Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 11

Hai tên thanh niên kia liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút không cam lòng nhìn con đại điêu phi thường dũng mãnh hung mãnh cứ như thế mà mất đi.

Một lát sau, người thanh niên đằng sau lớn tiếng nói với Độc Cô Lưu Vân: “Ngươi nói con điêu này là do ngươi nuôi sao? Chứng cứ đâu?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Cái tên thanh niên lúc nãy muốn bắt Chu Mộ Phỉ lập tức phụ họa theo: “Con điêu này rõ ràng là do đại gia ta dùng tên bắn xuống! Thằng nhóc ngươi nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi sao?! Thức thời thì lập tức buông con điêu kia ra rồi tránh sang một bên, nếu không thì coi chừng đại gia ta không khách khí với ngươi!”

Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy hai tên này bắn thương Điêu Nhi yêu dấu của mình, lửa giận trong lòng đã sớm dấy lên hừng hực, cực kỳ muốn giết chết hai người này báo thù cho Điêu Nhi. Nhưng sau khi nhìn thấy cách ăn vận của họ, nghĩ chắc chỉ là thợ săn bình thường ở gần đây mà thôi, Điêu Nhi của hắn cũng chỉ bị thương cánh phải, chỉ cần điều dưỡng thích đáng thì sẽ hoàn toàn khôi phục như xưa, cho nên mới quyết định đại nhân đại lượng phóng cho hai tên này một con ngựa*.

*phóng cho một con ngựa: ý chỉ không truy cứu trách nhiệm gì nữa.

Nào ngờ hai tên đầu sỏ này lại còn không biết sống chết quấy rối hắn, mưu toan chiếm đoạt Điêu Nhi của hắn về làm của riêng, cơn lửa giận nãy giờ vẫn áp chế ở trong lòng nhất thời lại bùng lên, hàng lông mày tạo thành một độ cao lạnh như băng, nói: “Sao ngươi lại không biết khách khí như vậy?”

Người nọ bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ, vô thức co quắp người một cái, sau đó lại ý thức được phản ứng của bản thân rất là túng quẫn, vì thể sải bước lên trước một bước, hung hăng vung nắm tay như cái bát sắt về phía Độc Cô Lưu Vân, nói: “Tiểu tử thúi kia, mau trả con điêu lại cho lão tử, nếu không lão tử sẽ đánh ngươi tới mức ngay cả mẹ ngươi cũng nhận không ra!”

Độc Cô Lưu Vân khinh miệt nhìn hắn, ôm Chu Mộ Phỉ xoay người rời đi.

Người nọ nhìn thấy thằng nhóc kia nửa điểm cũng không đem mình để vào mắt, nhất thời giận dữ, bước lên vài bước lẻn ra đằng sau Độc Cô Lưu Vân, vung quyền hung hắng đấm vào giữa lưng Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân giống như là có mắt mọc sau đầu, không hề quay đầu lại, chỉ dùng một tay cầm trường cung nhẹ nhàng quất ra đằng sau một cái, vừa vặn đánh trúng quyền của người kia.

Người kia chợt thấy mu bàn tay đau nhức một trận, ngay cả cánh tay cũng tê dại, lập tức kêu thảm một tiếng, cánh tay vừa mới vung quyền lập tức vô lực buông thõng xuống.

Ca ca của hắn vẫn còn đang đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn thấy đệ đệ bị thua dưới tay một tên tiểu mao đầu, nhất thời vừa sợ vừa giận, lập tức phi thân tiến lên, vung tay làm đao hung hăng bổ xuống gáy Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân lúc này mới xoay người, vẫn dùng tay trái cầm trường cung, cực kỳ chuẩn xác đập trúng chỗ giữa hổ khẩu và huyệt hợp cốc của hắn.

*hổ khẩu: là chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái.

*huyệt hợp cốc: khép ngón cái và ngón trỏ vào sát nhau, chỗ giữa hai ngón ấy có phần thịt lồi lên chính là huyệt Hợp Cốc.

Bàn tay của thợ săn ca ca kia lập tức đau nhức đến chịu không nổi, điên cuồng hét lên một tiếng, chân quét ngang bên dưới Độc Cô Lưu Vân.

