Sơn động của bộ lạc Đại Sơn là một động lớn và vô số động nhỏ hợp thành, giữa các động nhỏ nối thông với nhau, vừa giống một tổ ong khổng lồ, vừa giống một mê cung. Động lớn nằm ở dưới cùng, là nơi thường ngày tộc nhân hoạt động, lúc này vì thú triều mà phải bịt kín cửa ra vào lại.
Đoàn người Bách Nhĩ được đưa tới trước mặt tộc trưởng bộ lạc Đại Sơn. Tộc trưởng bộ lạc Đại Sơn tên là Viêm, là một thú nhân thịnh niên (tầm 21 – 29 tuổi), mũi long mi hoành, đường nét mạnh mẽ, hai bên khóe môi có nếp hằn mảnh, hiển nhiên là người thích cười, thế nhưng đôi mắt màu xanh xám kia không ngừng thoáng hiện ra tia sáng, khiến người ta biết kẻ này cũng chẳng phải người đơn giản.
Viêm rất rõ ràng, không chỉ đổi muối cho bọn họ, còn cho thêm nhiều một chút.
“Trải qua mùa tuyết rơi, lại gặp phải thú triều, thức ăn của bộ lạc ta rất khan hiếm, nên số lượng con mồi dù bằng năm ngoái nhưng vẫn đổi được nhiều muối hơn.” Hắn giải thích như thế. Thật ra hắn không nói, người bộ lạc Hắc Hà cũng chẳng biết, thế nhưng hắn lại vẫn phơi bày chuyện này ra, khiến Bách Nhĩ không khỏi cảm thấy có thêm vài phần hảo cảm với người này.
“Dã thú nhiều như vậy, sao lại thiếu thức ăn?” Đồ khó hiểu. Từ sau khi bọn họ cùng Bách Nhĩ trở về sơn động, vì thú triều, nên thức ăn cũng không có khó khăn mấy, dù ở trong sơn động hay sau này trên đường đi đổi muối cũng chưa từng bị đói bụng, nên cũng không ngờ thú triều còn có thể dẫn tới thiếu thức ăn.
“Chính là bởi vì dã thú quá nhiều, dũng sĩ của chúng ta đi được một lát liền bị vây trụ, dù cho có giết chết được con mồi, trước khi thu hồi cũng sẽ bị dã thú khác cắn xé. Vì thế chúng ta đã mất đi vài thú nhân cường tráng.” Viêm giải thích, trong mắt có bi thương. Bởi vì trong các dũng sĩ mất đi, có một người là đệ đệ của hắn.
Nghe hắn nói, lúc này đám người Đồ mới nhớ tới sự tình quả nhiên là như vậy, trên đường đi, bọn họ thấy toàn bộ dã thú bị giết đều nhanh chóng vào bụng dã thú khác, chỉ là sau này ẩn thân trong sơn động ở sườn núi kia, vì không có đường ra dốc đứng như ở bộ lạc Đại Sơn nên dã thú có thể miễn cưỡng trèo lên, nhưng lại không quá nhiều, mới khiến cho họ có thể cắn chết con mồi trước mặt các dã thú khác, khiêng trở về. Cũng vì vậy mà càng làm cho người ta cảm thấy trận pháp của Bách Nhĩ trân quý biết bao nhiêu.
Nhân số bộ lạc Đại Sơn nhiều hơn bộ lạc Hắc Hà, có khoảng sáu bảy trăm người, thế nhưng đừng nói trong này phần lớn là á thú và người già yếu, tàn tật, liền kể cả toàn bộ là thú nhân dũng mãnh, nhảy vào đàn thú phía dưới thì mảnh vụn cũng không còn. Nên khi đám người Bách Nhĩ đến, đối với bộ lạc đã bắt đầu nảy sinh tuyệt vọng mà nói, không thể nghi ngờ là tâm dược mạnh mẽ nhất. Cái Viêm nhìn thấy không phải là thức ăn bọn họ đem tới cả bộ lạc cũng ăn không đủ, mà là trong thú triều họ có khả năng vượt qua, cùng với cung tên có thể bắn chết dã thú ở cự ly xa của Bách Nhĩ.
