Bạch y thiếu niên cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tản mát ra từ thân của người kia, cơn lạnh
buốt từ cột sống lan truyền khắp toàn thân, y cố nén cơn đau đớn do bị
bóp cổ và không thể thở lại, miễn cưỡng hé miệng ra nói: “Đó thực
sự…..là……thuốc giải…..”
Đôi mắt đen lạnh lùng đang cố nén cơn
giận của Độc Cô Lưu Vân nhìn chằm chằm vào y, lớn tiếng chất vấn: “Thế
sao Điêu Nhi lại đột nhiên đau đớn như vậy?”
“Buông…..Tay…..” Bạch y thiếu niên gian nan thở dốc, nói: “Ta….sắp không…..thở nổi….”
Lúc này Độc Cô Lưu Vân mới nhận ra bản thân vì quá kích động nên đã dùng
lực quá lớn, suýt nữa đã bóp chết bạch y thiếu niên trước mắt, hắn lập
tức thả lỏng một chút, sau đó chỉ vào con đại điêu đang đau đớn gào thét lăn lộn ở bên kia, bình tĩnh mà nói ra từng chữ một: “Nếu Điêu Nhi mà
chết, ta sẽ bắt ngươi chết không có chỗ chôn!”
Bạch y thiếu niên
khẽ thở dốc, y há miệng hớp hai hớp khí thật lớn, rồi mới giải thích:
“Thuốc bôi trên độc châm có tác dụng làm cho kinh mạch con người tê
liệt, cả người đều phải chịu tổn thương. Nếu chỉ nuốt viên thuốc màu đen kia thì có thể bảo toàn được tính mạng của con điêu nhà ngươi, nhưng
sau này sẽ không thể hành động bình thường được. Cho nên ta mới để nó ăn cả hai viên thuốc màu đỏ và màu đen, tuy hiện giờ đau đớn, nhưng gân
mạch bị tổn thương sẽ hoàn toàn khôi phục lại. Nếu như ngươi không tin,
đợi một lát liền biết.”
Độc Cô Lưu Vân nghe y nói chuyện có trật
tự rõ ràng, đành phải tạm thời lựa chọn tin tưởng y, thuận tay ném bạch y thiếu niên xuống đất như ném một chiếc túi da, rồi lại quay sang Điêu
Nhi nhà hắn.
Lúc này, cỗ đau đớn nóng bỏng trong bụng của Chu Mộ
Phỉ đã giảm bớt đi rất nhiều, cuối cùng không đau đến mức phải lăn lộn
nữa, chỉ nằm nghiêng trên đất mà thở hổn hển.
Độc Cô Lưu Vân ngồi xuống bên cạnh nó, đau lòng vươn tay vuốt ve bộ lông dính đầy tro bụi
của nó, ôn nhu nói: “Điêu Nhi, ngươi cảm thấy tốt lên chút nào không?”
Chu Mộ Phỉ hữu khí vô lực gật đầu.
Trái tim nãy giờ vẫn nghẹn trong cổ họng Độc Cô Lưu Vân rốt cuộc mới thoáng thả lỏng xuống.
Lại qua một lúc lâu, Chu Mộ Phỉ đã cảm thấy tốt hơn nhiều, liền nghiêng người, giãy dụa muốn đứng lên.
Thấy nó có thể tự mình đứng lên, Độc Cô Lưu Vân liền biết độc trong cơ thể
nó đã giải được hơn phân nửa, xem ra lời bạch y thiếu niên kia nói là
thật.
Độc Cô Lưu Vân bước đến trước người bạch y thiếu niên, qua
loa chỉnh sửa lại quần áo vừa nãy đã bị hắn cởi ra cho y, sau đó xách
gáy y đưa tới bên người Chu Mộ Phỉ, nói: “Như vậy là được rồi sao? Sau
này Điêu Nhi có di chứng gì không?”
Bạch y thiếu niên lắc đầu,
nói: “Không đâu. Nó đã ăn hết hai viên thuốc giải rồi, nhất định sẽ khôi phục như thường. Giờ ngươi có thể thả ta đi được rồi chứ.”
