Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 49

“Thật xin lỗi, ngài nhận nhầm người rồi.” Sau khi quay đầu lại nhìn thoáng qua người kia Trình Trì khẽ nhíu mày lễ phép đáp, rồi xoay người tiếp tục vào nhà.

“Ta cũng không nhận sai người a.” Người nọ thấy vẻ lãnh đạm của Trình Trì thì cong khóe miệng cười, vươn tay kéo Trình Trì, cúi thấp đầu dán sát bên tai Trình Trì nói, “Mỗi một chỗ trên người của ngươi ta đều vô cùng quen thuộc!”

“Tiên sinh, xin ngài tự trọng!” Trình Trì bị động tác đường đột của người lạ khiến cho sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được bèn lui về sau một bước, phát hiện không thoát ra bàn tay đang nắm chặt mình được, sắc mặt Trình Trì trở nên dị thường khó coi, lớn tiếng nói, “Xin buông ra!”

“A.” Sự giãy dụa của Trình Trì đối với người kia mà nói chỉ là không đau không ngứa, chỉ khiến trong mắt hắn tràn đầy cười cợt, “Không ngờ chỉ một khoảng thời gian không gặp, tính cách của ngươi thay đổi rất nhiều a, chỉ là.” Người nọ kéo mạnh Trình Trì vào lòng, cúi người hít nhẹ bên cổ Trình Trì một hơi, “Ngươi thực sự đã quên những ngày vui sướng của chúng ta rồi sao?”

Trình Trì cố gắng muốn giãy ra khỏi thú nhân giống đực này, nhưng phát hiện mình không thể mảy may lay động được đối phương.

“Tiên sinh, ngài thực sự nhận nhầm người rồi.” Trình Trì vừa tức vừa vội, “Là, ta và vị Lance tiên sinh kia trông rất giống nhau, nhưng ta thực sự không phải Lance, ngài tin tưởng ta được không?”

“Ha hả.” Lúc này ánh mắt của thú nhân kia nhìn về Trình Trì giống như nhìn một món đồ chơi thú vị, “Đây là chiêu lạt mềm buộc chặt mới của ngươi sao?”

“Ta…” Trình Trì thực sự chưa từng có một phút nào hận gương mặt giống hệt Lance của mình như bây giờ, nhưng hắn còn chưa nói xong, chợt nghe một tiếng rống giận non nớt, “Không được khi dễ daddy ta, đồ khốn!”

Sự tình biến hóa trong vài giây, Trình Trì chỉ nghe được thú nhân đang lôi kéo mình a lên một tiếng rồi buông lỏng cánh tay đang giam cầm mình, Trình Trì theo bản năng lui ra sau vài bước mờ mịt nhìn xung quanh, khi nhìn đến nguyên nhân làm thú nhân kia buông tay thì sắc mặt cũng thay đổi, “Ian?”

Nhưng Trình Trì còn chưa kịp xoay người lại kéo Ian, Ian đã bị thú nhân kia nhấc chân đá bay ra ngoài, “Hỗn đản, cả gan dám cắn ta!”

“Ian!” Trình Trì kêu lên sợ hãi, gấp gáp chạy đến bên Ian, nhưng còn chưa đến nơi thì Ian đã lăn lông lốc rồi đứng lên, chạy đến bên Trình Trì, dùng thân báo nho nhỏ che chở trước mặt Trình Trì, nhe răng trợn mắt nói với thú nhân xa lạ kia, “Không được khi dễ daddy của ta, bại hoại! Ngươi dám đi qua ta sẽ cắn cổ ngươi!”

Nhìn con báo nhỏ như một quả cầu cố gắng làm ra vẻ nghiêm trang hung hãn, thú nhân tức điên nhưng lại cười nhạt, “Chỉ bằng ngươi? Ngươi với tới đầu gối ta sao? Ngươi là cái đồ tiểu tạp chủng!” Nói xong nhìn Trình Trì vẻ mặt lo lắng đứng sau Ian, lại cười đểu, vừa nói vừa đi đến gần Trình Trì, “Ta khi dễ daddy ngươi khi nào, ngươi biết quan hệ giữa ta và daddy ngươi là gì sao? Chúng ta là ——” Nói đến đây, thú nhân với tốc độ nhanh như sét đánh nắm lấy gáy Ian nhấc bổng lên, “Quan hệ vô cùng vô cùng thân mật nga!”

“Ngươi nói bậy!” Ian bị nhấc bổng trên cao quơ quào loạn xạ phản bác, “Daddy mới không nhận ra đại khốn kiếp như ngươi!”

