Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 48

Thời tiết cũng bắt đầu nóng lên, bệnh ngủ của Đường Xuân Minh cũng tốt hơn nhiều, Lý Phong nói đi là đi, sợ tiếp tục trì hoãn sẽ bỏ lỡ thời gian sinh sản của Đường Xuân Minh, nhưng cũng không yên lòng Đường Xuân Minh một mình ở cùng đứa nhỏ là A Lâm, vì vậy liền nhờ cậy Trương Tú, để cho mỗi tối hắn qua ngủ cùng Đường Xuân Minh, chuyện bên ngoài thì giao cho Lý Chính cùng Đại Sơn phối hợp làm việc.

Trương Tú đương nhiên không phản đối, Lý Phong rời đi, hắn cũng không yên tâm để một mình Đường Xuân Minh ở nhà. Tại thời điểm Lý Phong ở đây tuy rằng Đường Xuân Minh cũng một mình ở cùng với A Lâm, nhưng mà sau chuyện trộm đêm lần trước, hắn cùng Đại Sơn liền biết được tính cảnh giác của Lý Phong cao đến mức nào, sân bên này có chút gió thổi cỏ lay người bên kia liền chạy tới.

Trong sân lại bắt về hơn 300 con gà con, lấy hết toàn bộ gà con nên mới nhiều như vậy, Đường Xuân Minh cũng cho chúng nó uống chút nước cùng thức ăn trong không gian lúc chúng mới về đây.

Mới đầu hai con gà mái kia còn để ở nơi này, vẫn luôn do A Lâm đi nhặt trứng gà mỗi ngày, đến khi xây xong chuồng gà liền chuyển chúng vào trong núi, lúc đó A Lâm còn khóc một trận, lúc này Đường Xuân Minh mới nhớ đến lúc trước hắn dỗ A Lâm, nói sau này giao cho nó nhặt trứng bán lấy tiền, Đường Xuân Minh âm thầm cảm khái chẳng trách người xưa vẫn nói mọi trẻ con rất dễ tin người, vì vậy không nên tùy tiện hứa hẹn cái gì, nếu không sẽ khiến người vô cùng đau đầu. Chính vì vậy, Đường Xuân Minh lại không thể không bắt mấy con gà mái từ chỗ chuồng gà về lấy trứng gà, như vậy mới khiến A Lâm dỗ cho hài lòng.

Làm gia trưởng thật không dễ dàng a, cũng không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp phát tài, sau này tiền bán những quả trứng gà kia để cho A Lâm tích góp đi.

Sau khi Trương Tú biết chuyện này liền chê cười nói Đường Xuân Minh quá chiều con, cũng may đứa nhỏ A Lâm này rất ngoan ngoãn, nếu như đổi thành hai tiểu tử nhà hắn, còn không cần chờ Đại Sơn, trước tiên hắn liền cho một bàn tay, đánh vào mông chúng, Đường Xuân Minh chỉ có thể giải thích cho hắn, việc này thực sự là mình làm không đúng, đã nói lại quên đi.

Tiểu Hoa nằm nhoài dưới giàn nho, Tiểu Hắc cùng Tiểu Ngốc lại chờ ở trong phòng, nhưng mà cũng úp sấp nằm lè lưỡi.

Ba đứa nhỏ lại ở trong thư phòng chăm chỉ luyện chữ, trước đó Đường Xuân Minh cũng đã giảng bài học cho ba đứa.

Trương Tú mang đồ thêu đến vừa làm vừa nói chuyện cùng Đường Xuân Minh, còn có thể nhìn Đường Xuân Minh thêu thùa may vá, Đường Xuân Minh chỉ có thể vạn phần chua xót cầm kéo lên cắt quần áo, cũng may qua một đoạn thời gian cảm giác cũng đã được chậm rãi khôi phục, đều là kỹ năng nguyên chủ để lại. Trong lòng hắn âm thầm an ủi mình, đời trước những nhà thiết kế nổi tiếng hầu hết cũng là nam nhân, vì vậy may quần áo cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, không thể vì vậy mà hắn trở nên nữ tính, còn thêu hoa gì đó, tuyệt đối hắn sẽ không chạm đến.

Trước tiên là làm quần áo cho A Lâm, sau đó làm thêm hai bộ quần áo nhỏ, hiện tại đang làm của người lớn, chuẩn bị đến khi Lý Phong về liền cho hắn niềm vui bất ngờ, trong lòng Đường Xuân Minh âm thầm cân nhắc, hắn thật sự có thể xuất phát trên con đường hiền hậu a.

“Đúng rồi, chuyện ngày hôm đó có lẽ ngươi còn chưa biết đi, ta cũng là nghe các ca nhi khác nói với ta,” Trương Tú nhắc đến một chuyện, “Ngày đó trên sân phơi, nhà Lý Hạ Căn cùng tiểu ca nhi nhà hắn làm chuyện vô cùng mất mặt.”

“A? Tiểu ca nhi kia còn làm cái gì nữa?” Lẽ nào chạy đến chỗ hắn dạy một trận còn không đủ?

“Đúng vậy a, thật sự là ném hết mặt mũi.” Trương Tú khinh bỉ nói, “Bọn họ tự mình chạy đến chỗ hán tử trong quân kia nói mình chính là thân thích của Phong tiểu tử, còn chọn thời điểm Phong tiểu tử không ở, muốn lấy thân phận dọa người a, còn phương pháp của tiểu ca nhi kia, hừ, khiến cho người đã gả đi như ta cũng không tiện nói ra miệng.”

