Gã cảnh sát kia nghe điện thoại của Tằng cục trưởng xong thái độ liền thay đổi 180 độ, hắn chỉ thẳng mặt Trương Dương nói: “Ngươi, theo ta về đồn hiệp trợ điều tra phá án!”
Thấy gã cảnh sát kia đột ngột thay đổi thái độ, Trương Dương cũng biết thừa là Lương Thành Long vừa tìm người giúp đỡ. Trương Dương cười lạnh đáp lại: “Dựa vào cái gì mà ta phải theo ngươi về đồn? Hai bên chỉ tranh cãi, như vậy có liên quan gì đến cảnh sát sao?”
“Ngươi đánh người mà còn dám ở đó lớn lối nói lý lẽ nữa sao?” Được cục trưởng đích thân gọi điện tới, hiển nhiên gã cảnh sát kia cũng lớn gan hơn rất nhiều, lúc này hắn mới tỏ ra là một cảnh sát nhân dân chí công vô tư, vì dân phục vụ.
Lương Thành Long có chút đắc ý nhìn Trương Dương cười khểnh nói: “Lần này ngươi chết chắc rồi con ạ …!”
Bốp! Lương Thành Long vừa dứt lời thì lại một cái bạt tai như trời giáng vào mặt hắn.
Hành động vừa rồi của Trương Dương thực vượt qua sự tưởng tượng của mọi người ở đương trường. Ai mà ngờ được giữa chốn đông người như vậy lại có cả cảnh sát nữa mà thằng nhãi kia lại dám ngang nhiên bạt tai Lương Thành Long cơ chứ?
Lần trước là má phải lần này là má trái, Lương Thành Long lại ôm mặt ngã sóng soài dưới đất. Một thoáng ngơ ngác choáng váng qua đi hắn liền gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Trương Dương, lần này hắn quyết liều mạng với thằng nhãi kia.
Chỉ tiếc thực lực hai người chênh lệch quá xa, Lương Thành Long chỉ với sự liều mạng thì cũng vô ích. Hắn vừa lao vào đúng tầm là ăn ngay một cước như sấm sét vào bụng, hắn rú lên một tiếng đau đớn rồi cả người bay ngược về phía sau.
Gã cảnh sát bên cạnh vừa thấy tràng cảnh này liền nóng mắt, hắn rút dùi cui điện ra chọc thẳng vào thắt lưng của thằng nhãi điên cuồng kia. Chỉ là thân thủ của Trương Dương quá nhanh, lắc mình một cái liền tránh chiếc dùi cui điện trong gang tấc, đang thuận đà Trương Dương cho một quyền ngay cằn gã cảnh sát.
Gã cảnh sát kia chỉ thấy mình vừa rút dùi cui điện ra chọc vào sườn thằng nhãi kia, thì đột nhiên thân hình hắn nhoáng lên một cái, tiếp đó là một trận choáng váng đầu óc, hắn không tự chủ được mà khuỵ xuống.
Gã cảnh sát vừa che miệng vừa căm giận trừng mắt nhìn Trương Dương: “Ngươi... ngươi dám đánh cảnh sát...”
************
Sau cùng mãi tới lúc đích thân phó cục công an phân cục Bạch Sa-Loan Thắng Văn phải chạy tới hiện trường thì trò cười ở đây mới chấm dứt. Thực lòng hắn cũng chẳng muốn dính vào mớ rối rắm lần này, thế nhưng lại sợ chuyện này mà rùm beng lên thì lại bị lão cục trưởng trách tội. Mà thậm chí toàn phân cục Bạch Sa cũng đều bị liên luỵ. Nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng đành cắn răng chạy tới, trước khi tới đây hắn cũng đã tự tính bước đi trước một chút, bỡi nhẽ hắn cũng biết một chút về thân thế của Trương Dương, thằng nhãi này không hề tầm thường chút nào.
Thái độ của Lương Thành Long rất mạnh, hắn kiên quyết đòi kiện Trương Dương ra toà mới chịu. Loan Thắng Văn vừa mới tới, sự tình còn chưa rõ nên cũng không dám đánh liều, trước tiên hắn phải cẩn thận hỏi lại hai bên tình hình cụ thể thế nào trước. Lúc sau Lương Thành Long cũng đoán được đại khái tình huống lúc đó, nếu như những lời khai là đúng thì Trương Dương là đầu têu vụ lộn xộn lần này, mà với tính tình của thằng nhãi này thì chẳng cần đoán cũng chắc tám phần là do hắn gây ra.
