Âu Dương Phong vừa thấp thỏm bất an vừa đi theo sau Âu Dương Duệ đang tỏa
ra áp suất thấp quanh người, thầm trộm suy đoán xem lần này đại ca sẽ
phạt mình như thế nào.
Từ nhỏ, y đã được Âu Dương Duệ yêu thương
cực kỳ, muốn sao sẽ không đưa trăng, vì thế mới nuôi thành tính cách
kiêu căng không coi ai ra gì.
Tuy Âu Dương Duệ rất thương y, nhưng lúc cần nghiêm khắc thì cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Nếu y bị phát hiện lười biếng không chịu luyện công, liền sẽ bị tăng thời
gian luyện công lên gấp đôi. Bình thường y càn quấy thế nào thì Âu Dương Duệ cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu bất cẩn làm trái sơn
quy của Bạch Đà Sơn, hoặc làm trái với quy định do Âu Dương Duệ đặt ra
cho y, thì dù có giả ngoan tới cỡ nào, Âu Dương Duệ vẫn có thể khiến y
lột hết cả một tầng da.
Lần này, bởi vì y không muốn cứ phải ngồi ngốc trong Bạch Đà Sơn hoang vu nữa, muốn nhìn xem Trung Nguyên phồn
hoa như thế nào, nên mới dắt theo hơn trăm con rắn độc tự tay mình nuôi
mà chạy đến Trung Nguyên, lại quậy cho võ lâm Trung Nguyên long trời lở
đất, còn bỏ sức triệu tập tới mấy vạn rắn độc tìm Độc Cô Lưu Vân báo
thù, kỳ thực đã phạm phải một quy định quan trọng nhất – Âu Dương Duệ
từng ra nghiêm lệnh cấm y rời khỏi phạm vi thế lực của Bạch Đà Sơn.
Vì thế, cho dù lúc Âu Dương Phong trộm trốn nhà đi chơi đã nghĩ tới hậu
quả, nhưng giờ bị đại ca tự thân xuất mã bắt quả tang, y vẫn nhịn không
được mà sợ hãi đến run bắn cả người.
Vì thế mà y không có chú ý tới, kỳ thật Âu Dương Duệ đang đi ở phía trước cũng đang đầy một bụng tâm sự.
Trước khi tìm thấy Âu Dương Phong, dựa theo lời của mật thám Bạch Đà Sơn, gã
đã biết hầu hết mọi chuyện sau khi Âu Dương Phong đến Trung Nguyên – bao gồm cả việc chuốc thuốc muốn cưỡng gian Độc Cô Lưu Vân nhưng không
thành – Đây mới là chuyện khiến gã giận nhất.
Từ khi Âu Dương
Phong được mười ba tuổi, thì trong lòng gã đã nảy sinh ra một loại cảm
tình khác thường đối với đệ đệ khả ái trắng trẻo nõn nà xinh đẹp nhưng
lại kiêu căng tùy hứng ngoan độc này.
Ngay tại lúc đó, Âu Dương
Duệ đã cho rằng Âu Dương Phong là thuộc về gã, chờ đệ đệ ngây ngô trưởng thành rồi thì sẽ ra tay ngắt trái.
Ai ngờ, gã chưa kịp ra tay,
thì đệ đệ kiêu căng hư hỏng của gã đã trốn nhà chạy đến Trung Nguyên rồi — tự mình trốn đi còn chưa tính, thế nhưng y lại còn dám mơ ước cúc hoa của nam nhân khác, Âu Dương Duệ quả thực đã bị y làm cho tức chết rồi! [ Cưng ơi, cưng không cảm thấy may mắn vì thứ y mơ ước không phải là dưa
chuột của nam nhân khác chứ?]
Vì thế, Âu Dương Duệ suýt nữa đã
tức đến bể phổi ra quyết định, chuyện thứ hai sau khi quay về nhà chính
là ăn sạch sẽ vị đệ đệ không nghe lời này ngay lập tức — đừng hỏi ta vì
sao lại là chuyện thứ hai, chuyện thứ nhất đương nhiên là phải trừng
phạt y rồi, để y phải chịu hậu quả vì sai lầm của mình!
Âu Dương
Duệ dẫn Âu Dương Phong đến đoàn xe dừng ở ngoài bìa rừng, nhét Âu Dương
Phong vào trong xe ngựa xong, rồi cũng tự mình ngồi xuống.
Âu Dương Phong vẫn cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt âm trầm của đại ca, cố gắng cuộn người thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Âu Dương Duệ nhìn bộ dáng sợ hãi của y, trong lòng bắt đầu cười lạnh: Giờ mới biết sợ sao, muộn rồi!
