Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 65

“Ngươi đã từng ăn?” Động tác của Đồ chợt dừng lại, hắn liền nghĩ tới lúc trước Bách Nhĩ xảy thai.

“Ngươi từng ăn?” Cốc y mở to hai mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ, bắt chước hỏi. Nếu không chỉ có á thú sinh con mới ăn được, thì quả là một chuyện tốt.

Bách Nhĩ ừ một tiếng, không nói thêm nhiều lời, mà tập trung *** thần xem xét cảm giác trong cơ thể. Chờ khi hồi phục *** thần thì phát hiện hai thú nhân này đang căng thẳng nhìn mình, y không khỏi bật cười.

“Dù có phản ứng gì không tốt thì cũng không nhanh như vậy đâu.” Y cười nói, thế nhưng trong bụng dâng lên một cảm giác ấm áp khiến y gần như có thể khẳng định thứ trước mắt chính là nhân sâm, hoặc là một thứ có công hiệu còn tốt hơn cả nhân sâm.

Nhìn thấy y bật cười, mà hai thú nhân thở phào nhẹ nhõm ra, nhưng ngay lập tức lại căng thẳng lên.

“Gian động của ta ở bên cạnh, Bách Nhĩ, ngươi có muốn qua đó nằm nghỉ không?” Cốc vu hơi chột dạ, tựa như Đồ nghĩ vậy, ông cũng cho rằng nếu không phải mình đưa thứ này ra trước mặt Bách Nhĩ, y cũng sẽ không nghĩ tới chuyện ăn nó.

“Ngươi có thể đi không? Hay là để ta bế ngươi?” Đồ vừa hỏi, vừa vươn tay ra.

Bách Nhĩ dở khóc dở cười, nâng tay trấn an vỗ lên một cánh tay hắn đưa tới trước mặt “Không sao… ta không sao, không có chỗ nào khó chịu hết, đợi một lát nữa đi.” Y biết nếu không dời lực chú ý của họ đi, hai thú nhân này sẽ còn tiếp tục lo sợ.

“Vu trưởng, chờ thú triều qua, ta đưa một tiểu thú nhân qua đây học mấy thứ này của ông có được không?” Tộc vu bộ lạc Hắc Hà không đáng tin cậy, mà y lại không có nhiều thời gian để chuyên tâm học cái này, nhưng nếu không có một người am hiểu về thảo dược, về sau người bộ lạc mới sinh bệnh, bị thương chẳng lẽ phải múa một khúc như bộ lạc cũ, uống hỗn hợp tro xương cùng với máu là xong sao? Bởi vậy lúc phát hiện lão giả này chịu nghiên cứu phương pháp trị bệnh cứu người, sau khi thấy nhẹ lòng, điều đầu tiên y nghĩ tới là đưa tiểu thú nhân Tinh, thằng bé học cái gì cũng nhanh tới đây.

“Để báo đáp, đến lúc đó ta sẽ đưa cách chế tạo cung tên ra.” Không đợi đối phương trả lời, y đã chủ động đưa điều kiện trao đổi, mà không có lấy lần hỗ trợ bộ lạc Đại Sơn vượt qua cửa ải khó khăn lần này để áp chế.

Không ngờ Cốc y lại khoát tay, chẳng hề để ý nói “Săn thú là chuyện của tộc trưởng, không liên quan tới ta, chuyện đó ngươi đi bàn với hắn đi. Ngươi muốn đưa ai tới thì cứ đưa, bao nhiêu cũng được, ta còn hi vọng càng nhiều người học càng tốt đấy, đáng tiếc thú nhân bộ lạc chúng ta không chịu học, họ thấy mấy cách của ta còn thua việc dùng lưỡi của chính mình liếm mấy cái…” Nói tới đây, ông lại có chút chán nản, thực tế, suy nghĩ của các thú nhân cũng đúng, bởi vì ngoại trừ phát hiện ra thứ kia có thể giúp sinh đẻ, thì những biện pháp trị thương khác của ông thật sự không tốt mấy.