Tuy biết rõ kẻ đúng người sai nhưng Loan Thắng Văn lại nói chuyện rất thân mật với Trương Dương. Bởi vì ở đây, hắn là người biết bối cảnh của Trương Dương rõ nhất, hắn không dám đắc tội với Trương Dương: “Tiểu Trương chủ nhiệm, sao cậu lại đánh người như vậy? Dù có mâu thuẫn thì cung có thể nói chuyện đàm phán hoà giải được mà?”
Lúc nói những lời này Loan Thắng Văn dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Lương Thành Long một chút.
Nghe hắn nói dễ dàng như thế Trương Dương cả tiếng đáp lại ngay: “Là hắn nói xấu Cố Giai Đồng, hắn nói sao không dùng axit tạt vào người cô ấy. Ngươi nói xem, hắn dám nói như vậy có nên đánh hay không?”
Nghe mấy lời này mà Loang Thắng Văn cũng phải giật mình. Còn Lương Thành Long bị vạch trần thì lo lắng sợ hãi, hắn thực không ngờ Trương Dương ở xa như vậy lại có thể nghe thấy bọn họ vừa nói gì, thằng nhãi này là người hay là chó vậy?
Loan Thắng Văn không hổ là cảnh sát hình sự nhiều năm, hắn chỉ liếc mắt một cái thấy bộ dạng bồn chồn lo lắng của Lương Thành Long liền chắc chắn tám chín phần việc Trương Dương nói là đúng sự thật. Trong lòng thì thầm mắng gã Lương Thành Long chó chết, mấy lời thiếu đạo đức như vậy cũng nói ra mồm được, bị ăn đòn cũng là phải đạo.
Lương Thành Long đang định phản bác lại mấy lời vô căn cứ của Trương Dương thì chú hắn lại gọi tới. Lần này Lương Thiên Chính cũng không nổi giận mà chỉ lạnh lùng buông một câu: “Đừng có làm loạn nữa!” Đây cũng là hệ quả của việc Hạ Bá Đạt nói lại sư việc vừa rồi ở bệnh viện cho Cố bí thư biết. Tuy rằng hắn không biết Lương Thành Long đã nói những gì, thế nhưng qua biểu hiện cực kỳ tức giận của Trương Dương, hắn cũng đoán được vài phần chắc là Lương Thành Long đã nói xấu Cố tiểu thư, vì thế mà Trương Dương nổi giận đánh người là điều hiển nhiên.
***********
Hạ Bá Đạt vừa kể vừa giải thích cho Cố Duẫn Trí biết sự tình tại bệnh viện, nhưng hắn thực không ngờ Cố bí thư lại phản ứng ngoài dự liệu của hắn. Cố Duẫn Trí nói: “Trương Dương bạt tai Lương Thành Long sao? Thực sự là cái miệng thối của Lương Thành Long phun mấy lời khó nghe à?... Thanh niên bây giờ thực nóng nảy bồng bột quá! Ha ha...”
Cố Duẫn Trí cười hai tiếng xong đột nhiên lại nghiêm giọng nói tiếp: “Phải chăng đám cảnh sát Đông Giang nhàn rỗi quá không có việc gì làm nên đi quản mấy cái chuyện cỏn con này? Thanh niên bồng bột cãi vã nhau là chuyện thường, việc gì phải điều với chẳng tra?” Những lời này đã biểu lộ rõ ràng ý thiên vị của Cố bí thư.
Hạ Bát Đạt thấp giọng nói lại: “Vậy để tôi gọi điện lại cho Phương Đức Ngôn?”
Bỗng nhiên Cố Duẫn Trí lại tức giận quát lớn: “Gọi điện thoại? Cả đám các ngươi chỉ biết ngồi đấy mà gọi điện thoại, không rõ các ngươi ngày thường làm ăn như thế nào...” Nói xong hắn liền hung hăng cúp điện thoại cái rụp!
