Đồ mời Nguyên tới nhà, chính thức giới thiệu bạn đời và bốn đứa con của mình cho y. Tuy bình thường hắn thường chê Nguyên nhiều chuyện lại đáng ghét, thế nhưng thực tế trong lòng Đồ sẽ vĩnh viễn không quên, nếu lúc trước không phải mỗi ngày Nguyên đều lấy thức ăn và nước uống đem về cho mình, hắn cũng sẽ không sống nổi.
Bách Nhĩ và Cổ tự mình dâng trà và thức ăn cho Nguyên, nhưng không nói cảm ơn. Ơn cứu mạng của y, há chỉ vài câu có thể hồi báo.
Ban đầu Nguyên còn hơi gượng gạo, thậm chí có chút kính sợ Bách Nhĩ, sau đó chơi cùng vài đứa nhỏ, lại thấy tính tình Bách Nhĩ ôn hòa, cũng không còn vẻ hung dữ, sắc bén như lúc chiến đấu với Đồ, nên cũng dần thả lỏng. Mà vừa thả lỏng ra, là tự nhiên sẽ bắt đầu nói nhiều lên, kể không sót bất cứ chuyện gì đã trải qua mà Đồ cố ý lơ đi, mặc cho Đồ ở bên cạnh liên tục nháy mắt ra dấu, cũng chẳng thể nào ngăn được cái miệng của Nguyên.
Vì thế Bách Nhĩ biết Đồ tuy mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ tên của mình, còn hiểu lầm thành tên của hắn. Rồi biết hắn quý trọng trái mật quả kia như thế nào, lúc mật quả thối còn sa sút *** thần một thời gian. Lại biết được vì miếng xương đeo trước ngực, mà hắn suýt chút nữa bị Bối Mẫu đánh chết… Càng nghe Bách Nhĩ càng khó chịu, đợi đến lúc Nguyên kể tới chuyện Đồ trốn thoát khỏi Bối Mẫu, sau đó dẫn dắt các thú nhân lấy được các chiến tích huy hoàng kia, Bách Nhĩ đã nói thất lễ, rồi đứng lên đi ra ngoài phòng cho thoáng khí.
Đồ hoảng sợ, tức giận đá Nguyên đang nói tới nước miếng tung bay một phát, liền nhanh chóng đuổi theo. Mấy đứa nhỏ lại say sưa nghe, hiếm khi có cổ động viên như vậy, sau khi nhanh nhẹn tránh cái đá của Đồ, Nguyên lại không hề bị quấy nhiễu mà tiếp tục thêm mắm thêm muối kể chuyện Đồ đánh tới phương Nam, dọn sạch một tòa thành, tuy rằng trận chiến đó y không có cơ hội tham gia, nhưng cũng chẳng gây trở ngại cho việc y miêu tả như chính mắt mình nhìn thấy. Mấy đứa nhỏ vẫn luôn chỉ nghe được chuyện của a phụ từ a mạt và các thú nhân thúc thúc trong bộ lạc, nhưng sau khi gặp mặt Đồ, chỉ thấy hắn luôn dính chặt lấy Bách Nhĩ y như Chiêu ngốc, chúng thậm chí bắt đầu hoài nghi a phụ thật ra không có anh dũng thần võ như a mạt nói. Lúc này nghe được vài chuyện kia từ Nguyên, chúng mới biết a phụ nhà mình đúng là một đại đại dũng sĩ, một đại dũng sĩ có thể thống lĩnh rất nhiều thú nhân dũng sĩ, trong lòng không kiềm hãm được mà dâng lên tình cảm sùng bái mạnh mẽ, tình cảm đó hoàn toàn khác biệt sự sùng bái kèm theo vô cùng thân thiết đối với Bách Nhĩ, mà là sự sùng bái hoàn toàn của ấu thú với kẻ mạnh, là nhìn lên a phụ của mình. Nếu Đồ biết Nguyên đã gầy dựng lại địa vị của mình trong lòng tụi nhỏ, chắc hắn sẽ hối hận vì đã đá ra một phát kia. Có điều hắn được định trước là không biết, bởi vì hiện tại hắn đang đứng cùng Bách Nhĩ. Sắc mặt của Bách Nhĩ lại khó đoán mà nhìn trời đêm đen xám, khiến trong lòng hắn thấp thỏm không thôi.
“Bách Nhĩ…” Cách một lát, hắn thật cẩn thận mở miệng, muốn nói chút gì, lại bị Bách Nhĩ đột nhiên đưa tay tới cắt đứt.
“Ta không sao. Trở về đi, đừng để khách ở một mình trong nhà.” Bách Nhĩ nắm tay Đồ, giọng nói trầm nhẹ vang lên. Kiếp trước, tuy dung mạo của y xuất chúng, văn võ song toàn, kẻ dòm ngó y không ít, nhưng lại không có ai đối đãi với y như Đồ. Cho dù là thê tử đã từng vì sinh con cho y mà qua đời cũng chưa từng như thế. Y một lòng bảo vệ biên giới, tung hoành trên sa trường, cũng không có tâm tình chìm đắm trong tư tình nữ nhi, ngay cả những truyền thuyết ái tình sống chết không thay đổi của văn nhân mặc khách nhàm chán bịa đặt ra cũng chỉ có thể làm cho các thiếu nữ mộng mơ sa chân vào thôi. Nhưng mà, thú nhân này lại dùng hành động nói cho y biết, một người thật sự có thể đối xử với một người khác như thế. Nếu nói trước kia, đối với Đồ, y vẫn là xuất phát từ trách nhiệm, như vậy hiện tại là chân chính thừa nhận vị trí của người này trong lòng. Được phu như thế, còn cầu chi nữa?
