Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 53

Đợi đến khi mùa đông năm nay đến, bụng của Trình Trì cũng như khí cầu bị thổi căng, lớn hơn rất nhiều so với trước đây, điều này làm cho Trình Trì khó chịu vô cùng, bởi vì hắn phải chống hông bước đi như phụ nữ có thai mà trước đây đã từng xem trên tivi.

Đôi khi Claude dẫn Ian ra ngoài, Trình Trì một mình ngồi trên ghế cúi đầu nhìn cái bụng phình to, trong đầu hiện lên suy nghĩ “Mình rốt cuộc có phải quái vật hay không, nếu không sao lại mang thai”, nghĩ hoài thì thấy thật phiền, vì phiền nên khi Claude về thì sắc mặt không thiện, sắc mặt không thiện đương nhiên sẽ không thèm để ý ai, cho dù bị Claude bám dính không thể thoát ra thì mở miệng cũng đầy mùi thuốc súng.

Ví dụ, Claude từ phía sau ôm lấy Trình Trì ghé vào tai hắn hỏi, “Thân ái, làm sao vậy, không vui sao?”

Trình Trì cúi đầu nhìn bàn tay ôm thắt lưng mình của Claude, nổi giận, giơ tay hất ra, hùng hổ nói, “Không thấy thắt lưng thô như vậy sao, còn ôm cái gì, sắp to hơn cái thùng phi rồi!”

Lại ví dụ, Claude cẩn thận dè dặt bưng canh xương hầm đến trước mặt Trình Trì, vừa thổi vừa nói, “Thân ái, uống chút canh đi, tốt cho thân thể.”

Trình Trì nhìn chén canh mỡ nổi lềnh bềnh, tức giận nói, “Ngày nào cũng canh thịt canh thịt canh thịt, ngươi đang nuôi heo à, ngươi xem ta béo thành cái gì rồi, có phải muốn ta nhấc chân không nổi ngươi mới hài lòng không?”

Lại lại ví dụ, nửa đêm Trình Trì bị chuột rút, hành hạ Claude tỉnh giấc, Claude mơ mơ màng màng hỏi một câu, “Thân ái, lại chuột rút nữa hả?”

Trình Trì nhìn Claude đang dụi mắt mang vẻ mặt mờ mịt, nổi giận thêm lần nữa, “Ta mỗi ngày mệt muốn chết, còn ngươi thì hay rồi, ngủ say sưa sung sướng!”

… Những việc như thế, nhiều như cây trong rừng.

Đối với Trình Trì hiện đang trong thời kỳ nóng như lửa, Claude thì lại khá là lơ đễnh, mỗi lần Trình Trì bão nổi thì luôn cẩn thận kéo Trình Trì ôm ôm, dùng nhu tình mật ý mà dỗ dành.

Ví dụ, “Thắt lưng thô thì có sao đâu nè, ngươi thế nào ta cũng thích ôm.”

Ví dụ nữa, “Ta đi vớt dầu mỡ ra cho, vóc người gì đó đâu có quan trọng bằng thân thể, nếu như ngươi béo đến nhấc chân không nổi, ta đây sẽ bế ngươi đi, ừm, bế ngươi đi ăn, bế ngươi đi dạo, bế ngươi đi tưới cây, có được không?”

Ví dụ nữa nữa, “Đương nhiên không phải, ta bây giờ ngủ say là bởi vì muốn có tinh thần để giải tỏa cho ngươi khi ngươi khó chịu, bây giờ ta xoa bóp cho ngươi được không?”

Cuối cùng, Trình Trì luôn luôn có vẻ không cam không nguyện để Claude tiếp tục ôm, không kiên nhẫn mà uống cạn canh, khi Claude dịu dàng xoa bóp thì cau mày tiến vào mộng đẹp.

Đôi khi, Trình Trì cũng sẽ hiểu ra những hành vi gây sự của mình là sai, sau đó nhăn mặt nghiêm túc hỏi Claude, “Ta cố tình gây sự hành hạ ngươi, thật đáng ghét phải không?”

