Bộ lạc A Lý ở trong một sơn cốc nhỏ, bốn phía là vách núi cao chót vót, cửa vào chỉ đủ cho một người đi qua, ngay cả con mồi lớn cũng phải cắt thành từng miếng ở ngoài mới có thể vận chuyển vào trong. Vậy nên phần lớn dã thú không xông vào được, còn những con có kích thước nhỏ cũng không thể ùa vào cả đàn, có thể xem như địa hình dễ phòng thủ khó tấn công. Tiếc là một bộ lạc như vậy lại không có một thú nhân trẻ tuổi, khỏe mạnh.
Nói tới chuyện này cũng không phải khó lý giải. Bộ lạc A Lý vốn không phải bộ lạc lớn gì, ngay cả trung bình cũng không đến. Ban đầu tổng cộng có hơn năm mươi thú nhân, hơn hai mươi á thú cùng với lão nhân, hài tử và thú nhân tàn thế cũng không vượt quá một trăm người. Thú nhân muốn chọn bạn đời đều phải đi tới bộ lạc khác, nhưng nguyên nhân cốt lõi không phải vì á thú của bộ lạc họ kết bạn đời với thú nhân bộ lạc khác mà bởi vì họ là huynh đệ, khả năng lựa chọn rất thấp. Đương nhiên đây cũng là luật bất thành văn ở rừng rậm Mô Mã, các bộ lạc kết bạn đời với nhau, tiền đề là người đó phải có bản lĩnh theo đuổi được á thú. Có điều thú nhân bộ lạc A Lý biến mất lại không liên quan với chuyện tìm kiếm bạn đời mà bắt nguồn từ một đợt đi săn.
Bởi vì bộ lạc không cần nhiều người để phòng thủ nên mỗi lần ra ngoài săn bắt đều sẽ xuất ra gần hết thú nhân. Hơn bốn mươi thú nhân, ở trong rừng núi được xem như một lực lượng không thể khinh thường. Ngay cả dã thú hung dữ nhất cũng không dám khiêu chiến, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy trốn. Thế nhưng lần săn thú đó lại gặp phải tiểu nhĩ thú di chuyển trong đợt thú triều, có thể là mấy đàn hợp lại, số lượng khổng lồ. Các thú nhân bị vây nhốt, chỉ có hai người với cơ thể đẫm máu phá được vòng vây, chạy thoát trở về, thế nhưng lại bị thương nặng, khi lành liền trở thành người tàn tật.
Sau đợt đó, bộ lạc chỉ còn bốn năm thú nhân khỏe mạnh. Kế sinh nhai của ba bốn mươi người đều đặt hết lên vai mấy thú nhân này. Họ cũng không kiên trì được lâu lắm liền chết trong quá trình đi săn. Không có người để dựa vào, vì sinh tồn, á thú trong bộ lạc đành phải mạo hiểm ra ngoài sơn cốc tìm kiếm thức ăn. Họ không đi săn được mà chỉ có thể hái trái cây và đào các loại rễ củ để ăn. Tiếc là rừng núi nguy hiểm cũng không phải nơi họ có thể ứng phó, tiếp tục chết thêm một ít á thú, có điều trải qua bài học đau thương, họ cũng rút ra không ít kinh nghiệm để tránh khỏi nguy hiểm và tìm kiếm thực vật, nên nhân số mới miễn cưỡng ổn định được. Nhưng mà mùa tuyết rơi lại tới. Bình thường thức ăn họ tìm được đã không đủ no rồi, sao còn có dư để dự trữ. Nên dù biết rõ vào mùa tuyết rơi trong rừng núi sẽ càng nguy hiểm, mỗi ngày họ vẫn phải ra ngoài tìm thức ăn. Chỉ là ngày qua ngày, thức ăn tìm được càng ít đi, chính như là Hoang nói với Mạc vậy, họ thật sự sắp chịu không nổi rồi, dù cho mỗi ngày đều có canh rễ cỏ để ăn.
Khi biết là săn được một con tuyết địa thú, người trong bộ lạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Còn Hoang giết tuyết địa thú như thế nào, một vài bộ phận của tuyết địa thú không thấy rốt cuộc đi đâu. Tuy họ tò mò nhưng nếu Hoang không nói, đương nhiên cũng không có ai truy hỏi. Có thể nói thịt con tuyết địa thú này đã tiếp thêm hi vọng sống sót cho họ. Thậm chí có người cảm thấy nếu Hoang có thể săn được tuyết địa thú, như vậy tự nhiên cũng có thể bắt giết mấy con dã thú không hung mãnh bằng tuyết địa thú, trong lòng không khỏi thêm vài phần chờ mong.
