Bắn xong, Chu Mộ Phỉ toàn thân hư thoát vô lực nằm bẹp trên mặt đất, hai
mắt nhắm nghiền, yên lặng cảm thụ dư vị sau khi bắn tinh.
Y vừa
mới trải qua quá trình lột xác từ điêu thành người, cơ thể khá suy yếu,
lại bị Độc Cô Lưu Vân ôm ấp lăn qua lăn lại hết nửa ngày, toàn thân mỏi
mệt đến cực điểm, thực sự là mệt đến muốn ngất rồi.
Nhưng y còn
chưa kịp ngất xỉu, đã cảm giác được cái thứ mới vừa phát tiết vẫn còn bị chôn trong cơ thể lại trọng sinh bừng bừng cương cứng lên lần nữa.
Sau đó, y lại bị người phía sau nắm eo kéo dậy, xem ra là Độc Cô Lưu Vân vẫn chưa đã thèm, còn muốn cùng y làm thêm phát nữa.
Chu Mộ Phỉ lập tức run rẩy, vừa lắc mông giãy dụa vừa phát điên mà nói: “Độc Cô Lưu Vân ngươi muốn đùa chết lão tử sao?!”
Sau khi Độc Cô Lưu Vân được phát tiết một lần, cỗ khí khô nóng trong thân
thể đã hơi hơi giảm bớt, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn so với lúc trước.
Hắn dụi mắt, nghi hoặc nhìn thanh niên tóc xám vẫn còn đang dính trên người mình, chần chờ nói: “Ngươi là ai?”
Chu Mộ Phỉ khốn khổ quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Ông đây tên Chu Mộ Phỉ, là con đại điêu mà ngươi đang nuôi đấy!”
“Điêu Nhi?” Độc Cô Lưu Vân mở to mắt lộ vẻ khó có thể tin, nói: “Sao Điêu Nhi lại biến thành người?!…. Nói đùa gì vậy! Vị tiểu huynh đệ này, ta mặc
kệ ngươi là ai, nếu ta đã làm loại chuyện này với ngươi, vậy ta chắc
chắn sẽ chịu trách nhiệm! Độc Cô Lưu Vân ta không phải là loại người bội tình bạc nghĩa, cho nên….” Hắn nói tới đây thì khựng lại, sau đó vừa
gian nan vừa kiên định nói: “Sau này ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật
tốt…..”
“Ta cám ơn ngươi ha!” Chu Mộ Phỉ tức giận nói chen vào:
“Ai thèm ngươi chịu trách nhiệm a! Giờ ngươi lập tức lăn qua một bên cho ông, để ông nghỉ ngơi một lát là đã tích công đức rồi!”
“Này….” Độc Cô Lưu Vân nhất thời cảm thấy rất khó xử.
Tuy hiện giờ thần trí của hắn chỉ khôi phục được một nửa, nhưng có thể nghe ra người thanh niên xinh đẹp có mái tóc xám này hình như không muốn
tiếp tục làm loại chuyện này với hắn nữa. Nhưng hiện giờ cảm giác nóng
cháy trong kinh mạch hắn vẫn đang lưu chuyển mãnh liệt, giống như tùy
thời có thể phá vỡ mạch máu mà trào ra ngoài, cái kia vẫn còn đang chôn
trong thân thể người đó cũng đang nghẹn đến mức sắp sửa bùng nổ tới nơi
rồi. Nếu giờ mà ngưng nửa chừng, hắn hoài nghi bản thân có thể bị nghẹn
chết.
Tuy hắn không coi trọng chuyện sống chết lắm, nhưng nếu phải chết như thế này, vậy quá dọa người rồi.
Độc Cô Lưu Vân trải qua một thời gian ngắn đấu tranh tâm lý xong, rốt cục
cắn chặt răng, cực kỳ áy náy nói: “Xin lỗi, giờ còn chưa được. Xin ngươi nhẫn nại thêm chút nữa, ít nhất chờ ta giải trừ dược tính trên người
đã…. Sẽ không lâu đâu…. Đây là nhân tình mà Độc Cô Lưu Vân ta nợ ngươi,
sau này sẽ báo đáp gấp bội.”
Nói xong, hắn vỗ về tấm lưng bóng
loáng nhẵn mịn của Chu Mộ Phỉ, rồi tiếp tục ra sức cày cấy khối thân thể thon dài lại dẻo dai trước mặt.
Cũng không biết đã qua bao lâu,
Độc Cô Lưu Vân rốt cục lại đạt tới cao trào, gầm nhẹ một tiếng liền bắn
tinh dịch nóng bỏng vào dũng đạo chật chội tiêu hồn của người kia.
Sau đó, hắn ôm lấy thắt lưng của Chu Mộ Phỉ cùng nhau ngã xuống đất, nhắm
mắt lại, yên lặng hưởng thụ dư vị khoái cảm sau khi bắn tinh trong chốc
lát, rồi mới chậm rãi rút thằng nhỏ đã mềm xuống ra khỏi người vị kia.
