Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 163

Thực vật ở cực Bắc rất đặc thù, cây cối thấp bé mà thô to, cao gần bằng nửa người, nhưng cành lá lại kéo dài vài dặm, lá màu xanh biếc, giống như rêu mà dính sát vào nhánh cây. Nhìn từ xa thì xanh biếc mê người, nhìn gần lại quái dị tới nói không nên lời.

Bởi vì mấy cây gỗ kia quá thấp, nên cành của các cây quấn lấy nhau, con người căn bản không có cách nào đi qua được, ngược lại có những con vật lùn tịt lại không hề nhỏ lúc ẩn lúc hiện bên trong. Khi nhìn thấy một con thú bay từ trên trời đáp xuống, vừa dừng ở trên cành cây nghỉ ngơi một lát, liền bị một cái chân có vảy đột ngột vươn ra dùng tốc độ sét đánh để kéo con thú biết bay kia xuống dưới tàng cây, ngay cả thời gian phản kháng cũng không có, Bách Nhĩ và Đồ quyết định lựa chọn đi vòng qua cánh rừng sát khí bốn phía này.

Mà chỗ không mọc cây gỗ, không phải bị địa y và rêu chiếm cứ tạo thành một màu xanh biếc, thì chính là mọc từng gốc cây còn cao hơn cây gỗ, có hoa rất lớn lại không có lá. Bông hoa nhỏ nhất trong đó cũng lớn bằng cái thau rửa mặt, hoa lớn thì hơn cả cái bàn tròn, nhiều màu sắc diễm lệ, hương thơm xộc vào mũi, hầu hết là hoa đơn, hoa kép thỉnh thoảng cũng có, nhưng lại đều rất thấp bé, còn không có sức sống, giống như bất lúc nào cũng sẽ rụng vậy. Mà kỳ lạ nhất là trên thân cây hoa vươn ra vô số cành nhỏ, trên cành không hề thiếu các nụ hoa lớn cỡ nắm tay, thế nhưng lại không có một chiếc lá nào, hơn nữa mặc kệ ra bao nhiêu nụ, thì trên một gốc cây cũng chỉ có một bông nở rộ.

Nhìn đóa hoa quá diễm lệ này, hai người không chỉ không cảm thấy vui vẻ thoải mái, mà còn có chút sợ hãi, luống cuống, cuối cùng ăn ý với nhau mà cùng quyết định, chỉ chọn chỗ có lớp rêu khô héo, không cây không hoa để đi qua. Nhưng mà đi không được bao lâu, liền cảm thấy có chút không thích hợp, đầu óc choáng váng vô cùng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, giống như cách một lớp nước gợn sóng vậy.

Mặt trởi ở cực Bắc tựa hồ rất gần mặt đất, so với nơi khác to hơn gần gấp đôi, nhưng cũng không nóng, mà lại ấm áp như tháng ba mùa xuân. Chỉ là hai người đã không còn cảm giác kinh ngạc và thoải mái từ lâu, nên ngược lại dâng lên cảm giác khó chịu, cảm thấy ông mặt trời này chỗ nào cũng ở, thật sự khiến người ta phiền chán.

Bách Nhĩ chung quy từng trải hơn Đồ rất nhiều, cộng thêm tính cảnh giác cao, nên y nhanh chóng phản ứng lại, đoán được ánh mặt trời ở đây e rằng không thích hợp phơi nhiều, bởi vậy không quan tâm mối nguy hiểm chưa biết mà kéo Đồ nhanh chóng trốn dưới gốc hoa. Sau đó bảo Đồ hóa thành hình người, mặc quần áo vào, còn y thì mở túi da thú ra, lấy một cái áo, xé hai miếng vải bông, hai người bịt trên mặt, che mũi và miệng lại, để ngừa hương thơm của hoa có độc.

Không còn bị mặt trời chiếu trực tiếp, một lát sau, cảnh vật trước mắt hai người lại khôi phục như bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Bách Nhĩ suy nghĩ một lát, cầm lấy da thú, bao tay mình lại, định đi ngắt một bông hoa. Đồ thấy thế, cuống quýt ngăn lại, không để ý nguy hiểm mà giành ngắt trước.

Hành động lỗ mãng đó của hắn khiến Bách Nhĩ nhíu mày, không vui trừng hắn một cái, mắt Đồ nhanh chóng nhìn xuống, bên trong tràn đầy ý đạt được kết quả tốt và nịnh hót, còn không quên quơ quơ bông hoa trong tay mình, ý bảo hắn không sao.

Bách Nhĩ không để ý đến hắn, tháo da thú trên tay mình, sau đó bọc lên tay Đồ. Lúc nãy Đồ vốn bởi vì sợ Bách Nhĩ gặp chuyện không may, nên mới có thể chưa quấn da thú đã ra tay, hiện tại đương nhiên sẽ không từ chối và cũng không dám từ chối, hắn ngoan ngoãn dùng cái tay bao da thú cầm đóa hoa, che nắng cho hai người.

Hai người nhanh chóng rời đi, cũng không chú ý tới chỗ dừng lúc nãy, phần cuống còn lại của bông hoa dùng tốc độ chậm rãi mắt thường có thể nhìn thấy mà mọc ra một nụ hoa, thay thế vị trí của bông hoa trước, tỏa ra mùi còn nồng đậm hơn.