“Tại sao không dạy cho á thú?” Nếu ông đã nói như vậy, Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không khách khí, trong lòng lại chọn thêm Cổ nữa. Có điều y rất ngạc nhiên, á thú nơi này vô luận sức lực hay ngoại hình đều không khác gì nam nhân mấy, sao ngoại trừ nấu cơm, vá da thú lại không thể làm chút chuyện khác. Thí dụ như gieo trồng, hái lượm, thí dụ như hái thuốc chữa bệnh, mấy thứ này bọn họ hoàn toàn có thể ứng phó được mới đúng chứ.

“Trong rừng rất nguy hiểm, không chỉ có dã thú, còn có thực vật ăn thịt người nữa… Á thú mảnh mai, lá gan lại nhỏ, nào dám đi vào. Hơn nữa bọn họ vừa thấy máu là đã kêu khóc inh ỏi rồi, ài…” Cốc y lắc đầu thở dài, hiển nhiên là ông không muốn suy nghĩ tới việc dạy á thú cách trị thương cho thú nhân.

Bách Nhĩ nghe thấy mặt liền đen đi, không thể tưởng tượng nổi một nam nhân vì nhìn thấy máu mà lại khóc lóc, kêu than, đó là nam nhân sao? Còn nhõng nhẽo hơn cả tiểu thư nữa. Y cảm thấy sở dĩ á thú biến thành như vậy, hơn nửa nguyên nhân chính là do thú nhân dung túng. Thế nhưng đây là tập tục lưu truyền từ xưa tới nay của thế giới thú nhân, y cũng chẳng phải người của bộ lạc này, thật sự không nên nói thêm cái gì.

“Bách Nhĩ nhìn thấy máu sẽ không khóc, không kêu đâu.” Đồ im lặng thật lâu, đột nhiên chen vào một câu, sắc mặt bất giác hiện lên chút tự hào.

“A, đúng rồi, Bách Nhĩ cũng là á thú.” Cốc vu tựa hồ quên mất hành động đề xuất dược liệu cho Bách Nhĩ dùng lúc sinh con, ông lộ ra biểu tình chợt hiểu ra “Xem trí nhớ của ta kìa, ta tìm Bách Nhĩ là muốn hỏi chuyện nối xương, xém nữa là quên rồi.”

Lần này đổi lại là Đồ đen mặt, trong lòng hắn nói, Bách Nhĩ rõ ràng là á thú, sao ông dám giả bộ vừa mới biết hả?

Bách Nhĩ rốt cuộc hiểu mục đích tộc vu tới tìm mình, y không khỏi buồn cười, cảm thấy nếu mình không nói ngay, chắc lão nhân này lại nhanh chóng quên mất, sau đó đi lệch qua chuyện khác.

“Đối với chuyện nối xương, ta cũng không biết quá nhiều, chỉ biết xử lý gãy xương đơn giản thôi. Nếu xương gãy thành mấy đoạn, hoặc là đứt lìa ra ta không có cách nào hết. Thế nhưng như vậy quả thật cũng có thể nối lại, có điều phải dựa vào vu trưởng tự mình chậm rãi tìm tòi thôi.” Nếu đã nói tới nước này, lại hiếm khi mới gặp được một thú nhân muốn nghiên cứu y thuật, Bách Nhĩ liền không hề keo kiệt mà dốc hết lòng nói ra chút hiểu biết của mình. Thí dụ như nối xương phải chú ý những gì mới không làm xương lành thành dị dạng, làm sao xử lý ngoại thương khẩn cấp, làm sao khử độc, băng bó phòng ngừa miệng vết thương mưng mủ, thối rữa cùng với thảo dược bôi ngoài da, thuốc uống, vân vân. Y nói cũng không quá rõ ràng, vì chính y cũng chỉ biết đại khái, nhưng đối với một lão thú nhân suốt đời đều tận tâm nghiên cứu dùng ngoại vật chữa thương, trị bệnh mà nói lại có cảm giác như thức tỉnh.