“Củi trong sơn động đã dùng hết rồi, mọi người đều phải ăn thịt sống, ngay cả á thú cũng không ngoại lệ.” Viêm cười khổ, không ngại phơi bày tình cảnh khốn cùng của bộ lạc mình trước mặt người khác “Nên muốn làm đuốc như các ngươi cũng không thể.”
Hiển nhiên, nếu thú triều không tiêu tan trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bộ lạc Đại Sơn chờ đợi cũng sẽ bị diệt sạch. Ý thức được điểm này, các thú nhân bộ lạc Hắc Hà đều theo phản xạ nhìn về Bách Nhĩ. Bách Nhĩ sửng sốt, nghĩ thầm, các ngươi nhìn ta làm cái gì?
Bởi vì đã sớm nói việc giao tiếp với bộ lạc Đại Sơn đều giao cho Đồ, do hắn khá thuần thục chuyện này, nên từ lúc vào bộ lạc Đại Sơn, y đều không mở miệng, đương nhiên cơ hội nói chuyện duy nhất cũng bị Đồ ngăn cản.
Trên thực tế Viêm đã sớm chú ý tới á thú dám theo các thú nhân vượt qua thú triều để đi đổi muối này, đương nhiên, mấy cái mũi tên kia cũng là mấu chốt.
“Vị này là?” Hắn rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi.
“Y tên là Bách Nhĩ.” Vẫn là Đồ đáp, và vẫn một câu như cũ. Về các mặt khác của Bách Nhĩ, tin rằng chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ không đi nói lung tung khắp nơi.
“Chúng ta đi đường mấy ngày cũng mệt rồi, ngươi tìm chỗ ngủ cho chúng ta trước đi. Thức ăn chúng ta đều tự mang theo.” Lúc bọn họ lên bờ đã là buổi chiều, lăn qua lăn lại một hồi, trời cũng đã tối, sao có thể suốt đêm rời đi được.
“Xem ta này, lâu lắm không có ngoại nhân tới, vừa nhắc đến cái gì cũng quên.” Viêm vỗ trán, tràn đầy xin lỗi nói, dù cho trong bụng hắn có đầy lời muốn nói cũng không thể nói tiếp được, đành phải đợi tới ngày mai thôi. Sau đó hắn kêu Dực, bảo gã dẫn các thú nhân bộ lạc Hắc Hà đi nghỉ ngơi, lúc nhìn qua Bách Nhĩ, hắn chần chừ một lát, mới hỏi “Để Bách Nhĩ cùng Phong Trạch bọn họ…”
“Bách Nhĩ ở cùng chúng ta, trên đường đều là như vậy.” Đồ cắt ngang lời hắn, đưa tay nắm chặt lấy tay Bách Nhĩ. Cổ cũng phản ứng rất nhanh, nó mau chóng ôm lấy cánh tay còn lại của y. Phản ứng của hai thú nhân một lớn một nhỏ nhìn thế nào cũng giống như sợ người khác cướp mất Bách Nhĩ.
Viêm nhìn phản ứng của bọn họ mà có chút khó hiểu, hắn nghĩ, không phải ta thấy y là á thú nên mới đặc biệt sắp xếp cho y ở cùng với á thú nhà mình sao? Một á thú ở cùng một đám thú nhân còn ra cái gì nữa? Tuy nghĩ như thế, nhưng hắn không nói ra, chỉ là ánh mắt dò hỏi dừng trên người Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ cảm thấy phản ứng của Đồ và Cổ cũng hơi quá, thế nhưng cũng không thể làm xấu mặt người nhà mình được, vì thế y cười nói “Đa tạ tộc trưởng, ta ở cùng họ là được rồi.” Nếu y đã nói thế, đương nhiên Viêm cũng sẽ không nhiều chuyện, chỉ là trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc thôi.
