Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 52

Lúc Chu Mộ Phỉ còn đang ngẫm cách dạy bay cho nó,thì nghĩ chỉ cần kiên quyết ép buộc Tiểu Điêu Nhi luyện vài lần, cùng lắm ngã vài lần thôi, thì Tiểu Điêu Nhi có thể học được cách bay rồi.

Nhưng lý tưởng thì lúc nào cũng hoàn hảo, trong khi hiện thực thì thật dã man.

Tiểu Điêu Nhi bị y đạp vài lần, ngã hết mấy lần, cơ hồ đã nửa chết nửa sống rồi, nhưng mà nó – vẫn – còn – chưa – biết – bay!

Cuối cùng, nhìn thấy Tiểu Điêu Nhi vừa nhắm mắt vừa kêu thảm thiết, đập hai cái cánh không ra bất cứ quy luật gì, giống y chang như đá tảng rớt từ trên cây rớt xuống, Chu Mộ Phỉ rốt cuộc đã không còn hy vọng gì nữa, đành phải lao xuống dùng móng vuốt bắt lấy nó, nản chí ngã lòng mà bay về nhà.

Đến bây giờ, Chu Mộ Phỉ mới hiểu ra, chứng bệnh sợ độ cao của Tiểu Điêu Nhi là bệnh nan y không chữa nổi, đành phải bỏ cái ý niệm dạy nó bay qua một bên, bắt đầu dạy võ công cho nó.

Về sau, mỗi lần luyện kiếm với Độc Cô Lưu Vân, Chu Mộ Phỉ đều sẽ để Tiểu Điêu Nhi ở bên cạnh nhìn. Đợi đến lúc rảnh rỗi thì sẽ nghiêm túc chỉ từng chiêu thức đơn giản cho nó.

Cũng may, chỉ số thông minh của Tiểu Điêu Nhi không hề thấp, nó lại có hứng thú với võ công Chu Mộ Phỉ dạy, học rất là nghiêm túc, vì thế mỗi một chiêu thức đều được nó luyện rất ra hình ra dáng.

Chu Mộ Phỉ thấy Tiểu Điêu Nhi trẻ nhỏ dễ dạy thì mừng rỡ vô cùng. Từ đó về sau, mỗi ngày đều ‘giúp chồng dạy con’, buổi sáng luyện kiếm với Độc Cô Lưu Vân, buổi chiều dạy võ cho Tiểu Điêu Nhi, tới buổi tối đợi cho Tiểu Điêu Nhi ngủ say rồi thì cùng Độc Cô Lưu Vân chơi trò lăn giường. Cuộc sống cực kỳ phong phú và có ý nghĩa.

Sau khi Tiểu Điêu Nhi biết bản thân không thể học bay, cũng có chút cam chịu, hơn nữa thân thể đang trong giai đoạn phát triển, sức ăn có chút không thể khống chế được, may mà mỗi ngày Chu Mộ Phỉ đều bắt nó đi luyện công, lượng vận động cũng khá lớn, vì thế nó mới không ăn tới mức thành một con điêu siêu cấp béo phì.

Nhưng ngay cả như vậy, bởi vì sức ăn khổng lồ vẫn khiến hình thể của nó phát triển khá là cường tráng. Đồng thời, cũng bởi vì không biết bay, đôi cánh mất đi tác dụng, thân thể phát triển nhưng cánh lại không phát triển như thân thể, cho nên thoạt nhìn như có chút bị thoái hóa. Điều này khiến Chu Mộ Phỉ và Độc Cô Lưu Vân đau đầu không thôi. Bất quá, cũng may cho dù cánh của Tiểu Điêu Nhi hơi bị thoái hóa, nhưng thân thủ lại không chịu thua. So với Chu Mộ Phỉ năm đó thì giá trị vũ lực của nó chỉ có hơn chứ không kém, điểm này khiến Chu Mộ Phỉ cảm thấy vui mừng được chút.

Thời gian qua mau, nháy mắt đã trôi qua năm năm.

Bất tri bất giác, Tiểu Điêu Nhi đã lớn, trở thành một con đại điêu uy mãnh cao lớn như nguyên thân của Chu Mộ Phỉ. Chỉ là không biết vì sao, đỉnh đầu của nó đột nhiên bị rụng lông, sau đó mọc lên một cục thịt đo đỏ, cục thịt càng lúc càng lớn, rồi chậm rãi biến thành một cái cục đỏ chót bực bự, y chang như cái cục u đỏ như máu của mẹ nó hồi xưa. Lông trên cổ cũng rụng hết bảy tám phần, hiện giờ bộ dạng của Tiểu Điêu Nhi cứ y như là khuôn mẫu của mẹ nó vậy. Chu Mộ Phỉ nhìn thấy nó, phảng phất như thấy con đại điêu đã nhờ mình giúp đỡ năm xưa lại một lần nữa đứng ngay trước mặt mình.