“Đợi đã, ta phải ghi lại, ta phải ghi lại…” Cốc y vừa lải nhải, vừa vểnh mông tìm kiếm cái đống lộn xộn của mình, thật lâu sau mới cầm ra một cái bảng bằng bùn, một cái gai thú nhỏ, ông ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu nghiêm túc khắc lên.

Bách Nhĩ hiếu kỳ lại gần nhìn, phát hiện lão nhân này đang khắc một thứ gì đó tương tự như văn tự hình thể phức tạp, y có thể từ hình dáng mà đại khái đoán ra đó là chữ gì, thí dụ như chữ “thảo”, thí dụ “xương cốt”, cũng có chữ y hoàn toàn không hiểu. Y hơi bất ngờ, vì ở bộ lạc Hắc Hà cũng không thấy ai sử dụng, cho nên y vẫn cho rằng thế giới này còn chưa có chữ viết, không ngờ lão tộc vu này lại cho y thêm một niềm vui bất ngờ nữa.

“Cái này chỉ có vu trưởng biết thôi. Vu trưởng sẽ ghi lại những đại sự phát sinh trong tộc lên bảng đất, sau đó khắc lên xương cùng đá, truyền cho vu trưởng đời tiếp theo. Như vậy chúng ta sẽ không quên cội nguồn của mình, biến thành khách thú lưu lạc khắp nơi, không biết mình từ đâu tới.” Đồ thấp giọng giải thích, cuối cùng hắn còn lo lắng hỏi “Ngươi không sao chứ?” Qua lâu như vậy, hình như cũng không thấy y có gì không khoẻ, có lẽ thứ đó người bình thường thật sự có thể ăn được.

“Không sao, cái này chắc có lợi cho cơ thể. Trước kia ngươi có từng thấy qua chưa?” Bách Nhĩ thoáng nhìn động tác khó nhọc mà thong thả của Cốc vu, y hiểu ra chút ít tại sao văn tự ở đây không có truyền bá ra ngoài.

“Không có. Ngươi muốn sao?” Nếu y nói muốn, chờ thú triều qua, hắn nhất định sẽ đi tìm. Bách Nhĩ gật đầu “Cái này có thể kéo dài mạng sống… Nếu có người sắp chết, dùng cái này có thể kéo dài thêm một thời gian, có lẽ sẽ cứu được người đó.” Đây là mục đích chính yếu y muốn xác nhận nhân sâm.

“Thật à? Vậy ta lấy cái đó đi để cho bọn Tát đều nhận biết được, sau này lúc mọi người ra ngoài săn thú đều lưu ý một chút.” Đồ vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời trở nên trịnh trọng, mắt quét một vòng qua cái đống lộn xộn của lão nhân, cuối cùng tìm được hai rễ nhân sâm to cỡ lòng bàn tay thú nhân ra.

“Nói với vu trưởng một tiếng đã.” Bách Nhĩ thấy hắn chưa hỏi mà đã lấy, liền vội vàng nói.

“Chính ông ta bảo muốn cho ngươi mấy cái mà.” Đồ thật không hiểu, nhưng vẫn tới hỏi mấy câu, đáng tiếc Cốc vu rất chuyên chú khắc chữ, chỉ ừ ừ hai tiếng liền không để ý tới họ nữa. Đồ buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ “Ngươi xem, ta đã nói rồi đấy.”

Bách Nhĩ đành phải từ bỏ, y nghĩ, chờ lần tới chào hỏi Cốc vu sẽ hỏi rõ ràng làm sao tìm ra nhân sâm này.

“Chúng ta đi thôi, xem ra vu trưởng không khắc xong sẽ không để ý tới chúng ta đâu.” Y nói, thấy sắc trời sắp tối, cũng là lúc nên trở về, sau đó không khỏi cảm thấy may mắn có Đồ đi cùng, nếu không chỉ e y sẽ phải ngồi ở đây chờ tới khi Cốc vu lại chú ý tới mình mới thôi.

Đồ đương nhiên cũng sẽ không phản đối.

