hán tử từng đi binh dịch sau trở về .”

Đáp án này lại không chiếm được tán đồng của Đằng Dục, cảm giác của hắn đối với người kia, là của người từng giết người trên chiến trường trong thời gian dài, còn đám người phục binh trở về kia, hắn biết thời gian trở về, căn bản không giống.

“Trở về liền cho người tìm hiểu một chút đi.”

“Được rồi, thiếu gia.” Tề chưởng quỹ cũng không hỏi nhiều, hắn vốn cho người tìm hiểu tình huống của Đường phu lang, hiện tại chỉ là tiện thể cho người tìm hiểu thêm một người nữa mà thôi.

&&&

Con mắt của Lý Phong  rất lợi hại, quét một vòng liền có thể nhìn thấy mấy sọt rau phía sau xe ngựa, trong lòng lập tức rõ ràng tại sao xe ngựa này lại xuất hiện trước cửa nhà Minh ca nhi. Tay nghề nấu ăn của Minh ca nhi còn có rau dưa ở vườn nhà Minh ca nhi có khẩu vị thực sự khác với bình thường, hắn so với tên cật hóa như Dư Mộ chỉ biết có ăn thì càng hiểu hơn giá trị của chúng, mơ hồ nghe Đại Sơn nói sau này Minh ca nhi sẽ dựa vào bán rau để kiếm sống,  không nghĩ tới nhanh như vậy lền có thể tìm được người mua, nhưng mà bởi vì biết được cái này không giống nhau, trong lòng hắn có chút bận tâm những  người này liệu có ôm tâm tư  khác trong lòng hay không.

Ví dụ như tại sao những món ăn kia lại có mùi vị như vậy, Đại Sơn từng cảm khái qua, mầm lấy từ chỗ Minh ca nhi, tuy rằng ăn cũng ngon những mà không thể sánh bằng trồng trong hậu viện Minh ca nhi, cái này chắc chắn là có bí mật bên trong, có lúc sử dụng không tốt liền có thể mang đến tai họa cho người ta.

Trong lòng Lý Phong lo lắng.

Lúc đi ngang qua nhà Minh ca nhi, người tụ lại đây tìm hiểu tin tức mới bắt đầu tản đi, người chủ động chào hỏi Lý Phong cũng không nhiều, tiếng nói của bọn họ được đè thấp, nhưng mấy câu nói kia cũng đã truyền vào tai Lý Phong.

“Thấy chưa, đầy ba sọt rau a, ước chừng cũng được trăm cân đi, nghe nói thời tiết này rau dưa tươi mới rất hiếm, so với ăn thịt còn quý hơn, ngày hôm qua Minh ca nhi mang đi hai sọt, ngày hôm nay lại ba sọt không biết kiếm được bao nhiên tiền a!” Có người mê tít mắt thở dài nói.

“Không thể nào, không phải đều là rau sao?” Những người nghe được hít một hơi lạnh.

“Làm gì giống nhau, hán tử nhà ta làm ở trên trấn trên, nghe người hầu nhà bọn họ nói, không có sai.”

Lập tức có người thầm tính toán trong lòng, sau đó giật mình, “Ai ya, vậy không phải nói rõ ca nhi chỉ cần bán rau liền có thể kiếm được mấy lượng bạc sao?”  Thanh âm kinh ngạc đến có chút biến điệu, trên mặt mấy người khác cũng có khiếp sợ cùng hâm mộ như vậy, dưới cái nhìn của bọn họ, Minh ca nhi căn bản không cần phí nhiều công sức, bạc này lại như là rơi từ trên trời xuống vậy.

Cũng có người đem chú ý tập trung lên người công tử trẻ tuổi kia.

“Công tử trẻ tuổi kia thật là đẹp trai a, so với công tử ta từng thấy trước kia ở trên trấn còn đẹp trai hơn, nói không chừng thực sự là công tử nhà giàu có ở trong thành.”

“Ai nha, trước khi đi hắn còn cười với chúng ta, không nghĩ tới công tử trong thành lại có tính tình tốt như vậy.” Tâm nói, kỳ thực là cười với ta, vừa nghĩ như thế mặt đều có chút ửng hồng, mùa xuân đến rồi, xuân tâm dập dờn.

“Minh ca  nhi còn đang thủ hiếu cho Triệu Đại Hổ đấy, lại để công tử như vậy tới cửa, Minh ca  nhi này hẳn là…” Chưa hết thòm thèm  khiến người ta mơ tưởng viển vông.

“Đừng nói bừa, thiếu gia công tử trong thành này, tiểu thị hầu hạ bên người cũng đều đẹp hơn so với tất cả ca nhi trong thôn của chúng ta, cũng không suy nghĩ một chút  người ta đeo vàng đeo bạc, sao lại vừa ý ca nhi ở nông thôn.”

“Công tử đẹp trai người ta không vừa ý, nhưng mà không thể tránh khỏi trong lòng ca nhi này…” Lại là chưa hết thòm thèm, khiến cho những người có cái nhìn tương đồng trả lại một ánh mắt châm biếm, buồn cười đến một nửa cũng cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng đâm tới, khiến người ta lạnh cả sống lưng, quay đầu đi tìm, chỉ nhìn thấy Lý Phong lái xe đi.

Chờ Lý Phong quẹo góc không thấy bóng người, mấy người này mới vỗ vỗ ngực nói: “Phong tiểu tử này thật là đáng sợ, đều là người nông thôn, cả ngày cũng không thể trưng ra khuôn mặt tươi cười được, thật kỳ cục! Đối với Minh ca nhi thực sự là móc tim móc phổi, hiện tại còn không phải bị người quăng đi, công tử trong thành như vậy cũng đến rồi, Phong tiểu tử này sao lại so được với công tử người ta? Phi!”

“Chẳng trách Minh ca nhi càng dài càng tuấn tú, thật là a, đến cả ta cũng không tiện nói.” Một tiếng cười khiến người ta nổi cả da gà.

Tiếng nói này khiến cho những người khác nhíu nhíu mày, theo bản năng mà bước nhanh hơn cách mấy người này xa xa một chút, thực sự là không giữ mồm miệng, tuy rằng bọn họ cũng ước ao đố kị Minh ca nhi, nhưng không giống như những ca nhi có ý đồ giội nước bẩn lên đầu người khác này, không có chuyện gì bọn họ cũng có thể nói được như thế.

Hết chương 32.
Bình Luận (0)
Comment