Đường Xuân Minh há hốc mồm, “Hắn nói gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn chọn một người trong số họ để gả?”

Trương Tú trợn trắng mắt, “Ngược lại hắn thực sự là không ngốc, biết bọn Dư Mộ là từ phủ Định Châu đến, có chức quan trong người, nếu như thật sự gả cho bọn họ như vậy chẳng phải là theo người đến trong thành hưởng phúc sao, nhưng bọn họ cũng đừng coi người khác là kẻ ngu a, không thấy người ta căn bản là không để ý đến bọn họ không ngừng bắt chuyện sao.”

Đường Xuân Minh cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, đợt đó mấy người kia cũng không nhắc qua chuyện này với hắn hay Lý Phong, nhưng mà Trương Tú nói đúng, thật sự cho rằng mấy người kia không biết quan hệ của Lý Phong với thân thích thế nào sao, không nói đến những người khác, Dư miệng rộng khẳng định đã kể tất cả mọi chuyện rồi.

Đang nói giỡn, cửa viện liền vang lên tiếng gõ cửa, Trương Tú thả đồ trong tay xuống ra ngoài mở cửa.

Đường Xuân Minh cũng không để ý, nhưng mà đợi một lúc cũng không thấy Trương Tú trở về hơn nữa lại có âm thanh vang lên.

“…Ngươi tới làm gì? Nơi này không hoan nghênh ngươi, Minh ca nhi cũng không rảnh bắt chuyện với ngươi…”

“… Ngươi cũng không phải Minh ca nhi, nơi này cũng không phải là nhà của ngươi, dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi, quan hệ của ngươi cũng không thể gần hơn nhà ta được…”

Thanh âm phía sau nghe quen tai, không phải là tiểu ca nhi ngày đó ở sân phơi thuyết giáo hắn cái gì mà hiền lành sao, hắn chạy đến nơi này làm gì? Đường Xuân Minh nhíu mày đỡ eo đi ra ngoài.

Cửa viện, xuất hiện hình ảnh một người muốn tiến vào một người muốn đẩy ra, tiểu ca nhi sau khi nhìn thấy Đường Xuân Minh liền lớn tiếng kêu to, “Minh ca nhi, ta biết Phong đường ca không ở đây nên mới đặc biệt chạy tới đây tìm ngươi nói chuyện, người này lại ngăn không cho ta tiến vào, Lý Phong ca chính là đường ca ruột của ta a.” Ý tứ là, nhà hắn còn thân cận hơn so với nhà Đại Sơn nhiều.

Đường Xuân Minh cùng Trương Tú đã thật sự đánh thấp độ dày mặt của tiểu ca nhi này, trước  kia Đường Xuân Minh chỉ cảm khái một đứa nhỏ mười mấy tuổi tính toán làm gì với hắn, bằng không một đại nam nhân lại tính toán chi li như vậy thật mất phong độ, nhưng mà hiện tại hắn mới phát hiện, hắn không tính toán ở trong mắt người khác lại thành thoái nhượng, hoặc là mềm yếu dễ bắt nạt?

Hay là cho rằng mấy câu nói với hắn ngày hôm đó trên sân phơi đã có tác dụng?

“A Tú ca, ngươi để hắn vào đi.” Trước đó không tính toán, nhưng chẳng nhẽ một đại nam nhân như hắn lại không đối phó được một đứa nhỏ?

“Hừ, thấy chưa, ngay cả Minh ca nhi cũng gọi ta vào, thật là đem chỗ này trở thành nhà mình.” Tiểu ca nhi đắc ý trào phúng Trương Tú một chút vòng qua hắn vào nhà, sau đó trên mặt lập tức chuyển thành tươi cười nói: “Minh ca nhi, ta đến nói chuyện cùng ngươi, có người trò chuyện cùng thời gian cũng trôi nhanh hơn, hơn nữa ta còn có thể giúp ngươi làm vài việc, hiện tại ngươi đang mang thai nên cũng không tiện.”

Trương Tú biết được Đường Xuân Minh cũng không có ấn tượng tốt đối với tiểu ca nhi này, đối với tiểu ca nhi cũng không để trong lòng, nhưng mà cũng nhanh chóng trở lại bên người Đường Xuân Minh, sợ hắn làm ra chuyện gì quá đáng, trước khi Phong tiểu tử rời đi đã giao Minh ca nhi cho mình, cho nên mới cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu ca nhi, hắn cũng không dám coi thường tiểu ca nhi này.

Đường Xuân Minh nghĩ, so sánh với nụ cười ngoan ngoãn của A Lâm, rõ ràng là quá giả, có tâm tư gì đều viết hết lên mặt, vừa khinh bỉ mình lại vừa muốn lấy lòng mình, hắn sợ nhìn lâu sẽ hỏng mắt mất.

Chờ ngươi nói câu này a, dù cho hắn không nói Đường Xuân Minh cũng sẽ dẫn hắn nói câu này, nhíu mày nở nụ cười, “Thật đúng là thiệt thòi ngươi ghi nhớ, A Phong vừa đi ta có cảm giác chỗ ta thật sự là không tiện, trước kia chuyện này đều là một mình A Phong làm, hiện tại ta đang buồn vì hai người không làm xong được. A Tú ca, ngày hôm nay phải rửa chuồng dê đúng không, trời nóng mùi nồng, mỗi ngày đều phải rửa sạch, còn có chuồng ngựa chuồng gà cũng phải quét dọn, mấy mảnh đất kia cũng phải chỉnh một chút.”