Có lẽ là sự cẩn thận có tác dụng, có lẽ là bông hoa kia thật ra không có độc, mặc kệ thế nào, hai người đều yên bình tới cái hồ đầu tiên. Nhìn mặt hồ xanh dập dềnh cùng với thực vật sống dưới nước mọc đầy ở mặt trên, Bách Nhĩ giữ chặt Đồ định nhảy xuống, mãi tới khi có một con vật nhỏ toàn thân là lông nhung màu đen chạy tới bờ bên kia uống nước, hai người mới cùng bước xuống nước. Thật sự không thể trách y quá cẩn thận được, dù sao ở đây không chỉ sinh vật mà ngay cả mặt trời cũng không giống bên kia núi, kể cả thú nhân có khả năng phân biệt độc bẩm sinh, cũng không ai có thể cam đoan còn dùng được ở đây không, cho nên cẩn thận chút cũng không thừa.

Cái hồ này cũng không lớn, nhưng ngoại trừ bên ngoài có màu trắng, thì không ai biết thú quả có hình dáng gì, bao gồm cả Ngự. Cho nên có thể nói hai người phải ở dưới đáy hồ tìm kiếm từng cái một, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi, cũng tốn hết ba ngày. Cuối cùng ngoại trừ vớt lên được rễ của một loại thực vật sống dưới nước thô to màu nâu đen, trông giống như củ sen, thì không có thu hoạch được gì.

Đối với kết quả này, hai người không quá thất vọng, quyết định hôm sau tiếp tục xuống một cái hồ khác. Còn rễ của loài thực vật có kích thước to hơn cánh tay kia, sau khi cẩn thận nghiên cứu thì bị ném qua một bên. Thực vật ở đây hai người không dám ăn bậy. Nào ngờ thứ họ không dám ăn, sáng sớm hôm sau lại bị con thú con lông nhung màu đen bữa trước uống nước trong hồ, say sưa gặm một góc.

Nói tới con thú con to gan này, còn phải nhờ vào Bách Nhĩ lúc vừa đến đây đã ngăn Đồ giết nó. Cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là y cảm thấy bộ dáng con thú con ngốc này nhìn rất giống Chiêu nhà mình, trong lòng có thêm vài phần yêu thích. Cho nên ba ngày qua, bởi vì hai bên chung sống hoà bình, con thú con này càng ngày càng không kiêng nể gì.

Thấy thú con thích rễ cây mọc dưới đáy hồ này, hai người vốn chuẩn bị lập tức xuất phát, kết quả Bách Nhĩ lại bảo Đồ chờ một lát, còn y thì nhảy xuống nước, đào rễ dưới đáy hồ lên, ôm đầy một vòng tay, ném tới trước mặt thú con. Thừa dịp Bách Nhĩ không chú ý, Đồ cầm lấy một cái rễ, rửa trong nước, sau đó cắn lên.

“Ưm? Ngon lắm.” Vị ngon, khô, tươi mát tràn ngập trong khoang miệng, bên trong màu sáng, tươi đối lập với cái màu như phân ở bên ngoài, khiến hắn kinh ngạc lên tiếng, thuận tay đưa tới trước mặt Bách Nhĩ đang mặc quần áo, ý bảo y ăn thử. Còn con thú con bị đoạt thức ăn đang phẫn nộ rít gào, thì hoàn toàn bị hắn xem như gió thoảng bên tai.

Bởi vì thú con có thể ăn, cho nên Bách Nhĩ cũng không trách cứ hắn ăn lung tung, y liền cắn một miếng ở góc đã ăn rồi, thấy đúng là rất ngon, liền dừng động tác mặc quần áo lại.

“Chúng ta mang theo chút đi. Ta đi đào, ngươi ở trên này chờ ta.” Đồ vừa nhìn là biết suy nghĩ trong lòng y, nhét hết cái rễ vào tay y, đôi ba cái liền cởi xong quần áo, nhảy xuống hồ.

Thú con bị bỏ mặc lúc này nhào tới, lại chậm một bước, bịch một tiếng, ngã vào trong nước, lập tức đạp tứ chi, kêu gào lên, đúng là không biết bơi. Bách Nhĩ thấy thế, vội vàng nhấc nó từ dưới nước lên, lúc nhìn lớp lông nhung màu đen bị ướt nhẹp, dính sát lấy mình nó, hiện ra đường cong không quá tuyệt vời, y chung quy không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Nhiều thế còn chưa đủ cho ngươi ăn sao? Một cái có đáng gì đâu, ta lại đào thêm cho ngươi là được chứ gì.” Trước khi thú con bị chế giễu mà sắp xù lông ra, Bách Nhĩ ôn hòa nói như thế.

Thú con chớp mắt mấy cái, cũng không biết nghe có hiểu không, tóm lại là không tức giận như lúc trước nữa, mà là lộ ra vẻ ngoan ngoãn nghe theo.

Thấy bộ dáng này của nó, Bách Nhĩ không khỏi càng nhớ Tiểu Chiêu, cả mấy đứa nhỏ khác nữa, đồng thời thầm kinh ngạc, chẳng lẽ nguy hiểm ở cực Bắc này chỉ là truyền thuyết, nếu không một con thú con ngốc nghếch thế này sao có thể sống sót? Có điều nghi hoặc này của y chỉ duy trì tới khi y cùng Đồ đều ôm một lượng rễ lớn từ trong hồ lên thôi.
Bình Luận (0)
Comment