“Đương nhiên là không.” Claude nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhăn nhó của Trình Trì, cúi đầu hôn khẽ lên mi mắt hắn, “Ta biết trong bụng có bảo bảo là chuyện rất khổ sở, thắt lưng sẽ đau, sẽ thấy mệt mỏi, chân sẽ bị chuột rút, thỉnh thoảng còn không thở nổi, cho dù người có tính tình tốt cách mấy khi trải qua chuyện này cũng sẽ không vui, ta đều biết cả. Cho nên, ngươi có nổi giận thế nào ta cũng thấy không sao, bởi vì ta không thể cùng ngươi chia sẻ những khó khăn này, vậy nên được cùng ngươi chia sẻ một ít tâm tình nôn nóng ta cảm thấy thật vui. Hơn nữa.” Nói đến đây, Claude ôm Trình Trì thật sát, “Mặc dù tâm tình không tốt, mỗi lần càu nhàu ngươi cũng không hề nói hối hận khi mang trong bụng bảo bảo của ta, cũng không nghĩ bảo bảo là trói buộc, đôi khi nhìn ngươi vuốt bụng nói thầm, ta biết, ngươi là daddy tốt nhất dịu dàng nhất trên đời.”

Nghe Claude dùng thanh âm trầm thấp nói những lời này, Trình Trì không nói gì, chỉ là nỗ lực cọ cọ vào lòng Claude, dựa vào càng thêm gần gũi.

.

Hôm nay Ian được Jerome rủ đến ngủ nhà nó, cho nên chỉ còn hai người Claude và Trình Trì.

Đơn giản ăn xong bữa tối, dọn dẹp xong xuôi, Trình Trì lười biếng dựa vào bên hắc báo cầm lấy đuôi hắn vuốt nhẹ lông mao, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong nhà bởi vì có lò sưởi âm tường mà ấm áp thoải mái, Trình Trì nghe trong lò thỉnh thoảng phát ra tiếng lép bép, từng tia lửa nho nhỏ búng ra.

Hắc báo nằm sấp bên Trình Trì chú ý tới động tác này, mở miệng hỏi, “Mệt sao?”

“Hơi hơi.” Trình Trì dụi dụi mắt, lắc đầu nói, “Còn chưa muốn ngủ sớm như vậy, nếu ngủ quá nhiều sẽ bị choáng.”

“Ừ.” Hắc báo run run tai, vốn đang định lắc đuôi, nhưng nghĩ đến cái đuôi đang bị Trình Trì nắm trong tay nên thôi, “Vậy chúng ta ngồi thêm lát nữa rồi đi ngủ.”

“Ừ.” Trình Trì gật đầu, thích chí nằm úp lên bụng hắc báo tìm một vị trí thoải mái mà dựa vào, cảm thụ được “đệm hình thú” ấm áp mềm mại, Trình Trì thoải mái đến loan loan đôi mắt.

Sau khi vào đông, Trình Trì lại thích Claude trong hinh dáng con báo, quả thực đó chính là vật sưởi ấm thiên nhiên, vừa ấm vừa mềm, ăn no uống đủ thì đến dựa, thoải mái khỏi phải chê.

Mà Claude làm người cống hiến đối với sở thích này của Trình Trì, đương nhiên vô cùng hài lòng.

“Vài ngày nữa là sinh nhật ngươi rồi? Bây giờ ta ngày nào cũng thấy lười, không có tinh thần làm việc, chỉ sợ không thể chuẩn bị tốt cho ngươi.” Trình Trì híp mắt đùa với cái đuôi của Claude, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, áy náy mở miệng nói, “Bằng không đến lúc đó cả nhà chúng ta tụ cùng một chỗ ăn bữa cơm, chờ sau khi ta có tinh thần thì bù đắp cho ngươi có được không?”

“Đừng quá nhọc lòng, ta đã có được món quà sinh nhật quý nhất rồi.” Claude rất cảm động vì Trình Trì vẫn nhớ về sinh nhật mình, quay đầu dùng mũi cọ cọ lên mặt Trình Trì, vô cùng thân thiết nói.

“Món quà quý nhất?” Nghe Claude nói như vậy, Trình Trì mở mắt, có chút khó hiểu mà hỏi Claude, “Quà nào a? Rupert tặng à?”

“Đương nhiên không phải rồi.” Claude bị dáng vẻ hiếu kỳ mang theo chút cảnh giác lại chột dạ kia chọc cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Trình Trì, “Món quà quý nhất đó là của ngươi cho ta a.”

“Ta cho ngươi?” Trình Trì hơi nghi ngờ, hắn không biết có phải do lò sưởi trong phòng nóng quá hay do trong bụng có một tên nhóc nên CPU trong não bộ vận hành chậm, sao lại không hiểu được lời của Claude nói chứ? Trình Trì rơi vào tự kỷ đã quên chính mình bị Claude liếm dính nước bọt.

Claude thấy Trình Trì mơ hồ, cảm thấy hắn càng đáng yêu, vươn đầu tới thân mật cọ cọ vào ngực Trình Trì, lại dùng mũi nhẹ nhàng mà chạm vào bụng Trình Trì, dịu dàng nói, “Đúng vậy, ngươi cho ta một bảo bảo, cho ta và Ian một gia đình hạnh phúc, không có gì quý hơn món quà này cả, không phải sao?”