Qua các động như mê cung với Dực, đi được một lát, Bách Nhĩ đột nhiên cảm thấy có chút gì không đúng, y lắc tay trái, nói khẽ với Đồ “Ngươi còn nắm tay ta làm gì?” Thật ra y cũng không nghĩ gì nhiều, bởi vì xét về mặt tâm lý, y không có phân biệt mình với thú nhân, bình thường ai đụng chạm ai cũng chẳng sao. Giống như hồi ở trong thung lũng kia, các thú nhân tắm rửa, y cũng chưa bao giờ kiêng dè cả. Nếu không phải từng làm cho một đám thú nhân sợ hãi tản đi, chỉ e y có tắm cùng bọn họ cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn.
Đồ cứng người lại một lát, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay Bách Nhĩ, tai hắn nóng lên, thu tay về như bị bỏng vậy, sau đó làm ra bộ dáng như không có việc gì “Chỗ này tối quá, ta sợ ngươi không thấy đường.”
Nghe đến câu này, Bách Nhĩ không thể không thừa nhận, dù cho y tu luyện nội công, thị lực trong bóng đêm vẫn kém hơn so với thú nhân. Có điều trước mắt… Y nhìn Đằng cùng Dực đi ở phía trước, trong tay còn cầm ngọn đuốc giơ lên, tuy rằng đường đi đúng là có hơi tối thật, nhưng không đến nỗi là nhìn không thấy đâu. Có điều ý tốt của người khác y không cần cũng nên cảm kích.
“Cảm ơn.”
Đồ ừm một tiếng, xem như trả lời, thế nhưng chân lại đi nhanh về phía trước vài bước, bỏ hai cha con Bách Nhĩ lại phía sau. Đương nhiên, nếu cái lưng thẳng của hắn không có cứng đờ lại, có lẽ nhìn qua sẽ bình thường hơn.
Bách Nhĩ thu ánh mắt về, nên không thấy dị thường, ngược lại Tát đi sau lại nhíu mày, gã cảm thấy Đồ càng ngày càng lạ, bởi vì gã gần như có thể khẳng định, tên kia đang thẹn thùng. Mà loại chuyện thẹn thùng này, trong trí nhớ của gã, khi còn chưa trưởng thành, gã đã từng thấy điều đó trên đối phương.
Vì nắm tay một á thú mà thẹn thùng sao? Tát như có suy nghĩ mà dùng ngón cái sờ cắm, gã cảm thấy giả thiết này thật đáng sợ, dù sao Đồ cũng từng nói với gã, đừng đối đãi với Bách Nhĩ như một á thú. Sự khác thường này lại có ý nghĩa gì đâu? Mặc dù trong suy nghĩ của gã, so ra thì Bách Nhĩ tốt hơn Na Nông nhiều, nhưng gã không cho rằng Đồ quyết định tìm tình yêu mới đâu.
Khi đi qua một sơn động khá lớn, một bóng người thình lình từ bên cạnh xông ra, lúc bị ánh sáng của ngọn đuốc chiếu vào, theo phản xạ lấy tay che mắt, sau khi buông tay ra, mắt người này đảo qua Dực, rồi dừng lại trên người Đằng, sau đó bất ngờ bổ nhào tới.
“Đằng, ta là Mai Việt, ta không muốn ở đây nữa, ngươi dẫn ta về bộ lạc đi.”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, mà Đằng bị nắm tay thiếu chút nữa là ném ngọn đuốc xuống. Người lấy lại *** thần đầu tiên là Bách Nhĩ, chắc là vì y không biết người này là ai. Y chú ý nhìn, thấy tóc á thú này màu vàng kim, bộ dáng mi thanh mục tú, nếu không phải bởi vì xanh xao vàng vọt có lẽ đẹp không thua gì Na Nông. Bởi vì ngửa đầu cầu xin, nên giọt lệ bên mắt trái của y giữa ánh lửa có vẻ vô cùng rõ ràng, giúp y thêm vài phần điềm đạm đáng thương.
