Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 19

Chỗ này là phía bắc ngoại thành Denton, bởi vì phong cảnh không đẹp, ít người qua lại, vừa vặn có một khu đất trống bị cây cối bao quanh, lúc Fei lật xem bản đồ thủ đô đã nhìn trúng nó. Trước khi gọi bốn người Iallophil đến, hắn còn cố ý điều tra qua một lần. Chỗ này thực phù hợp tiêu chuẩn của hắn, cho nên hắn liền dẫn đám người Iallophil đến đây.

Quả nhiên, chưa bao giờ thấy rõ thực lực của hắn nên bốn người kia không có bất cứ phòng bị nào, đi đến nơi ít người cũng không có cảm giác nguy hiểm, là vì quá tự tin vào thực lực của bản thân, hay nhận định hắn không có chút lực uy hiếp, Fei đều không quan tâm, hắn chỉ cần đạt đến mục đích là được.

Trước khi bọn họ mở miệng hỏi, Fei đã lên tiếng, “Trò chơi đến đây là kết thúc.”

Fei đứng ở trước mặt bốn người, bên hông đeo một thanh đao, tay trái đặt trên chuôi đao, nhìn thẳng vào bọn họ.

Bốn người Iallophil sửng sốt, chẳng lẽ Fei đã phát hiện chuyện gì. Không, biểu hiện của bọn họ không có sơ hở, cho dù có, tên phế vật này cũng không thể nhìn ra. Vậylà có người đã nói gì đó với Fei?

“Fei, ngươi đang nói gì vậy, có phải có ai đó nói gì với ngươi không?” Iallophil lúc này vẫn có thể bày ra vẻ mặt thân thiết cùng nghi hoặc, định nói bóng nói gió thăm dò đáp án.

“Dối trá.” Fei giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ vào Iallophil.

“Giễu cợt.” Ngón tay dời về phía Brent.

“Thương hại.” Đây là Donald

“Ngươi là kẻ duy nhất không che giấu việc chán ghét ta.” Cuối cùng là Garvin.

Buông tay phải, “Các ngươi biểu hiện rất thành công, thế nhưng không lừa được ta. Ta không cảm nhận được thiện ý của các ngươi, không, phải nói, các ngươi tiếp cận ta là có mục đích, cái gọi là bằng hữu, cùng với vẻ nhạo báng nơi đáy mắt, các ngươi muốn làm gì ta không biết, nhưng không thể nghi ngờ, đây chỉ là một trò chơi.” Fei gằn từng tiếng, chậm rãi nói ra một đoạn dài.

“Ngay từ ban đầu ngươi đã biết ta tiếp cận ngươi không phải xuất phát từ thật tâm?” Tâm tư bị người vạch trần, sắc mặt Iallophil không khỏi trầm xuống.

“Cảm giác của ta rất mẫn cảm, có thể phân biệt thiện ý, ác ý cùng thật, giả.” Fei giải thích.

Đám người Iallophil lại nghĩ rằng Fei vì sống trong tầm mắt coi thường của mọi người mới dưỡng thành loại mẫn cảm đó.

“Vậy vì sao ngươi lại đáp ứng đề nghị của ta?” Iallophil có chút khó hiểu, đã biết hắn không hề có hảo ý, vì sao còn cho phép hắn tiếp cận?Không phải vốn nên rời xa hoặc trốn tránh sao?

“Bởi vì ngươi mời ta ăn một bữa mỹ thực.” Cũng chỉ có nguyên nhân này.

“Chỉ vì vậy?” Iallophil không tin.

“Bởi vì đáp ứng ngươi nên ta tham dự trò chơi này, phối hợp tiết mục của các ngươi, chính là, ta không nghĩ tiếp tục lãng phí thời gian cùng các ngươi nữa, tiết mục nhàm chán này nên kết thúc tại đây.” Việc Iallophil tin hay không, không trọng yếu, chuyện hắn muốn là chấm dứt, sau đó đạt thành mục đích của chính mình, nhìn xem, trong mắt những người này đều đã bốc lên lửa giận, tốt lắm, đây là điều hắn cần.

Vốn kiêu ngạo, Iallophil, Donald, Brent cùng Garvin sao lại không giận. Bọn họ là người bắt đầu trò chơi, là người đem Fei trở thành đạo cụ cho trò vui, nhưng kẻ ấy ngay từ đầu đã nhìn thấu rắp tâm bất lương của họ, bất động thanh sắc đứng một bên thưởng thức hành động của họ. Chỉ cần nghĩ đến biểu diễn mà bọn họ cho là thiên y vô phùng (không có chỗ hổng) sớm đã bị nhìn thấu, giống như hài kịch cho người khác thưởng thức, thậm chí người nọ trong lòng còn cười nhạo cùng châm chọc bọn họ biểu diễn thật buồn cười. Người thưởng thức vốn dĩ là bọn họ, nào ngờ lại trở thành đối tượng bị giễu cợt, chuyện như vậy bảo họ làm sao không giận.

