Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Chương 57



Hôm nay, Kỳ Quan Duệ đặc biệt cởi bỏ… xích chân cho Cố Bạch.
Không sai, chỉ có xích chân thôi.
— mọi người đều biết, vì để khống chế ca ca nhà mình không để y trốn đi, Kỳ Quan Duệ dùng Cấm Võ huyền thiết đặc chế thành xiềng xích khóa lên cổ tay cổ chân Cố Bạch, như vậy kinh mạch toàn thân sẽ bị giam cầm, võ khí trong đan điền cũng không thể vận chuyển, có thể xưng là “đồ nghề bắt cóc chuyên nghiệp”.
Tuy nhiên, một chỗ đặc biệt khác của loại xiềng xích này chính là chỉ cần cởi bỏ một trong bốn, đan điền liền được giải phóng.
Đồng thời, tay hoặc chân được cởi bỏ xiềng xích có thể lưu thông võ khí bình thường.
Vì vậy, khi đại hội Đồ Mãng sắp tới, võ nhân khắp thiên hạ tập hợp, Hạo Dương Thành hiện tại đã sắp biến thành cái chợ, để đảm bảo an toàn cho Cố Bạch, Kỳ Quan Duệ cho dù rất không nguyện ý, vẫn quyết định cởi bỏ.
Nhưng tại sao chỉ có xích chân?
— phải biết tuyệt học gia truyền của Cố Bạch, công phu dùng tay lợi hại hơn nhiều.
Câu trả lời là: đánh không lại có thể chạy.
Đúng vậy, Kỳ Quan Duệ suy nghĩ rất sâu xa.
Hắn cảm thấy nếu cởi bỏ toàn bộ, hắn sẽ lo lắng người chạy; nếu cởi bỏ xích tay, vạn nhất gặp phải ai đó thân pháp lợi hại hơn không phải chỉ có nước đứng yên chịu đòn sao? Còn nếu cởi bỏ xích chân, như vậy Cố Bạch chỉ cần chạy về chỗ Kỳ Quan Duệ hắn là được rồi.
Đương nhiên có lẽ sẽ có người cảm thấy chỉ số thông minh của Kỳ Quan Duệ hơi bị thấp, phương hướng chạy trốn của Cố Bạch hình như hơi sai sai?
Kỳ Quan Duệ: Ha ha, nếu ca ca đã chạy về phía ta… những võ nhân khác ta còn quan tâm làm gì ~
Cố Bạch không quan tâm suy nghĩ của Kỳ Quan Duệ rốt cuộc sâu xa cỡ nào, y chỉ cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng được giải phóng a!
Đan điền không còn cứng ngắc mà tràn đầy võ khí thực sự khiến người rất có cảm giác an toàn!
Y giật giật chân, cảm giác chỉ cần vận khí một cái, có thể phóng đi mất biệt.
Lúc này, Kỳ Quan Duệ quơ quơ một thứ đen đen trước mắt Cố Bạch.

…Gì rứa?
Khi nhìn thấy rõ ràng, Cố Bạch (⊙_⊙)
Là xà cổ biếи ŧɦái nuôi.
Kỳ Quan Duệ ôn nhu nói: “Em vẫn rất lo lắng cho ca ca, mong ca ca nhận lấy thứ nho nhỏ này, nó sẽ thay em bảo hộ ca ca.”
…Nói như vậy có nghĩa là trong đại hội ngươi sẽ không ở cùng một chỗ với lão tử.

Biếи ŧɦái nhà ngươi thật sự sẽ không dính vào lão tử nữa?
Kia thật sự quá tốt.

