Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App

Chương 112

Editor: Luna Huang

Quý Thanh Nguyệt vấn Quế ma ma: "Sự tình đều giao ra chưa?"

Quế ma ma gật đầu: "Chỉ là tiểu thư, chúng ta tại sao phải làm như vậy? Ta thật vất vả mới..."

Quý Thanh Nguyệt cười một chút, nói rằng: "Ta nguyên tưởng rằng nàng là một nhân vật lợi hại, không nghĩ tới cũng chỉ là một xuẩn phụ ham quyền lực. Còn chưa qua cửa đã nghĩ chủ trì sự vụ vương phủ, gấp như vậy khó dằn nổi. Bất quá bởi vậy, vậy cũng được dễ làm rồi."

"Ý tứ của tiểu thư là?"

"Nàng còn chưa qua cửa liền vội vã hướng Vương gia nịnh nọt, đem nội vụ vương phủ giao trong tay của nàng, là vì cái gì? Duy có một chữ lợi! Mộ gia bọn họ hôm nay là bên trong thối rữa, đến vàng ngọc mặt ngoài đều sắp duy trì không được, nàng cũng không phải nữ nhi của Mộ Triển Mẫn, ngươi cảm thấy, tay nàng có thể có tiền sao?"

Quế ma ma lập tức nhớ lại một chuyện khác, liền vội vàng nói: "Nàng bình thường xuất nhập một tòa dược, tựa hồ làm thuê ở đó."

"Tin tức chuẩn xác không?"

"Tuyệt đối chuẩn xác! Thời gian vương gia đi tìm Đông Sóc công chúa, chính là ở dược phường tìm được, mà khi đó, Mộ Tiêu Thư là ở chỗ này, nàng thay dược phường làm việc! Một cô nương gia, lại muốn đi kiếm loại việc này, có thể thấy được thật là thiếu bạc."

Người đứng đắn tiểu thư gia, ai sẽ chạy đi dược phường làm việc a?

Quý Thanh Nguyệt cười nói: "Như vậy thì tốt hơn. Nàng không phải là muốn bạc sao? Chúng ta sẽ đưa bạc cho nàng. Quế ma ma, ngươi đi xem xét một người, hắn muốn thỏa mãn những điều kiện này..."

Quý Thanh Nguyệt cùng Quế ma ma nói thầm một phen, Quế ma ma nói rằng: "Ta đã có người!" Các nàng cứ như vậy quyết định chuyện.

Cuối cùng Quý Thanh Nguyệt nhắc nhở Quế ma ma: "Đây chỉ là tạm thời, ánh mắt phóng lâu dài, nhỏ không nhẫn đại mưu sẽ bị loạn, chỉ có thể trước ủy khuất ngươi một trận."

"Vâng, lão nô minh bạch."

Cửa Lân vương phủ, Mộ Tiêu Thư đứng ở bên cạnh xe ngựa, quay đầu nói với Đàm Hạo Uyên: "Vào đi, ta đi."

Nói xong nàng chui vào mã xa, vừa ngồi xong, lại cảm thấy thân xe trầm xuống, Đàm Hạo Uyên cũng bắt đầu nhảy. Hắn ngồi xuống bên người Mộ Tiêu Thư, nói với xa phu: "Đi thôi."

Mã xa bắt đầu hơi hoảng động, Mộ Tiêu Thư phảng phất có thể cảm thụ được, từng vòng bánh xe nghiền qua đường.

"Không cần tiễn ta." Mộ Tiêu Thư buồn bực nói.

"Vốn là không cần tiễn, nhưng khi nhìn nàng tâm tình không tốt, có tâm sự gì?"

Mộ Tiêu Thư ngẩn ra, nàng biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Nàng nghi ngờ quay mặt đi nhìn Đàm Hạo Uyên, đối phương yên lặng nhìn nàng, đối với phán đoán của mình thâm tín không nghi ngờ.

"Ta... Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Bổn vương chăm chú lắng nghe."

"Thời gian ở Anh Nguyên, ngươi vốn có nói muốn tiễn ta trở về. Thế nhưng ngày sắp đi, ngươi đột nhiên có việc, không thể tới, phái Cố Viễn đến nói cho ta biết. Ngày đó, ngươi đi nơi nào? Gặp người nào?"