Một đêm này, Bách Nhĩ biểu hiện ra chủ động và nhiệt tình trước nay chưa có, khiến Đồ rốt cuộc có cảm giác như mình được y hoàn toàn tiếp nhận từ thể xác tới linh hồn, khiến trong lòng hắn dâng lên kích động chính mình cũng không thể giải thích. Một trận kịch chiến này chỉ kém là không phá hủy nhà đi thôi, mãi tới rạng sáng mới dừng lại.
“Có khi nơi đây lại có thú con rồi.” Đồ cảm thấy mỹ mãn ôm Bách Nhĩ, đưa tay sờ lên bụng y. Từ ngày hắn trở về, hai người *** vừa rất kịch liệt, vừa không ít lần, khó tránh khỏi hắn có suy nghĩ như vậy “Lần này ta nhất định phải ở bên ngươi.” Lúc Bách Nhĩ mang thai và sinh ra ba hài tử kia, hắn không có bên cạnh, vô luận là đối với hắn hay đối với Bách Nhĩ và ba con thú con kia đều là tiếc nuối khó có thể bù đắp lại, khiến hắn mỗi khi nhớ tới chuyện này liền khó chịu cả buổi sáng.
Bách Nhĩ thản nhiên ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Từng có kinh nghiệm một lần, đối với chuyện sinh con, y cũng không phải quá mức chống cự, thế nhưng sinh con không ngừng dù là nam nhân hay nữ nhân cũng là một chuyện khiến người ta đau đầu, cho nên, chuyện tránh thai nhất định phải làm. Đương nhiên trước đó, tất nhiên phải cho Đồ một cơ hội bù lại tiếc nuối lần trước, để tránh hắn vẫn mãi canh cánh trong lòng. Còn sau này, sinh hay không sinh dĩ nhiên phải do hai người thương lượng, cũng không thể cứ khư khư giữ ý kiến của riêng mình, vậy làm sao xứng làm bạn đời của nhau.
Thấy y không phản đối, Đồ liền vui mừng, cúi đầu hôn lên mặt y, trong giọng nói tràn ngập tự hào “Bách Nhĩ, ngươi thật sự là làm cái gì cũng rất lợi hại, một lần thế nhưng sinh được tới tận ba đứa. Phải biết rằng, chuyện này ngày xưa mới có, hiện tại đừng nói á thú không thể sinh ba, mà mang thai một đứa cũng rất khó. Đám Nguyên còn hỏi thầm ta có phải có bí quyết gì không đấy.”
Nghe vậy, Bách Nhĩ cười khổ, y nào biết mình sẽ “lợi hại” như vậy. Có điều cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ, thật ra cũng không phải không có dấu tích để tìm ra “Có thể là do sự cố luyện công lần trước, lúc ấy tất cả nội lực đều bị hút vào…” Y chỉ chỉ chỗ Vĩ Lư, cảm thấy ánh mắt thú nhân kia lại tối đi, Bách Nhĩ liền thu tay lại, dùng lời nói dời lực chú ý đi “Khi đó, không phải ngươi nói trên người ta có mùi gì sao, có thể là nguyên nhân này. Nhưng mà không có cách nào dạy cho các á thú khác, họ luyện không thành còn chưa tính, nếu thật sự luyện tới mức độ kia, không may mắn được như ta, nói không chừng cả đời bị liệt, kể cả có mang thai được vài đứa con thì sao chứ, không chỉ không sinh ra được, mà có khi cả mạng sống cũng phải trả giá.” Đây là nguyên nhân y bỏ đi ý tưởng dạy các á thú học nội công. Đương nhiên, nếu có một ngày, năng lực của y mạnh tới mức có thể giải quyết vấn đề cơ thể của á thú, y sẽ không keo kiệt mà dốc lòng dạy bảo.
“Vậy nếu lúc ***, bảo thú nhân dùng nội lực tẩm bổ nơi này của á thú…” Đồ nghe vậy, trong lòng vừa động, liền nói ra suy nghĩ kỳ lạ, đồng thời đưa tay sờ lên chỗ Vĩ Lư của Bách Nhĩ, sau đó không khống chế được mà trượt tay xuống dưới, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Vì thế tán gẫu coi như bình thường một hồi cứ như vậy bị cắt ngang đột ngột, mà thay bằng hai cơ thể rắn chắn kịch liệt quấn lấy nhau. Đang say sưa làm, Đồ đột nhiên nhớ tới biện pháp mình đưa ra lúc nãy, hắn theo bản năng vận chuyển nội lực, thử dịu dàng bao bọc lấy chỗ sâu trong Vĩ Lư dùng để chứa thú con của Bách Nhĩ, dự định chỉ cần hơi thấy không ổn sẽ lập tức thu lại ngay.