Cỗ khô nóng trong cơ thể Độc Cô Lưu Vân đã gần như hoàn toàn tiêu biến,
nhưng một cỗ mỏi mệt cực kỳ lại nhanh chóng đánh úp về phía hắn. Hắn cảm thấy mí mắt nặng đến mức chịu không nổi, cố gắng chống lên một tia tinh thần cuối cùng mặc lại quần áo. Sau đó hắn còn muốn tìm quần áo cho
người thanh niên tóc xám vì không thể chống đỡ nổi mà hôn mê, nhưng
chung quanh lại không có bộ quần áo nào.
Độc Cô Lưu Vân có chút
khó hiểu, nhưng giờ hắn đang rất là buồn ngủ, căn bản không có năng lực
để tự hỏi nữa, nếu không tìm thấy quần áo, vậy đành phải choàng tạm
ngoại sam của mình lên người thanh niên, che dấu cơ thể trần trụi của y
xong, liền ôm lấy đối phương từ phía sau, tựa đầu lên vai y mà ngủ say.
Cũng bởi vì hắn ngủ, cho nên mới không thấy được một chuyện kỳ lạ sắp sửa
xảy ra, thật không biết là hắn may mắn hay là bất hạnh đây.
–Độc Cô Lưu Vân ngủ chưa được bao lâu, Chu Mộ Phỉ bị hắn ôm trong ngực bắt đầu phát sinh biến hóa.
Cơ thể vốn tiêm ngày đột nhiên y như bị thổi phồng lên một cách nhanh
chóng, cánh tay kề sát bên người bắt đầu biến thành cánh, hai chân thon
dài trần trụi lại một lần nữa biến thành móng vuốt sắc bén của đại
điêu…. Chỉ trong một chốc, Chu Mộ Phỉ vẫn đang hôn mê lại bị biến thành
đại điêu như lúc trước.
Chỉ tiếc đương sự — à không phải, hiện
tại nên gọi là đương sự điêu – hoàn toàn không biết gì cả, vẫn còn đang
trong mộng cảnh ngọt ngào.
Một lúc lâu sau.
Bầu trời phía đông bắt đầu biến thành màu trắng bạc.
Âu Dương Phong bị Chu Mộ Phỉ vắt trên cây đại thụ rốt cục cũng tỉnh lại.
Y có chút mơ hồ mở mắt ra, đồng thời theo bản năng hoạt động tay chân,
sau đó… Còn chưa kịp thấy rõ bản thân đang ở đâu, y đã từ chạc cây ngã
xuống vì mất cân bằng.
May mà phản ứng của y nhanh nhẹn, lúc còn
cách mặt đất khoảng hai thước liền vội vàng vươn tay chống lên mặt đất,
sau đó cong người bắn lên không để hai chân đạp đất trước, thế này mới
không xảy ra bi kịch chó ngã ăn phân.
Âu Dương Phong đứng vững, sau đó bắt đầu tự hỏi bản thân vì sao lại ngủ trên chạc cây, trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì.
À, đúng rồi!
Mình đang thừa dịp Độc Cô Lưu Vân không có ở trong sơn động vụng trộm đốt
Tàng Xuân Thảo có tác dụng thôi tình, sau đó Độc Cô Lưu Vân quả nhiên đã trúng chiêu.
Nhưng lúc mình sắp sửa đè hắn xuống mà ăn sạch sẽ
thì con đại điêu kia lại vụng trộm mò vào, còn thừa lúc mình chưa chuẩn
bị đã dùng cánh đánh mình hôn mê bất tỉnh!
Con mẹ nó, hèn gì mà cái ót của y lại đau như vậy!
Âu Dương Phong vừa thầm chửi rủa bậy bạ vừa đưa tay sờ ót, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã sờ được một cục u cực bự.
Nghĩ đến chuyện tốt của mình bị con súc sinh kia phá hỏng, Âu Dương Phong liền tức đến không có chỗ đánh.
Lại nghĩ đến từ lúc mình gặp con đại điêu kia cho tới bây giờ, nó lúc nào
cũng ám mình, không nói tới chuyện nó giết hết bảy tám con rắn bảo bối
của mình, lại còn hại y bị Độc Cô Lưu Vân nhục nhã, đáng giận nhất chính là, lúc mình sắp báo thù rửa hận, được hưởng thụ lạc thú làm nhục Độc
Cô Lưu Vân, thì con đại điêu đáng chết này lại dám đánh lén sau lưng
mình, còn treo mình lên chạc cây!
Này quả thật là chú có thể nhịn được thì bà thím cũng không chịu được, thím mà nhịn được thì ông chú cũng không thể nhẫn nổi!
Âu Dương Phong nhớ lại đủ thứ chuyện, tức tới sùi bọt mép, trong lòng tràn đầy suy nghĩ lập tức quay trở về bắt lấy con súc sinh đáng chết đó, nhổ sạch lông nướng thịt ăn!
Bất quá, y tức thì có tức, nhưng lý trí vẫn còn chưa có mất.