╮(╯▽╰)╭
Nhưng hiển nhiên biếи ŧɦái không nghĩ như vậy, hắn chỉ là muốn thêm một tầng bảo đảm.
Cố Bạch: “Nhận như thế nào?”
Ngươi thử nói là bỏ vào trong đầu lão tử coi…
Ôn nhu trong mắt Kỳ Quan Duệ cơ hồ tràn ra: “Chỉ là súc sinh vô tri, đương nhiên không xứng đặt trên thân mình ca ca… Em biết ca ca không thích thứ dính dấp, nhưng chỉ cần ca ca đồng ý, nó liền đi theo sát dưới chân ca ca.”
Cố Bạch liền gật gật đầu.
Tuy rằng vẫn là giám thị lão tử, nhưng niệm tình biếи ŧɦái nhà ngươi không thật sự muốn thao túng lão tử, lão tử liền mở lòng từ bi mà đáp ứng ngươi.
Kỳ Quan Duệ càng cười ôn tồn.
Sau đó hai người cùng với Trần Nguyên Hạo và Cừu Đồ đã chờ sẵn ngoài cửa đi ra ngoài thư viện.
Hai người kia đương nhiên cũng có trong danh ngạch.
Cố Bạch: …Lợi dụng quan hệ thật tốt.
Dọc theo đường đi gặp không ít người, hễ ai trên mặt đầy vẻ tươi cười hơn phân nửa đều là người chiếm được danh ngạch.
Học sinh trong thư viện tham gia cũng thấy một ít, uy áp của bọn họ cũng không kém, nhưng giá trị võ lực của bọn họ cũng chỉ tầm tầm, cao nhất cũng chỉ là cấp Võ Vương.

Nếu đã có thể đạt tới cấp Võ Đế… ai còn tốn thời gian ngốc trong thư viện? Cho dù ở lại thư viện nghiên cứu tháp lưu trữ văn thư để luyện cấp, với thực lực cấp Võ Đế, cũng căn bản không cần tranh danh ngạch trong thư viện.
Mục tiêu của đoàn người là hội trường lớn chính giữa thành, nghe nói là một kiến trúc mới xây dựng cực lớn, có thể chứa toàn bộ võ nhân lưu tới.
Nhìn vẻ ngoài cũng rất xa hoa, các chi tiết cũng chăm chút không tồi.
Hạo Dương Thành có vẻ là đã hạ vốn gốc.
Cố Bạch ngẩng đầu lên, nhìn một tấm bia đá lớn dựng trước mặt tiền hội trường, trên đó viết bốn chữ “Đại hội Đồ Mãng” thật to, bút pháp sắc sảo uy vũ, vô cùng đẹp mắt.
Thực ra thì, không chỉ có bộ truyện chủng mã này của Cố Bạch, mà bất kỳ một bộ truyện Khởi Điểm hay Võ Hiệp nào, chỉ cần có một tên thần kinh tội ác tày trời như vầy nhảy ra, thể nào cũng có một cái đại hội xx xuất hiện.
Ví dụ như đại hội Sư Đồ/ Sát Quy/ Diệt Ma/ Đâm Trâu (từ từ hình như có gì đó sai sai!), mười phần thông tục tám phần minh xác.
Mà bình thường đại hội như vậy cũng chẳng có quy củ gì rõ ràng, mọi người ào ào tụ tập một chỗ, ào ào đề cử ra một minh chủ, ào ào cùng nhau xuất động, ào ào nháo loạn một hồi với thế lực xấu… chấm hết.
Đương nhiên kết cục thường thường cũng có hai loại:
Một, minh chủ là một tên ngụy quân tử, ma đạo bị hiểu lầm, cuối cùng nhân vật chính thành công vạch trần bộ mặt thật của thế lực xấu rồi đi ẩn cư và/hoặc thu được lợi ích lớn nhất;
Hai, minh chủ là người tốt nhưng ngỏm sớm, ma đạo là kẻ xấu nhưng cuối cùng tất cả đều trở thành đá kê chân cho nhân vật chính.
Trong bộ truyện này của Cố Bạch có chút thay đổi, nhưng xét đến cùng cũng vẫn là nhân vật chính nhà cái ăn hết.
Nhưng mà bây giờ… buổi họp trước mắt.