Đàm Hạo Uyên trầm mặc, Mộ Tiêu Thư đợi một hồi, không chờ được, một đôi mắt hung hăng trừng hướng Đàm Hạo Uyên.

"Tại sao không nói chuyện? Vấn đề này rất khó?"

Đàm Hạo Uyên lấy tay chống cằm: "Phụ cận Anh Nguyên, đi gặp tẩu tẩu, nàng biết được ta hồi kinh, ly khai Tịnh Nguyệt am tới gặp ta."

Quả nhiên... Nàng chỉ là như thế đoán, không nghĩ tới đoán trúng.

Mộ Tiêu Thư sinh khí, quát: "Loại sự tình này có gì cần giấu giếm, trong lòng ngươi có quỷ sao?"

Mã xa đột nhiên run lên một cái, đó là xa phu bị động tĩnh bên trong làm cho lại càng hoảng sợ. Hắn luống cuống tay chân ổn định dây cương, một bên vểnh tai nghe động tĩnh trong xe.

"Vốn là cảm thấy không cần thiết giải thích, sau lại cảm thấy tốt nhất giải thích."

Mộ Tiêu Thư vẫn là nhìn hắn chằm chằm, Đàm Hạo Uyên nhìn nàng thở phì phò vậy, đột nhiên nở nụ cười: "Trong lòng bổn vương thực sự không có quỷ. Không tin, chính nàng sờ thử."

Xa phu nghe lén cả người run lên ba cái.

Bên trong xe, Đàm Hạo Uyên nắm tay của Mộ Tiêu Thư, kéo đến trước ngực của mình.

Ngón tay của Mộ Tiêu Thư hơi run lên, dưới ngón tay là ngực của Đàm Hạo Uyên, nàng cảm thấy tim nhảy có tiết tấu như vậy, một chút một chút, càng lúc càng nhanh.

"Tâm của người ta nhảy sẽ không nhanh như vậy, nên trong lòng ngươi khẳng định có quỷ..." Thanh âm nàng rất thấp nói.

"Đúng, trong lòng bổn vương có quỷ, đây là tim của quỷ nhảy."

Mộ Tiêu Thư ngước mắt nhìn về phía ánh mắt của hắn, gương mặt không tự chủ bắt đầu nóng lên, chỗ ngón tay đặt, nhảy lên càng lúc càng nhanh.

Nàng trong thoáng chốc cảm giác mình cầm lấy trái tim của hắn, mỗi một động nhảy, đều nắm giữ ở trong tay của nàng. Cái ý nghĩ này để quỷ cũng tiến vào trong lòng của nàng, nàng phát buồng tim của mình cũng mất đi bình tĩnh, không khống chế được cuồng nhảy dựng lên.

Mộ Tiêu Thư quên mất bọn họ là hôn thế nào, phản chính chờ nàng chú ý tới, đã biến thành hoàn cảnh khó rời.

Nàng cảm thấy bộ vị nhất nhất trên người mình bị người nắm, thắt lưng nhạy cảm bởi vì cảm xức kia mà rung động, nơi cổ họng có vật gì không dằn nổi, muốn lao tới.

Nàng nhẫn đến khó chịu, mà Đàm Hạo Uyên cũng không dễ chịu hơn nàng.

Đột nhiên gió thổi một trần, xốc mã xa mành lên. Mộ Tiêu Thư lại càng hoảng sợ, liền vội vàng đẩy Đàm Hạo Uyên ra, hai người đều đạn hồi chỗ, ngoan ngoãn ngồi.

Mã xa mành nhanh nhẹn hạ xuống, khe kia biến mất, bên trong xe lần thứ hai trở thành không gian bí mật an toàn, nhưng Mộ Tiêu Thư cũng không dám hướng chuyện vừa rồi nữa.

Bên ngoài, tiếng bước chân nối liền không dứt, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, thanh âm chiêu mộ khách hàng của điếm tiểu nhị, còn có thanh âm của người cò kè mặc cả, toàn bộ hỗn tạp cùng một chỗ. Chút bất tri bất giác, mã xa đã đến khu náo nhiệt.

Đối với Mộ Tiêu Thư hỏi cái vấn đề, Đàm Hạo Uyên cho một câu trả lời đơn giản, thế nhưng Mộ Tiêu Thư đã không muốn hỏi nữa.

"Ta tin rồi." Nàng nghĩ như vậy.

Bên trong xe ngựa hai người mỗi người một tâm tư, một đoạn thời gian rất dài một đoạn thời gian rất dài chưa từng lên tiếng, thẳng đến tiếng động lớn tiếng ồn ào dần dần đi xa, mã xa lái ra khỏi khu náo nhiệt.

"Chúng ta mau chóng thành thân." Đàm Hạo Uyên đột nhiên nói rằng, trong thanh âm mang theo một tia ảo não không dễ phát giác.

Trên mặt Mộ Tiêu Thư nóng lên, quay đầu nhìn về phía hắn, Đàm Hạo Uyên cũng nhìn lại nàng, ánh mắt tiếp xúc, bọn họ không hẹn mà cùng hồi tưởng lại một màn mới vừa rồi, song song dời mặt đi chỗ khác.

"Nàng cảm thấy thế nào?" Đàm Hạo Uyên lại hỏi.

"A? Vậy... Vậy cũng không sai."

Bên tai truyền đến cười khẽ của Đàm Hạo Uyên, tâm tình tối tăm lúc nãy của Mộ Tiêu Thư đã bị quét bay.

(Luna: Kỳ thực ta thấy Thư tỷ thực là dễ bị gạt a =.= nếu như là Uyên ca là tra nam thì nguy rồi.)

Thành thân... Nàng cư nhiên đĩnh mong đợi.

"Hu ——" Mã xa ngừng lại, "Vương gia, đến Mộ phủ rồi."

Đàm Hạo Uyên vén rèm xe lên, dẫn đầu nhảy xuống, sau đó đưa tay đến. Mộ Tiêu Thư cũng chồng lên tay hắn, Đàm Hạo Uyên hơi dùng sức, nàng xuống xe ngựa.

"Ta đây tiến vào." Mộ Tiêu Thư nói.

"Ân." Đàm Hạo Uyên lên tiếng, cúi đầu xuống, ở môi nàng hôn một cái, "Chớ suy nghĩ lung tung."

Mộ Tiêu Thư có chút ngượng ngùng, xoay người đi vào trong phủ, vượt qua cửa phủ, vừa quay đầu lại, lại Đàm Hạo Uyên còn đứng tại chỗ. Mộ Tiêu Thư hướng hắn cười cười, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một không muốn, chia lìa ngắn ngủi này, cư nhiên cũng biến thành khó có thể chịu được.

Từ trước nàng còn chê cười tình nhân nhỏ, cười nhạo phim truyền hình, bọn họ khẩn cấp như vậy sao? Thật một ngày không gặp như cách ba thu sao? Toàn bộ giả đi! Hiện tại nàng lại có một loại cảm giác bản thân vẽ mặt.

Mộ Tiêu Thư lắc lắc đầu, những ý niệm niêm hồ hồ trong đầu này loại bỏ, nhưng thật giống như nghe có người đang gọi nàng.

Mộ Tiêu Thư nghi ngờ quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Tiêu Chiêu mang theo nha hoàn, nàng tựa hồ từ bên ngoài vừa trở về.

"Ta đi ra ngoài mua ít đồ, ngươi là... Từ Lân vương phủ trở về?"

Mộ Tiêu Thư gật đầu, cùng Mộ Tiêu Chiêu sóng vai đi một đoạn, giữa các nàng hầu như không lời nào để nói, Mộ Tiêu Thư cũng không cảm thấy xấu hổ, nàng còn đang hồi tưởng cảm giác mới vừa rồi.

"Ta nhìn thấy Lân vương cùng ngươi... Các ngươi..."

Mộ Tiêu Thư ngẩn người, chỉ thấy trên mặt Mộ Tiêu Chiêu đỏ lên, tựa hồ khó có thể mở miệng.

"Vạn nhất bị ai nhìn thấy, nên làm thế nào cho phải? Lần này may mà chỉ có ta nhìn thấy."