Hoang không phải không biết họ sẽ hiểu lầm, nhưng y không có ý định giải thích. Tính y có chút quái gở, u ám, cũng không để ý người ta nghĩ mình như thế nào, tự mình biết là được rồi, chuyện không làm được y sẽ không gắng gượng, cũng sẽ không nịnh nọt, lấy lòng để được người ta thừa nhận.
Có thịt của tuyết địa thú, á thú bộ lạc A Lý cũng không dám nghỉ ngơi một hai ngày. Hôm sau lại chia thành nhóm như cũ ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Thực vật đem về tuy không nhiều nhưng có còn hơn không, còn Hoang tuy không thể săn thêm con mồi, nhưng thực vật y đem về vẫn là nhiều nhất trong mọi người. Vậy nên những người khác tuy có thất vọng nhưng cũng chưa đến mức nói cái gì. Thỉnh thoảng Hoang sẽ nhớ tới thú nhân dùng một chiêu liền giết chết tuyết địa thú kia, trái lại so với hâm mộ thì y tiếc nuối nhiều hơn. Bởi vì y biết với năng lực của thú nhân kia là đủ để giúp bộ lạc A Lý vượt qua mùa tuyết rơi này. Y không nghĩ tới còn có thể gặp lại thú nhân kia, hơn nữa lại còn trong thời gian ngắn và với cách thức ngoài dự đoán của mọi người.
Hai ngày sau, nhóm á thú của Lục Tân kéo về một thú nhân. Thú nhân này trúng độc của yểm mộc, hôn mê trong rừng yểm mộc bên cạnh, họ thấy còn sống nên mang về đây.
Yểm mộc là loại cây thông thường ở phụ cận bộ lạc A Lý. Bình thường chỉ vào mùa nóng mới có thể tỏa ra mùi khiến đầu óc người ta mơ hồ, mùa lạnh lại không có vấn đề gì. Thế nhưng trên thân cây yểm mộc mọc chi chít những cái gai nhỏ, mỏng manh, chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thấy được. Một khi bị đâm vào, mặc dù không gây chết người nhưng cũng phải hôn mê nửa ngày. Mà hôn mê trong rừng núi, vậy cũng chẳng cách cái chết là bao.
Bởi vì đời này qua đời khác làm bạn với loài cây đó, nên giải độc yểm mộc đối với bộ lạc A Lý là chuyện dễ dàng, ngay cả trẻ con cũng biết. Mà nhóm của Lục Tân sở dĩ tình nguyện đem người này về bộ lạc, tuy nguyên nhân một phần là do bản tính thiện lương nhưng chính yếu là vì đối phương là thú nhân, hơn nữa nhìn qua còn là một thú nhân rất cường tráng.
Cho nên lúc Hoang vác nửa bao da thú to, ở trong có rễ cỏ và khoai lang tím đông cứng trở về liền nghe nói trong bộ lạc có cứu về một thú nhân. Chỉ là hôm sau y mới thấy người đó, vừa đối mặt liền nhận ra là thú nhân ngày đó giết chết tuyết địa thú, nhưng sửng sốt một lát y liền khôi phục bộ dáng bình thường, nên làm gì thì làm cái đó, không có nhiều lời. Chẳng qua trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm biết bao nhiêu, y biết lần này bộ lạc có thể vượt qua được mùa tuyết rơi rồi.
Thú nhân kia chính là Mạc. Hóa ra ngày ấy, sau khi Mạc thoát khỏi Hoang liền ném chuyện này ra sau đầu. Mấy năm nay hắn hành tẩu bên ngoài đã không phải không chịu giúp người ta một lần rồi. Mới đầu còn thấy tâm trạng tồi tệ, cảm xúc suy sụp, tới giờ đã hoàn toàn tê liệt, mất hết cảm giác. Cũng chính vì vậy, hắn mới không dừng lại ở một chỗ, bởi vì như thế hắn mới không biết tới cảnh ngộ của những người mình không giúp đỡ sẽ ra sao. Không nhìn thấy thì có thể xem như không có gì phát sinh, dù cho đó chỉ là tự lừa dối chính mình.