Đệ đệ kia cũng đã thở xong liền tiến lên trợ giúp, quấn lấy bên sườn Độc Cô Lưu Vân, hạ thắt lưng ngồi xuống, hai chân mở ra, dùng toàn lực đánh một quyền lên eo Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân sao có thể đem loại trình độ công kích này vào mắt chứ, hắn không chút hoang mang, đợi quyền cước của cả hai đều đã đánh gần đến người liền phi thân nhảy lên, đồng thời dùng trường cung trong tay quét ngang một cái—

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, đồng thời tiếng hai người đau đớn rống lên vang khắp không trung.

Độc Cô Lưu Vân ngay cả liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, ôm Chu Mộ Phỉ xoay người rời đi.

Thợ săn ca ca kia một tay ôm lấy đùi phải đang đau nhức đến không chịu nổi, thống khổ thở hổn hển nói: “Tiểu tử giỏi! Có dám lưu lại tên tuổi không hả! Để cho huynh đệ chúng ta biết bản thân đã bị thiệt trong tay ai!”

Độc Cô Lưu Vân cười lạnh một tiếng, cước bộ vẫn không ngừng: “Ta tên Độc Cô Lưu Vân, ở Phong Kiếm sơn trang ngay tại đỉnh núi phía trước. Nếu các ngươi muốn báo thù có thể tùy thời đến tìm ta.”

Độc Cô Lưu Vân ôm Chu Mộ Phỉ đi thêm vài dặm, tránh cho tiếng kêu thảm của hai người kia quấy rầy. Sau đó tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra thương thế cho Chu Mộ Phỉ.

Nhìn thấy mũi tên dài xuyên qua cánh phải của nó, có thể thấy người bắn tên đã xuất lực rất lớn, may mà hắn chỉ muốn bắt Điêu Nhi, nếu bắn thẳng lên ngực lên bụng nó, phỏng chừng hiện tại cái mà hắn thấy là thi thể của một con điêu rồi.

Độc Cô Lưu Vân nghĩ đến đây không khỏi có chút sợ hãi, nếu Điêu Nhi của hắn thật sự bị người ta bắn chết, hắn chắn chắn sẽ nhịn không được mà giết hai người kia báo thù cho Điêu Nhi.

Kỳ thật hắn sở dĩ ra tay nặng khiến cho hai người kia đứt gân gãy xương như vậy cũng là vì muốn hung hăng khiển trách hai người kia, giúp Điêu Nhi trả thù mà thôi.

Hắn biết bản thân không nên xử trí theo cảm tính, xem một con điêu còn quan trọng hơn mạng người, nhưng dù sao Điêu Nhi cũng là do một tay hắn nuôi lớn, hai người kia dám đả thương nó, dĩ nhiên là phải trả đại giới.

Huống chi hắn đã cho bọn người kia một cơ hội, là do bọn hắn dây dưa không ngớt lại còn ra tay với mình.

Ta không có làm sai. Độc Cô Lưu Vân nghĩ.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn con đại điêu đang nằm úp sấp trên đầu gối của hắn, đôi mắt đen láy tròn tròn ánh lên vẻ đồng tình khôn xiết, ánh mắt hắn lập tức nhu hòa xuống, trong giọng nói cũng mang theo vẻ xót xa lẫn không nỡ: “Điêu Nhi, ngươi kiên nhẫn một chút, ta rút mũi tên ra cho ngươi. Nếu không ngươi lại cứ chảy máu.”

Chu Mộ Phỉ gật gật đầu, sau đó yên lặng nhắm mắt lại.

Hắn biết lúc rút tên sẽ rất đau, nhưng nếu không rút, nó sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.

Độc Cô Lưu Vân cơ hồ có thể cảm giác được nó đang khẩn trương, liền lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lông điêu bóng loáng ở trên lưng nó hòng trấn an, ôn nhu nói: “Thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy. Chỉ đau một chút liền hết rồi.”

Nói xong liền xé một nửa vạt áo ấn lên miệng vết thương, sau đó khẽ cắn môi, tay phải chợt dụng lực rút mũi tên kia ra.