Lúc y đang nói, Độc Cô Lưu Vân vẫn trầm ngâm quan sát vẻ mặt của y, biểu tình không giống như là đang nói dối. Nhưng Độc Cô Lưu Vân vẫn cứ không yên
lòng, sợ chỉ cần sơ sảy một cái liền sẽ bị bạch y thiếu niên này lừa,
khiến Điêu Nhi trúng độc lần nữa.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ còn chưa được. Ngươi phải đi cùng ta ba ngày ba
đêm. Ba ngày sau, nếu Điêu Nhi không có bất cứ dị trạng nào, ta sẽ thả
ngươi đi.”
Bạch y thiếu niên nghe thấy thế, khuôn mặt tuấn tú lập tức sa sầm, hầm hầm nói: “Bản thiếu chủ đã giúp ngươi giải độc cho con
điêu kia, ngươi dựa vào cái gì mà muốn giam cầm bản thiếu chủ?!”
Độc Cô Lưu Vân căn bản không quan tâm y đang nói cái gì, đôi mắt đen nhánh
chỉ chăm chú nhìn Chu Mộ Phỉ vừa mới tự đứng dậy ở bên kia.
“Điêu Nhi,” Độc Cô Lưu Vân ôn vu vỗ về bộ lông màu nâu đậm đằng sau lưng đại điêu, dịu dàng nói: “Ngươi giờ cảm thấy sao?”
Chu Mộ Phỉ cảm thấy toàn thân đã hoàn toàn được khôi phục, cảm giác tê liệt lúc trước đã dần dần biến mất, tuy còn có chút vô lực, nhưng cơ bản đã
không còn gì đáng ngại, vì thế liền kêu hai tiếng “Úc úc ~~~” tỏ vẻ đáp
lại.
Độc Cô Lưu Vân sống cùng đại điêu đã bảy tám năm, đã có thể
hiểu được đại khái tiếng chim của nó, biết câu trả lời của nó chính là
đã tốt hơn nhiều, hắn liền nhẹ nhõm.
Độc Cô Lưu Vân hỏi: “Ngươi tự đi được không?”
Chu Mộ Phỉ gật gật đầu.
Bạch y thiếu niên nhất thời kinh ngạc mở to mắt.
Con chim lớn đang gật đầu với người, loại cảm giác này….rất quỷ dị.
Độc Cô Lưu Vân thấy Chu Mộ Phỉ gật đầu, lúc này mới yên lòng, vươn tay nhấc bạch y thiếu niên lên, bắt chước kiểu kẹp bao tải mà kẹp y ở dưới nách, sau đó không thèm để ý đến cái miệng ồn ào của bạch y thiếu niên không
ngừng kêu lên “Chờ đã, ta muốn mang theo linh xà trượng và xà nhi bảo
bối của ta, còn đan dược của ta nữa….” lập tức sải bước đi về phía
trước.
Bạch y thiếu niên bị điểm huyện đạo không thể động đậy,
chỉ có thể mặc cho Độc Cô Lưu Vân mang y đi về phía trước, trong lòng đã sớm nghiến răng nghiến lợi thầm đem Độc Cô Lưu Vân ra lăng trì cả một
trăm lần a một trăm lần.
Tiểu tử thối, ngươi chờ đó cho bản thiếu chủ!
Đợi bản thiếu chủ giải khai huyệt đạo xong, ta liền ném ngươi cho xà nhi bảo bối của ta làm bữa cơm trưa!
Còn cái con súc sinh đầy lông bên cạnh ngươi, bản thiếu chủ sẽ nhổ từng
cọng lông một trên người nó xuống, sau đó nướng chim lên ăn! Dùng lông
chim làm chăn đắp!
Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đang sải bước tới chỗ buộc ngựa đột nhiên đánh một cái hắt xì vang dội.
Độc Cô Lưu Vân xách bạch y thiếu niên tới bên cái cây đại thụ buộc ngựa,
vứt ngang người y lên lưng ngựa, sau đó cởi dây cương, phi thân leo lên
lưng ngựa, lo lắng đại điêu vừa mới giải được kịch độc, nên không dám đi quá nhanh, đành tùy ý con ngựa chậm rãi bước về phía trước.