Hắn không thừa nhận *** thần của mình không yên ổn, thế nhưng không chú ý tới trên cây mọc đầy gai lại là sự thật. Vậy nên lúc vô thức chạm lên thân cây, dù lập tức có phản xạ nhưng vẫn bị đâm vào một chút, kết quả là rơi xuống tình cảnh hiện nay. Hắn đã từng gặp không ít nguy hiểm, có vài lần xém nữa mất mạng, thế nhưng còn chưa có lần nào uất ức như lần này. Mà điều khiến hắn cảm thấy châm chọc là người cứu hắn lại là người của bộ lạc hắn từng từ chối giúp đỡ. Hiển nhiên lúc Hoang nhận ra hắn, hắn cũng nhận ra đối phương.
Thú nhân là có ơn tất báo. Sau khi biết tình huống của bộ lạc này, hắn không thể không tạm thời ở lại.
Năm thú nhân tàn phế, ba lão nhân, sáu đứa trẻ, mười ba á thú, đây chính là tất cả thành viên của bộ lạc A Lý. Vốn dựa theo quy tắc ngầm của bộ lạc, trong tình huống thiếu thốn thức ăn nghiêm trọng, thú nhân tàn tật và lão nhân phải chủ động rời bộ lạc, táng thân trong rừng núi. Thế nhưng bộ lạc A Lý lại không buông tay bất cứ ai, Lục Tân – người được ngầm xem là thủ lĩnh cho rằng thú nhân dù cho tàn tật, già đi thì kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi vẫn hơn xa á thú. Nếu để họ đi, hi vọng sống sót của những người còn lại sẽ càng xa vời hơn. Cho nên y cố gắng thuyết phục họ ở lại, cũng ngăn cản thú nhân tàn tật muốn ra ngoài săn thú. Đối với á thú còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tư tưởng dựa vào thú nhân mà nói, dù cho thú nhân tàn tật thì cũng là thú nhân, là người đáng tin cậy có thể khiến họ yên lòng, chỉ cần những thú nhân này còn sống, các á thú cũng có thể cố gắng sống sót, sẽ không hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi hiểu tình huống của bộ lạc A Lý, Mạc cho họ ba lựa chọn. Một là, đợi tới mùa mưa hắn sẽ hộ tống họ tới bộ lạc lân cận. Hai là, theo hắn về rừng rậm Lam Nguyệt, hắn sẽ nghĩ cách dàn xếp cho họ. Nếu không chọn hai cách trên, họ còn muốn giữ lại bộ lạc, hắn sẽ sẵn lòng cố gắng bồi dưỡng năng lực đi săn cho á thú và thú nhân tàn tật, để họ có thể tự lực sinh tồn.
Mà theo ý của Lục Tân, tốt nhất là giữ Mạc lại bộ lạc, nhất là sau khi thấy Mạc một mình ra ngoài săn về một con thạch đề thú. So với á thú khác, Lục Tân là người có trí tuệ và nhìn xa hơn, nên y có thể khiến những người khác tin phục, thay thế tộc trưởng đã qua đời quản lý những người may mắn còn sống sót. Sau khi suy nghĩ, y không lựa chọn phương án nào mà nhờ Mạc dạy họ cách bắt giết con mồi trước, còn có gia nhập bộ lạc khác hay không thì đợi mùa mưa tới rồi nói tiếp.
Đối với điều này, Mạc không có dị nghị, lại không biết Lục Tân có ý muốn trước khi mùa tuyết rơi kết thúc để cho á thú của bộ lạc mình nắm được tâm của người này. Trong mắt Lục Tân, dĩ vãng đều là thú nhân theo đuổi á thú, nay đổi thành á thú chủ động theo đuổi thú nhân, tất nhiên sẽ dễ dàng. Huống chi mười ba á thú của bộ lạc họ đều còn trẻ, ngoại hình xinh đẹp, có năng lực, kiểu mẫu nào cũng có, thể nào chẳng có người có thể lọt vào mắt đối phương.
Tính toán này của Lục Tân rất hay, nếu là thú nhân khác, cả ngày bị một đám á thú vây quanh, nói không chừng thật đúng là sẽ động tâm. Cách này dùng với bất luận kẻ nào đều có thể, thế nhưng duy nhất lại không thể dùng trên người Mạc. Bởi vì hắn từng có một bài học kinh nghiệm xương máu dẫn tới hiện tại hắn không còn mâu thuẫn đối với việc người ta cố lấy lòng mình nữa. Nếu ban đầu còn vì ơn cứu mạng của đối phương, sắc mặt hắn coi như dịu đi thì sau khi nhận ra tâm tư của họ, khuôn mặt hắn liền bị đóng băng hoàn toàn, trên người phát ra khí lạnh gần như hù dọa tất cả á thú. Mà người còn có thể chống chọi được với áp lực rất lớn này, tiếp tục mỉm cười, cố gắng tiếp cận hắn cũng chỉ còn một mình Lục Tân.