Đoàn xe rất nhanh đã đến biệt viện gần nhất của Âu Dương Duệ.
Xe ngựa vừa dừng lại, gã liền xách áo Âu Dương Phong lôi vào phòng, hạ
lệnh nếu không có chuyện quan trọng, thủ hạ không được phép tiến vào
quấy rầy.
Âu Dương Phong cảm thấy lửa giận của đại ca thoạt nhìn
lớn hơn xưa rất rất nhiều, quanh thân đều tản mát ra khí lạnh như băng
cộng thêm uy áp đáng sợ, đè Âu Dương Phong đến mức phải câm như hến, một chữ cũng không dám thanh minh.
Vì thế đương nhiên, lúc Âu Dương
Duệ chỉ vào cái ghế gỗ dài ra lệnh y nằm sấp xuống, Âu Dương Phong liền
ngoan ngoãn nghe theo, không dám trì hoãn một chút nào.
Sau đó,
Âu Dương Phong không biết từ nơi nào tìm được một cây gậy thật dài, lạnh lùng nói với Âu Dương Phong đang nằm sấp trên ghế: “Cởi quần ra, ngay
lập tức!”
Âu Dương Phong run lên, không thể tin nổi mà nhìn Âu
Dương Duệ, thấy vẻ mặt của gã không giống như là đang nói đùa, liền tỏ
ra đáng thương hề hề mà nói: “Đại ca, chắc không cần đâu…” Dù sao thì
mình cũng đã lớn như vậy rồi, bị đại ca đánh mông đã dọa người lắm rồi,
nếu còn phải cởi quần nữa, vậy mặt mũi y còn để chỗ nào đây.
Âu Dương Duệ lạnh lùng mà nghiêm nghị nhìn y, âm trắc trắc nói: “Ngươi muốn ta phải nói lần thứ hai sao?”
Âu Dương Phong nhất thời run rẩy một trận, vội vàng cởi đai lưng rồi kéo quần xuống.
Âu Dương Duệ theo bản năng lia mắt nhìn hai cái đùi trắng nõn thon dài,
sau đó dùng cây roi chỉ vào tiết khố của y, nói: “Cái này cũng cởi!”
“A?” Âu Dương Phong có chút do dự, nhưng nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của đại ca, cuối cùng vẫn thành thật cởi tiết khố xuống.
Cái mông tròn trĩnh trắng như tuyết lập tức bại lộ ngay trong tầm mắt Âu Dương Duệ.
Hai tròng mắt đen thâm thúy của Âu Dương Duệ lập tức tối sầm lại, hít thở
có chút dồn dập, nhưng bản thân gã là sơn chủ nhất đại cao thủ của Bạch
Đà Sơn, vốn có năng lực tự chủ cực tốt, liền hít vào một hơi thật sâu để áp chế cỗ lửa dục đang bốc cháy trong cơ thể xuống, sau đó quất một roi lên cái mông tròn tròn trắng trắng của Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong bị đau đến mức phải kêu “Ngao” lên thảm thiết, đôi mắt hoa đào lập tức ướt sũng.
Mà trên cánh mông bên trái của y đã xuất hiện một vệt hồng hồng.
Âu Dương Duệ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Phong, lửa giận
trong lòng đã tiêu tan, nhưng vẫn xuống tay không chút lưu tình, lại
quất thêm một roi nữa lên cánh mông bên phải của y.
Cánh mông bên phải của Âu Dương Phong lập tức run lên, sau đó xuất hiện một vệt sưng đỏ y chang như cánh mông bên trái.
Cùng lúc đó, Âu Dương Phong lại phát ra một tiếng kêu thảm.
Đương nhiên y có thể cố cắn răng chịu đựng không kêu thành tiếng. Nhưng dựa
theo kinh nghiệm bị phạt của Âu Dương Phong, chỉ cần mình há to mồm kêu
thảm thiết, thì đại ca nhất định sẽ đau lòng, đau lòng rồi thì tức giận
gì cũng tiêu tán hết, sau đó y có thể bớt chịu tội rồi.
Nhưng mà
lần này Âu Dương Duệ lại không bị y làm cho mềm lòng, cây roi trong tay
vẫn cứ không nhanh không chậm mà quất thẳng xuống mông, mỗi lần quất đều ra sức như nhau, không nặng hơn cũng không nhẹ hơn chút nào, quất tới
độ Âu Dương Phong phải nước mắt lưng tròng kêu đau liên tục.
Thẳng đến khi hai cánh mông của Âu Dương Phong phủ đầy vệt hồng, Âu Dương Duệ mới dừng tay, mặt không chút thay đổi mà hỏi: “Tiểu Phong, ngươi biết
mình sai ở đâu chưa?”
