Tần Manh Manh nói: "Thân là con gái, em vẫn phải làm gì đó cho ông ấy." Nói xong cô ta không khỏi cười khổ nói: "Hiện tại xem ra em không những không giúp được gì, ngược lại còn mang theo không ít phiền toái cho anh."
Trương Dương nói: "chú không sao đâu, về bệnh tình của chú ấy là do có người thổi phồng lên thôi, đồn đại ra ngoài, chính là để khiến em lo lắng, em về nước, chính hợp ý họ, nếu em lọt vào tay họ, bọn họ vừa hay có thể lợi dụng em để áp chế Hà tiên sinh."
Tần Manh Manh nói: "ông ấy rốt cuộc đã đắc tội với người nào? Nếu lai lịch số tiền của ông ấy có vấn đề, chúng ta có thể quyên tất cả tiền đi, em trước đây cũng không có quá nhiều tài phú như vậy, đối với em mà nói thì tiền không quan trọng, chỉ cần người nhà bình an là tốt rồi."
Trương Dương trấn an cô ta: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tạm thời ở tại chỗ này dưỡng thương đã." Hắn nhớ tới quyển sách tìm được từ Bắc quốc sơn trang, lấy ra giao cho Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh cầm lấy quyển sách đó, sau khi mở ra thì nhìn thấy trên trang tên sách có dòng chữ quen thuộc thì không khỏi rơi lệ, nước mắt trong suốt rơi xuống giấy, cô ta vội vàng khép sách lại, có chút ngượng ngùng cười cười với Trương Dương: "Để anh chê cười rồi."
Trương Dương nói lại một lần lai lịch của quyển sách với cô ta: "Anh thấy Hà tiên sinh cất giữ quyển sách kỹ như vậy. Chắc hẳn là vô cùng quan trọng."
Tần Manh Manh lắc đầu nói: "Từ quyển sách này em không nhìn ra bất kỳ manh mối gì." Cô ta đưa sách cho Trương Dương: "Anh, anh giúp em cất đi, bất kể quyển sách này cất giấu bí mật gì, thì ở ở trong tay em cũng không an toàn, hay là giao cho anh bảo quản tạm thời đi."
Trương Dương cười nói: "Được, vậy thì anh cất giúp em."
Sau khi Trương Dương dặn dò Lý Vĩ thì rời khỏi đại sứ quán. Hắn vừa mới ra khỏi cửa lớn của đại sứ quán thì mưa to bất ngờ ập tới. Trương Dương chạy tới ven đường. Vươn tay ra bắt taxi rồi ngồi vào, di động của hắn đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại: "Alo!"
" Trương Dương, anh tới kinh thành rồi à?"Người gọi điện thoại tới là Tra Vi.
Trương Dương cười nói: "Tới rồi, cô không phải tới nước Pháp bồi dưỡng thiết kế châu báu ư?"
Tra Vi cười nói: "Tôi cũng không phải là một đi không về, vừa xuống phi cơ. Nghe chú tôi nói anh đã tới kinh thành."
Trương Dương hơi ngẩn ra, không ngờ Tra Tấn Bắc chú ý tới mình như vậy, hắn nhớ tới khi ở Đông Giang, Tra Tấn Bắc từng hẹn nói chuyện với mình, tiết lộ muốn gặp mặt Hà Vũ Mông, mục đích là muốn lấy mỏ vàng của Hà Trường An ở Phi Châu, Trương Dương đối với Tra Tấn Bắc luôn không có thiện cảm, thậm chí hoài nghi chuyện Tần Manh Manh bị cướp là hắn làm
Trong Điện thoại truyền đến giọng nói của Tra Tấn Bắc: "Tiểu Vi, để chú nói chuyện với hắn."
Tra Vi đưa điện thoại di động cho y, Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, Tra Vi vừa trở về, buổi trưa tôi mở tiệc đón gió cho nó ở Kim Vương phủ, cậu cũng tới đi."
Trương Dương nói: "Được!"