Bởi vì y đã nhìn thấy mẹ của Tiểu Điêu Nhi, cho nên không có cảm thấy có gì không ổn. Ngược lại là Tiểu Điêu Nhi, lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của mình trong làn nước, đã phải buồn bực hết một lúc lâu – vì sao đều là điêu với nhau, ba ba vừa xinh đẹp vừa uy phong, lại còn biết biến thân, trong khi bản thân mình, không tính tới việc không biến được thành người, lại có bộ dáng….. bình thường như vầy, ông trời cũng bất công quá đi?

May mà Chu Mộ Phỉ chu đáo, đúng lúc phát hiện ra cảm giác mất mác của nó, sau đó lại kiên nhẫn khuyên giải nó một hồi, nói cho nó biết cha mẹ của nó cũng có bộ dáng như vậy, hơn nữa bộ dáng hiện giờ của nó cũng rất đẹp, cái cục u đỏ như máu ở trên đầu nhìn rất là uy phong, mấy con điêu khác có muốn cũng không được, nói như vầy thì mới khiến cho Tiểu Điêu Nhi lấy lại được sự tự tin một lần nữa.

Trong năm năm, mỗi ngày qua đi Độc Cô Lưu Vân đều dốc lòng chuyên tâm nghiên cứu kiếm đạo, cố gắng sáng tạo ra một bộ vô chiêu vô thức, nhưng lại có thể đánh bại được tất cả binh phí kiếm pháp lợi hại trên thiên hạ. Công trình này có thể nói là cực kỳ lớn, nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn thì tất nhiên là còn khó hơn lên trời, nhưng may mà hắn còn có người vợ hiền là Chu Mộ Phỉ, mỗi ngày đều luyện kiếm cùng hắn, vì thế qua năm năm sau, hắn cũng đã có chút thành tựu. Tuy không dám nói có thể đánh bại tất cả binh khí, nhưng ít nhất thì cũng có thể đột phá được đao thương kiếm côn các loại.

Đặc biệt là kiếm, Độc Cô Lưu Vân đã khổ tâm nghiên cứu đủ loại kiếm thuật của các đại danh môn chính phái, nhất nhất tìm ra sở hở của mỗi loại kiếm thuật rồi lại nghiên cứu ra cách phá vỡ chiêu thức.

Vì tránh cho bản thân chỉ biết bế môn nghĩ chiêu thức nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn, hắn còn đi xuống núi cùng Chu Mộ Phỉ và Tiểu Điêu Nhi, dùng một thanh kiếm bình thường khiên chiến với các đại danh kiếm khách trên giang hồ, dùng kiếm pháp không tên mới sáng tạo ra mà đánh bại từng người một, sau đó cứ thong thả mà đi. Từ đó, cái tên Độc Cô Lưu Vân vang vọng giang hồ, tất cả mọi người đều biết trong chốn võ lâm có một tuyệt thế kiếm khách thần bí, bên người còn dẫn theo một con đại điêu kỳ quái – đương nhiên, cũng có người nói rằng, lời đồn ấy là sai, kỳ thật không phải một con đại điêu, mà có tới hai con lận.

Mắt thấy lời hẹn năm năm đã đến gần, Độc Cô Lưu Vân bắt đầu chuẩn bị khởi hành đến Phong Kiếm sơn trang.

Đối với trận chiến sắp đến, Độc Cô Lưu Vân kỳ thật không nắm chắc phần thắng lắm. Cho dù hắn đã đánh bại được rất nhiều kiếm khách thành danh, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, thực lực của sư phụ cao hơn bọn họ gấp mười lần. Tuy có thể sư phụ chưa ngộ ra được kiếm đạo ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’ như hắn, nhưng sư phụ thông hiểu tất cả kiếm pháp của các kiếm phái khác nhau, bất cứ một chiêu thức đơn giản nào cũng đều được ông hạ bút thành văn biến hóa cực thần kỳ, bởi vậy, trận chiến giữa hắn và sư phụ lần này, thắng bại không thể đoán trước được.

Nhưng mà, cho dù trận chiến này hắn không nắm chắc được phần thắng, ít nhiều gì thì hắn cũng có cơ hội biết được sự thật của vụ thảm án diệt môn Độc Cô gia năm đó, vì thế, dù cơ hội thắng chỉ có một phần ngàn, thì hắn vẫn muốn thử một lần.

Chu Mộ Phỉ đương nhiên nhìn ra nỗi sầu lo của hắn, nhưng hiện giờ y chỉ có thể an ủi Độc Cô Lưu Vân vài câu mà thôi, chuyện khác thì vẫn phải theo ý trời.

Mấy ngày trước khi đến hẹn, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ chỉ ngủ có hai ba canh giờ mỗi ngày, thời gian còn lại đều dùng cho việc đối luyện kiếm pháp. Chu Mộ Phỉ dùng hết tất cả chiêu thức quái dị xảo trá cho Độc Cô Lưu Vân phá giải, tranh thủ giúp Độc Cô Lưu Vân có thể phát ra uy lực lớn nhất của kiếm pháp vô chiêu vô thức khi đang lâm địch mà dành được phần thắng cao nhất.