Hiện tại nếu như Trương Tú không hiểu được ý của Đường Xuân Minh thì thật là khờ, Minh ca nhi quả nhiên thật là xấu, nhưng mà chủ ý này thật tốt, tiểu ca nhi này ở nhà cũng không chịu làm gì, chính hắn cũng không biết, chính ca sao tốt của hắn đã rêu rao khắp thôn, nói cái gì mà coi mình là ca nhi trong thành, liền nói, “Đúng đấy, ta đang chuẩn bị qua sân bên kia làm việc đây, ngươi đến thật đúng lúc, đang thiếu người a.”

Sắc mặt của tiểu ca nhi lập tức như ăn phải ruồi, hắn có lòng tốt đến đây nói chuyện cùng vậy mà lại bắt hắn làm những chuyện này? Thật nên để cho người trong thôn nhìn cái ca nhi không biết xấu hổ câu dẫn đường ca hắn đối xử với đường đệ là hắn này thế này, còn muốn ở bên ngoài làm người tốt sao.

Thấy tiểu ca nhi đứng bất động ở đó, Đường Xuân Minh cũng mặc kệ, cầm công cụ cùng Trương Tú đi qua sân mới. Trương Tú vốn muốn ngăn cản, những hoạt động này sao lại để Minh ca nhi ưỡn bụng đi làm được, nhưng mà Đường Xuân Minh lại ném một ánh mắt về phía hắn, Trương Tú lập tức liền hiểu được, nếu như Đường Xuân Minh không làm gì, sao có thể bắt người khác làm, nếu như ngay cả Đường Xuân Minh cũng làm, tiểu ca nhi ngươi cũng không biết ngại mà ngồi trong nhà người khác chờ hầu hạ sao?

“Ngươi làm bộ một chút là được, đừng thật sự làm a.” Trương Tú nhỏ giọng khuyên Đường Xuân Minh.

“Ngươi cho rằng hắn có thể chờ được bao nhiêu?” Đường Xuân Minh cười nhạo nói, mặc một thân quần áo dài vào đây, thật sự là làm giá để người ta hầu hạ hắn, khiến người khác nói chuyện với hắn cũng đều thấy mệt chết người. Đường Xuân Minh quen nhìn mình cùng bọn A Tú một thân quần áo ngắn, phía dưới mặc quần thô, rất ít thấy người mặc quần như vậy, nhìn liền cảm thấy khó chịu.

Hai người đi đến sân mới, tiểu ca nhi mới xem sân cũ cũng tò mò mà qua đây, bộ dáng đầy ghét bỏ, nhưng cũng không dấu được tham lam trong mắt. Phải biết hiện tại người trong thôn đều biết được một mảnh rau này đều đáng tiền a, bán những loại rau kia không biết có thể mua được bao nhiêu quần áo mới cùng đồ trang sức a.

Tiểu ca nhi ngẩng cao đầu đi vào, bởi vì buổi sáng mới dội nước nên bùn có chút nhão, không cẩn thận liền dính vào giầy, tiểu ca nhi chán ghét mà trừng một chút, nhưng mà nhìn hai người càng ngày càng xa, hắn lại không thể nói không đáng tin, bằng không lấy cái gì mà ở lại cùng Đường Xuân Minh kéo gần quan hệ của Phong đường ca cùng nhà bọn họ.

Chờ đến chuồng dê, Trương Tú liền dùng nước cọ rửa mặt đất được lát gạch, nước cuốn theo phân theo sườn sốc chảy vào trong hầm phân bón, phía trên có đậy nắp, hơn nữa xung quanh lại có hoa cỏ, trong sân của nông gia cũng không coi là quá mùi. Nhưng nước tẩy rửa này mang theo phân chảy ra ngoài, không cẩn thận liền dính vào trên váy mới của tiểu ca nhi, tiểu ca nhi lập tức hét ầm lên, “Váy mới của ta—— ”

Trương Tú bỏ chổi xuống, không khách khí nói, “Làm sao vậy? Người nhà quê không phải đều làm như vậy sao? Muốn làm thì nhanh, không thấy Minh ca nhi cũng phải làm việc sao?”

“Ngươi —— ngươi đừng tới đây ——” tiểu ca nhi ghét bỏ lui về phía sau, không cẩn thận lại giẫm vào một đống phân, khiến hắn lại rít lên một trận, quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài.

Trương Tú một tay cầm chổi một tay chống eo cười đến đau bụng: “Không nghĩ tới chỉ cái này liền không chịu được, nhà Lý Hạ Căn thật sự không định đem tiểu ca nhi như vậy gả vào trong thành hưởng phúc đấy chứ, chẳng trách nhà hắn từ khi tiểu ca nhi chuyển về thì càng khó chịu, học được cái đấy từ ai vậy. Hừ, xem hắn lần sau còn dám lại đây hay không.”  Hắn còn không làm sao  liền không chịu được, thật sự coi mình là tiểu ca nhi trong nhà quan sao, hắn thật sự xem thường ca nhi không có mắt như vậy.

“Được rồi, làm nhanh rồi về thôi, nhưng mà vận may của hắn cũng không tồi, như vậy mà cũng có thể dẫm được phân.” Đường Xuân Minh còn muốn làm tiếp, nhưng mà Trương Tú không cho làm, dù là diễn trò cũng không được. Kỳ thực, chuồng dê này đã sớm có người quét dọn qua, rất sạch sẽ. Bởi vì biết Lý Phong rời đi, a mẫu của Tiểu Trụ mỗi sáng liền lại đây làm giúp, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện mới nói với Đường Xuân Minh một tiếng rồi sang bên chuồng gà kia.