Nhìn vào cặp mắt màu xanh sẫm thâm tình của Claude, Trình Trì bỗng nhiên nghĩ chắc chắn là do lò sưởi bên tường quá nóng, nếu không sao mình và Claude đã kết làm bạn lữ lâu như vậy, mà khi nhìn vào mắt vào mặt hắn thì mặt cứ nóng lên?

“Gia đình hạnh phúc là chúng ta cùng nhau xây đắp mà.” Trình Trì hơi mất tự nhiên cúi đầu sờ sờ bụng mình, “Hơn nữa, bảo bảo, ta nghĩ nó là món quà trời tặng cho chúng ta, ta thực sự không ngờ mình sẽ có con.”

“Ừm.” Claude tựa đầu lên tay Trình Trì, “Mặc kệ thế nào, ngươi đã dành cho ta món quà quý nhất.”

“Hì hì.” Trình Trì muốn nói gì đó, lại không nghĩ ra nên nói gì, chỉ phải cười hì hì hai tiếng rồi vỗ vỗ đầu Claude như đang dỗ dành một chú chó con.

“Lại nhắc, từ khi không đủ năng lượng, ngay cả kẹo cũng không làm, mứt trái cây cũng không làm.” Trình Trì đổi chủ đề bắt đầu nói với Claude về những chuyện lặt vặt, “Mấy hôm trước Rebertine còn than thở không có kẹo ăn, các người cá đều than thở. Ai, ta cũng hiểu bản thân ta mỗi ngày ăn không ngồi rồi đi long nhong thật giống như ăn bám.”

“Không làm thì thôi, ngươi bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm mà.” Claude cười tủm tỉm nói, “Vậy đi, xin Trình Trì tiên sinh chuyên tâm điều dưỡng, còn gánh nặng thì tạm thời giao cho ta, đừng lo.”

“Nga? Thật không?” Trình Trì phối hợp với động tác của Claude, nheo mắt lại giả vờ tỏ ra hoài nghi, “Ngài có thể đảm nhận trọng trách này được sao?”

“Hì, đương nhiên, thân ái của ta, Trình Trì tiên sinh, nên biết, ta chính là kẻ săn thú giỏi nhất trấn này, nhất định sẽ để ngài và con sung sướng không lo đói.” Claude làm bộ nghiêm trang lớn tiếng đáp lại.

“Vậy a.” Trình Trì nhịn cười đưa tay sờ đầu Claude, “Ta đây sẽ đem nhiệm vụ vinh quang nhưng gian khổ này trao cho ngài, xin nghìn vạn lần đừng để ta và Ian thất vọng a.”

“Đương nhiên, Trình Trì tiên sinh cao quý nhất của ta.” Claude cúi đầu huých vào chăn một cái, dáng vẻ như kỵ sĩ nhận mệnh quốc vương, nghiêm túc đáp.

“Phốc ha ha ha ha…” Cuối cùng Trình Trì nhịn không được nghiêng người tựa lên người Claude cười ha hả.

Claude ngẩng đầu thấy Trình Trì vui vẻ rồi cũng cười rộ lên.

Hai người lại dựa vào nhau ỉ ôi một hồi lâu, Trình Trì rốt cuộc chống đỡ không nổi bắt đầu buồn ngủ, Claude biết hiện tại thời gian ngủ của Trình Trì dài hơn, vội thừa lúc này nhờ vị “lãnh đạo tối cao” trong nhà cho mình biết hắn muốn ăn gì vào ngày mai, “Thân ái, ngày mai muốn ăn cái gì?”

Trình Trì gối lên cái bụng mềm mại của Claude, mơ màng nói, “Mùa đông, mùa đông đương nhiên ăn lẩu…”

“Lẩu là cái gì? Lẩu là cái gì?” Danh từ mới này khiến Claude sửng sốt một chút, khi còn định hỏi tiếp thì phát hiện Trình Trì đã tiến vào mộng đẹp.

Trong lòng tỉ mỉ suy nghĩ một chút nhưng vẫn không có đáp án, Claude quyết định ngày mai đi hỏi vị thông thái cái gì cũng biết kia, sau khi quyết định xong, Claude biến trở lại hình thái thú nhân, nhẹ tay nhẹ chân ôm Trình Trì vào phòng ngủ, cẩn thận cởi quần áo cho hắn, đắp chăn ngay ngắn rồi mới nằm xuống một bên, dựa vào Trình Trì đã ngủ say nhắm hai mắt lại.

.