Mộ Tiêu Thư cười cười, mãn bất tại hồ nói: "Ta nhớ không lầm, ngươi còn đối với Lân vương nói yêu thương nhung nhớ, lúc đó thế nào không cảm thấy không thích hợp?"

Mộ Tiêu Chiêu bị lời của nàng ế trụ, chờ người đi xa, mặt của nàng dần dần nữu khúc, cuối cùng nổi lên một cười dử tợn.

Mộ Tiêu Thư trở về viện tử của mình, tự mình nhốt bản thân trong phòng, mở ra APP hồi lâu chưa mở ra.

Thời gian nàng bị cổ khống chế được lợi hại nhất, sẽ cùng APP mất đi liên hệ, mà đi qua dược của Tống Tử Nho, cổ bị áp chế, nàng cũng phải có thể cùng APP liên lạc.

Trong APP tất cả như thường, vạn năm như một ngày, chỉ bất quá trong cửa hàng của Mộ Tiêu Thư, có năm khôi lỗi mang mặt nạ. Ngoại trừ Mộ Nhất làm phu xe, tất cả đều ở đây.

Mộ Tiêu Thư nhìn bạc bản thân có một chút, tổng cộng bốn vạn ba nghìn lượng. Đối với người khác mà nói người khác mà nói, bạc này không phải là số lượng nhỏ, thế nhưng đối với Mộ Tiêu Thư, nó chỉ có thể mua bốn khôi lỗi.

Nàng muốn thành lập một đội ngũ của mình, cho nên cần càng nhiều khôi lỗi hơn, cũng liền cần nhiều bạc hơn.

Mộ Tiêu Thư âm thầm thở dài, tốc độ kiếm tiền này còn chưa đủ, càng miễn bàn đồ cưới của nàng rồi.

Đàm Hạo Uyên nhắc tới chuyện thành thân, thế nhưng nàng còn chưa chuẩn bị đồ cưới!

Mộ gia đương nhiên là vô pháp trông cậy vào, Mộ Triển Mẫn đến song thân của nàng đều có thể giết, chiếm lấy tài sản của bọn họ, lại phái người muốn giết chết nàng, một người như vậy, làm sao sẽ thay nàng chuẩn bị đồ cưới? Mộ Tiêu Thư còn không đến mức dị tưởng thiên khai loại tình trạng này.

Vì vậy, nàng hiện tại đối mặt với một vấn đề, là giữ lại bạc, hay là mua khôi lỗi trước?

Mộ Tiêu Thư tính tới tính lui, đều quên hết tiền lời của mình, cuối cùng vẫn quyết định mua khôi lỗi trước.

Mười người, thành một tiểu đội. Nàng muốn cho nhóm người này đi tới chỗ sáng, mà không phải trốn ở trong APP không thể gặp người!

Dựa theo kế hoạch của Mộ Tiêu Thư, nàng kế tiếp chính là ngủ một giấc đến hừng đông, sau đó sáng mai xuất môn một chuyến. Thế nhưng kế hoạch cản không nổi biến hóa, vào một buổi tối, Mộ phủ xảy ra trạng huống.

Thời gian Mộ Tiêu Thư ngủ say, Khởi Thanh đột nhiên thứ dậy, đánh thức Mộ Tiêu Thư.

Kể từ khi biết bên cạnh mình có Khởi Thanh ở, lại có Đàm Hạo Uyên phái người tới coi chừng, tính ảnh giác của Mộ Tiêu Thư liền giảm xuống thật nhiều. Hoàn cảnh an nhàn thực sự sẽ chìu hư người, thế nhưng Mộ Tiêu Thư cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này.

"Làm gì? Hơn nửa đêm." Mộ Tiêu Thư như trước không cảm giác chút nào.

"Tiểu thư, chúng ta bị bao vây."

Thời gian cái từ bao vây này tiến nhập trong óc của Mộ Tiêu Thư, nàng lập tức giật mình tỉnh lại. Những thứ cảnh giác từ trước luyện trong nháy mắt này toàn bộ đã trở về. Đầu óc của nàng bắt đầu thật nhanh chuyển động.
Bình Luận (0)
Comment