Âu Dương Phong sớm đã đau đến chết đi sống
lại, trong lòng thầm nghĩ mau mau chấm dứt sự trừng phạt vừa thống khổ
vừa xấu hổ này đi cho rồi, liền liên tục gật đầu, nghẹn ngào mà nói:
“Biết, ta không nên làm trái quy củ của đại ca, tự tiện xuống núi đến
Trung Nguyên, lại càng không nên làm trái với sơn quy của Bạch Đà Sơn,
tự mình dùng bí thuật triệu tập sai xử độc xà.”
Âu Dương Duệ nghiêm mặt quất một cái lên mông y, nói: “Còn gì nữa?”
Âu Dương Phong đau đến run rẩy cả người, liều mạng suy nghĩ xem mình còn
làm sai cái gì nữa: “Còn có, còn có…. Ta không nên tùy tiện khiêu chiến
với cao thủ võ lâm nổi tiếng……”
“Ba’, mông của Âu Dương Phong lại bị quất thêm một cái, đồng thời giọng nói không mang theo chút cảm tình của Âu Dương Duệ vang lên ngay bên cạnh lỗ tai y: “Còn gì nữa?”
“……” Còn gì nữa?
Âu Dương Phong liều mạng nghĩ, nhưng thật sự là nghĩ không ra bản thân còn làm gì khiến cho đại ca nổi giận nữa, đành phải lắc đầu, sau đó quay
đầu dùng cặp mắt hoa đào phiếm lệ nhìn Âu Dương Duệ, nói: “Ta thật sự là nghĩ không ra, xin đại ca nêu rõ, ta cam đoan sau này không dám tái
phạm nữa.”
Âu Dương Duệ nhìn đôi mắt hoa đào sũng nước khóe mắt
phiếm hồng của y, cảm thấy lửa dục đang cưỡng chế ở trong lòng lại bốc
lên, liền vươn hai tay ra, ái muội mà xoa nắn cái mông đỏ ửng của Âu
Dương Phong, chậm rãi nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết, sợ ngươi không
nhớ được. Ta cảm thấy, phải dùng cách nào đó khiến ngươi nhớ kỹ, để nói
cho ngươi.”
Cái mông bị chà đạp của Âu Dương Duệ được Âu Dương
Duệ dùng lực không nặng cũng không nhẹ xoa bóp, trong cơn đau đớn lại có chút thoải mái nói không nên lời, đồng thời trong lòng còn ẩn ẩn cảm
thấy hành động này của đại ca hình như có chút hơi quá, nhưng xét đến uy tín của Âu Dương Duệ thường ngày tạo ra, y cũng không nghĩ nhiều, chỉ
lo liều mạng gật đầu, nói: “Nhớ kỹ mà nhớ kỹ mà, đại ca ngươi mau nói
cho ta biết đi, ta cam đoán không dám tái phạm nữa.”
Nói xong, y
liền cảm thấy phía sau hình như có tiếng tất tất tác tác, vừa định quay
đầu nhìn, chợt nghe Âu Dương Duệ lạnh lùng nói: “Không được quay lại!”
Âu Dương Phong sợ tới mức vội vàng nhìn thẳng, không dám quay đầu ra đằng sau nhìn một cái.
Âu Dương Duệ ung dung cởi bỏ đai lưng, lấy tính khí đã sớm cứng đến phát
đau ra, sau đó từ trong lòng lấy ra một lọ kim sang dược, mở nắp đổ ra
một đống thuốc mỡ tỉ mỉ bôi lên vật cương cứng của mình, cuối cùng dùng
tay đỡ lấy cây hàng khủng kia đặt lên cúc hoa giữa hai cánh mông của Âu
Dương Phong.
Âu Dương Phong cảm giác ở phía sau đó cái gì đó vừa
cứng vừa nóng hầm hập đỉnh ngay chỗ tư mật của mình, trong lòng vừa thẹn vừa vội, muốn quay đầu nhìn, nhưng lại sợ mệnh lệnh của đại ca, chỉ
đành run giọng nói: “Đại ca, cái gì đang đỉnh ở phía sau ta vậy?”
Đáp lại y, là một cỗ đau đớn như bị xé rách.
Âu Dương Phong đau đến mức trước mắt tối đen, nhịn không được phải kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng cơn đau nhức vẫn không ngừng lại, mà còn
nhanh chóng lan tràn, như muốn chém y thành hai nửa.
Âu Dương
Phong rốt cuộc bất chấp tất cả, vội vàng quay đầu lại nhìn, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy thân thể của Âu Dương Duệ đang kề sát cái mông của mình.