Vì thế y không vội vã quay về sơn động, mà bắt đầu cân nhắc tình thế hiện tại của mình.
Trước khi y hôn mê, Độc Cô Lưu Vân đã trúng phải xuân dược.
Tác dụng của Tàng Xuân Thảo rất mạnh, nếu Độc Cô Lưu Vân không tìm được
người để giao hợp, thì gân mạch sẽ nổ tung, thất khổng đổ máu mà chết.
*thất khổng: bảy lỗ (2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, miệng)
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi “lộp bộp” một tiếng.
Tuy y tự nhận mình hận thấu xương Độc Cô Lưu Vân, hận đến mức muốn ăn thịt
lột da hắn, nhưng sâu trong nội tâm y lại không hi vọng Độc Cô Lưu Vân
chết.
Tuy bản thân cảm thấy rất khó hiểu vì suy nghĩ mâu thuẫn
này, nhưng y xác thực bản thân không hề nghĩ đến chuyện hại chết Độc Cô
Lưu Vân, y chỉ một lòng một dạ cân nhắc xem làm sao mới có thể trả thù
Độc Cô Lưu Vân gấp trăm lần ngàn lần chuyện mà hắn gây ra cho y.
Tỷ như nói chuốc thuốc sau đó thượng hắn, tỷ như thượng xong thì điểm
huyệt đạo của hắn, sau đó ép hắn nuốt một viên thuốc độc khiến hắn không thể không nghe theo lệnh mình, sau đó mang hắn về Bạch Đà Sơn làm nô lệ đặc biệt, sau đó muốn khi dễ như thế nào thì cứ khi dễ như vậy….
Nhưng trong kế hoạch này không bao gồm cả việc khiến Độc Cô Lưu Vân chết.
Có thể bởi vì nếu hắn mà chết rồi thì còn gì để chơi nữa.
Vừa nghĩ đến cái tên đáng giận kia có thể đã bỏ mạng vì dược hiệu, Âu Dương Phong liền cảm thấy bối rối lẫn mất mác không nói nên lời.
Đều là tại con đại điêu đáng ghét kia!
Nếu nó không đột nhiên chạy đến gây phiền toái, sao có thể xảy ra chuyện vượt quá sự kiểm soát của mình chứ!
Âu Dương Phong nghĩ một lát, cảm thấy việc cấp bách trước mắt chính là
phải tìm hiểu xem Độc Cô Lưu Vân hiện giờ đang sống hay chết, có còn ở
trong sơn động không đã.
Nghĩ đến tận đây, Âu Dương Phong vội vàng sửa sang lại quần áo, sau đó đi về phía sơn động ở đằng xa.
Y đã tính toán hết rồi. Nếu Độc Cô Lưu Vân chết, y sẽ nghĩ cách giết chết con đại điêu đáng chết kia rồi chôn cùng với hắn. Nếu Độc Cô Lưu Vân
còn sống, phỏng chừng cũng đã bị dược tính của Tàng Xuân Thảo làm đại
thương nguyên khí,mình có thể thừa dịp lẻn vào điểm huyệt đạo của hắn
rồi mang hắn về Bạch Đà Sơn.
Về phần con súc sinh đáng chết kia,
sắc mặt Âu Dương Phong trầm xuống, đợi mình tìm được tay nải rồi, liền
sẽ thưởng cho nó mấy cây châm tẩm độc, sau đó đưa cho đám rắn bảo bối
của mình làm lương khô!
Âu Dương Phong vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ, vừa bước nhanh tới cửa sơn động.
Sau đó hít sâu một hơi, cất bước vào bên trong.
Bởi vì trong động khá tối, lúc y đến chỗ sâu nhất của sơn động mới miễn cưỡng thấy rõ tình cảnh bên trong.
Độc Cô Lưu Vân không biết sống chết đang nằm dưới đất, hai tay còn đang ôm
lấy con đại điêu đáng giận kia, ghê tởm hơn chính là, con đại điêu kia
còn khoác ngoại sam của hắn, vừa thấy liền biết là do Độc Cô Lưu Vân đắp lên cho nó!
Âu Dương Phong tức giận đến nghiến răng.
Y
cũng không biết tại sao mình lại tính toán chi ly với một con súc sinh
như vậy, nhưng y chính là nhìn không vừa mắt Độc Cô Lưu Vân đối tốt với
con đại điêu.
Âu Dương Phong tức giận đi về phía trước, hung hăng ném tay Độc Cô Lưu Vân đang ôm Chu Mộ Phỉ ra, sau đó cầm lấy cái áo
đang phủ trên người Chu Mộ Phỉ lên, tiện đà đạp Chu Mộ Phỉ một cước, đá
nó qua một bên.
Bị y gây sự như vậy, một người một điêu vốn đang ngủ say rốt cục cũng tỉnh lại.
Độc Cô Lưu Vân mở mắt, nghi hoặc nhìn tay Âu Dương Phong đang nắm trường
sam của mình, mặt mày đầy vẻ phẫn nộ, bắt đầu cố nhớ lại chuyện đêm qua.