Chu
Mộ Phỉ cùng con ngựa đi bộ khoảng chừng một nén nhang, cảm thấy khí lực
đã khôi phục được bảy tám phần, liền kêu lên một tiếng với Độc Cô Lưu
Vân, ý bảo có thể đẩy tốc độ nhanh hơn, rồi vỗ vỗ cánh bay lên không
trung.
Lúc này Độc Cô Lưu Vân mới không nặng không nhẹ phất roi vào mông ngựa, thúc vào háng nó một cái, tuấn mã liền tăng tốc.
Ngựa tăng tốc, kết quả chính là bạch y thiếu niên bị đặt ngang người trên
lực ngựa bị hại thê thảm, bụng của y vừa vặn đặt ngay trên lưng ngựa, bị xóc nảy đến chết đi sống lại.
Độc Cô Lưu Vân ra roi thúc ngựa chạy hơn nửa giờ, rốt cục cũng đến được chân núi Chung Nam.
Bởi vì phía trước đã là đường núi, mà ngựa lại không thể lên núi, hắn đành
phải tìm đại một gốc cây đại thụ mà cột ngựa lại, sau đó kéo bạch y
thiếu niên đang nằm trên lưng ngựa xuống.
Bạch y thiếu niên bị
xóc nảy hết một đường, dạ dày đảo lộn cồn cào cực kỳ lợi hại, muốn nôn
ra, nhưng huyệt đạo lại bị điểm, ngay cả muốn dựa vào đại thụ nôn trong
chốc lát cũng là chuyện xa vời, chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, nhịn
đến mức khuôn mặt tuấn tú trắng bệch cả ra, nghiến chặt răng, trong lòng nguyền rủa cái tên hỗn tiểu tử to gan lớn mật dám ngược đãi y ngàn lần
vạn lần.
Độc Cô Lưu Vân cũng thấy sắc mặt y không được tốt lắm,
liền tốt bụng giải huyệt đạo tay chân cho y, để y có thể tự do hoạt động một chút, đương nhiên huyệt đạo phong bế nội lực của y vẫn không được
giải, chẳng những không giải, mà còn điểm thêm một lần nữa cho chắc.
Sau đó bạch y thiếu niên tập tễnh đi tìm cây, dùng tay đỡ lấy thân cây mà
nôn khan; Độc Cô Lưu Vân thì lại cùng đại điêu Chu Mộ Phỉ mới vừa đáp
xuống đất tìm một cái cây khác mà ngồi xuống.
Sau đó Độc Cô Lưu Vân lấy bánh nhân thịt mua ở khách điếm từ trong tay nải ra, chia cho Chu Mộ Phỉ một nửa.
Chu Mộ Phỉ giơ móng vuốt sáng chóe như hiến vật quý cho hắn – bên trong
móng vuốt nắm chặt kia là hai con rắn độc năm màu sặc sỡ.
Chu Mộ Phỉ: “Úc úc ~~~ úc úc ~~~~” Này, nấu canh rắn đi! Canh rắn ăn với bánh thịt là ngon nhất đó!
Độc Cô Lưu Vân giờ mới biết Điêu Nhi nhà hắn cư nhiên vẫn không quên lặng
lẽ bí mật quay lại lấy mấy con rắn chết, khóe miệng không khỏi hơi hơi
co quắp.
Lúc này bạch y thiếu niên vừa mới nôn khan xong đi qua,
nhìn thấy mấy con rắn độc đã sớm bỏ mạng trong vuốt của đại điêu, vừa
liếc mắt một cái đã nhận ra đó là xà nhi bảo bối của y nuôi, khuôn mặt
tuấn tú nhất thời âm trầm, cắn răng nói: “Ngươi muốn ăn xà nhi của ta?”
Chu Mộ Phỉ dùng ánh mắt khiêu khích mà liếc y, sau đó nói: “Úc úc ~~~ úc úc ~~~~” Thế nào? Đau lòng sao ? Đám rắn này đã chết sạch cả rồi, để cho
chúng ta ăn không phải tốt hơn là để tụi nó trắng bệch bạc cả ra rồi hư
thối sao? Làm người không thể quá keo kiệt đó nha!