Y lập tức đoán ra được cái thứ vừa mới xâm nhập hậu đình của mình khiến
mình suýt nữa đau đến ngất xỉu là cái gì, không khỏi tái mặt, run giọng
nói: “Đại, đại ca, ngươi….”
Âu Dương Duệ đâm thẳng một phát, vừa
hưởng thụ khoái cảm tiêu hồn và cảm giác loạn luân vì phân thân đang
được chôn trong dũng đạo chật chội của đệ đệ ruột, vừa nhìn gương mặt
tái mét của Âu Dương Phong mà nói: “Đây chính là chuyện thứ hai mà ta
muốn nói cho ngươi biết. Tiểu Phong, ngươi là của ta, hoàn toàn là của
ta, chỉ thuộc về một mình ta. Cho nên, ngươi không có quyền tơ tưởng tới bất luận người nào khác, hiểu chưa?”
Âu Dương Phong kinh ngạc nhìn gã, đầy vẻ khó tin.
Âu Dương Duệ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc hiếm có trên mặt y, cảm thấy y
thật ngốc manh khả ái, cổ lửa giận trong lòng cũng đã tiêu tán hơn phân
nửa. Gã vừa dùng lực mạnh mà đâm ngoáy hậu đình của Âu Dương Phong, vừa
đưa tay tuốt lấy phân thân đang mềm rũ giữa hai chân của y.
Âu
Dương Phong bị gã đâm rất đau, nhưng trong đau đớn hình như lại có một
cỗ khoái cảm kỳ lạ nói không nên lời. Đồng thời, thứ mẫn cảm phía trước
lại được ngón tay linh hoạt an ủi không ngừng, chăm sóc đến cực kỳ thoải mái. Rất nhanh sau, Âu Dương Phong đã cương lên cứng ngắc, đồng thời
còn ngẩng đầu phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Âu Dương Duệ bị
tiếng rên rỉ của y kích thích, nhiệt huyết trong cơ thể càng sôi trào,
tốc độ đâm rút lẫn tốc độ tuốt ống càng lúc càng tăng nhanh.
Âu
Dương Phong bị gã đâm đến mức cả người tê dại chua xót mãnh liệt, cái
thứ phía trước được an ủi lại càng khiến y sướng như điên, hoàn toàn
chìm ngập trong khoái cảm.
“Nhanh, nhanh….. Sắp bắn ra rồi….” Âu
Dương Phong giống như đang bay trên mây, chuẩn bị nghênh đón đợt cao
trào sắp tới, nhưng động tác của người phía sau đột nhiên dừng lại, một
ngón tay chặn lại cái lỗ phía trước của y.
Âu Dương Phong bất mãn mở mắt xoay qua nhìn, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Duệ đang tháo dây buộc tóc của mình ra.
Âu Dương Phong:“?”
Trong lúc Âu Dương Phong đang lộ vẻ mặt nghi hoặc, Âu Dương Duệ thong thả
dùng dây cột tóc trói chặt phân thân sắp sửa bắn tinh của Âu Dương Phong lại.
Âu Dương Phong khó chịu muốn chết, vẻ mặt như sắp khóc tới
nơi, nhưng Âu Dương Duệ lại bất vi sở động, vừa tiếp tục cử động thắt
lưng hung hăng dập mạnh vào cúc hoa, vừa nói: “Đây mới là sự trừng phạt
dành cho ngươi. Tiểu Phong, giờ ngươi đã hiểu chưa, tất cả của ngươi đều thuộc về ta.”
Âu Dương Duệ phấn chấn sục sôi, dùng hết sức lực
mà thao lộng đệ đệ ngon miệng của mình, ước chừng đã thao hơn nửa canh
giờ rồi nhưng vẫn không có ý muốn bắn tinh.
Âu Dương Phong cảm
thấy lỗ nhỏ của mình đã bị gã thao đến cực kỳ sung sướng, nhưng phía
trước lại bị trói không thể phát tiết ra thống khổ cực kỳ. Y không chịu
nổi khoái cảm như thế này đành phải đong đưa đầu, chảy nước mắt cầu xin
tha thứ, cầu xin Âu Dương Duệ cởi bỏ dây trói phía trước cho y, Âu Dương Duệ lại bất vi sở động, mặc cho y khóc đến khàn cả giọng.
Cũng
không biết đã trải qua bao lâu, Âu Dương Phong cũng đã khóc đến mức toàn thân nhũn hết cả ra, Âu Dương Duệ mới phát thiện tâm cởi dây cột phía
trước cho y, sau đó lại xoa nắn trấn an hành thể đã căng đến mức sung
huyết tím bầm, cùng nhau phát tiết.