“Bách Nhĩ, sao ngươi biết nhiều như vậy?” Hai người một trước một sau trầm mặc đi hồi lâu, Đồ đột nhiên mở miệng hỏi. Không nói tới trận pháp kỳ lạ có thể vây khốn dã thú, cung tên, con số, bè trúc phía trước, chỉ mấy cái hôm nay y nói đã đủ để Đồ cảm thấy á thú đi phía trước này hoàn toàn không thuộc về nơi của bọn họ. Thật ra các thú nhân cùng nhau đến đây đều có suy nghĩ này, chỉ là không ai hỏi ra mà thôi. Thế nhưng hiện tại Đồ lại có chút nhịn không được, hắn sợ có một ngày Bách Nhĩ sẽ biến mất, như vậy bọn họ có muốn tìm y cũng chẳng biết phải tìm thế nào.

Rốt cuộc vẫn là hỏi ra. Cơ thể Bách Nhĩ khẽ cứng lại, sau đó khôi phục lại như thường.

“Không phải các ngươi đã đoán ra sao?” Y không đáp, mà hỏi lại.

Nghe thấy chính miệng y thừa nhận, Đồ không khỏi khẩn trương, lòng bàn tay bất giác toát ra mồ hôi lạnh “Ngươi… ngươi thật sự là tà…” Tà linh chiếm xác, mấy chữ này hắn chung quy không thể nói ra, không phải vì hoảng sợ, chỉ là cảm thấy không nên dùng mấy từ này áp lên Bách Nhĩ, người vẫn luôn giúp bọn họ.

Bách Nhĩ dừng lại, xoay người, đối mặt với hắn, mỉm cười “Cứ coi là thế đi.” Một cô hồn từ thế giới khác nhập vào xác một á thú đã chết, không phải tà linh chiếm xác thì là cái gì? Cho dù ở kiếp trước, những người như vậy cũng sẽ nhận phải kết quả bị thiêu chết. Y sở dĩ thản nhiên thừa nhận, một là vì y dùng cảm giác dò xét qua, xung quanh chỉ có mỗi mình Đồ, hai là y muốn biết thú nhân này sẽ nghĩ thế nào, y không muốn chơi trò trong lòng rõ ràng đều biết lại nhất định làm như không biết gì cả.

Đồ không thể không dừng chân lại, cúi đầu nhìn vào mặt y, sắc mặt hắn có chút nghiêm túc. Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng “Tà linh đến tột cùng là cái gì? Trước kia ngươi ở đâu? Nơi đó thế nào? Ngươi vốn tên là gì? Sao lại ở trong cơ thể của Bách Nhĩ?”

Không ngờ hắn hỏi cả buổi lại hỏi ra những câu như thế, giống như là đang nói chuyện phiếm với khách viễn lai vậy. Bách Nhĩ không khỏi cười to, ngón tay vốn dùng sức co lại trong nháy mắt liền thả lỏng ra. Y tính, chỉ cần Đồ biểu hiện ra một tia sợ hãi, chán ghét, liền sẽ ra tay chế trụ hắn, sau đó trước khi các thú nhân khác phát hiện, nhanh chóng rời khỏi đây. Có điều hiện tại xem ra không cần thiết rồi.

“Ngươi không sợ sao?” Y vẫn thấy có chút kỳ quái.

“Tại sao ta phải sợ?” Đồ càng cảm thấy kỳ quái hơn. Tuy vẫn nghe tộc nhân nói tà linh đáng sợ như thế nào, thế nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy cái gọi là tà linh chiếm xác hãm hại ai, đừng nói Bách Nhĩ đã giúp đỡ họ nhiều như vậy, chính là mấy người bị thiêu sống trước kia, nếu họ thật sự hung ác, đáng sợ như thế sao có thể bị thiêu cháy được?

“Là không có gì đáng sợ ư?” Bách Nhĩ cúi đầu cười, trong mắt chợt hiện lên phiền muộn. Những người học thức uyên bác, cuộc sống sung túc so ra còn kém một thú nhân với kiến thức, bụng dạ chưa khai hóa, quả thật đáng cười vô cùng.

Share this:
Bình Luận (0)
Comment