Đương nhiên, bay không phải là loại vận động duy nhất của Chu Mộ Phỉ.
Trừ hoạt động này ra, y còn có loại vận động hạng nhất có thể tiêu hao hết
vài chục cân thịt, đó chính là cùng Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm.
Kỳ thật ngay từ đầu, Độc Cô Lưu Vân không nghĩ tới sẽ nuôi Cục Lông Nhỏ thành một con điêu biết võ công.
Chuyện này muốn kể cũng phải kể từ hai tháng trước.
Ngày ấy, Độc Cô Lưu Vân đang đau đầu vì không thể chân chính lĩnh ngộ kiếm
thức sư phụ mới vừa truyền thụ, kiếm chiêu này cực kỳ phức tạp, biến
chiêu có ít nhất tới mười mấy cái, Độc Cô Lưu Vân liên tục luyện hơn
mười lần nhưng vẫn không thể nắm được trọng điểm, không thể không dừng
lại, lẩm bẩm: “Nếu có người cùng ta sách chiêu thì tốt quá, như vậy
chẳng những có thể nghiệm chứng kiếm chiêu của ta có chính xác hay
không, đồng thời cũng có thể giúp ta tùy cơ ứng biến, có thêm chút kinh
nghiệm thực chiến…. Hiện tại sư phụ lại không có ở đây….”
Chu Mộ
Phỉ ở bên cạnh đang chán muốn chết rảnh rỗi đến đau trứng lại có xu thế
muốn ngủ gật đột nhiên nghe được những lời này nhất thời tinh thần phấn
chấn, trong lòng thầm nghĩ: Bản thân mình tốt xấu gì cũng đã cùng Độc Cô Lưu Vân học nhiều khẩu quyết kiếm pháp như vậy, hơn nữa cũng đã nhìn
hắn luyện kiếm hết vài tháng rồi, ít nhiều gì cũng nhớ được một chút
đường kiếm và biến hóa, chỉ là chưa từng dùng qua, không biết bản thân
có nhớ đúng hay không.
Dù sao hiện tại cũng đang quá mức nhàn
rỗi, không bằng cùng Độc Cô Lưu Vân chơi chút, hoạt động gân cốt, vận
động để tiêu hóa hết ba cân thịt ba rọi lúc sáng ăn còn chưa tiêu hóa
hết cũng được.
Thuận tiện cũng để cho thằng nhóc Độc Cô Lưu Vân này hiểu rõ, ông đây không phải là loại vô dụng chỉ biết ăn!
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ liền tung cánh bay đến trước mặt Độc Cô Lưu Vân,
kêu hai tiếng “thu thu” với hắn, không quan tâm đối phương có hiểu hay
không, trực tiếp quật một cái cánh thẳng ngay mặt Độc Cô Lưu Vân.
Mới đầu Độc Cô Lưu Vân cũng rất sửng sốt, nhưng sau đó liền hiểu được ý tứ
của Cục Lông Nhỏ, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nghiêng người tránh thoát
một cánh nó đột ngột quất tới, sau đó dùng kiếm pháp đang luyện tập đâm
tới chỗ Cục Lông Nhỏ. Một kiếm này của hắn dĩ nhiên không dám đâm nhanh, đồng thời cũng không dám dùng nội lực, chỉ sợ không lưu ý một lút liền
đâm bị thương Cục Lông Nhỏ.
Chu Mộ Phỉ nhìn thấy sơ hở, lập tức đáp xuống, còn hung hăng dùng móng vuốt chụp xuống Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân không ngờ Cục Lông Nhỏ lại có thể nhìn sơ hở của mình, trong lòng kinh hỉ tới mức không gì sánh kịp, trường kiếm trong tay lập tức
chuyển một cái, đúng lúc bổ sung cho phần sơ hở của kiếm chiêu lúc
trước, kiếm phong chỉ thẳng vào móng vuốt sắc bén của Chu Mộ Phỉ.