Âu Dương Phong không còn chút sức lực mà ghé nằm trên ghế, cả người vô lực, ánh mắt tan rã, quả thực là sắp sửa hôn mê tới nơi.
Nhưng y lại không bất tỉnh thật sự, bởi vì hung khí vẫn còn chôn ở phía sau y lại cứng lên như thiết, hơn nữa đã bắt đầu đợt đâm rút tiếp theo….
Âu Dương Phong bi đát ngửa đầu yên lặng rơi lệ, nội tâm thì kêu rên: “Thần a để ta chết đi!”
……
Mười năm sau.
Âu Dương Phong nhận được tin, giáo chủ Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương
khởi xướng Hoa Sơn luận kiếm, người thắng sẽ có được Cửu Âm Chân Kinh
làm chiến lợi phẩm.
Vì thế Âu Dương Phong lập tức phấn chấn tinh thần, dã tâm bừng bừng muốn tham gia.
Kết quả lại bị Âu Dương Duệ nhẹ nhàng phiêu ra một câu: “Tiểu Phong, ngươi
từng thấy qua dựng phu* nào có cái bụng lớn như vậy rồi mà còn dám đi
tranh chức cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm sao?”
*dựng phu: đàn ông có bầu
Âu Dương Phong:“……”
“Nhưng mà, ta muốn có Cửu Âm Chân Kinh…” Qua một lúc lâu sau, Âu Dương Phong
bưng cái bụng hơi lộ ra, ngóng trông nhìn Âu Dương Duệ mà nói.
“Này dễ thôi, để ta tham gia.” Âu Dương Duệ chịu không nổi ánh mắt tội nghiệp chờ mong của y, liền nói.
“Nhưng mà, ta còn muốn nổi danh thiên hạ…”
“Như vậy cũng được,” Âu Dương Duệ nói: “Ta sẽ dịch dung thành bộ dáng của ngươi rồi đi.”
Âu Dương Phong tự hỏi nửa ngày, suy xét đến tình trạng hiện giờ của mình
quả là không thích hợp luận võ với người khác, đành phải bất đắc dĩ mà
gật đầu.
“Nhưng mà,” Âu Dương Duệ nói: “Ta không vô duyên vô cớ
giúp ngươi giành Cửu Âm Chân Kinh như vậy được, ta cần phúc lợi làm phần thưởng nha, hơn nửa còn phải trả trước.”
Âu Dương Duệ nhìn ánh
mắt nóng rực của gã, trong lòng nhịn không được phải quát lên: Âu Dương
Duệ ngươi đồ cầm thú, ngay cả dựng phu mà ngươi cũng không tha!
Bất quá, bởi vì rất muốn có Cửu Âm Chân Kinh, cho nên y đành phải gật đầu đồng ý.
Vì thế, mấy ngày sau, Âu Dương Duệ dịch dung thành bộ dạng của Âu Dương
Phong, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát đến Hoa Sơn.
Đương nhiên, gã còn cố ý dẫn theo Âu Dương Phong đã được dịch dung thành nữ
nhân, để tiện cho gã tùy thời tùy chỗ hưởng phúc lợi.
Một tháng sau.
Hoa Sơn luận kiếm chấm dứt, Âu Dương Duệ ủ rũ xuống núi Hoa Sơn.
Âu Dương Phong chờ ở dưới chân núi nhìn thấy vẻ mặt của gã liền biết kết quả: “Không cướp được?”
Âu Dương Duệ xấu hổ lại buồn bực: “Tiểu tử Vương Trùng Dương kia dám đấu
nội lực với ta, sau đó lại thành đấu nhẫn nại…. Ai, sớm biết vậy mấy hôm trước ta đã tiết chế bớt rồi….”
Âu Dương Phong:“……”
(Cảnh báo 2: sau đây tác giả sẽ chuyển viết theo hướng giống với nguyên tác
kim dung, ai muốn bị sét đánh ngoài khét trong mềm thì nhào vô.)
Một tháng sau, Âu Dương Duệ bởi vì bị bại dưới tay Vương Trùng Dương, không cướp được Cửu Âm Chân Kinh, buồn bực mà chết.
Mấy tháng sau nữa, Âu Dương Phong sinh con, đặt tên là Âu Dương Khắc.
Âu Dương Duệ chết đi, Âu Dương Phong vì đau xót quá độ mà tính cách đại
biến, luyện công cũng chăm chỉ hơn gấp mấy lần, cuối cùng biến thành
nhất đại tuyệt thế cao thủ.
Mà Cửu Âm Chân Kinh, cũng trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng y.