Không hề lộn xộn như trước đây từng nghĩ.
Ngoài hội trường có một số cô nương xinh đẹp dẫn đường, đưa bốn người vào trong hội trường.
Bên trong diện tích vô cùng lớn, ngoại trừ cái bàn cao nhất phía trên, còn có rất nhiều bàn dài xếp phía dưới, mỗi bàn đều kê rất nhiều ghế.
Dùng bữa tập thể, đồ ăn tự lấy, bớt được khâu phục vụ, đỡ tốn tiền đỡ tốn sức, đáng tuyên dương.
Cố Bạch, Trần Nguyên Hạo, Cừu Đồ đều là học sinh của Kình Thiên Thư Viện, Kỳ Quan Duệ dưới sự sắp xếp của Trần Nguyên Hạo lấy được danh nghĩa “học sinh mới nhập học trễ”, cũng có được thân phận học sinh lên sân khấu.
Nhưng học sinh chỉ là học sinh, cả bốn người đều biểu hiện thực lực cấp Võ Quân, đương nhiên cũng chỉ có thể ngồi ở bàn phía cuối cuối.
Kỳ Quan Duệ: Vừa lúc có thể đục nước béo cò.
Cố Bạch: Làm người phải khiêm tốn, xem náo nhiệt không cần nhúng tay.
Dần dần, trên bàn tiệc xuất hiện rất nhiều thịt cá, tóm lại đều là món mặn — — đồ chay đối với võ nhân mà nói căn bản không thể no bụng, bày tiệc cũng phải bày cho có mặt mũi chút chớ!
Một vài võ nhân mới đến không chút khách khí đã tự nhiên ăn thịt uống rượu, thuận tiện chém gió làm sôi nổi không khí.
Cố Bạch nhíu mày.
Kỳ Quan Duệ ghé sát vào: “Ca ca ngại ồn ào sao?”
Cố Bạch lắc đầu.
Kỳ Quan Duệ gật gù: “Vậy là ngại bẩn rồi.”
Hắn vừa nhìn các bàn xung quanh, võ nhân xuất thân thế gia cấp bậc tương đương không nhiều lắm, phần lớn đều là người lang bạt giang hồ, thói quen vệ sinh hơi bị… tục tằn.

Lúc ăn cơm đương nhiên chính là cảnh nước miếng tung bay, phun tán loạn lên đồ ăn.
Cố Bạch càng nhìn, càng cảm thấy dạ dày run rẩy.
Lão tử thật sự không phải bị bệnh sạch sẽ, chỉ là thói quen vệ sinh tốt thôi.
Sau đó y yên lặng xoay mặt, tuyệt đối không động đũa.
Kỳ Quan Duệ đương nhiên cũng không muốn đem đồ vật bị dính nước miếng người khác cho Cố Bạch, hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp nháy mắt ra hiệu cho Trần Nguyên Hạo.
Trần Nguyên Hạo: …Thế quái nào lại là tui?
Chỉ còn chút nữa đã bắt đầu đại hội, y đành phải khóc hu hu mà nhanh chóng rời khỏi hội trường, lại hu hu khóc mà nhanh chóng trở về.
Lúc về, y đặt một cái không gian võ cụ vào tay Kỳ Quan Duệ.
Kỳ Quan Duệ nhìn về phía Cố Bạch, ôn nhu mỉm cười: “Thức ăn sạch sẽ trong thành em đều mua một phần, ca ca thích ăn gì, Tiểu Sơn đều lấy cho anh, được không?”
Cố Bạch quay đầu.
Thằng nhóc Tiểu Sơn hiểu chuyện này đã quen chuyện làm nũng, còn e lệ cái gì nữa?
Kỳ Quan Duệ hiển nhiên không e lệ.
Trước bàn dân thiên hạ hắn tuy không tự tay đút cho Cố Bạch ăn, cũng phải làm ra tư thái thân cận.
Đến khi Cố Bạch từ trong tay hắn lấy ra một khối điểm tâm tinh xảo, hắn mới ôn nhu mỉm cười, trong mắt lộ vẻ sủng ái.
Cố Bạch nhảy nhảy mắt, cảm thấy cứ như vậy nữa, chứng mặt than của y cũng phải khỏi hẳn.
Mỗi ngày hạn cuối đều chịu công phá!!!
Người càng ngày càng nhiều, ghế trống càng ngày càng ít, số người dần dần đã ngồi đầy ghế.
Lúc này người chủ trì xuất hiện, nhảy xuống trên đài cao!
Cố Bạch có cảm giác trở lại trường học nghe hiệu trưởng đọc diễn văn…