Chu Mộ Phỉ sớm biết hắn sẽ ứng đối như thế, lập tức đập cánh lùi về sau vài thước tránh né kiếm phong, tiện đà quấn lấy bên trái Độc Cô Lưu Vân,
công kích này đối với kiếm chiêu kia chính là góc chết, sau đó dùng mỏ
mổ xuống “huyệt tiếu yêu” ngay eo Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân
thấy Cục Lông Nhỏ tiến thối thức thời, mỗi một lần xuất chiêu đều có
hình có dạng, thậm chí ngay cả nhận thức huyện vị đều chuẩn vô cùng, quả thực cực kỳ giống như cùng luyện kiếm với võ lâm cao thủ, khiến hắn cực kỳ vui mừng, lập tức thu hồi lại lòng khinh thường, sử dụng kiếm chiêu
cũ tạo thành chiêu mới ứng đối công kích của nó, tốc độ bất giác tăng
lên rất nhiều.
Chu Mộ Phỉ là một con chim, ưu thế trời sinh chính là phản ứng của y nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều, đúng
lúc có thể so sánh với cao thủ bậc hai trên giang hồ, vì thế uy chiêu
giúp Độc Cô Lưu Vân đúng là quá thích hợp.
Nhìn thấy Độc Cô Lưu
Vân nghiêm túc hẳn lên, Chu Mộ Phỉ cũng dùng toàn bộ tinh thần ứng đối,
mục đích tất nhiên là để thiếu niên này phải nhìn y bằng một cặp mắt
khác xưa, để hắn hiểu rõ lúc trước hắn nhặt y về rồi mỗi ngày dùng đủ
loại thịt nuôi y chính là quyết định anh minh vĩ đại tới cỡ nào.
Một người một chim cùng nhau quay cuồng đánh cả nửa canh giờ, thẳng đến khi Độc Cô Lưu Vân luyện hết mười mấy cái biến chiêu của kiếm chiêu kia,
Chu Mộ Phỉ mệt đến nửa sống nửa chết thở hồng hộc, mới đập cánh bay lên
ghế ngồi nghỉ.
“Hô….” Chu Mộ Phỉ mở to miệng thở hổn hển, nâng
cánh lau mồ hôi không hề tồn tại ở trên đầu, sau đó thầm thở dài ở trong lòng cùng luyện kiếm với người ta quả là một việc yêu cầu cường độ kỹ
thuật cao nha, mới có một lát đã khiến ông mệt thành cái dạng xơ mướp
này rồi. Xem ra thể lực và nhẫn nại của mình còn cần phải tăng cường
thêm.
Độc Cô Lưu Vân đến trước người Chu Mộ Phỉ, đau lòng vươn
tay nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ bóng loáng màu nâu đậm đằng sau lưng y, ôn nhu nói: “Cục Lông Nhỏ, ngươi mệt muốn chết rồi phải không. Đáng lẽ ra
ta nên sớm dừng mới phải.”
Chu Mộ Phỉ ngẩng đầu, nói: “Thu thu,
thu thu!” Ông đây không có mệt! Năm ông đi huấn luyện quân sự vừa phải
mang phụ trọng vừa phải chạy mười cây số còn chưa kêu mệt nữa kìa, chút
vận động này thì tính cái lông gì a! Ông đây chỉ là chưa có thích ứng
thôi!
Tuy Độc Cô Lưu Vân không biết Cục Lông Nhỏ đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình của nó cũng có thể đoàn ra được tám, chín phần,
liền xoa xoa đỉnh đầu của nó, dùng giọng điệu tự hào mà nói: “Cục Lông
Nhỏ, ngươi rất giỏi! Ngươi thật sự là chim điêu lợi hại nhất mà ta từng
thấy!” Tuy cho đến giờ chim điêu mà hắn gặp qua cũng không có quá mấy
con.
Chu Mộ Phỉ trừng mắt liếc hắn một cái, tỏ vẻ kháng nghị nói: “Thu thu, thu thu!” Đừng có kêu ông là Cục Lông Nhỏ nữa!
Ngươi sao không nhìn lại xem, ông đây bây giờ còn giống Cục Lông Nhỏ hồi đó sao!
Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy dáng vẻ kháng nghị trong đôi mắt đen lúng liếng
của tiểu điêu đang dần lớn lên và đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ của
Cục Lông Nhỏ lúc trước, đoán rằng nó đang bất mãn vì thói quen xưng hô
của hắn, liền hỏi: “Ngươi ngại cái tên Cục Lông Nhỏ này không đủ uy
phong, cho nên không muốn ta gọi ngươi như vậy?”
Chu Mộ Phỉ nghe thấy liền vội vàng gật đầu: “Thu thu thu!” Ai mà muốn được kêu bằng cái tên này a, quả là muốn chết mà!