Khi Trương Dương tới Kim Vương phủ, càng to, khoảng cách ngắn ngủn vẫn khiến quần áo trên người cho ướt sũng. Trương Dương nhìn thấy nhìn thấy mặc váy dài màu lam, trông rất dân tộc. Nhìn thấy Trương Dương, Tra Vi bật cười ngọt ngào, cô ta ngẩng cái cằm đường cong ôn nhu lên, khẽ cắn môi rồi chậm rãi gật đầu.
Trương đại quan nhân toét miệng cười: "Tôi còn tưởng rằng là một cô em người Thái xinh đẹp tới, nhìn cả nửa ngày hóa ra là Tra đại tiểu thư."
Tra Vi nói: "Tôi không dám nhận cách xưng hô đại tiểu thư, anh hiện tại đã làm quan lớn. Quên người bạn này mất rồi."
Trương đại quan nhân nhìn nhìn bốn phía, cười nói: "Ấy, hai ta không phải là lão bằng hữu gì cả, là tình nhân cũ thì đúng hơn."
Tra Vi đỏ mặt: "Cút đi, ai là tình nhân cũ với anh."
Lúc này Giang Quang Á lái xe BMW của hắn đến, đi cùng hắn còn có Hứa Di, hai người đã xác định quan hệ luyến ái.
Trương Dương nói: "Tôi còn tưởng rằng cô mời tôi mời tôi."
Tra Vi nói: "Anh cảm thấy mình đặc biệt như vậy ư!" Cô ta cười đón Giang Quang Á: "Quang Á, có triển vọng nhỉ, thật sự cưa được Hứa Di rồi à?"
Trương đại quan nhân cũng đi theo: "Cưa được rồi à?" Thằng cha này lặp lại, khiến Giang Quang Á và Hứa Di đều đỏ mặt, Giang Quang Á xin tha: "Anh Trương, anh là anh ruột của tôi, đừng lôi tôi ra đùa nữa."
Tra Vi nắm tay Hứa Di: "Đừng để ý đến hắn, loại người này chính là miệng chó không thể khạc ra ngà voi."
Trương Dương nói: "Nể mặt chút đi, nhiều người như vậy đừng có lôi tôi ra mà chửi."
Mày liễu của Tra Vi dựng ngược: "Nếu không phải có nhiều người thì tôi còn đánh anh nữa ý."
Giang Quang Á mỉm cười nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, lộ ra nụ cười chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời với Hứa Di.
Tra Tấn Bắc lúc này từ bên trong đi ra, cười nói: "Đứng ở bên ngoài làm gì? Mau vào đi."
Trương Dương cười chào: "Tra tổng, lại bắt ngài tốn tiền rồi."
Tra Tấn Bắc cười nói: "Người một nhà không cần phải nói những lời khách khí làm gì."
Tra Vi và Hứa Di cười nói không ngừng, Trương Dương và Giang Quang Á cũng hỏi thăm tình hình gần đây của nhau, từ trong miệng Giang Quang Á biết được Cố Dưỡng Dưỡng mấy ngày nay đi vẽ thực vật. Giang Quang Á nói: "Sớm biết rằng anh sẽ đến thì tôi đã đón cả Dưỡng Dưỡng tới rồi."
Trương Dương nói: "Học nghiệp quan trọng hơn, chúng ta đừng làm narh hưởng tới học nghiệp của cô ta."
Tra Vi mỉm cười, cô ta hiểu rất rõ quan hệ trong đó, biết Cố Dưỡng Dưỡng thích Trương Dương, mà Trương Dương thì thủy chung đối đãi với cô ta như em gái, chính là vì nguyên nhân này, Trương Dương tận lực tránh gặp mặt Cố Dưỡng Dưỡng.
Tra Tấn Bắc nói: "Ở cùng với đám người tuổi trẻ các cô các cậu, tôi luôn cảm thấy mình trẻ ra."
Trương Dương cười nói: "Tra tổng đã già đâu, đúng rồi, hôm nay sao không thấy Khưu tiểu thư?" Trước đây cơ hồ Tra Tấn Bắc ở đâu thì Khưu Phượng Tiên sẽ ở đó với y, cho nên Trương Dương mới vừa hỏi như vậy.
Tra Tấn Bắc nói: "Cô ta về Đài Loan rồi."
Trương Dương gật đầu.