Ngày hôm sau Trình Trì ngủ đến gần trưa mới thức dậy, trong khi Claude giống như chăm sóc trẻ em mới sinh mà đút cho Trình Trì từng muỗng cháo nhỏ mới cho hắn ngủ tiếp.

Dụi mắt chống hông chậm rãi xuống lầu, chờ khi đến nhà bếp thì Trình Trì bị một cảnh tượng không ngờ làm cho ngây ngẩn, “Làm gì đó?”

“Hả? Ngươi dậy rồi hả?” Claude bận rộn trong bếp thấy Trình Trì đứng ở cửa, ngừng tay dùng khăn lau tay rồi đi đến bên cạnh Trình Trì cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, “Ngủ ngon không?”

“Ừ ừm, rất ngon.” Trình Trì gật đầu, lại lần nữa nhìn vào trong bếp, “Ta nói này, hôm nay sao ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy? Có ai muốn đến làm khách nhà chúng ta à?”

“Không phải a.” Claude theo ánh mắt của Trình Trì quay đầu lại nhìn nhìn, lắc đầu nói, “Hôm qua không phải ngươi nói muốn ăn lẩu sao?”

“Lẩu?” Trình Trì sửng sốt một chút, giơ tay chỉ chỉ vào mình, “Ta nói?”

“Đúng ạ.” Ian theo ‘giúp đỡ để làm vướng tay’ bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh Trình Trì ngẩng mặt cười tủm tỉm nhìn Trình Trì trả lời, “Papa nói hôm qua daddy bảo thèm ăn lẩu… Đúng, lẩu, nhưng papa không biết cách làm, cho nên papa dẫn Ian đi hỏi Rebertine thúc thúc nha.” Nói rồi Ian xoay người hướng nhà bếp vẽ một vòng tròn, “Papa và Ian dựa theo Rebertine thúc thúc nói mà chuẩn bị rất nhiều rất nhiều món để nấu lẩu, có hải sản tươi, có thịt, còn có rau dưa mà daddy hay ăn nữa, chờ papa chuẩn bị xong nước dùng thì chúng ta có thể ăn món lẩu ngon nhất thế giới rồi!”

Trình Trì cúi đầu nhìn Ian “đọc rap” rồi thở dài lấy hơi, vươn tay xoa xoa đầu nó, “Xem ra Ian rất chờ mong nha?”

“Đương nhiên.” Ian dùng sức gật đầu, “Ian còn chưa ăn lẩu lần nào, Rebertine thúc thúc nói lẩu ăn ngon nhất.”

Trình Trì cười cười, nói với Claude, “Hôm qua ta cũng chỉ là mơ màng mới nói như vậy, ngươi lại làm thật, chuẩn bị những nguyên liệu nấu món này mất không ít công sức phải không?”

Claude lắc đầu, “Không mất công, gần đây ngươi ăn không ngon miệng, hiếm khi ngươi thèm món gì, đương nhiên ta phải làm cho ngươi nếm, nhưng mà.” Claude hơi xấu hổ, “Ta lần đầu tiên làm cái này, nếu như khó ăn ngươi phải bao dung một chút a.”

“Ai, sao lại không thể ăn.” Trình Trì vỗ vỗ tay Claude, lại vỗ vỗ ngực mình, “Có sư phụ ở đây mà.”

Theo như lời Trình Trì nói, có sư phụ vĩ đại đóng giữ tại nơi này, công tác làm việc của Claude đề cao không ít. Trình Trì như một quý ông ngồi trên ghế, giơ tay chỉ chỏ nói nói dạy cho Claude làm thế nào để nấu nước dùng, làm sao để sắp xếp các nguyên liệu nấu ăn, làm thế nào pha chế tương chấm.

Claude dựa theo cách của Trình Trì dùng xương hầm ra nước dùng thơm ngon đậm đà, cắt thịt thành lát mỏng, hải sản cũng rửa sạch dọn lên, rau dưa cũng lặt xếp ngay ngắn…

Bận rộn một hồi, trong tiếng hoan hô của Ian, một nhà ba người và Bánh Trôi rốt cuộc bắt đầu nấu lẩu.

.

Trưa nay, tất cả mọi người ăn rất hào hứng, Ian và Bánh Trôi ăn đến nỗi cái bụng tròn như một quả dưa hấu nhỏ.

Ian thỏa mãn ngồi ngửa trên ghế vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, hì hì cười nói với Trình Trì, “Daddy, no quá a, nhìn xem, bụng ta và daddy cũng tròn như nhau này!”

Trình Trì thấy Ian khuôn mặt nhỏ đỏ ửng cười khúc khích, nghe nó nói mà nhịn không được lườm sang Claude, “Bảo ngươi đừng lấy rượu trái cây cho nó uống mà, nhìn đi, say khướt rồi, còn mê sảng nữa!”