“Úc……” Một dòng máu tươi nhỏ theo mũi tên trào ra khỏi miệng vết thương. Chu Mộ Phỉ đau đến mức phải hú lên một tiếng, thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ào ra. Đôi móng vuốt theo bản năng túm chặt lấy hai chân Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, cực kỳ chăm chú dùng nửa vạt áo kia băng bó vết thương lại, sau đó vuốt ve đầu Điêu Nhi đang nằm ở trong lòng, nói: “Tốt rồi, hiện tại không sao nữa rồi. Ta mang ngươi quay về bôi thuốc.”

Nói xong liền ôm lấy Chu Mộ Phỉ, đứng dậy dùng khinh công quay về Phong Kiếm sơn trang.

Độc Cô Lưu Vân ôm Chu Mộ Phỉ vào trong sơn trang, lập tức phân phó hạ nhân nhanh đi nấu nước ấm.

Sau đó hắn quay về phòng ngủ, đặt Chu Mộ Phỉ lên giường. Lại lấy cái hòm đựng thuốc ra, từ trong giữa đống lọ lấy ra lọ thuốc trị thương bí chế* thược đẳng ngay cả bản thân cũng không nỡ dùng ra.

*bí chế: được điều chế theo phương thức bí mật

Sau khi có nước nóng rồi, Độc Cô Lưu Vân lập tức cởi bỏ vạt áo buộc trên cánh Chu Mộ Phỉ, tùy tay vứt vạt áo nhuộm đầy máu đó xuống đất, rồi cẩn thận dùng nước ấm tẩy rửa miệng vết thương cho nó. Rửa sạch sẽ rồi, Độc Cô Lưu Vân lại cầm lấy lọ thuốc trị thương có giá trị ngàn vàng kia, mở nắp bình, mặc xác nó là bao nhiêu tiền cứ đem thuốc trị thương bôi khắp miệng vết thương hết mấy lượt.

Bôi thuốc xong rồi, hắn lại dùng một khối vải sạch sẽ băng bó vết thương cho nó.

Chu Mộ Phỉ cúi đầu yên lặng nhìn hắn rửa vết thương rồi bôi thuốc băng bó lại cho mình, trong lòng không khỏi cực kỳ cảm động.

Y biết bình thuốc trị thương kia là quà tết âm lịch năm trước Thời Dương tặng cho Độc Cô Lưu Vân, nghe nói là thánh dược hoàng cung, ngàn vàng cũng khó mua được một lọ. Cho nên đó thực sự là bảo bối của Độc Cô Lưu Vân, bình thường luyện kiếm bị thương đều không dám dùng, chỉ dùng mấy lọ thuốc trị thương bình thường trong sơn trang.

Không ngờ hôm nay hắn lại dùng hết non nửa bình thuốc trên người mình mà không có tí ti đau lòng nào.

Thiếu niên này, là thật tâm đối tốt với mình, xem mình như là bằng hữu thậm chí còn là người thân mà đối đãi.

Nhận ra được điều này khiến Chu Mộ Phỉ cảm thấy trong ngực vừa ấm áp lại cảm thấy trướng trướng, hốc mắt nóng lên, y vội vàng cúi đầu nhắm mắt lại, sợ Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy bản thân mình khác thường.

Nhưng Độc Cô Lưu Vân căn bản là không chú ý tới điều đó, tâm tình hiện tại của hắn rất là xấu.

Điêu Nhi theo mình đi săn bắt, kết quả lại bị thương mà về, điều này khiến cho Độc Cô Lưu Vân cực kỳ áy náy lại tự trách, hắn cảm thấy đều là do lỗi của hắn không chăm sóc Điêu Nhi cho tốt, cho nên mới xảy ra chuyện nó bị người xấu khi dễ, gây thương tích.

Chu Mộ Phỉ chờ cho hốc mắt tản hết nhiệt ra mới ngẩng đầu nhìn Độc Cô Lưu Vân, liền thấy đôi môi mỏng của hắn đang dẩu ra, khuôn mặt tuấn tú ẩn ẩn đầy vẻ tự trách, không khỏi có chút đau lòng, liền khẽ gọi hai tiếng, vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ vài cái trên mặt hắn xem như là an ủi.

Đây là lần đầu tiên y biểu lộ hành động thân thiết quý mến rõ ràng như thế với Độc Cô Lưu Vân, nhất thời khiến Độc Cô Lưu Vân thụ sủng nhược kinh, vội vàng ôm lấy Chu Mộ Phỉ, vừa dùng tay vuốt ve lông điêu trên lưng nó, cảm thụ lông vũ mềm mại nhẵn nhụi nhẹ nhàng thoải mái cọ cọ trong lòng bàn tay, vừa nghiêm mặt nói: “Điêu Nhi, lần này là do ta quá sơ suất, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, sẽ không để ngươi bị thương nữa.”

Chu Mộ Phỉ nghe thấy, lắc lắc đầu nói: “Úc, úc úc !” Không trách ngươi, là do hai thằng kia rất là đê tiện, dám đi ám toán ông! Nếu đọ bằng công phu thực, ông đây còn không phải sẽ đánh cho bọn họ răng rụng đầy đất gọi mẹ ơi ới luôn sao!

Độc Cô Lưu Vân đã ở chung với y suốt mấy năm, hiện tại đã có thể đoán ra đại khái ý tứ nó muốn biểu đạt rồi, trên mặt không khỏi lộ ra nét cười: “Đúng vậy, Điêu Nhi của ta là lợi hại nhất!”

Bởi vì Chu Mộ Phỉ bị thương, cho nên Độc Cô Lưu Vân không có tâm tư đến tiền thính dùng bữa cơm chiều.

May mà Trần mụ nghe được tin đại điêu bị thương từ mấy người khác, vì thế liền vội vàng nấu một nồi canh gà đưa tới, thuận tiện mang luôn cho Độc Cô Lưu Vân vài món đồ ăn.

Tuy Độc Cô Lưu Vân không muốn ăn, nhưng không chịu nổi việc Chu Mộ Phỉ liên tục dùng miệng cắn vạt áo của hắn rồi dùng sức kéo tới bên bàn, thịnh tình thì dĩ nhiên không thể chối từ, đành phải cùng nhau dùng cơm.

Độc Cô Lưu Vân múc canh gà cho Chu Mộ Phỉ, cố ý lấy hết cả hai chân gà cho nó, lại cộng thêm một khối thịt thỏ hoang béo tốt.

Chu Mộ Phỉ vừa leo núi vừa bắt mai hoa lộc lại bị trúng tên, bận bịu cả một ngày đã sớm đói đến bụng dán sát vào lưng, hiện tại có nhiều thịt thơm như vậy nước miếng cũng muốn chảy ra hết rồi, vì thế vừa cúi đầu xuống liền ngấu nghiến ăn.

Cả ngày nay Độc Cô Lưu Vân cũng không ăn gì, nhìn bộ dáng tham ăn của Điêu Nhi, hắn cũng bắt đầu cảm thấy đói khát, vì thế gạt hết buồn bực trong lòng, cầm lấy đũa ăn.

Vì thế, một người một điêu ngồi đối diện nhau, ăn đến bất diệc nhạc hồ*.

*ăn đến mức không còn biết trời trăng mây nước gì nữa.

Sáng sớm hôm sau.

Bởi vì còn đang trong kì nghỉ, Độc Cô Lưu Vân hiếm khi được ngủ nướng, liền ngủ đến giờ ăn sáng mới rời giường rửa mặt, sau đó kéo Chu Mộ Phỉ vừa mới mở mắt xuống giường, dắt nó đi ăn sáng.

Quý Lăng Hiên đã sớm nghe nói hôm qua con chim điêu của Độc Cô Lưu Vân nuôi bị thương, vì thế lúc nhìn thấy Chu Mộ Phỉ bị vải trắng bao kín cánh cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Độc Cô Lưu Vân lại kéo Chu Mộ Phỉ, một người một điêu đi ra tiền thính, sau đó dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người bước ra Phong Kiếm sơn trang, đi dọc theo sơn trang chờ tiêu thực.

Lúc nãy Chu Mộ Phỉ đã một hơi ăn hết hai cân thịt bò, ăn đến mức dạ dày có chút trướng trướng muốn ợ lên một cái.

Y vừa đi theo đằng sau Độc Cô Lưu Vân nhìn bóng dáng cao ngất của thiếu niên, vừa nghĩ, cuộc sống hiện tại vừa có rượu có thịt lại còn không cần phải lo lắng cho cuộc sống sau này, sống như vậy cũng rất là tốt a.
Bình Luận (0)
Comment