Hạ Bá Đạt sửng sốt một phút sau mới tỉnh ngộ ra. Lão bản lần này là tức giận cực độ rồi, đương nhiên Cố bí thư không tức giận vì chuyện của Trương Dương mà vì chuyện của con gái hắn. Con gái bị người khác tạt máu loãng, bị người khác vũ nhục như vậy thế mà hắn lại tỏ ra khoan dung độ lượng, chỉ là miệng thì nói không truy cứu nữa, nhưng xem ra lần này nhiều người khó lòng sống sót rồi.
Nghe được chủ ý của Cố bí thư xong, Hạ Bá Đạt liền gọi điện ngay cho Phương Đức Ngôn, là bạn bè lâu năm nên hắn cũng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng luôn: “Trương Dương là người của Cố bí thư, ngươi xem chuyện này lên làm thế nào thì làm...”
Thực sự Phương Đức Ngôn cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra lắm chuyện đến vậy, mới giải quyết chuyện của Cố tiểu thư buổi sáng xong, buổi tối thằng nhãi Trương Dương kia lại gây chuyện. Dù sao Phương Đức Ngôn cũng là người thông minh, nếu như Hạ Bá Đạt đã nói Trương Dương là người của Cố bí thư, vậy thì bắt giữ thằng nhãi này cũng là đắc tội với Cố bí thư. Thế nhưng không truy cứu trách nhiệm của Trương Dương thì lại đắc tội với Lương Thành Long, mà đắc tội với Lương Thành Long thì chẳng khác nào đắc tội với bí thư thị uỷ Đông Giang-Lương Thiên Chính.
Phương Đức Ngôn vò đầu bứt tóc suy nghĩ đối sách an toàn nhất lại tránh động chạm cả đôi bên. Chỉ là nghĩ mãi vẫn không tìm được cách, cuối cùng hắn vẫn phải tránh nặng tìm nhẹ mà giải quyết. Dù sao Lương Thiên Chính cũng chỉ là bí thư thị uỷ, làm sao đấu lại được với Cố bí thư tỉnh uỷ cơ chứ? Hôm nay ta không phải khi dễ ngươi, mà là Cố bí thư khi dễ ngươi, mẹ nó ngươi đừng có oán ta. Để cẩn thận hơn, Phương Đức Ngôn gọi điện trực tiếp báo lại cho Lươn Thiên Chính biết ý tứ của Cố bí thư.
Nhận được điện của Phương Đức Ngôn, Lương Thiên Chính cũng đứng ngồi không yên. Hắn cũng biết việc cháu trai cạnh tranh miếng đất kia với Cố Giai Đồng, không cần nói đương nhiên hắn cũng đứng về phía cháu trai.
Thực ra hắn đứng về phía cháu trai cũng không hoàn toàn vì Thành Long là cháu hắn, mà nguyên nhân chủ yếu lại do Cố Giai Đồng. Từ trước đến nay nàng ta vẫn chỉ kinh doanh buôn bán đồ gia công mỹ nghệ, vậy mà giờ lại định vươn tay với sang cả bên địa chính, mà lĩnh vực này thì cháu hắn hay tập đoàn Phong Dụ vẫn độc quyền ở Đông Giang. Chính điều này khiến Lương Thiên Chính thấy khó chịu, khó chịu khi Cố Giai Đồng không coi ai ra gì tưởng rằng mình là con gái Cố bí thư mà muốn làm gì thì làm.
Lúc nghe Cố Giai Đồng xảy ra chuyện, hắn cũng tưởng rằng do cháu trai hắn làm, nhưng cháu trai một mực khẳng định không làm, mà quan trọng hơn hắn vẫn luôn tin tưởng đứa cháu mà tự tay hắn nuôi lớn từ nhỏ sẽ không nói dối mình.
Lương Thiên Chính bắt cháu trai mình phải đến thăm Cố Giai Đồng cũng do hắn không muốn cháu trai bị người ta hiểu lầm, nhưng thực không ngờ Thành Long đến bệnh viện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khiến hắn thấy khó chịu khi chẳng hiểu sao Cố bí thư đột nhiên lại tỏ rõ thái độ như vậy, rõ ràng lần này Cố bí thư bao che cho Trương Dương, phải chăng hắn ta vẫn nghi ngờ Thành Long là chủ mưu vụ tạt máu loãng vào con gái hắn?