“Ta là đại khốn kiếp?” Thú nhân xách theo Ian lui lại phía sau mấy bước, khiến Trình Trì đang định giật lại Ian chụp hụt khoảng không, “Nhưng daddy ngươi hết lần này tới lần khác lại thích đại khốn kiếp ta đây, tiểu hỗn đản, muốn ta kể cho ngươi nghe chuyện daddy ngươi đã nằm trong lòng ta thủ thỉ suy nghĩ yêu thương của hắn không? Muốn ta nói với ngươi daddy ngươi làm thế nào tại dưới thân ta —— “

Thú nhân còn chưa nói xong đã bị Trình Trì ngăn lại, “Vị tiên sinh này, ngươi đủ rồi!”

Thừa dịp thú nhân bởi vì tiếng la của mình mà sửng sốt, Trình Trì nhanh tay giành lấy Ian từ trong tay đối phương ôm vào lòng, “Ta không biết ngươi, ta cũng chưa bao giờ gặp gỡ ngươi, ta cũng thực sự không phải Lance, mong ngươi đừng lầm lẫn và rút lại những lời vũ nhục như thế được không? Ở đây không chào đón ngươi, mời đi cho!”

Nhìn Trình Trì biểu tình quyết liệt, thú nhân lộ ra một nụ cười châm chọc, lần thứ hai đi đến gần Trình Trì, “Rời đi? Không chào đón ta? Khi đó ai ở dưới thân ta trằn trọc hầu hạ mê muội không ngớt? Hửm? Thế nào, ở chỗ ta chán rồi lại nhớ đến trong lòng hắn sao? Xem ra ngươi đã tính toán kỹ lưỡng a, ta và hắn ngươi đều phải nắm trong lòng bàn tay? Hửm?”

Trình Trì thấy thú nhân nọ đang đến gần mình thì vô thức ôm Ian càng thêm chặt, lui về sau từng bước một, cho đến khi gót chân đụng tới bậc thang mới dừng lại, đầu óc Trình Trì đã rối bời rồi.

Nhưng lập tức, một tiếng báo gầm nóng giận khiến Trình Trì thở dài một hơi, một bóng đen xẹt qua đẩy ngã thú nhân kia lên mặt đất, mà phía trên thú nhân đó, là móng vuốt sắc nhọn của một con báo to lớn đặt ngay tại yết hầu của hắn, ngữ khí lạnh lẽo, “Cách người nhà của ta xa một chút, bằng không, ta không ngại nghiền nát ngươi…”

Thú nhân bị đẩy ngã xuống đất đối với sự xuất hiện của hắc báo thật ra không chút ngoài ý muốn cũng không chút sợ hãi, hắn nhìn thoáng qua hắc báo trong mắt đang mang theo sát ý, thả lỏng nằm trên mặt đất, cười nói, “Thế nào, đã lâu không gặp, quà mà ngươi tặng cho đệ đệ này chính là cướp đoạt sinh mệnh hắn sao?…” Thú nhân chậm rãi nói, “Ca ca?”

Nghe được thú nhân gọi ra hai chữ kia, ánh mắt của hắc báo chợt lóe, nhưng lập tức khôi phục vẻ băng lãnh, móng vuốt vẫn không dời đi, “Hắn không phải Lance, ngươi cũng không nên quấy rầy người nhà của ta, bằng không, móng vuốt của ta sẽ không lưu tình!”

Thú nhân sau khi nghe được cũng không phản bác, chỉ là ung dung nằm dưới đất biểu tình thong thả nhìn Claude, hình như chắc chắn Claude sẽ không thể xuống tay.

“Trời ạ, đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Một tiếng kêu sợ hãi đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, Trình Trì thấy một niên thiếu dáng vẻ diễm lệ lao đến đẩy Claude ra, “Ngươi điên rồi sao? Ngươi chẳng lẽ không biết hắn là ai sao? Ngươi cư nhiên dám dùng móng vuốt đe dọa hắn?!” Nói xong vừa vội vàng kiểm tra thú nhân nằm trên mặt đất kia, “Warren ngươi không sao chứ? Không bị thương chứ?”

Claude lui về sau hai bước, lại nhìn lướt qua mấy tên thủ vệ sắc mặt đã sớm không tốt gần đó, bày ra tư thế phòng thủ.

Bên này Warren được niên thiếu nâng dậy, hắn khoát khoát tay bảo những thú nhân đang nhìn chằm chằm Claude lui ra, “Các ngươi lui xuống đi, ta và Claude tiên sinh có vài việc cần nói.”

“Warren!” Niên thiếu đứng bên cạnh không tán thành hô to tên của Warren.

“Nga, Amber, ngươi quá cẩn thận rồi.” Warren như cũ hời hợt cười, “Ngươi nghĩ, một ca ca sẽ giết đệ đệ mình sao?”

Nghe Warren nói vậy, Amber do dự một chút rồi mới bảo các thú nhân kia đi ra.