Claude nghe Trình Trì oán giận, cười nhẹ, giơ tay búng lên cái tai của Ian, xoay người nói với Trình Trì, “Đây không phải do bữa ăn quá vui vẻ sao, uống một chút cũng đâu có sao, lát nữa ngủ một giấc là ổn thôi.” Nói xong định quay qua gọi Ian tập thể dục một lát rồi đi ngủ, Ian đã cạch một tiếng chui xuống dưới bàn hóa thành con báo nhỏ ôm chân bàn ngủ đến ngáy khò khò.

Trình Trì vừa thấy, càng tức giận, Claude nhìn Ian đã biến thành con báo nhỏ lại nhìn Trình Trì đang trừng mắt lườm mình, dở khóc dở cười.

.

Buổi chiều, Trình Trì cũng sung sướng ngủ một giấc, đợi sau khi rời giường, mới phát hiện dưới lầu chỉ có một mình Claude.

“Ian đâu?” Trình Trì bưng ly nước hỏi Claude đang ngồi ngả nghiêng trên ghế, “Còn đang ngủ sao?”

“Chơi bên ngoài đó.” Claude tiến tới nắm tay Trình Trì kéo đến ghế ngồi.

“Chơi ở bên ngoài?” Trình Trì hơi ngạc nhiên, “Trời lạnh như vậy mà ngươi còn cho nó long nhong bên ngoài làm cái gì, lạnh bị bệnh thì sao đây?”

“Không đâu.” Claude xoa xoa tay Trình Trì, “Vừa rơi một trận tuyết thật lớn, lúc này Ian đang vui vẻ đắp người tuyết đó.”

“Tuyết rơi?” Trình Trì sửng sốt một chút, đứng lên vén rèm cửa sổ, lúc này mới phát hiện bên ngoài không biết từ khi nào đã biến thành một vùng trắng xóa.

“Ừ, sau khi Ian tỉnh ngủ thấy tuyết rơi thì mừng như điên, quấn quít lấy ta đòi ra ngoài đắp người tuyết, ta nghĩ dù sao cũng chỉ là chơi trong sân nên đã cho nó ra.” Claude đi tới bên cạnh Trình Trì giải thích.

“Vậy cũng đừng cho nó ở ngoài lâu quá, chơi tuyết lâu không tốt cho mắt.” Trình Trì nói rồi buông rèm đi ra cửa chính, chuẩn bị gọi Ian lại.

.

“Hì, daddy, xem ta đắp người tuyết!” Ian thấy Trình Trì từ trong phòng đi ra, hưng phấn vẫy vẫy tay gọi hắn đến.

“Woa, Ian sao lại đắp nhiều như vậy a?” Trình Trì thấy một đám người tuyết bày ra đó thì hơi kinh ngạc.

“Dạ.” Ian đắc ý gật đầu, giới thiệu từng cái, “Đây là papa, đây là ta, đây là đệ đệ, đây là daddy.” Nói rồi Ian lại chỉ chỉ người tuyết kế bên, “Bên này là Bánh Trôi.”

Bánh Trôi đứng bên cạnh Ian cũng chi chi kêu hai tiếng, biểu thị đáp lại.

“Woa, Ian thật lợi hại.” Trình Trì nhìn Ian vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cảm thấy êm dịu, khen một phen rồi lại căn dặn, “Đắp xong Bánh Trôi thì đi vào nhà, nếu không mắt sẽ khó chịu lắm.”

“Dạ biết rồi, daddy.” Ian lanh lợi gật đầu đáp ứng, sau đó mới xoay người vểnh cái mông đắp người tuyết.

“Còn nói Ian nữa hả, mặc ít như vậy mà dám đi ra, lỡ bị lạnh thì sao bây giờ?” Bên này Ian vừa gật đầu, bên kia Trình Trì lại rơi vào một vòng tay ấm áp, trước người cũng được phủ lên một tấm thảm nhỏ.

Nghe Claude trách cứ, Trình Trì thầm cười, thả lỏng thân thể dựa vào ngực Claude, thấp giọng nói, “Không phải có ngươi ôm ta sao.”

Nghe Trình Trì trả lời, khóe miệng Claude nhịn không được mà cong lên, để Trình Trì điều chỉnh tư thế trước ngực mình một chút, hai tay vòng lại ôm trước bụng Trình Trì, hai người lẳng lặng dựa vào nhau nhìn Ian tay chân bận rộn chơi tuyết cách đó không xa.

.
Bình Luận (0)
Comment