“Được rồi, nếu ngươi không muốn thì ta không kêu như vậy nữa.” Độc Cô Lưu Vân tiếc nuối vươn tay sờ lông vũ bóng loáng sau lưng Chu Mộ Phỉ, “Kỳ thực
ta cảm thấy tên này rất đáng yêu a, tiếc là ngươi không thích…..Vậy về
sau ta gọi ngươi là Tiểu Điêu nhé?”
Tiểu Điêu?
Nghe không được tự nhiên chút nào…. Nhưng mà so với Cục Lông Nhỏ thì dễ nghe hơn được chút.
Vì thế Chu Mộ Phỉ không phản đối nữa.
Vì thế bắt đầu từ ngày đó, Độc Cô Lưu Vân không gọi Chu Mộ Phỉ là Cục Lông Nhỏ nữa – trừ bỏ đôi lúc thuận miệng gọi sai, hắn đều gọi y là Tiểu
Điêu.
Tuy hình tượng bây giờ của Chu Mộ Phỉ so với bộ dáng vừa
nhỏ vừa nhu nhược lại tròn vo đầy lông nhung lúc Độc Cô Lưu Vân nhặt
được kia là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, nhưng trải qua mấy tháng
cùng Độc Cô Lưu Vân sớm chiều ở chung, ban ngày cùng nhau luyện kiếm,
buổi tối lại cùng ngủ chung chăn, tình cảm đối với con chim do chính bản thân mình nuôi dưỡng chẳng những không giảm sút, ngược lại còn có xu
thế dần dần gia tăng.
Xem ra, con điêu nhỏ này không phải là sủng vật, mà là đồng bọn cùng nhau trưởng thành, cùng nhau luyện công với hắn.
Về phần Chu Mộ Phỉ, trải qua nửa năm sống chung với Độc Cô Lưu Vân, từ đáy lòng cũng đã dần dần sinh ra tình cảm hữu nghị với người thiếu niên
này.
Tuy Độc Cô Lưu Vân rất ít nói, tính cách nhìn qua có chút
quái gở không dễ ở chung, nhưng Chu Mộ Phỉ biết, ít nhất hắn cũng thật
tâm quan tâm đến y, đối đãi rất tốt với y.
Chu Mộ Phỉ không phải
là loại người không biết tốt xấu, nếu Độc Cô Lưu Vân đối xử tốt với y, y dĩ nhiên nguyện ý đối xử tốt thậm chí là tốt hơn với Độc Cô Lưu Vân.
Vì thế, lại qua một thời gian dài sau đó, mỗi lần Chu Mộ Phỉ ăn uống no đủ xong bay ra ngoài tiêu thực, thường xuyên mang về một ít con mồi y săn
được – bình thường là thỏ hoang, đôi khi sẽ là gà rừng.
Đừng hỏi
ta vì sao y lại đi bắt mấy thứ này, đối với mấy con đại điêu mà nói,
đuổi bắt con mồi cơ hồ đã là bản năng từ lúc sinh ra đã có rồi.
Cũng không biết có phải thiên tính của loài chim lấn át huyết thống của nhân loại hay không, hiện tại mỗi lần Chu Mộ Phỉ bay ra ngoài, nếu vô tình
nhìn thấy thỏ hoang mà không bắt thì cả người y đều cảm thấy khó chịu,
chỉ khi nào y nhào xuống hung hăng dùng móng vuốt sắc bén đâm vào cổ con thỏ rồi, y mới cảm thấy cả người thoải mái thần thanh khí sảng.
Loại tình huống này cũng sẽ phát sinh mỗi khi nhìn thấy gà rừng, thậm chí là rắn độc.
Cho nên, một ngày nào đó, Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy chim điêu mình dưỡng từ
không trung đáp xuông trước mặt hắn, sau đó giống như hiến dâng vật quý
dâng lên một con rắn độc màu sắc sặc sỡ dài ít nhất ba bốn thước to như
cánh tay trẻ sơ sinh cho hắn, liền lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên
của hắn không phải là chạy đến xem rắn độc đã chết ngắt kia, mà là lập
tức chạy tới kiểm tra xem Chu Mộ Phỉ có bị thương hay không.
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của hắn, Chu Mộ Phỉ ngẩng đầu đắc ý kêu dài
một tiếng, ý tứ thực rõ ràng: Thân, ngươi quá khẩn trương rồi. Ông đây
là ai a, sao lại có thể để cho một con rắn độc cắn trúng chứ?