“Ngươi cho ngươi là ai, có chỗ nào đáng giá để chúng ta phải thật tâm?” Tính tình vốn hấp tấp lại luôn xem Fei không vừa mắt, Garvin là kẻ đầu tiên bạo phát, “Nếu không phải ngươi có thể đem lại lạc thú cho chúng ta, ai thèm tiếp cận ngươi, ngươi chẳng qua là một tên phế vật vô tích sự.” Ác ngôn phun ra không chút khách khí.

Fei vẫn như trước không thèm để ý, chính là theo lời nói của Garvin, hắn đã minh bạch nguyên nhân Iallophil tiếp cận hắn, cần lạc thú, lý do thật nhàm chán.

“Ngươi vẫn luôn thưởng thức,” hai chữ phía sau được nhấn mạnh, mang theo hương vị không cam lòng, chính là hình tượng của Iallophil cũng không hề tổn hại, vẫn tao nhã như thế, “Vì sao đột nhiên quyết định ngả bài?”

“Ta đã nói, ta không muốn lãng phí thời gian với trò chơi nhàm chán của các ngươi.” Thông qua lời nói của Garvin, Fei đã tìm được từ minh xác để hình dung trò chơi của bọn họ, nhàm chán, “Ta có mục đích của chính mình.” Fei trực tiếp nói ra.

“Mục đích gì?” Brent thu liễm tươi cười, lộ ra biểu tình lãnh khốc mà hắn vẫn giấu kín, hắn cũng tức giận, từ trước đến nay, chỉ có hắn đùa giỡn người khác, ân, Iallophil là ngoại lệ, hậu quả của việc trêu đùa Iallophil luôn là chính mình bị tên ấy đùa bỡn. Thế nhưng, hiện tại lại xuất hiện một trường hợp ngoài ý muốn, một tiểu nhân vật không đáng để ý bỗng chốc trở thành một kẻ tâm cơ thâm trầm đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, chuyển biến cùng đãi ngộ như vậy làm cho Brent thực không thoải mái, trong lòng liền dâng lên một cỗ lệ khí.

“Ngươi dẫn chúng ta đến đây là vì mục đích đó?” Donald cũng ngắt lời, là đệ tử hoàng thất, hắn suy nghĩ vấn đề càng thêm thấu đáo, phải nói là đem tất cả suy xét theo chiều hướng âm mưu quỷ kế.

“Nơi này rất rộng lớn, không người quấy rầy, thực thích hợp để chiến đấu.” Fei gật đầu thừa nhận.

Chính là lời này không khiến nhóm người Iallophil kích động mà là sửng sốt, ý tứ của Fei là muốn chiến đấu với bọn họ, một phế vật, chiến đấu cùng bốn người bọn họ.

“Ngươi nghĩ đấu với chúng ta?” Cơn giận của Brent không hiểu sao liền tiêu tan. Đối với những lời của Fei, hắn rất muốn cười to, điều này thật sự quá buồn cười.

“Đúng vậy, một cuộc chiến sinh tử.” Fei nói rất chân thành, cũng nói đúng sự thật, tuy rằng kết quả thực tế không hẳn là như thế.

“Ha ha ha ha ha ha,” Đây là tiếng cười của Garvin. Iallophil, Brent cùng Donald tuy không cười khoa trương đến thế, nhưng cũng vì những lời của Fei mà bật cười, tiếng cười mang theo sự chế nhạo không thèm che giấu.

Fei không hề phẫn nộ, trong lòng vẫn bình thản, không một tia gợn sóng, bọn họ tức giận cũng thế, mà phẫn nộ cũng thế, hắn đều không bận tâm.

“Chỉ bằng một tên phế vật như ngươi mà cũng muốn khiêu chiến chúng ta, những thiên tài.” Trong tiếng cười, Garvin nói ra những lời cuồng ngạo.

Đúng vậy, bọn họ là thiên tài được công nhận, được thế nhân sủng ái, hoàn toàn bất đồng với Fei.

“Các ngươi không phải là thiên tài.” Fei thản nhiên nói. Trên đời không có thiên tài, không ai có thể không làm mà lấy được thành quả, thực lực giữa người với người khác nhau ở chỗ bỏ ra nhiều ít, chiếm được nhiều ít, Iallophil bọn họ cũng phải trả một cái giá nhất định mới có được thành tựu như hiện tại.

“Thiên tài là hư ảo, sẽ không tồn tại.” Đây là quan niệm của mạt thế, bởi vì bọn họ hiểu được thế giới nguy hiểm như thế nào, hiểu được nếu không cố gắng mà chỉ trông chờ vào thiên phú thì chỉ có một con đường, chết, cho nên các chiến sĩ ở mạt thế không thừa nhận thiên tài, bởi vì thiên tài khinh thị tất cả nỗ lực bỏ ra để trở nên mạnh mẽ.

“Đó là vì ngươi không phải thiên tài.” Iallophil lạnh lùng nói một câu, phàm nhân hâm mộ thiên tài, ghen tị thiên tài bởi vì bọn họ không đạt được thành tựu như thế. Lời của Fei, bất quá cũng chỉ là do ghen tị mà thôi.