Ngay lúc Bách Nhĩ đang đánh giá người này, những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, sắc mặt Dực trở nên rất khó coi. Mà Đằng lại có chút luống cuống tay chân, tính quay đầu cầu cứu.
“Dẫn ngươi trở về? Bên ngoài đều là thú triều, làm sao dẫn ngươi trở về?” Giọng nói lạnh lùng của Đồ vang lên, thu hút mọi ánh mắt về phía mình. Đằng âm thầm thả lỏng, cẩn thận tránh khỏi tay của Mai Việt. Tuy Đằng đã từng thầm mến á thú này, thế nhưng hiện tại y là bạn đời của thú nhân bộ lạc Đại Sơn, dù có thế nào hắn cũng không thể tiếp tục nghĩ tới y được.
“Đồ? Đồ, ngươi cũng đến đây!” Mai Việt vừa thấy Đồ, hai mắt không khỏi sáng lên, liền muốn nhào tới như lúc nãy, lại bị Đồ dễ dàng tránh đi. Y sửng sốt, không có thêm động tác gì nữa, mà chỉ đứng tại chỗ, có chút ai oán nhìn thú nhân đã né tránh mình “Ta biết ngươi còn thích ta, khi đó đi với Chiến, là ta bất đắc dĩ thôi…” Nói tới đây, y không để ý tới gương mặt không có biểu tình của các thú nhân, mà cất cao giọng “Chỉ cần ngươi dẫn ta về, ta sẽ đồng ý trở thành bạn đời của ngươi.”
Nếu Đồ biết chửi người, lúc này nhất định hắn sẽ nóng nảy liên tiếp phun ra lời lẽ thô tục, đáng tiếc hắn chỉ biết mấp máy môi, ngay cả một chữ cũng không thoát ra nổi, đã thế còn phải cố gắng chịu đựng kích động muốn quay đầu xem phản ứng của Bách Nhĩ, bởi vậy biểu tình của hắn có thể nói là vặn vẹo đáng sợ vô cùng.
Mai Việt hơi co quắp lại, thế nhưng hiện tại y đã không còn đường lui nữa, y biết sau này người bộ lạc Hắc Hà sẽ đến đổi muối, nên y vẫn chờ cơ hội đó. Bạn đời của y đã chết, y muốn rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi chỉ có thể ăn thịt sống, thậm chí ngay cả thịt sống còn không đủ ăn. Y tin với dung mạo của mình, trở về bộ lạc Hắc Hà vẫn sẽ được các thú nhân theo đuổi, tung hô.
“Bộ lạc Hắc Hà đã không còn tồn tại.” Ngay thời điểm Mai Việt còn muốn mở miệng, một giọng nói lười nhác vang lên.
“Sao có thể? Không có khả năng, nếu bộ lạc không còn, sao các ngươi còn đến đây đổi muối…” Mai Việt theo bản năng phản bác, nhưng lúc thấy rõ người lên tiếng, y lại không dám nói tiếp. Nếu nói trong cả hai bộ lạc ai khiến y sợ nhất thì chính là Tát. Bởi vì Tát không theo đuổi á thú như các thú nhân khác, dù á thú đẹp nhất có bước qua mặt gã, gã cũng chẳng thèm nhấc mí mắt lên. Mà nếu á thú dám chọc gã, thì đừng mong gã dễ dàng tha cho.Tóm lại, trong mắt á thú bộ lạc Hắc Hà, thú nhân này rất không bình thường.
“Đừng nói chuyện bộ lạc không còn, dù có còn thì ngươi dựa vào cái gì bảo bọn ta dẫn ngươi đi?” Tát không trả lời nghi hoặc của y, mà là tiếp tục lạnh lùng châm chọc. Đối với các thú nhân mà nói, á thú trong bộ lạc có thể được cưng chiều, nhường nhịn, thế nhưng một khi á thú đó đã lựa chọn thú nhân bộ lạc khác, vậy không thể nghi ngờ là một loại vũ nhục với thú nhân bản tộc, không có khả năng tiếp tục tha thứ nữa.