Mà lúc này, Claude đã biến về lại hình dạng thú nhân, hắn đứng nhìn Warren và Amber, thanh âm lãnh đạm, “Ta nghĩ ta không có chuyện gì cần nói với ngươi.”

“Đương nhiên là có.” Warren không thèm để ý đến thái độ của Claude, vẫy ra khỏi bàn tay đang níu mình của Amber, đi từng bước đến trước mặt Claude, trong mắt lóe ra quang mang ác ý, “Chúng ta đương nhiên có chuyện cần bàn chứ, dù sao, chúng ta có cùng một tình nhân mà, không phải sao?” Nói rồi ánh mắt có chút ngả ngớn, liếc sang Trình Trì một chút.

“Ta đã nói rồi, hắn không phải Lance.” Claude không đổi nét mặt.

“Hả.” Nghe câu trả lời của Claude, Warren coi như nghe qua một trò hề buồn cười, “Đây là ước định mới của các ngươi à? Làm bộ không phải hắn, sau đó bắt đầu lại một lần nữa?” Nói rồi Warren dùng ánh mắt soi mói trên dưới quan sát Claude vài lần, “Xem ra, ta đánh giá thấp sự bao dung và nhẫn nại của ca ca thân ái quá rồi a, nga, đúng, còn có mị lực nữa.” Nụ cười châm chọc trên mặt Warren ngày càng đậm, “Bằng không làm sao có thể không ngại một lần nữa tiếp nhận giống cái đã từng vứt bỏ mình vùi đầu vào lòng đệ đệ mình chứ? Đương nhiên, không thể khinh thường mị lực của ca ca ta, bằng không, Lance đã từng quyết một lòng với ta sao lại vứt bỏ vinh hoa phú quý một lần nữa trở lại trấn nhỏ mà hắn coi như bãi nước đọng này, cùng một người nhu nhược và cuộc sống không hề kích tình này sinh thêm con cái lần thứ hai chứ? Ca ca, ngươi lấy đồ thừa của ta là sao?”

“Ta đã nói rồi, ta không phải Lance.” Đứng một bên trầm mặc một lát, Trình Trì nhảy vào nói, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về mình, Trình Trì không chút do dự vén tay áo bên trái lên đến vai, đem cánh tay trơn bóng đưa đến trước mặt Warren, “Nhìn thấy gì không?”

Động tác nhẹ này của Trình Trì khiến Warren và Amber đều ngây ngẩn cả người, Amber có chút chấn kinh, còn Warren thì là có chút ngoài ý muốn và hoài nghi.

“Ngươi biết Lance đã sinh con rồi đúng không? Ngươi cũng biết giống cái từng sinh con thì tay trái sẽ có một đồ đằng màu lam nhạt vĩnh viễn cũng không biến mất đúng không? Mà ta, ngươi còn cho rằng ta là Lance không?” Trình Trì bình tĩnh nhìn Warren hỏi.

Warren nhìn cánh tay không có một dấu vết gì của Trình Trì cả buổi mới ngỡ ngàng cười ra tiếng, lắc lắc đầu nói, “Đây thực sự là sai lầm trầm trọng!” Lại một lần nữa quan sát Trình Trì, sau đó hỏi, “Cho nên, ngươi là thế thân mà hắn tìm tới sao? Ngươi không nghĩ hắn đang nhìn hình bóng người khác qua hình bóng của ngươi sao?”

Trình Trì lắc đầu, vươn tay kéo bàn tay Claude đan vào nhau xiết chặt mười ngón, “Không, ta biết hắn yêu ta, không phải bởi vì ta giống ai, chỉ là vì ta là ta.”

“Yêu?” Warren như nghe được điều gì đó buồn cười lắm lắm, “Tình yêu của các ngươi có thể duy trì liên tục bao lâu chứ?” Nói rồi lấy tay chỉ về Claude, “Yêu kẻ không hề thú vị hèn nhát không gì sánh được này sao? Hắn thậm chí ngay cả bạn lữ cũng không dám cướp về!”

“Warren tiên sinh!” Trình Trì cao giọng chặn ngang Warren, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn mà gằn từng chữ, “Ta chỉ là một người bình thường, chỉ muốn một cuộc sống bình thường và một tình yêu bình thản, không phải cẩm y ngọc thực mà mọi người yêu, không phải cuộc sống như sóng xô bờ mà mọi người luôn mong muốn, hay là trước chào sau đón, trước mặt là mật ngọt sau lưng là thuốc độc, ta chỉ cần những thứ ngươi không muốn, những thứ ngươi cho ta thì ta lại không cần! Trong mắt ta, một giống đực có thể bảo vệ ta, bảo vệ tốt con cái của ta, có thể nuôi sống gia đình này, có thể cho ta cảm giác an tâm kiên định, hắn chính là một người tốt nhất, là một giống đực ưu tú. Nói ngược lại, Warren tiên sinh, ngài là một vị quý tộc, ngài so với những bình dân như chúng ta càng phải hiểu được lễ phép và lịch sự chứ, mời ra khỏi nhà chúng ta, nơi đây không chào đón ngài, tái kiến.”

