Theo suy nghĩ ban đầu của Đồ, là khi nhìn thấy Tát, huynh đệ tốt của mình, nhất định phải ôm gã một cái, nhưng khi bị thú nhân canh gác trên lầu xem như địch nhân mà báo động, cộng thêm bị coi thường, suy nghĩ của hắn liền biến thành, sau khi gặp phải đánh cho Tát một trận. Thế nhưng, kế hoạch hiển nhiên luôn biến hóa không lường, ngay lúc Tát đi về phía hắn, hắn lại bị con thú con trên đỉnh đầu Tát thu hút, hoàn toàn không có biện pháp nghĩ cái gì khác.
Từ bên trái chuyển tới bên phải, lại từ bên phải chuyển qua bên trái, mũi của hắn đội lên con thú con màu trắng kia, ở lúc nó bị đội tới trượt xuống dưới, hắn liền nhe răng ra ngậm lấy, sau đó vươn đầu lưỡi liếm chỗ lông ở đầu nó do bị ngậm mà làm rối lên.
“Phụ thân đại nhân!” Húc chịu không nổi, mặc dù có không ít thú nhân thúc thúc không có việc gì cũng liếm lông của nó, thế nhưng cảm giác không giống như a phụ của chính mình. Từ a mạt, nó biết a phụ mình là một đại đại dũng sĩ, là một con sư tử lai báo toàn thân tuyết trắng như mình, trên cổ còn có một vòng lông màu nâu đen, mãi tới khi tận mắt nhìn thấy, nó mới biết, a phụ nó còn oai phong hơn nó tưởng tượng rất nhiều. Ngoại hình anh tuấn, hùng vĩ kia, tiếng gầm độc tài kia, ngay cả mỗi bước chân khi đi tới gần nó cũng đầy ưu nhã và tràn ngập sức mạnh, trong phút chốc đó, tâm hồn nho nhỏ của nó đã hoàn toàn bị a phụ mình chinh phục. A mạt từng nói thấy a phụ là phải gọi phụ thân đại nhân, nếu nó đã chấp nhận đối phương, đương nhiên là phải chủ động chào hỏi.
Có lẽ không biết đại nhân là ý gì, thế nhưng không có bất luận kẻ nào hoài nghi Húc đang gọi Đồ. Đồ chỉ cảm thấy một đường mỏi mệt tới giờ cùng tức giận khi bị ngăn cản, tất cả đều được tiếng gọi này làm tan thành mây khói, cuối cùng chỉ còn lại hạnh phúc và kích động lấp đầy ***g ngực. Hắn ngậm lấy cổ của con thú con, hơi cử động đầu, quăng thằng bé lên lưng mình, sau đó đột ngột ngẩng đầu, gầm dài một tiếng. Tiếng gầm tràn ngập vui sướng khiến núi cao phải chấn động, tuyết trên cây ào ào tuôn xuống.
“Grào…” Khi tiếng gầm của Đồ còn chưa dứt, một tiếng gầm non nớt khác cùng vang lên, là Húc đứng ở trên lưng Đồ, đạp hai chi sau, ngưỡng cổ, bắt chước tiếng gầm của a phụ. Bộ dáng của con thú to với con thú nhỏ trông thật buồn cười.
“Rốt cuộc kêu được một tiếng giống rồi.” Tát lắc đầu, cảm thán cười, nhìn qua Đồ với tâm tình kích động bị làm rối lên như thế đã dần bình phục lại. Xem ra Bách Nhĩ vẫn buồn rầu vì tiếng kêu của hai con thú con, giờ rốt cuộc không cần lo lắng nữa.
Biết mình bị giễu cợt, Húc kêu một tiếng, liền thu hồi tư thế, nghiêm chỉnh ngồi trên lưng Đồ. Nó cảm thấy mấy thú nhân thúc thúc đi cùng a phụ trở về đang hiếu kỳ, hâm mộ mà chăm chú nhìn mình, khiến cái cằm nhỏ của nó bất giác hất lên một chút, kiêu ngạo mà chờ mong mọi người nhìn thấy lão đại và lão tam nhà mình, cho họ nhìn thèm nhỏ dãi luôn. Tuy nó còn nhỏ, nhưng lúc đi khắp nơi cùng Bách Nhĩ cũng ý thức được trong thế giới thú nhân, ấu thú được hoan nghênh tới cỡ nào.
“Thủ lĩnh quả nhiên là thủ lĩnh, thế nhưng ngay cả con cũng đã có.” Nguyên ngạc nhiên cùng với ao ước không thôi, khống chế không nổi mà đánh lên người Đồ, hận không thể đem con thú con đáng yêu kia kéo vào trong người mình.
“Đừng cản đường ta!” Bởi vì con thú con, mà tâm tình muốn gặp Bách Nhĩ của Đồ lại càng thêm vội vàng, đã cố tình đi qua bên trái rồi lại hướng qua bên phải, nhưng đều bị Nguyên ngăn lại, làm cho hắn không khỏi nổi giận.