Trương Tú lại dội lại một lần nữa, một chút mùi cũng không ngửi thấy được, mới đỡ Đường Xuân Minh rời đi. Hắn giơ giơ tay áo của mình ngửi ngửi, “Làm gì có mùi gì a, nói dính chút mùi nước hoa còn tạm được, ngươi về phòng trước đi, ta đóng cửa viện rửa tay xong liền vào.”

&&&

Mấy ngày sau, quả nhiên tiểu ca nhi nhà Lý Hạ Căn không xuất hiện nữa, chỉ sợ đến đây lại bị bắt làm việc, ngay cả nhà mình cũng không làm, sao hắn có thể chạy đến nhà khác làm loại công việc vừa bẩn vừa thối được.

Trầm phu lang cũng biết việc này, cũng không phải là Đường Xuân Minh nói cho hắn, Đường Xuân Minh không có ý nghĩ muốn cáo trạng sau lưng người khác, mà Trương Tú cảm thấy nên nói chuyện này với Trầm phu lang một chút, cũng để cho Lý gia ép cả nhà này một chút, hiện tại Lý Phong cũng không ở nhà, người trong thôn cũng nên chiếu cố Đường Xuân Minh một chút.

Trước đó Trầm phu lang cũng không có thời gian rảnh đến chỗ Đường Xuân Minh, đợi đến khi tiểu ca nhi Hoàng gia đến ở nhà Triệu lục thúc, Trầm phu lang mới có thời gian đi ra ngoài một chút, bằng không để đứa nhỏ ở nhà một mình hắn cũng không yên tâm.

Triệu lục thúc muốn trả tiền xem bệnh lúc trước trả lại cho Trầm phu lang, dưới cái nhìn của hắn nếu như quyết định nuôi tiểu ca nhi kia thì tiền thuốc chính là mình chịu, nhưng Trầm phu lang từ chối, lúc trước bỏ tiền thuốc này ra cũng không nghĩ đến chuyện lấy về, hơn nữa Triệu lục thúc nhận nuôi tiểu ca nhi cũng đã giải quyết một khó khăn không nhỏ cho hắn.

“Bên Lý gia có tộc lão đã nhắc nhở Lý Hạ Căn rồi, không cho phép người nhà hắn đến cửa, ” Sau khi Trầm phu lang biết chuyện này một chút cũng không khách khí, hắn căn bản không cần cầm lưu lại tình cảm gì với cái nhà kia, trực tiếp tìm một trưởng bối đến nhà bọn họ giáo huấn một trận, “Đều là người nào chứ, muốn chiếm tiện nghi của người khác lại còn để họ hầu hạ bọn hắn sao? Tiểu ca nhi nhà bọn họ có tâm tư như thế nào chẳng lẽ cho rằng người ngoài không biết được sao? Coi người khác là kẻ mù hả.”

Chuyện hôm đó ở sân phơi Trầm phu lang cũng biết, đối với một nhà Lý Hạ Căn đã sớm không còn gì để nói, sớm biết như vậy sao lúc trước còn làm! Vốn không giải được bế tắc lại nghĩ chỉ cần mình cấp mặt Phong tiểu tử sẽ cúi đầu? Cho rằng mình có mặt mũi như thế nào!

“Ta không có chuyện gì, thật sự, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, không đáng giận đến như vậy.” Đường Xuân Minh khuyên nhủ hắn, hắn cũng thật sự nghĩ là như vậy, hôm đó cũng đã phản kích lại, hơn nữa rất có hiệu quả, dù cho tiểu ca nhi có ra ngoài tuyên dương, chỉ sợ cũng không ai tán thành hắn, giúp đương ca phu tương lai làm chút chuyện có cái gì đáng khoe khoang.

“Nếu như ngươi không bụng to thì ai lo lắng cho ngươi,” Trầm phu lang tức giận trừng Đường Xuân Minh một chút, Đường Xuân Minh chỉ đành sờ sờ mũi, “Ngược lại ta cũng không tin tiểu ca nhi có thể chiếm được cái tốt trong tay ngươi.” Nếu như trước đây còn có thể, nhưng Minh ca nhi hiện tại không phải là người sẽ chịu thiệt, đương nhiên Minh ca nhi như vậy càng tốt hơn.

Dù nói thế nào, Trương Tú cùng Trầm phu lang đều mong chờ Lý Phong nhanh chóng trở về, trong nhà này ít đi một hán tử đúng là không được, nhìn, người vừa đi đã có người muốn lợi dụng, nếu như Lý Phong ở đây, xem tiểu ca nhi có dám tới cửa hay không.

Đến một ngày nhìn thấy một cái xe ngựa hướng về cửa thôn, bọn Trầm phu lang đều thở phào nhẹ nhõm.

Đường Xuân Minh cũng không nhịn được chạy tới cửa, người này không ở đây, hắn mới có cảm giác được bên người ít đi một người mọi chuyện đều không vừa tay, lẽ nào hắn lại trách Lý Phong hầu hạ hắn quá tốt sao? Nếu như thật sự như vậy chính hắn đều sẽ chửi mình trước tiên.

Không ai giúp hắn chăm sóc A Lâm, không ai lấy nước đưa đến trước mặt hắn, không ai gắp món ăn hắn thích đến bát hắn, không ai không ngừng ghé vào tai hắn căn dặn ban đêm giữ an toàn… các loại không thích ứng.