Nói xong Trình Trì xoay người kéo Claude ôm Ian vào nhà, không thèm để ý phản ứng của Warren và Amber đứng trong sân.

.

“Ngươi đến thôn trấn này là vì Claude hay là vì Lance?” Buổi tối, tại một căn phòng trong thôn, Amber sắc mặt không tốt hỏi Warren ngồi trên ghế với dáng vẻ biếng nhác.

“Chuyện này có liên quan gì sao?” Warren liếc nhìn Amber, lại nhìn chỗ khác, hời hợt hỏi.

“Đương nhiên, mặc kệ là vì Claude hay là Lance, ta ngay từ đầu đến giờ vẫn không cho rằng ngươi đến đây là chuyện đúng, ngươi thực sự không biết dính vào bọn họ đối với ngươi là sự uy hiếp mạnh cỡ nào sao?” Amber trong đầu không ngừng hiện lên sự hứng thú trong mắt Warren khi Trình Trì nói xong cả một đoạn dài khi đó, điều này khiến cho hắn sợ hãi, khiến hắn bất an.

“Uy hiếp?” Warren lập lại một lần nữa, hừ một tiếng, “Uy hiếp lớn nhất đến từ đâu, ngươi không phải rõ ràng hơn ta sao?”

“Ta ——” Amber nghe được lời ám chỉ của Warren, nhất thời nghẹn khuất.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, chuyện của ta ngươi đừng quan tâm, chuyện của ngươi ta cũng không quan tâm, ngươi sẽ nhận được thứ ngươi muốn, còn thứ không thuộc về ngươi, cũng đừng tiếp tục đòi hỏi quá đáng.” Warren đứng lên bỏ lại một câu như thế rồi xoay người về phòng ngủ.

Amber một mình đứng bên bàn nhìn ánh nến lay động, trong mắt tràn đầy đau khổ.

.

Bên đây bầu không khí khá là nặng nề, còn bên kia bầu không khí trong nhà Claude và Trình Trì cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Người một nhà trầm mặc ăn xong cơm tối, cũng không nói gì nhiều mà về phòng nghỉ ngơi.

Trình Trì tắm rửa xong đi vào phòng, coi như không thấy sắc mặt ủ dột của Claude mà nói, “Tối hôm nay Ian không ăn bao nhiêu, có phải chiều nay bị thương hay không? Ngươi đi xem đi, ta không hiểu biết mấy chuyện này.”

“A Trì…” Claude nhìn Trình Trì đang vờ như tâm tình không có chút ảnh hưởng gì, muốn nói lại thôi.

“Hmm? Sao vậy?” Trình Trì quay đầu ánh mắt ôn nhu nhìn Claude.

“Ta… Về, Lance…” Claude không biết nên làm thế nào kể ra qua khứ bị thương tổn của mình với Trình Trì.

“Đừng nói nữa.” Trình Trì ngồi xuống bên cạnh Claude, cầm tay hắn, nhỏ nhẹ nói, “Đừng nói nữa, đây đều là quá khứ, chúng ta cần trải qua là hiện tại, hãy tiến lên phía trước, đừng chìm đắm trong quá khứ, vậy sẽ không có gì ảnh hưởng được.”

“Ngươi không ngại? Bởi vì Lance, cho nên ngươi mới bị hiểu lầm như thế…” Nghĩ về những lời vũ nhục mà chiều hôm nay Warren nói về Trình Trì, Claude nhịn không được mà xiết chặt tay Trình Trì, trong mắt lại thoáng hiện sát ý.

“Được rồi, không sao đâu, sau đó không phải ngươi đã tới rồi sao?” Trình Trì nhịn đau nhẹ nhàng vỗ tay Claude bảo hắn thả lỏng, “Nếu đã trông giống Lance đến vậy, đụng đến bao nhiêu tình huống như vậy cũng là điều trong dự liệu của ta. Nói không phiền não là gạt người, nhưng ngươi sẽ luôn luôn bên cạnh ta, không phải sao? Khi ta không ứng phó được, ngươi sẽ cùng ta chia sẻ, đúng không?”

Nhìn ánh mắt hoàn toàn tín nhiệm của Trình Trì, trong lòng Claude rối bời, nhẹ nhàng ôm lấy Trình Trì, “Cảm ơn, còn nữa, thực sự xin lỗi, sau này ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.”

Trình Trì gác cằm lên vai Claude, ôm lại hắn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng hắn, không nói thêm gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment