Chỉ vì một trái trứng điêu mà Chu Mộ Phỉ đã chết vô số tế bào não, nhưng
kết quả vẫn là nghĩ không ra biện pháp thích đáng để ấp trứng. Vì để
không mất uy tín của một con điêu, Chu Mộ Phỉ khẽ cắn môi, quyết tâm,
biến thành đại điêu, sau đó cẩn thận ngồi lên trái trứng trắng như tuyết kia, mặt mày lộ đầy vẻ 囧, tự dùng nhiệt độ của bản thân để ấp trứng.
Một lúc lâu sau.
Độc Cô Lưu Vân rốt cuộc cảm thấy đói khát, thu trường kiếm quay về động.
Liếc mắt một cái liền thấy Chu Mộ Phỉ đã hiện nguyên hình nằm úp sấp ở trên giường, Độc Cô Lưu Vân không khỏi sửng sốt.
Phải biết là gần đây, ngoại trừ đi săn hoặc ngủ rất sâu ra, Chu Mộ Phỉ đều dùng hình dạng con người để xuất hiện.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến y phải biến trở thành điêu?
Độc Cô Lưu Vân nhảy dựng lên, vội vàng nhào đến trước người Chu Mộ Phỉ, lo
lắng hỏi: “Mộ Phỉ, xảy ra chuyện gì, ngươi bị thương sao?”
Chu Mộ Phỉ lắc đầu, kêu lên hai tiếng “Úc úc” với hắn tỏ vẻ mình vẫn rất tốt, không cần phải lo lắng.
“Vậy sao ngươi lại hiện nguyên hình?” Độc Cô Lưu Vân cảm thấy khó hiểu.
Lại nói, thường ngày cứ vào giờ này, Chu Mộ Phỉ đã nướng xong thịt rồi chờ mình trở lại rồi a.
Chu Mộ Phỉ nghe thế thì trong lòng cực kỳ quẫn bách, một lát sau mới khẽ
nâng thân mình lên, để cho Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy trái trứng điêu đang nằm ở phía dưới thân.
Độc Cô Lưu Vân kinh hãi cực kỳ, nhịn không được phải thốt lên: “Này…. Ngươi đẻ ra hả?!”
Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy có tiếng gió quạt qua bên tai, đó là cái cánh của Chu Mộ Phỉ vì thẹn quá hóa giận quạt thẳng lên người hắn.
Bởi vì vẫn còn trong cơn khiếp sợ, cho nên Độc Cô Lưu Vân đã quên mất cách
né, thành ra bị cánh của Chu Mộ Phỉ đập trúng đầu, đầu óc ong ong một
trận, trước mắt toàn là sao vàng lấp lóe, lảo đảo suýt nữa là ngã dập
mặt.
Chu Mộ Phỉ không ngờ hắn lại không né không tránh mà cứ đứng như khúc cây, liền hoảng sợ, vội vàng biến lại thành người, vừa luống
cuống tay chân mặc quần áo, vừa nhảy tới bên người hắn, vừa lo lắng vừa
chột dạ mà nói: “Độc Cô ngươi có bị thương không? Ta tưởng ngươi sẽ
né….”
Độc Cô Lưu Vân lắc đầu tỏ vẻ không sao, may mà Chu Mộ Phỉ
tuy tức giận nhưng xuống tay có chừng mực, vì thế hắn không có bị đánh
choáng hoặc não bị chấn động.
Độc Cô Lưu Vân chờ cho mấy ngôi sao trước mắt biến hết, mới cẩn thận hỏi lại: “Mộ Phỉ, trái trứng này rốt cuộc có phải là…..”
Nếu đúng là như vậy thì dã man quá a, Mộ Phỉ không phải là một con điêu đực (trống) sao, sao lại biết đẻ trứng?
Còn nữa còn nữa, nếu trái trứng này là kết tinh của hai người bọn họ, vậy rốt cuộc sẽ ấp thành con gì đây?
……Người? Hay điêu? Hay là đầu người thân điêu, hay là đầu điêu thân người?