Bạch y thiếu
niên đột nhiên có thể nhìn ra được ý khinh thường và khiêu khích trong
mắt của đại điêu, lập tức cảm thấy cơn giận dữ cuộn trào trong lòng,
tiến tới hai bước, trừng đôi mắt đào hoa đầy vẻ oán giận mà nhìn một
người một điêu, nói: “Các ngươi ăn xà nhi của ta thử xem!”
Chu Mộ Phỉ không ngờ y đã bị biến thành một tên tù nhân thế nhưng vẫn có thể
kiêu ngạo đến vậy, lại nghĩ lúc nãy bản thân đã ăn không ít khổ suýt nữa còn chết dưới tay của y, trong lòng cũng bốc lên một cỗ lửa giận, liền
không thèm nhìn bạch y thiếu niên nữa, “sưu sưu” hai phát mổ bụng rắn
độc, lấy hai túi mật rắn giao cho Độc Cô Lưu Vân.
Tuy Độc Cô Lưu
Vân cảm thấy Chu Mộ Phỉ giết chết rắn nhà người ta nuôi lại còn nhất
định muốn ở trước mặt người ta nấu canh rắn thì cảm thấy có chút quá
đáng, nhưng hắn đã nuôi Điêu Nhi bảy tám năm rồi, nên bao che khuyết
điểm vẫn là muốn bao che khuyết điểm, huống hồ hai con rắn này vừa thấy
chính là loại kịch độc vừa cắn một cái liền chết, thiếu niên này còn trẻ như vậy cư nhiên lại đi nuôi độc vật hại người nhiều như thế, cũng chả
phải là người lương thiện gì, nói không chừng lại là hậu nhân của ma đầu tà phái nào đó, cho y một chút giáo huấn cũng tốt.
Nghĩ đến đây, hắn liền đưa tay nhận lấy hai túi mật rắn, quay đầu nói với bạch y
thiếu niên: “Vị tiểu huynh đệ này, nếu rắn của ngươi đã chết rồi, thì
cho Điêu Nhi nhà ta nấu canh rắn di. Đi hết nửa ngày, chắc ngươi cũng
đói bụng rồi, ta lấy bánh thịt cho ngươi ăn, xem như là bồi thường.”
Vừa nói vừa lấy bánh thịt của mình đưa cho bạch y thiếu niên.
Bạch y thiếu niên vừa nhận lấy liền quăng thẳng xuống đất, mắng: “Ai thích
cái bánh nát của ngươi! Xà nhi nhà bản thiếu chủ là trân phẩm hiếm thấy
trên đời, cho dù có đem ngươi và con súc sinh đầy lông kia bán lấy tiền
cũng không bù nổi!”
Chu Mộ Phỉ nghe thấy y mắng bản thân là súc sinh đầy lông, đôi mắt điểu lập tức trừng lên.
Mẹ nó cái thằng nhóc thối tha tóc dài não ngắn mắng ai là súc sinh đầy lông đó?!
— Ông đây rõ ràng là thần điêu anh tuấn uy vũ anh tư hiên ngang!
Chu Mộ Phỉ giận dữ, rất muốn cào lên cái mặt trắng nõn của bạch y thiếu
niên kia hai nhát, để xem tên đó còn dám mắng mình là súc sinh đầy lông
nữa hay không.
Nhưng mà…Y buồn bực cúi đầu nhìn bộ dáng hiện giờ của bản thân, sau đó lặng lẽ dừng công kích.
Bản thân hiện giờ quả thực chỉ là một con đại điêu, cũng khó trách người ta lại thuận miệng mắng như vậy. Nếu y quả thực làm vậy thì có chút vô
thố, có vẻ quá nhỏ nhen rồi, huống chi bản thân đã giết rắn nhà người ta còn chuẩn bị ăn luôn rắn nhà người ta, cũng có chút đuối lý…. Vì thế,
không thèm chấp nhặt với thằng nhóc này nữa.
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ giơ giơ cái móng sắc bén ngay cách mặt mặt bạch y thiếu niên vài
tấc hòng uy hiếp, sau đó cúi đầu mổ bánh thịt mà ăn.