Không nói hắn, ngay cả A Lâm một ngày đều hỏi hắn mấy lần, lúc nào Phong thúc thúc mới có thể  trở về a, đã học được cách đếm đầu ngón ngay tính toán thời gian Phong thúc thúc của nó rời đi.

“A Mẫu, sau này con có phải gọi Phong thúc thúc là cha?”

“Làm sao, A Lâm không muốn?” Đường Xuân Minh kỳ quái nhìn con trai, trên mặt con trai đầy vẻ xoắn xuýt, chẳng lẽ nghe người khác nói cái gì?

“A Mẫu, Phong thúc thúc tốt hơn cha.” A Lâm thật sự rất xoắn xuýt, nếu như Phong thúc thúc làm cha, có thể hay không cũng sẽ không thương hắn, sẽ không cùng hắn chơi, sẽ không quăng cao cao, không cho dưỡng ngựa nhỏ nữa.

Lúc dó Đường Xuân Minh nghe được không nhịn được cười, đồng thời không ngừng than, đều là Triệu Đại Hổ để lại ấn tượng không tốt về cha, cứ thế cha trong lòng A Lâm là như vậy, ngược lại ấn tượng của Phong thúc thúc quá tốt, không nỡ để Phong thúc thúc biến thành cha.

Không nhịn được ôm lấy A Lâm nói: “Vậy chúng ta liền tiếp tục gọi Phong thúc thúc, nếu như sau này A Lâm đồng ý đổi cũng được.”

“Được.” A Lâm vui vẻ vỗ tay.

Bây giờ, A Lâm cũng không thể chờ được nữa mà chạy ra ngoài, phía sau bọn Đại Mao Nhị Mao cũng đi theo, bọn họ cũng rất nhớ Phong thúc thúc, tuy rằng lúc Phong thúc thúc ở đây đối với bọn họ rất nghiêm khắc, nhưng mà hiện tại không có ai quản lý trên người lại cảm thấy ngứa ngứa.

&&&

Một con ngựa cưỡi, một con ngựa kéo xe.

Trên lưng ngựa có một người ngồi, tám, chín phần là Lý Phong, tuy rằng có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng ánh mắt đen kia lại vô cùng tỏa sáng, liếc mắt liền nhìn thấy mấy người đứng ở cửa viện.

Điều khiển xe ngựa là một hán tử trung niên, trong buồng xe là một lão nhân đang vuốt râu, tò mò đánh giá thôn này, đồng thời nói cái gì với Lý Phong đang ngồi trên ngựa, mà Lý Phong cũng giục ngựa không nhanh không chậm theo sát ngay bên cạnh, vươn ngón tay hướng về một phía nói cái gì đó.

Kêu một tiếng, xe ngựa liền dừng trước cửa viện, Lý Phong trước tiên nhìn kĩ Đường Xuân Minh đang đứng trước cửa viện mấy lần, đảm bảo thời gian tách ra Đường Xuân Minh cũng không bị gầy đi, sắc mặt cũng không thấy có gì bất thường mới an tâm, lúc này mới quay người đỡ lão nhân xuống xe.

“Đây chính là Hà đại phu đúng không, ta họ Trầm, đương gia là Lý Chính trong thôn, cũng là đại bá trong tộc của A Phong, lúc A Phong về đã nói với chúng ta, ở bên ngoài nhờ có Hà đại phu chăm sóc, ngài chính là đại ân nhân của hắn.” Trầm phu lang vô cùng cảm kích nói với lão nhân.

Hà đại phu nhìn qua hơn sáu mươi, nhưng mà sắc mặt hồng hào không thấy có vẻ đi đường mệt nhọc, hai mắt có thần, vuốt râu cười ha hả nói với Trầm phu lang, “Trầm phu lang khách khí rồi, lúc trước chỉ là giúp một tay thôi, không nghĩ đến lại có thể kết được duyên phận thế này, sau này lão phu còn muốn nhờ Trầm phu lang giúp đỡ.” Lại quay đầu nói với Lý Phong, “Tiểu tử nhà ngơi, nhanh chóng mời phu lang tương lai lại đây cho ta xem, thật không biết ca  nhi như thế nào mới có thể thu phục được tâm ngươi.”

Khóe miệng Lý Phong giương lên, trong lúc Trầm phu lang cùng Hà lão nói chuyện Đường Xuân Minh đã đi đến bên này, chờ đến khi Hà lão nói xong, hắn đã nâng cánh tay Đường Xuân Minh lên,  như vậy không cần Lý Phong nói cái gì, Hà lão cũng biết ca nhi trong miệng hắn là ai, trong mắt lóe lên kinh ngạc.

Dù cho trước đó Lý Phong đã nói với hắn, nhưng mà trước khi nhìn thấy người hắn vẫn không nghĩ ra được đến cùng sao ca nhi này có thể trói được tâm Phong tiểu tử, còn là một ca nhi đang trong hiếu kỳ, lần này nhìn thấy ca nhi hào phóng đón nhận ánh mắt đánh giá của hắn, không có chút khó chịu nào, mà trên tay Phong tiểu tử cũng ôm một tiểu ca nhi, trên mặt có bao nhiêu nhu hòa, đó là tuyệt đối không nhìn lầm.

“Hà lão, ta là Đường Xuân Minh, một đường cực khổ rồi, nhanh chóng vào nhà nghỉ ngơi chút đi.”

“Được, được.” Hà lão lộ ra khuôn mặt tươi cười, là một ca nhi nhanh nhẹn, ấn tượng đầu tiên cũng không xấu.