Hai loại trước thì còn đỡ, nếu là hai loại sau thì…..
Chu Mộ Phỉ thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Độc Cô Lưu Vân liền biết
trong đầu hắn đang suy nghĩ mấy thứ hoang đường rồi, liền hung hăng
trừng mắt với hắn rồi nói: “Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì đó! Trái trứng điêu này là ta nhặt được ở trong rừng! Chính xác mà nói thì, là một con đại
điêu trước khi chết đã phó thác cho ta, cho nên ta mới….”
Độc Cô
Lưu Vân nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại ẩn ẩn cảm thấy có
chút mất mác, hỏi: “Ngươi định tự mình ấp nó ra sao?”
Chu Mộ Phỉ
lộ vẻ 囧, gật đầu: “Ngươi ta đã phó thác thì mình cũng phải tận tâm mà
làm việc. Nếu ta đã đồng ý nuôi nấng hậu đại cho con đại điêu kia, thì
không thể thất tín được! Ai, không biết phải mất bao lâu mới ấp ra được
đây.”
Độc Cô Lưu Vân nghĩ một lát, nói: “Một khi đã như vậy, mấy
ngày nay ngươi cứ chuyên tâm ấp trứng…. Chăm sóc cho trái trứng này đi,
ta tạm thời không luyện kiếm nữa, phụ trách chăm sóc ăn uống sinh hoạt
hằng ngày cho ngươi.”
Chu Mộ Phỉ gật đầu, lại biến về thành đại điêu, sau đó tiếp tục cẩn thận ấp trứng.
Độc Cô Lưu Vân tự giác đem hai con rắn độc và hai con thỏ hoang ra xử lý,
lấy mật rắn để qua một bên, sau đó nhóm hai đống lửa, một đống lửa để
nấu canh rắn, một đống khác thì dùng để nướng thỏ hoang.
Sau đó
hắn cầm mật rắn lên ngửi thử, cảm thấy mùi của mật rắn này nồng hơn túi
mật của mấy con rắn độc lúc trước Mộ Phỉ bắt cho hắn, màu sắc thì tiên
diễm hơn nhiều, biết đây là trân phẩm hiếm gặp, liền trực tiếp nuốt sống một túi.
Kết quả, mật rắn vừa trôi xuống bụng, Độc Cô Lưu Vân
liền cảm thấy có một cỗ ấm áp mãnh liệt từ đan điền trỗi dậy, cổ nhiệt
ấy rất nóng, cơ hồ có thể tổn thương đến nội tạng. Độc Cô Lưu Vân vội
vàng khoanh chân ngồi xuống, thầm vận chân khí dẫn dòng nước ấm kia di
vận chuyển một vòng Đại chu thiên, toàn thân liền ấm áp nói không nên
lời, xem ra mật rắn này hình như có tác dùng tăng cường nội lực.
Độc Cô Lưu Vân vừa mừng vừa sợ, vội vàng lấy một túi mật rắn còn lại đưa
đến trước mặt Chu Mộ Phỉ, nói: “Mộ Phỉ, mật rắn này hình như có tác dụng gia tăng nội lực, ngươi mau ăn một túi đi.”
Chu Mộ Phỉ vội vàng lắc đầu ra ý bảo không ăn, mật rắn rất đắng a, từ nhỏ y đã rất sợ đắng, không muốn tự chuốc lấy khổ đâu.
Độc Cô Lưu Vân đương nhiên biết trong lòng y đang nghĩ cái gì, duỗi tay tới trước mặt y, nhẫn nại dụ dỗ: “Ăn đi mà, mật rắn này là trân phẩm thế
gian hiếm thấy đó, đối với thân thể của ngươi rất có lợi. Hơn nữa, cũng
không đắng lắm, ngươi cố nhịn chút là được rồi.”
Chu Mộ Phỉ vẫn
vừa lắc đầu vừa nói:“Úc úc ~~~ úc úc ~~~” Ta không ăn, ngươi ăn đi,
ngươi hiện giờ cần gia tăng nội lực hơn ta! [Kỳ thật là tên này sợ
đắng~~~~]
Độc Cô Lưu Vân đại khái nghe hiểu ý tứ của y, nói: “Tuy vật này là trân phẩm, nhưng trong một ngày ăn nhiều cũng vô ích. Mộ
Phỉ, ngươi mau ăn đi. Chỉ có nội lực tăng cao thì sau này ngươi càng có
khả năng tự bảo hộ mình hơn, không phải sao?”
Chu Mộ Phỉ còn đang muốn từ chối, nhưng thái độ của Độc Cô Lưu Vân lại quá kiên quyết, xem
ra nếu y vẫn kiên quyết không ăn thì hắn sẽ cạy mỏ y ra mà nhét mật rắn
vào, vì thế y đành phải ‘thịnh tình không thể chối từ’ mà há miệng ra,
nuốt mật rắn trong tay Độc Cô Lưu Vân xuống bụng.
Sau đó y nhảy dựng lên, kêu thảm thiết: “Úc úc~~~~” Mẹ nó đắng chết, vậy mà ngươi còn lừa ta nói không đắng lắm nữa!
Độc Cô Lưu Vân đương nhiên biết y đang chỉ trích mình dám lừa y, liền chột dạ chạy đi, cực kỳ chăm chú mà nướng thỏ hoang.
Qua một lúc, thỏ hoang đã nướng xong, canh rắn cũng đã nấu đến vừa thơm vừa mềm, trong động tràn ngập mùi thơm mê người, khiến Chu Mộ Phỉ ngón trỏ
đại động, con sâu tham ăn trong bụng bắt đầu làm ầm ĩ.
Độc Cô Lưu Vân múc canh rắn ra một cái chén gỗ cho Chu Mộ Phỉ ăn, dùng miệng thổi
cho canh rắn nguội bớt, đến khi không còn nóng nữa thì mới dùng muỗng gỗ múc một muỗng đưa tới bên miệng Chu Mộ Phỉ.
Chu Mộ Phỉ cúi đầu
nhấp một ngụm, hai mắt điêu lập tức cong lên đầy vẻ hưởng thụ, qua một
lát liền hưng phấn kêu lên: “Úc úc~~~~ úc úc~~~~” Mẹ nó ăn quá ngon, so
với canh rắn lần trước dùng mấy con rắn độc của Âu Dương Phong nấu còn
ngon hơn a, quả thật là mỹ vị nhân gian!
Sau đó lại dùng miệng đẩy đẩy cái muỗng gỗ đến bên miệng Độc Cô Lưu Vân, ý bảo hắn cũng nếm thử một miếng đi.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nhấp một ngụm, quả nhiên vừa thơm lại xốp mềm, vị
ngon vô cùng, so với canh rắn bán trên phố thì ngon hơn không biết bao
nhiêu lần.
Mà lúc này, Chu Mộ Phỉ đã âm thầm quyết định, chờ ấp
trứng ra điêu con rồi thì mỗi ngày sẽ chạy đi bắt loại rắn độc này về —
dù không thể ăn mật rắn gia tăng công lực, thì cũng có canh rắn cực kỳ
ngon lành để mà ăn, mạo hiểm một chút cũng đáng giá!
Huống chi y
cũng đã bồi luyện nhiều năm với Độc Cô Lưu Vân, nếu phải cùng lúc ứng
phó với ba bốn con rắn độc như thế này cũng không có áp lực nhiều.
Chu Mộ Phỉ ngấu nghiến uống xong một chén canh rắn, Độc Cô Lưu Vân lại múc
cho y thêm một chén nữa, thuận tiện xé nửa con thỏ hoang cho y. Chu Mộ
Phỉ ăn đến mức cái bụng tròn vo, cảm thấy mỹ mãn rồi thì tiếp tục công
cuộc ấp trứng.
Đến tối, một người một điêu dùng cơm tối xong thì lên giường nghỉ ngơi.