Nghĩ cẩn thận lại, lão già kia tại vị còn không đầy 2 năm nữa, không đầy 2 năm nữa vị lão tướng ngang dọc chính đàn Bình Hải chục năm nay sẽ về vườn. Thân là bí thư thị uỷ Đông Giang, không thể nghi ngờ Lương Thiên Chính hắn là người có khả năng rất cao được ngồi vào cái ghế bí thư kia.
Chỉ là trong 13 vị trong uỷ ban thường vụ tỉnh thì người có tiếng nói sau Cố bí thư và cũng là người có khả năng kế nhiệm Cố bí thư nhất lại là Hứa Thường Đức. Luận thân phận, luận chiến tích, luận thâm niên, luận tâm cơ thì hắn thua kém Hứa Thường Đức rất nhiều. Nhưng từ lần Cố bí thư lợi dụng sự việc dự án núi Thanh Thai có vấn đề rồi làm lớn hơn khiến cả thành phố Giang Thành đều chao đảo, có không ít người bị cuốn vào cơn lốc chính trị này mà bỏ mạng. Người thông minh chỉ cần để ý kỹ một chút liền nhận ra, mục đích Cố bí thư là muốn nhắm vào Hứa Thường Đức.
Là một người ngoài cuộc, Lương Thiên Chính là người vui sướng cùng thu được nhiều lợi ích nhất, đại lão bản triệt hạ vây cánh của Hứa Thường Đức cũng đồng nghĩa với việc triệt hạ những chướng ngại trên con đường làm quan của hắn, tăng thêm cơ hội để hắn được ngồi vào cái ghế bí thư tỉnh uỷ kia.
Tuy rằng hắn không có quan hệ với Cố bí thư, nhưng đương nhiên hắn cũng không muốn trêu vào vị đại lão bản này, cứ yên ổn công tác kiếm chiến tích là được rồi. Thế nhưng lần này vì chuyện của thằng nhãi Trương Dương kia mà Cố bí thư lại ra mặt trực tiếp gây áp lực, tuy hắn cũng không sợ nhưng lại không muốn đấu với Cố bí thư. Lương Thiên Chính hắn phải suy nghĩ, suy nghĩ xem nên làm thế nào là tốt nhất, làm thế nào để hắn không bị thiệt hại, làm thế nào để hắn giữ được mình.
Cuối cùng Lương Thiên Chính cũng quyết định bắt cháu trai mình phải nhượng bộ nhường nhịn, điều này cũng là do hai nguyên nhân. Thứ nhất hắn là vậy cũng biểu thị sự tôn trọng cùng nhường nhịn với Cố bí thư, hắn muốn yên ổn sống hoà bình, không muốn tranh đấu. Thứ hai vì lúc trước ở Bắc Kinh hắn đã nghe nói Trương Dương là con nuôi của La phu nhân, cho dù điều đó là đúng hay không thì cháu trai xung đột với hắn là điều không sáng suốt. Dù sao hắn cũng phải nể mặt Văn gia mà nuốt cục tức này vào bụng.
*********
Từ trước tới giờ Lương Thành Long chưa từng bị xỉ nhục như thế này, bị người ta đánh lại còn phải nhịn nhục, tuy không cam lòng nhưng từ nhỏ đến giờ hắn đều nghe lời chú vô điều kiện. Nếu như chú nói hắn làm như vậy tất có đạo lý riêng. Hắn trừng mắt nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập oán hận cùng không cam lòng, lúc sau mới hậm hực dẫn thủ hạ rời đi.
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn bóng lưu Lương Thành Long rời đi, bên tai truyền đến tiếng thở dài của Loan Thắng Văn: “Tiểu Trương chủ nhiệm à, lần sau cậu có gây chuyện thì tới khu khác gây chuyện nha, tôi cũng sợ cậu lắm rồi.”
Trương Dương cười nói: “Loan cục trưởng là sao sáng trong hệ thống công an Giang Thành, ngoài ngài ra tôi cũng không tin tưởng ai khác cả. Cũng bởi vậy mới hay tìm Loan cục trưởng nhờ cậy!”