Đương nhiên, hắn cũng không phải thực sự là là trưởng bối của Phong tiểu tử, đối với chuyện Phong tiểu tử chọn ca nhi như thế nào hắn cũng sẽ không nhúng tay, nhưng mà cũng hi vọng có thể nhìn thấy Phong tiểu tử cùng ca nhi sống tốt đẹp, mà ca nhi trước mắt này mắt sáng, thái độ hào phóng, không có sự câu nệ của ca nhi nông thôn như trong ấn tượng của hắn, còn chuyện trong hiếu kỳ mang theo con cái gì, đối với một người cả đời nhấp nhô đối mặt với vô số mưa gió mà nói, thật sự không phải là chuyện lớn.

Lý Phong thấy vẻ mặt của Hà lão như vậy liền biết hắn hài lóng với Minh ca nhi, nhếch nhếch khóe miệng, quay đầu nói với A Lâm đang làm nũng với hắn nói: “Chào Hà gia gia đi, sau này Hà gia gia liền ở lại nhà chúng ta.”

“Hà gia gia khỏe.” A Lâm vừa ôm Phong thúc thúc  vừa ngọt ngào kêu.

“Đây chính là A Lâm tiểu ca nhi đúng không, tốt, gia gia vẫn khỏe, đến đây, đây là lễ ra mắt của Hà gia gia cho A Lâm.” Không biết từ chỗ nào móc ra một khối ngọc bội nhét vào tay A Lâm, A Lâm ngó a mẫu mình trước tiên, lại nhìn sang Phong thúc thúc, thấy hai người đều không phản đối, lúc này A Lâm mới vui vẻ nói cám ơn.

Đường Xuân Minh  chỉ xem xét một chút, ngọc bội chất liệu  trong suốt, nhìn chính là một khối ngọc thật, nhưng cũng không từ chối, bởi vì Lý Phong rõ ràng đã coi Hà lão là trưởng bối mà đối xử. Chào hỏi Trầm phu lang cùng Trương Tú rồi mang Hà lão vào nhà, bọn Trầm phu lang cũng không theo vào, cho cả nhà này thời gian đoàn tụ.

&&&

Lý Phong trực tiếp sắp xếp cho Hà lão vào ở trong nhà Đường Xuân Minh, cái này cũng là suy tính của hắn, tuổi của Hà lão đã cao sẽ không khiến cho người khác bàn tán cái gì, hơn nữa lại là đại phu có thể chăm sóc Minh ca nhi, khiến cho hắn yên tâm hơn. Hà lão cũng không hề có ý kiến gì đối với chuyện sắp xếp như vậy, nông gia tiểu viện của Minh ca nhi thực sự là thư thái hơn rất nhiều so với cái sân nát kia của Lý Phong, cảm thấy ngay cả không khí đều tốt, nước cũng ngọt, mới không muốn qua bên kia chịu tội a, hơn nữa có tiểu bối hầu hạ dưới gối, mới đến liền thích hoàn cảnh nơi này.

Ba gian nhà lớn, ngoại trừ gian giữa là gian nhà chính, Đường Xuân Minh liền để một gian làm thư phòng, gian thứ ba liền cho Hà lão, sau khi Lý Phong trở lại liền tiếp tục đến huyện mua ít đồ, bởi vì thời gian nên hắn cũng không thể lấy hết đồ bên chỗ cũ của Hà lão được.

Sau khi sắp xếp như vậy chờ đến khi kết hôn liền cảm thấy bé, trong lòng Lý Phong đánh chủ ý xây một gian nhà khác, bây giờ hắn một chút cũng không cảm thấy sau khi kết hôn vào ở nhà Minh ca nhi có cái gì không đúng, gia sản đều đã giao cho Minh ca nhi, đương nhiên Minh ca nhi ở đâu thì hắn ở đó.

Đương nhiên trong lòng đánh chủ ý, cũng phải cùng thương lượng với Minh ca nhi, chờ đến khi Đường Xuân Minh sinh con sau thì xây một gian nhà phía sau hậu viện, đến lúc đó hắn cùng Đường Xuân Minh ở phía nhà đằng sau. Đường Xuân Minh cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, chờ đến sinh hoạt cùng một chỗ với Lý Phong cũng không thể ngủ cùng A Lâm được, dù hắn có đồng ý thì Lý Phong cũng sẽ không chấp nhận, được rồi, chính hắn cũng có chút rục rịch, đến thời điểm đó làm những cái không thể bình thường hơn được.

Hà lão rất nhanh liền hòa vào gia đình này, có thể là đã trải qua nhiều chuyện, dễ dàng điều chỉnh để mình được hưởng thụ sinh hoạt thoải mái nhất, huống hồ cuộc sống đơn giản như vậy cũng là điều hắn mong muốn. Hắn để Lý Phong mang một cái ghế nằm về, để dưới giàn nho, vừa nằm vừa nói chuyện cùng Đường Xuân Minh.

“Phong tiểu tử khẳng định là ít nói với ngươi, kỳ thực ban đầu mặc dù ta thấy tiểu tử này đáng thương hơn nữa cũng rảnh rỗi nên ra tay cứu hắn, nhưng mà ở phương bắc bộ xương già như ta cũng mấy lần dựa vào tiểu tử này mới có thể sống được, ban đầu tình hình phương bắc không tốt lắm, bất cứ lúc nào cũng có người chết, dù cho ta là đại phu trong quân cũng không thể không chạy cùng bọn họ, không cẩn thị liền bị kỵ binh đuổi theo, đi đứng chậm thì ai quản sống chết của ngươi, huống hồ ta lớn tuổi như vậy. Vì vậy ta nói a, ngươi cũng đừng tin toàn bộ lời tiểu tử kia nói.”

