Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App

Chương 127

Editor: Luna Huang

Cố Viễn cảm giác mình đơn giản là tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn hà tất quan tâm chuyện của hai vị này? Hai người này không thành thân, trên đời này quả thực không ai có thể trị bọn họ!

(Luna: Ta cũng hiểu không nỗi câu này:D)

Nhìn hình dáng khiếm biển này của chủ tử nhà hắn, hắn rõ ràng là đang khoe khoang a? Bản thân lúc rảnh rỗi thay hai người bọn họ quan tâm, còn không bằng suy nghĩ chuyện thú thê nhiều một chút.

Cầm nguyệt ngân của hộ vệ, nắm lòng của nguyệt lão, tội gì?

Hơn nữa, chính hắn còn độc thân...

Muốn nhanh chóng thú tức phụ trong lòng, Cố Viễn bắt đầu nhiều lần lộ diện trước mặt Khởi Thanh. Nhưng Khởi Thanh một mực chiếu cố Mộ Tiêu Thư, hắn tìm không được cơ hội a! Khó có được có cơ hội, còn bị đối phương ghét bỏ, bị ném bạch nhãn, Cố Viễn thật là có khổ cũng nói không nên lời.

Thời gian nhoáng lên liền qua, đến quốc yến mọi người chú mục.

Trong cung truyền ra thánh chỉ của hoàng đế, cả nước Bắc Vọng trên dưới, vạn dân cùng vui mừng!

Ngày này, từng nhà giết lợn tể bò, đều xuất ra cái ăn tốt nhất, cần ở ngày tốt này đại khoái đóa di một phen. Đại thần trong triều tất cả đều mang theo phu nhân nhà mình, ăn mặc quan phục tề chỉnh, đều chạy đi trong cung.

Đám người theo đuổi tâm tư của mình, cũng đều sớm chuẩn bị kỹ càng, không kịp chờ đợi thời gian tốt thuộc về mình.

Nam Minh Châu ăn mặc dung quang toả sáng, cười nhạo cùng với trêu chọc "Gấp muốn gả như vậy" của Nam Minh Lãng, lên xe ngựa, đến cung.

Úy Trì Liên Đào trước khi lên đường, còn nhận một phong mật thư, nghe thủ hạ nhỏ giọng thầm thì một trận không biết nói cái gì, lúc này mới sửa sang xong vạt áo, cũng nghênh ngang tiến cung.

Đàm Gia Dật lại có tân hoan, Mộ Tiêu Y lấy Lý thị khó có thể tiếp nhận tốc độ thành người cũ, hắn ban ngày từ trong tân hoan chui ra ngoài, người nào cũng không mang theo, đơn độc tiến cung.

Đến sớm nhất chính là các vị đại thần, mỗi người đều giống như ước định xong, phẩm cấp càng cao tới càng muộn, đều không ngoại lệ. Sau đó đến chư vị lai sử cùng Đàm Gia Dật, chờ bọn hắn tề tụ nhất, hợp kế lại, phát hiện thiếu một người, Đàm Hạo Uyên còn chưa tới!

Úy Trì Liên Đào nói: "Lân vương có thêt vẫn còn ở quý phủ chiếu cố Mộ cô nương, nên trễ một chút."

Đàm Gia Dật cười mà không ngữ, Nam Minh Châu nghĩ từ hôm nay trở đi, Đàm Hạo Uyên liền là người của nàng. Mà lúc này, Đàm Hạo Uyên bị mọi người lo nghĩ vẻ mặt không nói nhìn "Mộ Tiêu Thư" Trước mặt.

Sáng sớm hôm nay, một tiểu nha hoàn vào Lân vương phủ, nói là phụng mệnh lệnh của Mộ Tiêu Thư, từ Phong Trạch ở Anh Nguyên đến.

Ai sẽ để ý một nha hoàn? Mộ Tiêu Thư lại là một bộ hình dạng đợi nàng thật lâu, cho nên nha hoàn này lập tức tịnh lĩnh tiến thất, Mộ Tiêu Thư hô mấy nha hoàn hầu hạ, đóng cửa một cái, ở bên trong không biết bận việc gì.

Chờ Đàm Hạo Uyên vừa vào cửa, hắn cùng Mộ Tiêu Thư mặt đối mặt. Không phải là Mộ Tiêu Thư hư nhược tái nhợt kia, mà là một Mộ Tiêu Thư khỏe mạnh tràn ngập sức sống.

Đàm Hạo Uyên sửng sốt một chút, nhất thời không có phản ứng.

Chỉ là qua một đêm, Mộ Tiêu Thư thế nào thì có chuyển lớn như vậy? Nàng dùng cách gì? Chính muốn mở miệng hỏi, đột nhiên nghe thấy được một tiếng cười.

Đàm Hạo Uyên nhìn lại phương hướng sàng, lại phát hiện nàng vẫn là nằm ở sàng, mà trước mặt hắn lại là xác xác thật thật cùng nàng lớn lên giống nhau như đúc.

Đàm Hạo Uyên cau mày, đưa tay bắt Mộ Tiêu Thư khỏe mạnh, để hắn hết ý là, không có mặt nà, hắn sờ không tới.

"Không nên hỏi ta là chuyện gì xảy ra nga." Mộ Tiêu Thư nói, "Ngươi liền mang theo nó đi tham gia quốc yến đi, xem ai còn có lời."

Coi như là kiến thức rộng rãi, Đàm Hạo Uyên lúc này cũng trầm mặc. Không lâu sau, mã xa của Đàm Hạo Uyên cùng "Mộ Tiêu Thư" đến cửa hoàng cung.

Trong Lân vương phủ, hai mắt Mộ Tiêu Thư nhắm nghiền.

Đám người Nam Minh Lãng đợi một hồi, mắt thấy quốc yến sắp chính thức bắt đầu, mà Đàm Hạo Uyên lại còn chưa có xuất hiện, không khỏi bất mãn.

"Lân vương chẳng lẽ không dự định tới tham gia quốc yến? Hay là nói, hắn muốn chờ Bắc Vọng hoàng đế đến ngồi vào vị trí?"

"Thái tử ca ca!" Nam Minh Châu trừng hắn một mắt, "Có thể có việc trì hoãn, ngươi làm gì nói khoa trương như vậy."

"Hừ, bát tự còn chưa phối, trước hết giữ gìn chút."

Thái độ của Nam Minh Châu đỏ mặt khác thường, không tiếp Nam Minh Lãng.

"Tới rồi." Úy Trì Liên Đào đột nhiên nói rằng, trong mắt lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, thái giám đề cao tiếng nói lanh lảnh hảm: "Lân vương đến —— Mộ nhị tiểu thư đến ——"

Đàm Hạo Uyên một thân ống tay áo rộng mặc bào, phong độ nhanh nhẹn mà đến. Bên người của hắn còn lại là một vị cô nương tiếu lệ, nét mặt tiếu ý dịu dàng, trong con ngươi đầy nước, không phải là Mộ Tiêu Thư thì là ai?

Trong lúc nhất thời, tất cả thanh âm đều biến mất, tất cả mọi người nhìn về phía hai người Đàm Hạo Uyên, cuối đưa mắt như ngừng lại trên người của Mộ Tiêu Thư.

Kinh hãi nhất không phải Nam Minh Châu mạc chúc, nàng xoa xoa hai mắt của mình, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, thế nhưng đó chính là Mộ Tiêu Thư, không hề nghi ngờ.

Nàng nụ cười kia, cử chỉ kia, không có chỗ nào mà không phải là hình dạng Nam Minh Châu ghét! Chính là nàng, không có sai! Nhưng chính vì vậy, đây mới là sai lớn nhất.

Nhiều thái y xuất thủ như vậy đều cứu không được, hiện tại làm sao sẽ hảo đoan đoan xuất hiện ở nơi này? Nhìn dung diện của nàng, đúng là dung quang toả sáng, không có chút bệnh trạng nào, đây không bình thường!