Còn Hoang, sau khi biết Mạc sẽ ở lại giúp họ vượt qua mùa tuyết rơi liền không làm chuyện dư thừa nữa. Dung mạo của y không tính là xuất sắc, tính tình lại không tốt, từ đầu Lục Tân đã không trông cậy vào y, nên cũng không nói gì, còn các á thú khác thì mừng rỡ khi bớt được một đối thủ cạnh tranh.
“Đừng có lãng phí thời gian với ta.” Rốt cuộc bị sự ân cần lúc nào cũng xuất hiện của Lục Tân làm cho mất kiên nhẫn, Mạc đơn giản nói rõ sự tình “Ta sẽ báo đáp các ngươi, nhưng không phải là dùng bản thân ta.”
Lục Tân không ngờ đối phương sẽ không hề khéo léo mà chọc thủng tâm tư của mình, y xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, tuy cố gắng tỏ ra như không có gì nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được, chỉ đành đặt thịt nướng và canh đưa tới xuống đất, không nói một câu liền chan chứa nước mắt vội vàng rời khỏi.
Mạc sờ khuôn mặt đầy râu của mình, vừa có chút bất đắc dĩ vừa thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết về sau chắc sẽ không còn á thú vây quanh hắn nữa. Lại nói tiếp, so với những á thú có mưu đồ lại cứ tỏ ra giấu giấu diếm diếm kia, hắn lại có hảo cảm với Hoang, á thú ban đầu nói là muốn làm bạn đời của hắn, sau khi bị hắn từ chối cũng không dây dưa nữa. Đương nhiên, loại hảo cảm này chỉ là do sự thức thời của đối phương thôi. Quả thật, từ ngày hắn tới bộ lạc này, Hoang giống như người tàng hình vậy, y chỉ xuất hiện khi hắn dạy các á thú rèn luyện thân thể và bắt giết con mồi thế nào thôi, còn lúc khác hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, ngay cả thời điểm đi ra ngoài kiếm thức ăn cũng chỉ đi có một mình.
“Y chỉ biết lo cho thân mình, nói chuyện thì đáng ghét, ai tình nguyện đi cùng y chứ.” Á thú tên Ngải là người bất mãn với Hoang nhất, đối với nghi vấn của Mạc, y nhịn không được oán giận nói. Thú nhân và á thú rừng rậm Mô Mã đặt tên không theo quy luật như rừng rậm Lam Nguyệt, tên một chữ đến vài chữ đều có, á thú có tên dài nhất ở bộ lạc A Lý tên là Lam Sắc A Địa Cốt Nguyên, A Địa Cốt Nguyên là một loài hoa rất đẹp, hoa rụng sẽ kết rất nhiều trái, mà trái màu lam lại rất hiếm, bởi vậy có thể thấy a phụ a mạt của y yêu thương, kỳ vọng với y bao nhiêu.
Mạc cảm thấy Hoang trong miệng Ngải không giống á thú kia mình biết lắm, nên trong quá trình bất giác chú ý nhiều hơn một chút. Sau đó phát hiện người này quả thật không được người ta thích. Bình thường y như cái bóng, nhưng tới khi ăn cơm, động tác lại nhanh nhất, múc được nhiều cái nhất, nói ít nhưng thỉnh thoảng lại chọc vào chỗ ngứa khiến người ta cảm thấy rất cay nghiệt. Mái tóc rối bời được cột lại, quần áo trôi nổi một lớp màu đen sáng loáng, đi sát bên người cũng có thể ngửi được mùi kỳ lạ trên cơ thể y… Á thú như vậy đúng là không thể khiến người ta thích được. Kỳ lạ là Mạc cũng không chán ghét y, chỉ ngoại trừ cái mùi trên cơ thể y khiến thú nhân có chiếc mũi nhạy bén có chút khó chịu ra thôi. Có điều, cũng chỉ thế mà thôi. Rất nhanh, hắn liền thu ánh mắt của mình về.
Từ sau khi Mạc nói thẳng ra với Lục Tân, á thú bộ lạc A Lý liền ngừng tâm tư này, bắt đầu nghiêm túc tính toán tương lai cho chính mình. Dù sao họ cũng chỉ muốn giữ người lại chứ không phải bức người ta bỏ đi.