“Làm gì có chuyện đấy, hắn cũng nói không nhiều với ta, chỉ nói lúc trước nếu như không có lão nhân ngài thì hắn cũng không tới được đến phương bắc, có lẽ nửa đường liền mất mạng, hơn nữa nếu như không phải lão nhân ngài dạy hắn bản lĩnh giữ mệnh, trên chiến trường dù hắn có muốn cứu ngài cũng không cứu được a, vì vậy tất cả đều là ở chỗ lão nhân ngài a, hiện tại hắn trải qua rất tốt đương nhiên phải nghĩ đến lão nhân ngài rồi.” Đường Xuân Minh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng nghĩ thế, coi như là như vậy, vậy cũng là có nhân mới có quả, không có Hà lão làm ân, sẽ không có chuyện sau này, tiện tay giúp một chút, mới càng đáng quý.

Đặc biệt là so sánh giữa người xa lại với người có huyết thống, Lý Phong còn có thể đem trái tim hướng về bên kia sao?

“Ha ha…” Hà lão vui sướng cười to, “Tính tình của ngươi rất tốt, chẳng trách tiểu tử này liều mạng cũng phải đem ta đến đây, ngươi cứ yên tâm đi, lần này bảo đảm thuận lợi sinh ra đại tiểu tử.” Biết Phong tiểu tử muốn lập gia đình, ban đầu hắn cũng đồng ý đến.

Đường Xuân Minh  囧  hướng về phía bụng của mình, hắn đâu muốn biết cái này, không nhịn được nhe răng nói: “Nghe nói rất đau, chẳng lẽ không có phương pháp nào không đau sao? Hoặc là trực tiếp rạch một đao trên bụng lấy đứa nhỏ ra?”

“Ha ha…” Hà lão cười càng thoải mái, nói chuyện nửa ngày hóa ra là ca nhi này sợ sinh con a “Ngươi yên tâm đi, thai vị cửa đứa nhỏ rất chính xác, thân thể ngươi cũng được điều dưỡng tốt, không mất bao lâu liền có thể sinh được, có ta ở  đây ngươi còn lo lắng cái gì. Nếu như ta thật sự cho một đao vào bụng ngươi, có lẽ tiểu tử kia liền đem khung già này hủy trước tiên.”

Đường Xuân Minh hắc tuyến.

Chuyện khác nhau, tuyệt đối là chuyện khác nhau, vượt thời đại nên không có cách nào câu thông được, sinh con liền thôi, nhưng mà sinh mổ cái gì chẳng lẽ chỉ có trong tưởng tượng của hắn sao.

&&&

Ở một tia vọng tưởng cuối cùng của Đường Xuân Minh cũng bị dập tắc, trong khí trời oi bức nhất, bụng của hắn cuối cùng cũng có động tĩnh.

“Giời ạ, đau chết rồi, tiểu hỗn đản này đến cùng là khi nào mới ra, chờ đến khi ra ngoài ta tuyệt đối không tha cho hắn, a a!” Phòng của hắn liền trực tiếp được sử dụng làm phòng sinh, người chờ ở phía ngoài không ngừng lo lắng đề phòng liền nghe được tiếng chửi bậy vô cùng mạnh mẽ của Đường Xuân Minh.

Trầm phu lang cùng Trương Tú và Vương Mạc đến giúp đỡ đều chảy mồ hôi, lần trước lúc Minh ca nhi sinh con bọn họ cũng ở đây, cũng không nghe thấy Minh ca nhi kêu to như vậy, đứa nhỏ này còn chưa được sinh ra đã được gọi là tiểu hỗ đản, không biết có nên thay đứa nhỏ kêu một tiếng oan uổng hay không.

Trong gian nhà chính có không ít người đang chờ, Lý Phong từ lúc đang ăn cơm Đường Xuân Minh đột nhiên kêu đau bụng liền hoảng hồn, nếu như không phải Hà lão cùng đang ăn cơm nhắc hắn Minh ca nhi là muốn chuyển dạ, hắn còn lo lắng có chuyện gì nên mới đau bụng, sau khi Hà lão nhắc nhở mới nhanh chóng cưỡi ngựa đem ma ma đỡ đón về, ma ma đỡ lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác cưỡi ngựa, sau khi xuống ngựa hai chân suýt chút nữa đã đứng không vững.

Trước lúc này, có Hà  lão ở đây, tất cả chuẩn bị cho việc sinh sản đều được chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngày hôm nay.

Hà lão cũng thấy không có gì đáng lo lắng, trước đó hắn đã bắt mạch cho Minh ca nhi, thân thể trước đây kỳ thực có mệt nhọc quá, nhưng mà trong thời gian mang thai này thân thể được điều dưỡng rất tốt, tốt đến có chút vượt quá dự liệu của hắn, nhưng cũng không đi truy cứu nguyên nhân, chỉ cách mấy ngày liền bắt mạch hắn một lần, biết tình huống của hắn rất tốt là được, nghe xem, thật là mạnh mẽ a.

Nhìn này Phong tiểu tử thật sự không dùng được, năm đó lúc ở trên chiến trường toàn là chém giết máu tanh như vậy, cũng không thấy hắn sợ sệt lần nào, chính một đao cuối cùng kia suýt chút nữa bổ đầu hắn ra cũng không thấy hắn thay đổi sắc mặt, nhưng mà hiện tại cả người cứng ở đó, người bên ngoài không nhìn được cái gì, nhưng mà hắn lại biết rõ, tiểu tử này thực sự là hoảng đến không biết phải làm gì.