Làm trò trước của Đàm Hạo Uyên Đàm Hạo Uyên, các thái y cũng không dám đem lời trực tiếp nói, thế nhưngở sau lưng, bọn họ cũng nói không ít.

Bọn họ đều nói, Mộ Tiêu Thư không được, nàng sống không được vài ngày. Dùng dược tốt hơn, có thể kéo một chút, nhưng là không hơn, đại La thần tiên đều cứu không được.

Những lời này, Nam Minh Châu cũng nghe không có ít.

Nhưng là bây giờ, người đứng ở bên người Đàm Hạo Uyên, cùng hắn nói cười, là ai?

Nam Minh Châu một bước xa xông lên phía trước, một tay chộp tới mặt của Mộ Tiêu Thư!

Nàng giữ lại móng tay dài, thoa đan khấu ánh sáng diễm lệ, lúc này tay nguyên bản xinh đẹp lại hóa thành huyết móng!

Người chung quanh sắc mặt đều là biến đổi, đón chuyển thành thần tình xem kịch vui, nhất là Úy Trì Liên Đào. Hai tay hắn khoanh lại, khóe miệng câu dẫn ra, trong mắt hăng hái bừng bừng.

Đàm Hạo Uyên diện vô biểu tình, đang muốn xuất thủ, Mộ Tiêu Thư lại đi phía trước một bước, trực tiếp nghênh phương hướng hai móng!

Cổ tay của nàng linh xảo vừa chuyển, tinh tế lập tức giữ lại cổ tay của Nam Minh Châu, cố sức nhất toản, hóa giải lực đạo bắt người của nàng.

Mộ Tiêu Thư câu thần mà cười: "Minh Châu công chúa, tầm quan trọng của gương mặt nữ tử không cần ta nhiều lời, công chúa vừa thấy mặt đã muốn bắt người? Nếu không phải nơi này là hoàng cung, chúng ta tham gia quốc yến, ta còn tưởng rằng là gặp được bát phụ!"

Nam Minh Châu đi lên trừng, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải là Mộ Tiêu Thư!"

Nàng đang nói, tay kia đột nhiên rút bội kiếm ra, đâm trên mặt của Mộ Tiêu Thư.

Thanh kiếm này chỉ là vờ trang sức, lưỡi dao không có khai, là độn, nhưng dù cho như vậy, bộ mặt yếu ớt trúng đâm một cái như thế, cũng là bị thương!

Lúc này, người xung quang xem trò vui rốt cục có phản ứng phản ứng.

Đàm Gia Dật sợ run một cái chớp mắt, trái lại cười, chờ xem chê cười của Mộ Tiêu Thư.

Nam Minh Lãng thu hồi dáng tươi cười nhất quán, sắc mặt có điểm khó coi, âm thầm trách cứ hành vi lỗ mãng của Nam Minh Châu. Nơi này là Bắc Vọng, cũng không phải Đông Sóc, nàng hồ đồ như vậy sợ là dễ sai lầm.

Song chưởng của Úy Trì Liên Đào để xuống, thân thể khẽ động, tựa hồ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy Đàm Hạo Uyên, động tác của hắn dừng lại, còn lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.

Kiếm của Nam Minh Châu vừa xuất thủ, đã bị Đàm Hạo Uyên bắt được.

"Buông ra! Bổn công chúa muốn nhìn nàng là yêu ma quỷ quái gì!" Há mồm há mồm, nói xong mới phát hiện người nọ là Đàm Hạo Uyên, khí thế của nàng không khỏi yếu đi vài phần.

Đàm Hạo Uyên cười lạnh một chút, vấn: "Yêu ma quỷ quái? Vương phi chưa qua cửa của Bổn vương, thế nào là yêu ma quỷ quái được?"

Hắn mạnh đem kiếm đoạt lại, phủi ném vào một bên, nói với Nam Minh Lãng: "Nam thái tử, công chúa quý quốc chính là như vậy người của bổn vương chính là đối đãi như vậy, thái tử có đúng hay không nên quản? Ở quốc yến động đao binh, dù cho chưa khai nhận, cũng không thể nào nói nổi!"