Tra Tấn Bắc hôm nay mượn danh nghĩa đón gió tẩy trần cho Tra Vi để mời Trương Dương tới, tất nhiên là có mục đích của hắn. Nhưng Tra Tấn Bắc ở trên bàn cơm không hề nhắc tới, điều này biểu hiện ra tính nhẫn nại hơn người của Tra Tấn Bắc, cho đến sau khi ăn xong bọn họ rời đi thì Tra Tấn Bắc tự mình tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, mỉm cười nói: "Trương Dương, tôi nghe nói anh sau khi tới kinh thành thì đến bệnh viện Bích Thủy Đàm, thăm Hà Trường An à?"
Trương Dương gật đầu nói: "Tin tức của Tra tổng thật sự là rất linh thông."
Tra Tấn Bắc cười nói: "Ai cũng có bằng hữu mà."
Trương Dương nói: "Chủ yếu là bởi vì Tra tổng muốn mỏ vàng ở Phi Châu của hắn."
Tra Tấn Bắc cười ha ha, cười một lát mới dừng lại: "Tôi biết, anh cho rằng tôi là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật ra tôi chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch công bình, Hà Trường An cho rằng chuyển nhượng tài sản và công việc của hắn ở hải ngoại cho con gái của hắn thì vạn sự đại cát, nhưng lại không nghĩ tới một chuyện, gây dựng sự nghiệp đã khó, giữ vững sự nghiệp càng khó hơn. Hà Vũ Mông đó có bản lĩnh để bảo vệ cho một cơ nghiệp lớn như vậy hay không?"
Trương Dương nói: "Tôi thật sự không rõ việc này có liên quan gì tới tôi? Tra tổng tìm tôi bàn hình như là không cần thiết."
Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi trước giờ đều ăn ngay nói thẳng, quan hệ của anh và Hà Trường An rất tốt, tôi biết Hà Vũ Mông cũng khá tín nhiệm anh, tôi không có ý đồ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu có thể thì tôi hy vọng anh có thể an bài cho tôi và Hà Vũ Mông gặp mặt, bàn về chuyện mỏ vàng Phi Châu."
Trương Dương nói: "Tôi cũng đang tìm cô ta đây, nghe nói cô ta vừa từ nước Mỹ trở lại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa liên hệ với tôi."
Tra Tấn Bắc nhíu mày: "Tại sao có thể như vậy?"
Trương Dương nói: "Không có việc gì khác thì tôi đi trước." Hắn lên xe BMW của Giang Quang Á, Giang Quang Á lái xe ra khỏi Kim Vương phủ, Tra Vi từ phía sau quàng vai Trương Dương: "Ê, chú tôi tìm anh nói chuyện gì thế?"
Trương đại quan nhân thở dài: "Còn có thể nói chuyện gì nữa? Hắn coi trọng mỏ vàng ở Phi Châu của Hà Trường An, nhưng Hà Trường An đã chuyển nhượng mỏ vàng cho con gái y, cho nên chú cô muốn tôi liên hệ với con gái của Hà Trường An, tôi nói này, chú cô dù sao cũng là nhân vật phong vân trong thương giới, sao cứ thích làm chuyện bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của vậy?"
Tra Vi có chút bất mãn trừng mắt lườm Trương Dương: "Sao lại nói vậy? chú tôi chọc gì anh à? Hắn luôn là đối thủ cạnh tranh của Hà Trường An, lúc trước là Hà Trường An nhúng tay vào ngành châu báu của chúng tôi, trước khi hắn gặp phiền toái, đã chuẩn bị vứt bỏ ngành sản xuất châu báu, chú tôi làm như vậy cũng không phải là bỏ đá xuống giếng."
Giang Quang Á cười cười hoà giải: "Thôi mà, chúng ta có thể hòa bình được không?"
Tra Vi nói: "Không có cách nào hòa bình với loại người như vậy được, hắn chính là máy chiến đấu, đi tới đâu là đấu tới đó."
Hứa Di và Giang Quang Á cùng bật cười.
Giang Quang Á nói: "Tôi nói cho hai người chút tin tức mà tôi hôm nay vừa nghe nói nhé."
Tra Vi nói: "Anh có tin tức gì."