Từ ngày đó trở đi, cái đám gầy trơ xương như que củi mà Thanh Bối quản lý, những thú nhân mà các Bối Mẫu chưa bao giờ nhìn thêm một cái đột nhiên trở nên thu hút sự chú ý của người khác. Bọn họ làm việc là cố gắng hết sức, ăn uống cũng thoải mái, đối với Thanh Bối lại càng ân cần chăm sóc. Cơ thể họ cũng dần đầy đặn lên, dùng đá mỏng cạo hết râu trên mặt, cả đám nhìn qua còn có *** thần hơn rất nhiều thú nhân dưới trướng các Bối Mẫu khác, khiến Thanh Bối vì vậy mà được không ít các tộc nhân hâm mộ, ghen tị. Mà trong đám thú nhân này, một thú nhân tên là Bách Nhĩ lại càng xuất sắc, ngũ quan của hắn anh tuấn như điêu khắc, cơ thể cường tráng, cao lớn hơn các thú nhân khác, mỗi lần có thể khiêng được bốn tảng đá lớn, còn có thể đứng ở trên tường, thoải mái ném từng tảng đá cho thú nhân đang xây tường. Mỗi lần hắn ném đá, ánh mắt các Bối Mẫu liền nhịn không được dừng ở trên cơ bắp tràn đầy sức mạnh và hoàn mỹ kia, rồi trở nên nóng rực vô cùng. Mà điều khiến cho các Bối Mẫu mê đắm là, thú nhân này thường tỏ ra trầm tĩnh, lãnh đạm, không giống như các thú nhân khác lộ ra vẻ si mê với họ, điều này khiến hắn thỉnh thoảng làm ra một vài hành động săn sóc Thanh Bối lại càng khiến người ta động lòng không thôi.
Tuy cũng từng có Bối Mẫu nói thú nhân này tính cách bướng bỉnh, ngang ngược, từng xém nữa bóp chết Bối Mẫu trông giữ bọn họ, không thích hợp chọn làm bạn đời. Thế nhưng trước mấy ngày tuyết đầu mùa hạ xuống, thời điểm ở mùa này, các Bối Mẫu lựa chọn bạn đời lần cuối, Thanh Bối vẫn muốn hắn. Mà trong cùng động với Đồ, còn có hai thú nhân tên là Nguyên và Hạo đồng thời được lựa chọn.
Thấy Bối Mẫu dùng ngón tay thon dài, trắng nõn quét một chất nhầy trong suốt, bôi lên chỗ xích hắc thạch gần bả vai, trong mắt Đồ chợt lóe sự âm u, hắn trầm giọng hỏi “Đây là cái gì?”
Bối Mẫu kia nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra tia cười ái muội, nhưng không nói cái gì. Sau đó đổi thành một Bối Mẫu khác tới kéo xích đá, không để chất nhầy kia dính lên người Đồ, Bối Mẫu trước thì đi ra ngoài. Qua một lát, lại có một Bối Mẫu khác tới, trong tay bưng một cái bồn đá vừa phải, ở bên trong là cỏ diệp bạch huệ dùng hắc thạch để nuôi dưỡng, đi tới trước mặt Đồ.
Chuyện phát sinh ngay sau đó khiến Đồ cảm thấy đầu mình như bị ai đập vào khe hở, vô số hình ảnh chen chúc đi ra, ngực hắn bỗng nhiên đau buốt, thiếu chút nữa mất khống chế ra tay bầm thây vạn đoạn bồn cỏ kia. May mắn ý chí của hắn đủ kiên định, còn nhớ rõ mục đích của mình, nắm chặt tay, cố kiềm nén lại, mới không dẫn tới thất bại trong gang tấc.
Chỉ thấy cỏ diệp bạch huệ vốn yên lặng ở trong bồn đá không có gì bất đồng với các loại cỏ dại khác, khi vừa lại gần xích hắc thạch lập tức dài ra, sợi mảnh như rắn bám vào xích đá, mãi cho đến chỗ có bôi chất nhầy, nó liền siết chặt lại.
Keng một tiếng, xích đá đứt ra, Đồ còn chưa kịp lo lắng loại cỏ kia có tiếp tục tấn công người không, thì liền cảm thấy bả vai trở nên đau nhức, như đá cùn đè lên xương, khiến trước mắt hắn trong phút chốc trở nên tối đen, bất giác kêu rên thành tiếng. Chờ khi lấy lại *** thần, mới phát hiện xích đá đã bị lấy xuống, mà bồn cỏ kia cũng bị bưng đi rồi. Không để ý tới á thú đang rắc bột phấn màu trắng lên miệng vết thương của hắn, Đồ cúi đầu nhìn xích hắc thạch bị ném dưới đất, trên đó vẫn còn dính máu thịt đỏ tươi, ánh mắt hắn mờ mịt đi một lát, sau đó nhanh chóng thay thế bằng sự hung ác, nham hiểm.