Nam Minh Lãng hung hăng trừng Nam Minh Châu Nam Minh Châu, ý trách cứ phi thường rõ ràng.

"Minh Châu, còn không nhận lỗi với Lân vương?"

Nam Minh Châu sửng sốt, sau đó phiết mở đầu, chu mỏ nói rằng: "Dựa vào cái gì để ta nhận lỗi? Nữ nhân này tuyệt đối là giả mạo, trừ phi để ta tra rõ, bằng không ta tuyệt không nhận lỗi!"

"Minh Châu!" Nam Minh Lãng quát dẹp đường, "Là ngươi vô lễ trước, còn không nhận sai? Đừng quên sứ mệnh của chúng ta tới Bắc Vọng."

Sứ mệnh? Nam Minh Châu ngẩn ra, liếc nhìn Đàm Hạo Uyên. Đúng vậy, nàng tới nơi này là có mục đích, chính là vì gả cho Đàm Hạo Uyên a. Nhưng là bây giờ, nàng lại cùng Đàm Hạo Uyên nháo mâu thuẫn, đây không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?

Nam Minh Châu mặc dù có chút không cam lòng, thế nhưng đảo mắt đã nghĩ thông suốt các đốt ngón tay trong đó, nói với Đàm Hạo Uyên: "Xin lỗi."

"Lời xin lỗi của ngươi sai đối tượng rồi." Đàm Hạo Uyên quay đầu nhìn về phía Mộ Tiêu Thư, dùng đỡ nàng, để cho nàng đi về phía trước một bước, "Tiêu Thư mới là đối tượng ngươi nên xin lỗi."

Một đôi mắt của Nam Minh Châu nhìn chằm chằm tay của Đàm Hạo Uyên, hắn cứ như vậy nhẹ nhàng khoát lên trên lưng của Mộ Tiêu Thư, hình như rất sợ nàng sẽ ngã sấp xuống một dạng. Trong lòng Nam Minh Châu một trận khó chịu, cho là mình lập tức là có thể gả cho hắn, ai biết... Người đáng chết vẫn chưa có chết!

Nàng đi về phía trước một bước, cúi đầu với Mộ Tiêu Thư, nhỏ giọng nói: "Xin...lỗi!"

Từ "lỗi" kia mới vừa từ trong miệng nàng nói ra, tay của nàng đã đến mặt của Mộ Tiêu Thư, hung hăng kéo xuống!

Thấy một màn này, tất cả mọi người là sắc thay đổi, vưu kì Nam Minh Lãng vi hảo, Mộ Tiêu Thư lắc đầu một cái, tránh thoát một trảo này, nàng giơ chân lên, quay cái bụng của Nam Minh Châu hung hăng đá một cái!

Bụng mềm mại đã trúng một đá nặng, Nam Minh Châu nhất thời đau đến gào khóc kêu lên, đặt mông ngồi trên mặt đất, đau đến bưng kín bụng của mình.

Mộ Tiêu Thư sờ gò má mình một cái, thản nhiên cười: "Chỉ biết ngươi bất an hảo tâm, bổn cô nương vẫn phòng bị."

Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nói chính là Nam Minh Châu.

Lúc này Đàm Gia Dật đứng dậy, nói với Mộ Tiêu Thư: "Nếu có thể né tránh, cần gì phải thương người nặng như vậy?" Hắn vừa nói, một bên để cung nữ đỡ Nam Minh Châu lên.

Nam Minh Lãng thấy thế, vội vã tiếp lời nói: "Mộ cô nương, Minh Châu tuy rằng sai, nhưng một cước này của ngươi cũng quá độc ác!"

Mộ Tiêu Thư ngẹo đầu, nhất phó cười nói bất dĩ vi nhiên, cười nói: "Chuẩn nàng ám toán ta. Không cho phép ta đáp lễ nàng? Nàng ám toán ta tròn ba lần, ta đạp nàng một cước, đây là nhẹ."
Bình Luận (0)
Comment