Tuy Tiểu Điêu Nhi không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy mấy ngày nay Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đều trở nên nghiêm túc thấy rõ, thì liền khẳng định sắp có chuyện lớn phát sinh. Vì thế, mấy ngày nay nó rất là ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đều tích cực chạy đi bắt rắn độc Chu Mộ Phỉ thích ăn nhất, sau đó lột da móc mật rắn tươi ngon cho phụ thân mình ăn hòng gia tăng công lực.

Hôm nay, theo Độc Cô Lưu Vân tính toán thì cách ước hẹn khoảng chừng bảy tám ngày, liền nói với Tiểu Điêu Nhi ở đây canh sơn động, còn mình thì dắt Chu Mộ Phỉ xuống núi, đến Phong Kiếm sơn trang.

Bảy tám ngày sau, hai người đã đến thôn xóm gần ngay Phong Kiếm sơn trang.

Lúc này, chỉ còn lại hai ngày là đến ngày ước hẹn năm năm trước, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ liền tá túc trong một hộ dân trong xóm.

Vì trận chiến hai ngày sau, Độc Cô Lưu Vân không tiếp tục luyện kiếm nữa, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, đồng thời dùng thời gian cuối cùng tỉ mỉ nghiên cứu lại kiếm pháp của sư phụ thêm một lần nữa, tranh thủ phần thắng khi quyết chiến.

Hai ngày sau.

Độc Cô Lưu Vân sáng sớm đã thức dậy, rửa mặt thu thập một phen xong, lại lấy bảo kiếm ra tỉ mỉ lau lại một lần nữa, sau khi đã xác định không sót thứ gì rồi, mới dẫn Chu Mộ Phỉ lên Phong Kiếm sơn trang.

Chu Mộ Phỉ biết Độc Cô Lưu Vân đối với trận chiến này không nắm chắc phần thắng, mà bản thân y cũng hiểu, phần thắng của Độc Cô Lưu Vân nhiều nhất cũng chỉ có năm phần, vì thế y vẫn biến thành đại điêu đi theo Độc Cô Lưu Vân, nếu lỡ như Độc Cô Lưu Vân không đấu lại, thì mình lại cứ giở trò cũ quắp hắn bay đi thôi.

Một người một điêu đi đến ngoài đại môn Phong Kiếm sơn trang thì phát hiện Đường thúc đã sớm đứng chờ bọn họ.

Vừa thấy Độc Cô Lưu Vân xuất hiện, Đường thúc liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Độc Cô công tử, ngài quả nhiên tới! Sáng nay chủ nhân đã sai ta ra cửa chờ ngài, nói ngài sẽ trở về.”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu với ông, nói: “Dẫn ta đến gặp sư phụ.” Đường thúc vội vàng mời hắn vào, vừa dẫn đường vừa nói: “Lại nói, công tử ngài đã gần năm năm không quay về rồi, chủ nhân và đám hạ nhân chúng ta đều rất nhớ ngài a! Lần trước ngài trở về, ta đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn để ngài đón gió tẩy trần, kết quả lại phát hiện ra ngài đi mất rồi. Mấy năm nay ngài sống ra sao, sao ngày lễ ngày tết cũng không về thăm chúng ta vậy?”

Độc Cô Lưu Vân nghe vậy mới biết Đường thúc hoàn toàn không biết đến chuyện sư đồ bọn hắn đã đoạn tuyệt, nhưng cũng không có nói toạc ra, chỉ hỏi: “Sư phụ đang ở đâu?” Đường thúc thấy hắn trốn tránh không đáp lời, cũng thức thời không hỏi nữa, chỉ vào đại sảnh luyện võ cách đó không xa, nói: “Ngài ấy đang ở trong đại sảnh luyện võ, công tử tự mình qua đó đi.”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, dẫn theo Chu Mộ Phỉ đi vào đại sảnh luyện võ.

Đi vào đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Quý Lăng Hiên đang chờ bọn họ.

Mấy năm không gặp, Quý Lăng Hiên gầy hơn trước, hai bên tóc mai đã xuất hiện tóc bạc, ánh mắt như hồ nước sâu thăm thẳm lại càng sâu không thấy đáy hơn.

Nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân bước vào, biểu tình trên mặt ông vẫn không xuất hiện bất cứ biến hóa nào, chỉ thản nhiên mà nói: “Con đã đến rồi.” Độc Cô Lưu Vân gật đầu, nói: “Con đã về.” Quý Lăng Hiên chậm rãi rút trường kiếm phía sau ra, nói: “Bắt đầu đi. Hy vọng con sẽ dùng toàn lực ứng phó. Bây giờ, ta sẽ không có lấy nửa điểm khoan dung nào nữa.”

Độc Cô Lưu Vân cúi người làm một cái lễ với Quý Lăng Hiên, sau đó rút kiếm ra, nghiêm mặt mà nói: “Sư phụ, đệ tử đắc tội.”

Nói xong, tay trái khẽ búng thân kiếm, nhất thời khiến bảo kiếm trong tay phát lên tiếng kêu thanh thúy.

Cùng với tiếng kiếm vang lên, trường kiếm trong tay Độc Cô Lưu Vân cũng hóa thành một đạo phi hồng, một cỗ kiếm khí sắc bén đâm tới Quý Lăng Hiên.
Bình Luận (0)
Comment