Trong phút chốc trước đó, hắn cho rằng mình đã nhớ ra cái gì, thế nhưng vì trận đau đớn kia lại quên sạch sẽ. Hắn biết, bên trong mấy hình ảnh đó có một người rất quan trọng, quan trọng tới mức không thể quên, nhưng hắn lại quên mất… Tay phải đưa lên, vô thức sờ miếng xương trước ngực, tựa hồ chỉ có như vậy, hắn mới áp chế được sự mất mát và bi phẫn nồng đậm trong lòng.
“Đó là cái gì? Tặng cho ta đi.” Một giọng nói đột nhiên vang bên tai, kéo hắn ra khỏi cảm xúc tuyệt vọng. Đồ ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là Thanh Bối, Bối Mẫu đã chọn hắn làm bạn đời. Ánh mắt Thanh Bối dừng ở trước ngực hắn, trong mắt có hiếu kỳ, còn có tia muốn thử hắn. Tin rằng chỉ cần là Bối Mẫu từng quản lý thú nô, ai cũng biết miếng xương là thứ rất quý trọng đối với thú nhân trước mắt này, hắn từng vì nó mà ngay cả mạng sống cũng không cần, nếu hắn tình nguyện lấy ra, cũng đủ để chứng minh hắn thật sự bị thuần hóa.
Đồ biết muốn lấy được tín nhiệm của Bối Mẫu, cách tốt nhất là lấy miếng xương này xuống, sau đó đưa cho đối phương.
“Chờ tới nghi thức kết bạn đời, ta sẽ tự tay đeo cho ngươi.” Hắn trầm thấp, thong thả nói, hạ mí mắt xuống, che lại sự chán ghét trong đó. Dù cho biết làm như thế mới là chính xác nhất, hắn vẫn không thể chịu được khi những người khác chạm vào nó, kể cả chỉ là tạm thời cũng không được.
Thanh Bối đương nhiên không biết hắn suy nghĩ như thế nào, y chỉ biết mình không bị từ chối, nên liền vui mừng. Trong mắt y, Đồ nói như vậy có nghĩa là coi trọng mình, cũng không hoài nghi nữa, mà đưa hắn tới thẳng sơn động dưỡng thương tạm thời của thú nhân, sau đó dặn dò một vài điều cần chú ý, mới rời đi.
Chờ y vừa đi, Đồ lập tức như cả người mất đi sức lực, ngã xuống da thú. Mở mắt nhìn đỉnh sơn động nhấp nhô, không bằng phẳng, cố gắng đào hình ảnh lúc trước hiện trong đầu ra, thế nhưng mãi tới khi *** thần hắn trở nên không ổn định, đầu đau như muốn nổ tung, vẫn không thể bắt lấy một dấu vết nào. Dù không cam tâm, hắn cũng chỉ đành tạm thời buông tay, đưa tay cầm lấy miếng xương có khắc chữ kỳ quái trên đó, nhìn hồi lâu, hắn mới bình phục sự nóng nảy, tức giận trong lòng, dựa theo thói quen hàng ngày, ngồi dậy luyện công.
Xích đá vừa bỏ, nội lực vốn ngưng đọng trong kinh mạch lập tức như tức nước vỡ bờ, trong lúc hắn tu luyện, nhằm vào kinh mạch toàn thân, có lẽ do nguyên nhân tích lũy sâu dày, rồi từ từ thả ra, cộng thêm trong lòng không có tạp niệm, khiến hắn đánh bậy đánh bạ lại đả thông được Đại chu thiên. Tu luyện nhanh chóng như vậy, lại còn nhanh hơn Tát luyện ra khí cảm trước hắn. Nếu Bách Nhĩ có ở đây, chỉ e sẽ lo lắng cho hắn, nói không chừng còn nghĩ cách kiềm chế tốc độ tu luyện của hắn, củng cố lại căn cơ. Cũng là người không biết thì không sợ, cho nên sau khi thu công, hắn chỉ cảm thấy cả người tựa như thay da đổi thịt, tràn ngập sức mạnh toàn thân, không có một chút nghi ngờ hay hoang mang nào cả.
Tìm đến bờ biển, hắn nhảy xuống tắm rửa một cái, tẩy sạch những dơ bẩn tích lũy mấy tháng qua, sau đó cầm da thú được đưa tới, quấn quanh hông. Lúc này đã là sáng sớm, đứng ở trên đá ngầm đồ sộ, nhìn mặt biển dâng lên hai ông mặt trời màu đỏ, hắn nheo mắt, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, có cảm giác mờ mịt không biết mình đến từ đâu, sau này lại đi về đâu. Mãi tới khi ánh sáng vàng kim đâm vào mắt, hắn mới tỉnh lại từ sự bàng hoàng, không có chỗ nương tựa. Một lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, u ám, Đồ lắc đầu, bọt nước trên tóc tung tóe, trong tia nắng ban mai phản xạ ra ánh sáng nhiều màu.
Mặc kệ như thế nào, phải giải quyết chuyện trước mắt đã. Không có quá khứ, thì dùng hiện tại làm khởi đầu, không có chỗ đi về, thì ở lại ngay tại đây. Trong phút chốc đó, ánh sáng của mặt trời mới mọc được một nửa chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, kiên định như đá của hắn, giống như không có bất luận kẻ nào, không có bất luận chuyện gì có thể lay chuyển được hắn.