Nhưng người chủ trì cũng không có ý định đọc diễn văn, hắn chỉ lên hoan nghênh khách quý.
Cách thức cơ bản là như vầy:
“Tiếp theo, hoan nghênh môn chủ xx, cùng các đệ tử xx môn đến tham gia hội nghị!”
“Kế tiếp xin được chào mừng du hiệp xx danh chấn thiên hạ, thân hình uy vũ hùng tráng, thực lực uy mãnh bất phàm!”
“Đã từng nghe danh một vị kiếm khách lãng du xx Võ Đế, hành tung mơ hồ, hôm nay cũng có duyên đến đây, ta xin kính ngài một chén lớn!”
Các thể loại lời kịch quen thuộc, hoan nghênh các vị bạch đạo hắc đạo hiệp khách lão đại tất cả nhân sĩ tham gia đại hội.
Nói tóm lại, tất cả mọi người đều đến góp vui, mục đích khác nhau, nhưng ngón tay cái ngón tay út đều là ngón tay, không thể khinh thường một ai, cho nên phải đặc biệt mỗi người giới thiệu một phen, mới xem như là tôn trọng bọn họ.
Qua một hồi sau khi các cường giả cấp Võ Vương, thậm chí cấp Võ Đế xuất hiện, uy áp trên người trong lúc vô tình phóng ra cũng đủ làm đám tôm nhỏ tép nhỏ cấp Võ Quân câm như hến.

Vui chơi giải trí gì gì đó, đương nhiên không dám làm nữa.
— — nếu là trong trường học không tôn trọng khách quý nhiều nhất chỉ bị chủ nhiệm lớp bắt viết kiểm điểm, nhưng nếu tại đây đắc tội cường giả… người ta một tay bóp chết cũng chẳng ai quản.
Cố Bạch tiếp tục bảo trì khiêm tốn, y nhìn khối điểm tâm cuối cùng trong tay, nhét vào miệng, coi như không có gì đang xảy ra.
Sau đó y nhìn lén Kỳ Quan Duệ một chút — — oa! Mắt biếи ŧɦái lại tỏa sáng!
Cố Bạch nhìn theo tầm mắt Kỳ Quan Duệ… hắn đang nhìn một đám Võ Vương.
Má ơi! Lại đói bụng phỏng?!
Tuy bề ngoài Kỳ Quan Duệ biểu hiện ra vô cùng bình thường, nhưng trong mắt Cố Bạch lại nhìn ra một con rắn bự đang chảy nước miếng a quá khủng khϊếp!
Có lẽ do ánh mắt Cố Bạch quá rõ ràng, Kỳ Quan Duệ quay đầu lại, ôn nhu mỉm cười.
Móa! Biếи ŧɦái kia, mắt lại đỏ lên rồi kìa!
Bị đám người tham gia đại hội Đồ Mãng này hội đồng là ngươi xong đời đó có hiểu không hả!
Làm ơn nghiêm túc cái!
Nhưng có lẽ Kỳ Quan Duệ khi thấy con ngươi màu đen của Cố Bạch đã phát hiện chính mình không đúng, hắn chớp mắt, ánh mắt liền khôi phục màu sắc bình thường.
Hắn vì giam cầm Tử Xa Thư Bạch, du͙ƈ vọиɠ được thỏa mãn, nhưng đã lâu không đi săn mồi.
Đại hội Đồ Mãng hôm nay cũng coi như cơ hội của hắn… Dù sao, bọn họ tới đây là vì muốn gϊếŧ hắn, không phải sao?
Vậy thì kẻ bị người đuổi gϊếŧ quay lại cắn người, cũng không có gì kỳ quái phải không?
Chờ hắn nuốt hết đám Võ Vương kia, thực lực có thể tiến thêm một bước, đến lúc đó… việc hắn có thể làm được sẽ càng nhiều.
Ở trên đài, người chủ trì trưng ra một nụ cười thần bí.
Hắn cao giọng nói: “Đại hội Đồ Mãng hôm nay, sẽ có một vị khách vô cùng tôn quý tham dự.”
Người chủ trì vừa dứt lời, từ phía xa đã truyền đến một tiếng nhạc du dương..


Bình Luận (0)
Comment