Độc Cô Lưu Vân cẩn thận kiểm tra, thấy Tiểu Điêu lông tóc không tổn hao gì, ngay cả lông vũ cũng không rụng bớt một cái, tâm nghẹn ngay cổ họng với dần trôi xuống bụng.
Kỳ thật dựa vào trí thông minh của hắn, dĩ
nhiên có thể nghĩ đến nếu Chu Mộ Phỉ quả thật bị rắn độc cắn trúng, nó
căn bản không có khả năng quay trở lại đây gặp mình. Bất quá lúc đó,
quan tâm ắt loạn, hắn dĩ nhiên không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Chu Mộ Phỉ thấy hắn vì mình mà khẩn trương như vậy, trong lòng không khỏi
hơi ấm áp, tiến lên trước hai bước dùng một móng đè con rắn chết lại,
móng còn lại thì nhẹ nhàng vạch lên bụng con rắn một cái, lập tức cắt
xuyên qua, lộ ra một viên mật rắn xanh biếc.
Chu Mộ Phỉ cầm lấy
mật rắn đem đến trước mặt Độc Cô Lưu Vân, dùng cái giọng trong thời kì
vỡ giọng nghe có chút thô thô kêu lên vài tiếng lộ vẻ như có như không
mà khoe: “Úc úc! Úc úc!” Xem này, là mật rắn! Đây là thứ tốt nga!
Độc Cô Lưu Vân dĩ nhiên biết mật rắn là vị thuốc rất tốt, liền đưa tay tiếp nhận, sau đó trách cứ: “Tiểu Điêu, sau này không được bắt rắn độc nữa,
rất nguy hiểm. Vạn nhất ngươi bị nó cắn trúng thì làm sao còn có mạng về đây nữa?”
Chu Mộ Phỉ nghe thấy liền mất kiên nhẫn kêu lên hai tiếng “úc úc” tỏ vẻ đã biết.
Nhưng mà sau này nếu có gặp rắn độc, y vẫn cứ bắt như cũ – không còn cách
nào, ai biểu điêu và rắn là thiên địch chứ, bản thân Chu Mộ Phỉ vốn
không nhất định phải bắt, đáng tiếc đây lại là thiên tính, bản thân y
cũng không có cách nào.
Vì thế số lần Chu Mộ Phỉ bắt rắn độc càng lúc càng nhiều, kỹ thuật bắn rắn cũng càng ngày càng thành thạo.
Độc Cô Lưu Vân ban đầu còn rất lo lắng, nhưng sau này thấy nó mỗi lần đều
là dạng lông tóc vô thương bắt rắn độc trở về, cũng dần dần yên lòng, về sau liền mặc xác nó.
Vì thế ngày qua ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Hiện tại, Chu Mộ Phỉ mỗi ăn xong điểm tâm liền có thói quen ra ngoài bay một vòng, nếu nhìn thấy thỏ hoang rắn độc gì đó liền thuận tay bắt về, sau
đó cùng Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm, ăn cơm chiều xong lại bay ra ngoài
tiêu thực, sau khi trở về sẽ được Độc Cô Lưu Vân tắm rửa giúp cho, chờ
hắn tắm xong rồi lại dùng khăn lông lớn lau khô, sau đó ôm lên giường,
một người một điêu cứ thế mà ngủ.
Chu Mộ Phỉ dần dần quen với nếp sinh hoạt như thế này, y bắt đầu cảm thấy, làm một con chim điêu cái gì cũng không nghĩ tới, mỗi ngày ăn rồi ngủ rồi cùng Độc Cô Lưu Vân luyện
kiếm, cũng không phải là chuyện khó chịu đựng gì.
Đương nhiên, nếu ông trời có thể cho y cơ hội biến lại làm người, hắn lại càng nguyện ý làm người hơn.
Bất quá hiện tại y cũng không bởi vì bản thân làm chim mà uể oải tuyệt vọng tìm chết.
Tuy y vẫn không hiểu, vì sao ông trời lại cho y xuyên việt thành một con
điêu, nhưng mà, hiện tại Chu Mộ Phỉ đã nghĩ thông suốt rồi, vô luận là
làm người hay điêu, y đều sẽ sống thật tốt.
Sinh mệnh rất quý giá, dĩ nhiên phải quý trọng.