“Thủ lĩnh…” Nguyên oan ức gọi, sau đó lùi về sau, lại phát hiện tiếng gọi đó của mình tuy vô dụng với lão đại, nhưng lại thu hút sự chú ý của con thú con, khiến y lập tức trừng mắt đùa giỡn với nó.
Húc thản nhiên liếc y một cái, liền dời mắt đi. Nhưng chỉ cái liếc mắt đó đã khiến Nguyên hơi run lên, rất có cảm giác nhìn thấy phiên bản nhỏ của thủ lĩnh. Quả nhiên không hổ là phụ tử.
Nguyên đang ở một bên cảm khái, thì Đồ vừa mới xoay người lại đột nhiên cứng đờ, nhìn cái người đang đứng ở trên băng, bốn cái chi của hắn như bị tuyết bao chặt, không có cách nào tiến thêm một bước. Thật ra đứng ở trên băng không chỉ có một người, thế nhưng trong cái nhìn đầu tiên của hắn lại thấy được người kia, hơn nữa cũng chỉ thấy người ấy mà thôi.
Ở trong mặc bộ quần áo bằng vải bông màu xám trắng, bên ngoài khoác da thú màu đen, tư thế đứng như tùng như thương, thẳng tắp và kiên cường. Cái trâm bằng xương thú cài lên mái tóc đen buộc gọn, khuôn mặt trầm ngưng, ôn hòa, còn có vết sẹo xoẹt qua khóe mắt đã khắc sâu vào trong trí nhớ…
Đồ chỉ cảm thấy mắt mình hơi nhòe đi, hắn không nỡ đảo mắt, không nỡ chớp mắt, thế nhưng lại phát hiện người kia càng ngày càng mơ hồ, mãi tới khi phát hiện bóng dáng đó đang cử động, hắn mới kích động quay đầu dụi mắt lên lưng mình, tới lúc quay đầu lại, người kia đã đi tới gần.
“Ngươi trở lại rồi.” Bách Nhĩ sờ lên cái đầu mềm mượt của Đồ, mỉm cười nói, giọng nói ôn hòa, từ tốn. Tựa như hắn chỉ ra ngoài săn thú, từ trước tới nay chưa bao giờ rời đi.
Mắt Đồ lại cay cay, cổ họng như bị nghẹn, không phát ra được âm thanh, chỉ có thể vùi đầu vào lòng Bách Nhĩ, dùng sức cọ. Bách Nhĩ ôm lấy đầu hắn, mặt hơi ngẩng lên, nhìn bầu trời xanh xám, tràn ngập những hạt tuyết rơi xuống, khóe môi y khẽ hiện lên ý cười.
“Đi thôi.” Thật lâu sau, y mới thở ra một hơi, dịu dàng nói.
Thời điểm đó, dù cho vì Đồ đã trở về mà cảm thấy vui mừng, nhưng không ai đi lên quấy rầy gia đình họ đoàn tụ. Bởi vậy mãi tới khi một người và hai thú một lớn một nhỏ đi xa, Nguyên thiếu chút nữa là rớt cằm xuống đất, mới lắp bắp mở miệng “Đó… đó là… bạn đời… bạn đời… của lão đại?” Á thú đẹp nhất đại lục thú nhân?
“Sao, ngươi có ý kiến?” Tát nhìn y một cái, bỏ một câu như vậy, sau đó liền dời lực chú ý, chỉ huy người giúp Đồ khiêng mọi thứ vào, cũng dẫn đám người Đồ mang tới tiến vào thung lũng.
“Không… Không có ý kiến.” Nguyên nhỏ giọng trả lời với không khí. Quả nhiên thủ lĩnh của họ nhận thức cái đẹp cũng khác với mọi người. Hơn nữa y vừa thấy thủ lĩnh làm nũng. Lão đại tàn nhẫn, lãnh khốc của họ thế nhưng lại làm nũng… Y cảm thấy nhất định là mắt mình có vấn đề rồi.
“Các ngươi vừa thấy gì không?” Đi trên mặt sông đã đóng băng một lúc, Nguyên đột nhiên mở miệng hỏi những người khác.
“Không có.” Gần như là đồng loạt lên tiếng, dù cho trong lòng họ khiếp sợ chẳng kém gì Nguyên, nhưng họ tuyệt đối không có to miệng như y. Nếu không, để thủ lĩnh biết, ngày trôi qua sẽ rất gian nan.
“Thần thú từng nói, thú nhân là không thể…” Tiếng ồn ào vừa dừng lại, Nguyên định mượn thần thú nhắc nhở các thú nhân đi cùng là không được nói dối lại vì trơn trượt mà tứ chi mở rộng, té rầm trên mặt băng, trong phút chốc quên sạch lời mình muốn nói.
“Không phải việc gì cũng lôi thần thú ra đâu, thần thú cũng sẽ mất hứng đấy.” Một thú nhân đi tới, đạp vào mông Nguyên, sâu xa nói.
Mọi người ồn ào cười to, quét đi không khí nặng nề lúc nãy. Thủ lĩnh tìm lại được bạn đời của mình, còn có hài tử, trong mắt họ chính là một chuyện đại hỉ, còn chút chuyện ban đầu làm cho người ta không thoải mái cũng không cần phải so đo nữa.