Sau khi chửi bậy xong trong phòng lại không có động tĩnh gì nữa, Lý Phong chỉ cảm thấy một ngày dài bằng một năm, trước đó còn muốn đứa nhỏ nhanh chóng đi ra cũng có nghĩa là Minh ca nhi có thể ra hiếu sớm một chút, cách ngày bọn họ kết hôn cũng gần hơn, nhưng mà hiện tại hắn lại sợ, lớn lên ở trong thôn đương nhiên biết ca nhi sinh con cũng giống như là đi qua quỷ môn quan vậy, trong thôn cũng có ca nhi vì sinh con mà chết, vừa nghĩ tới chuyện Minh ca nhi chịu khổ bên trong, trước mắt hắn liền biến thành màu đen.

“Tiểu tử ngươi, đi, pha cho ta ấm trà, không được để người khác làm giúp, chỉ một mình ngươi đi, ta muốn uống trà ngươi pha.” Hà lão sai khiến người, hơn nữa không muốn người khác làm, chỉ muốn Lý Phong đi, còn lá trà, lúc Hà lão mới tới có mang theo không ít, lá trà cũng rất ngon.

“A…” Lý Phong đều đặt hết tâm tư vào trong phòng mờ mịt quay đầu nhìn về phía Hà lão đang ngồi, căn bản không nghe rõ Hà lão nói cái gì.

Hà lão chỉ tiếc rẻn sắt không được tiện tay cẩm cái gì đó ném tới: “Đi, pha ấm trà lại đây, ta cùng mấy người Lý Chính uống một chén.”

“A, nha, ta đi đây.” Lý Phong một chút cũng không nhận ra mình chậm trễ tiếp đãi khách, khô cằn  trả lời, sau đó hướng bước về phía gian nhà khác, lúc bước đi tay chân đều cứng nhắc, mấy người Lý Chính nhìn cũng không biết là nên cười hay nên khuyên bảo một chút

“Kệ hắn đi, lúc này người có thể khuyên hắn vẫn còn ở bên trong a, chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra hắn sẽ bình thường lại, hiện tại vẫn nên tìm chút chuyện cho hắn làm giết thời gian, thật là nên gọi đám thuộc hạ của hắn tới nhìn bộ dáng kia.” Hà lão lắc đầu thở dài.

“Bên trong sau Minh ca nhi không kêu vậy? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Lý Chính cũng lo lắng, trước đó kêu đến hung hãn như vậy nhưng bây giờ lại không thấy gì, trong lòng hắn cũng bắt đầu sốt sắng.

“Minh ca nhi nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng cũng là một người quật cường mạnh mẽ, vào lúc này chỉ sợ sẽ không chịu nói ra, ta đoán a, hiện tại hắn nhất định muốn sớm sinh ra kết thúc thống khổ mới tốt.” Hà lão nói giỡn, một thời gian ở chung, lấy ánh mắt lõi đời của hắn, đương nhiên thấy rõ Minh ca nhi là người thế nào, cũng không thể liên hệ được với Minh ca nhi trước kia trong miệng người khác, nếu như để hắn nói, thật đúng là hai người, dù là vì chuyện không may mà kiên cường lên, cũng không thể thay đổi lớn như thế.

Nhưng mà vẫn là tính tình như vậy mới tốt, tính như vậy mới thích hợp với Phong tiểu tử, nếu như là tính tình trước kia, hắn thật sự sợ sẽ liên lụy Phong tiểu tử, mà chính Phong tiểu tử có lẽ cũng không coi trọng. Hắn nghe tiểu tử Dư Mộ nói, lần đầu gặp mặt chính là thấy hắn cầm gậy đánh một đứa nhỏ choai choai, chỉ sợ Phong tiểu tử thích chính là loại tính tình bao che khuyết điểm nhưng lại không phải không nói lý.

Lý Phong còn chưa pha được trà ngon, Hồ lang trung nghe được tin tức cũng chạy đến, từ khi Hà lão đến,hắn cũng thành khách quen của nơi này. Hồ lang trung cũng có y thuật không tồi, không chừng cũng không kém so với đại phu ở trên trấn, sau khi biết Hà lão đến đây liền không thể chờ được mà muốn trao đổi thảo luận với nhau, nhưng mà sau khi trao đổi xong, Hồ lang trung lập tức quỳ gối dưới y thuật của Hà đại phu, hận không thể cắm rễ ở nhà Đường Xuân Minh, trời vừa sáng liền  chạy qua đây.

Hắn làm sao biết, trước khi Hà lão bị luận tội là ngự y trong cung, nhưng mà thời của tiên đế bởi vì đắc tội quý nhân trong cung nên bị người hãm hại luận tội phản nghịch, bị đưa đến biên quan làm đại phu trong quân. Sau này tân đế lên ngôi giải oan cho hắn, tân  đế muốn khôi phục chức quan ngự y của hắn, nhưng mà hắn lại không muốn làm tiếp, trở lại trong cung hầu hạ quý nhân còn không ung dung bằng xem bệnh cho mấy hán tử trong quân, tân đế từng nhận được ân tình của Hà lão lúc tiên đế còn đang cầm ngôi, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng hắn, liền cho hắn đặc quyền mặc hắn làm.
Bình Luận (0)
Comment