Chu Mộ Phỉ không dám nằm lên trái trứng, sợ lúc ngủ sẽ đè bẹp nó, vì thế
khum cánh lại để nó vào giữa thân thể và cánh của mình, sau đó mới nằm
sấp xuống giường mà ngủ.
Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi
Chu Mộ Phỉ thức dậy chính là mở cánh ra nhìn trái trứng một cái, thấy
trứng điêu không có tổn hao gì, y mới thở phào nhẹ nhõm, trời biết y rất sợ bởi vì tướng ngủ không tốt của mình mà bất cẩn đè lên trái trứng
hoặc đá nó xuống giường a.
Giờ này, Độc Cô Lưu Vân đã vào rừng
luyện công rồi, Chu Mộ Phỉ liền biến thành người, đi rửa mặt một lát,
sau đó ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý, rồi lại lập tức quay về
động, biến thành đại điêu tiếp tục ấp trứng, đồng thời còn âm thầm cầu
nguyện trứng càng nở sớm càng tốt, không thì bản thân phải ở trong động
cả ngày như thế này, ngay cả đi ra ngoài phơi nắng cũng không được, còn
không buồn đến lông cũng dài ra luôn hay sao.
Mấy ngày kế tiếp,
Chu Mộ Phỉ đều ở trong động, hết sức tận trung với cương vị ấp trứng.
Đến giờ ăn, Độc Cô Lưu Vân cũng rất tự giác đưa đồ ăn đến trước mặt y,
ngay cả nhúc nhích một cái y cũng không cần làm, trực tiếp há mỏ ra là
được rồi. Điêu trời sinh chỉ thích ăn thịt. Mấy ngày nay Chu Mộ Phỉ được ăn thỏ hoang gà rừng nướng đến miệng dính đầy mỡ, lại không vận động
một tí ti nào, y đang hoài nghi bản thân có phải là đang tăng cân vùn
vụt hay không.
Đến tối, Chu Mộ Phỉ theo lệ thường ôm trứng vào
giữa cánh và thân thể, sau đó nằm sấp ở trên giường mà ngủ. Độc Cô Lưu
Vân thì nằm ở bên ngoài giường, đề phòng y bất cẩn đạp trứng xuống dưới
giường.
Kết quả, Chu Mộ Phỉ ngủ đến nửa đêm thì bắt đầu nằm mơ. Y mơ thấy Âu Dương Phong tìm tới đây, còn thả một đám rắn độc ra, y lập
tức xông lên dũng mãnh chiến đấu với độc xà…. Nhưng không ngờ, lúc mình
đang hăng máu, thì bên tai bỗng có tiếng kinh hô của Độc Cô Lưu Vân
truyền tới: “Mộ Phỉ, dừng tay!”
Chu Mộ Phỉ còn đang đắm chìm
trong mộng, trước mắt toàn là rắn độc đầu tam giác không ngừng lắc lư
qua lại, sao có thể dừng tay, vì thế nên đập cánh thì đập, móng vuốt nên cào thì cứ cào…. Kết quả, cánh vừa quơ được một nửa thì một cỗ lực mạnh mẽ chặn lại, đồng thời bên tai còn truyền đến tiếng hét của Độc Cô Lưu
Vân: “Mộ Phỉ, trứng điêu!”
Chu Mộ Phỉ lập tức giật mình tỉnh giấc, vội mở mắt ra.
Sau đó y liền thấy Độc Cô Lưu Vân đang đứng ngay cạnh giường, tay trái ôm
trứng điêu, tay phải thì làm ra thế phòng ngự chặn lại cái cánh đang
chém ra được phân nửa.
Chu Mộ Phỉ:“……”
Một lát sau, đầu óc mơ hồ của Chu Mộ Phỉ mới dần tỉnh táo lại, vội biến thành người, mặt
mày khẩn trương nhìn trái trứng trong tay Độc Cô Lưu Vân: “Trái trứng
không sao chứ?”
Độc Cô Lưu Vân dùng vẻ mặt đau xót mà nhìn y, sau đó đưa một mặt trứng trong tay cho y xem: “Vỏ trứng nứt ra một đường nhỏ rồi.”