“So với những kẻ cùng lứa, các ngươi quả thật rất mạnh.” Theo như những gì Fei chứng kiến, bọn họ quả thật không ở cùng cấp bậc đối với những thiếu niên cùng tuổi, “Nhưng là trong mắt ta, các ngươi rất yếu.”

Lời Fei nói ra có vẻ rất chững chạc, cứ như bọn họ không ở cùng một độ tuổi, nhưng nhóm người Iallophil không chú ý tới, cũng sẽ không chú ý, bởi câu nói kế tiếp của Fei chọc giận bọn họ. Tên phế vật này dựa vào cái gì mà dám nói bọn họ yếu, buồn cười, đáng giận, bất quá chỉ là một phế vật, lại dám nói bọn họ như vậy.

“Ngươi dựa vào cái gì mà nói thế?” Donald cười hỏi, nhưng sự nguy hiểm trong nụ cười này ai cũng có thể nhìn ra được.

Chính là, Fei không sợ chết, nói ra nguyên nhân. “Lực lượng bao hàm rất nhiều, tích lũy của thân thể, kỹ xảo, độ tập trung, nhưng có một điều rất trọng yếu mà các ngươi không để mắt đến, bây giờ, nó không ảnh hưởng gì đến các ngươi, nhưng không lưu ý nó cũng đủ quyết định thành tựu trong tương lai của các ngươi là hữu hạn.”

“Phải không? nhưng tương lai ta nhất định là Thánh giai.” Iallophil chưa bao giờ tức giận như thế, bởi Fei không có tư cách giáo huấn bọn họ.

“Quả thật, các ngươi có thể đạt đến trình độ Thánh giai.” Fei gật đầu, tỏ vẻ tán thành, “Nhưng, Thánh giai không phải là cực mạnh, đặt mục tiêu dừng lại ở Thánh giai, trình độ của các ngươi chỉ có thể đạt được đến thế, hơn nữa điều mà các ngươi đã bỏ qua khiến tương lai của các ngươi chỉ có thể dừng lại tại Thánh giai, không có khả năng tiến lên phía trước.” Ngữ khí phảng phất như lời phán quyết. “Các ngươi sẽ không phải là người mạnh nhất.” Thánh giai, Fei chắc chắn không hề thỏa mãn ngừng lại ở giai đoạn này, hắn phải trở nên càng mạnh, càng mạnh, phải đạt đến mức cực mạnh.

“Kẻ đứng ở vị trí mạnh nhất chính là ta.” Thần sắc của Fei thật bình thản, nhưng loại bình thản này lại khiến cho người ta cảm thấy đây là một chuyện tất nhiên. Đó là kiêu ngạo của Liệp Sát Giả 01 thời mạt thế, bởi vì hắn từng đứng ở vị trí cực mạnh, cho dù thay đổi thời không, hắn vẫn sẽ bước lên vị trí kia như trước.

Bị chấn động rồi sao? Đúng vậy, bởi vì ngữ khí trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt, ý nói lời nói quả quyết, chắc như đinh đóng cột) của Fei, bởi vì sự cuồng vọng tự đại của Fei, đám người Iallophil đều ngây dại.

“Như vậy, bắt đầu đi.” Fei hạ tay trái xuống, lòng bàn tay nắm lấy chuôi đao, tay phải phủ lên trên phần đế.

“Ha ha ha, ngươi đúng là một tên phế vật đầu óc có vấn đề.” Iallophil rốt cuộc cũng nói ra những từ ngữ không chút tao nhã.

“Iallophil, chấm dứt trò chơi như mong muốn của hắn thôi.” Donald nói.

“Ta tán thành, trò chơi này không cần tiếp tục nữa.” Brent, người khởi xướng trò chơi tán thành, không thể tưởng được, chỉ là một trò chơi liền đụng phải một kẻ đầu óc có vấn đề, với loại người không bình thường này, không cần chơi tiếp nữa.

“Chúng ta đi thôi.” Iallophil cười cười, cũng đồng ý, không nghĩ đến hắn là người thất bại trong cuộc chơi này. Bất quá, hắn không nghĩ tiếp tục cùng tên phế vật đầu óc có vấn đề này cùng một chỗ, có thua một lần cũng chẳng sao.

Bốn người quay đầu, chuẩn bị rời đi.

Fei lại rút đao ra, thân đao màu đen ánh lưu quang, sát khí hung hãn tràn ngập, ngăn cản bước chân của bốn người, một thanh âm lạnh lùng cất lên.

“Nếu không nghiêm túc, các ngươi sẽ chết.”

———————————————-

Fei. Red Creek miện hạ có thể sử dụng rất nhiều binh khí, chiêu thức của người cũng không hoa lệ, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều là thiên chuy bách luyện đến cực hạn, chính loại cực hạn này làm cho những động tác cơ bản của mỗi loại vũ khí đều có lực sát thương vô cùng khủng khiếp.

——— Trích từ hệ liệt nhân vật ở Uy Á đại lục [Truyền kỳ: Fei. Red Creek]
Bình Luận (0)
Comment