Loan Thắng Văn cười nhạt nhưng trong long thầm nghĩ, ai gặp ngươi cũng đều không may. Hắn liếc mắt thấy mấy gã cảnh sát bắt đầu rời đi mới ghé sát thấp giọng nói với Trương Dương: “Lương Thành Long là cháu trai của Lương bí thư!”
“Lương bí thư là người biết đối nhân xử thế, thế nào lại có đứa cháu trai vô lại như vậy? Mẹ nó chứ, ăn nói độc mồm độc miệng!” Lại nghĩ tới mấy lời hắn nói lúc nãy, Trương Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Loan Thắng Văn lại nói tiếp: “Chuyện của Cố tiểu thư ta đã điều tra rõ, người đó là một nữ côn nhân phổ thông của cửa hàng bách hoá dệt Đông Giang, chuyện này không liên quan gì đến người khác.” Từ việc Trương Dương ngang nhiên đánh Lương Thành Long vì hắn ta nói xấu Cố Giai Đồng cho thấy mối quan hệ của hai người này khá tốt, bởi vậy hắn mới đem tình huống mới nhất nói cho Trương Dương biết.
Biết Loan Thắng Văn là người trực tiếp phụ trách vụ án của Cố Giai Đồng, Trương Dương liền bám vai bám cổ hắn thân thiết hỏi ít tình hình cụ thể ra sao. Từ miệng Loan Thắng Văn nói, ả kia đã được thả, mà Cố Giai Đồng cũng đã nói qua sẽ không truy cứu chuyện này nữa nên vụ án kết thúc từ đó.
***********
Người quan tâm đế vụ án này không chỉ riêng Trương Dương mà còn có cả Cố Minh Kiện, chị gái bị người khác khi dễ đương nhiên thân là em trai hắn cảm thấy bất bình thay cho chị mình. Diễn biến vụ này ra sao hắn đều nghe từ miệng của gã anh họ Trương Đức Phóng.
Trương Đức Phóng có quan hệ cực rộng trong hệ thống công an tỉnh Bình Hải, bởi vậy hắn mới tìm hiểu được ra người tạt máu loãng Cố Giai Đồng tên là Lý Ái Linh, từ gốc gác địa chỉ đến gia đình ả như thế nào hắn đều đã điều tra rõ ràng. Cùng lúc Trương Dương đánh Lương Thành Long ở bệnh viện thì Trương Đức Phóng cùng Cố Minh Kiện cũng tìm tới nhà Lý Ái Linh.
Bởi vì Cố Giai Đồng không muốn truy cứu chuyện này nữa nên Lý Ái Linh được công an tạm thời thả về, hiện giờ đang ở nhà nấu cơm. Nghe tiếng con trai vừa hát mấy bài thiếu nhi vừa nghịch đất ngoài cửa mà Lý Ái Linh lại nhớ tới chuyện hồi sáng mà phát sợ, nàng vừa gạt lệ vừa nấu cơm trong lòng thấy uất ức không nói lên lời. Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của con trai.
Lý Ái Linh vội vàng bỏ cái muôi trong tay xuống chạy vội ra ngoài liền thấy một gã cảnh sát đi cùng một thanh niên trẻ tuổi, thế nhưng thanh niên kia đang không ngừng đá vào người con trai nàng đang nằm co quắp dưới đất. Lý Ái Linh vội lao tới ôm chặt con trai dùng thân mình che chở cho nó, nhìn thẳng mặt hai gã kia thét to: “Các ngươi muốn làm gì vậy? Nó chỉ là đứa nhỏ, các ngươi sao nỡ ác độc đánh nó như vậy …?”
Người đánh đứa nhỏ là Cố Minh Kiện, hắn nhìn thẳng mặt ả kia cười lạnh nói: “Thế thì đã là gì? Con mẹ nó ngươi dám tạt nước bẩn lên người chị ta thì sao không nghĩ tới hậu quả đi?” Vừa nói hắn vừa liên tục đá vào người Lý Ái Linh cùng đứa con trai trong lòng.
Bị đánh nhưng Lý Ái Linh không kêu một tiếng nào chỉ cắn răng ôm chặt con cố gắng chịu đựng. Nàng cũng biết là nàng sai, là nàng tham tiền nên giờ phải bị như vậy.
Trương Đức Phóng đứng một bên nhíu nhíu mày nhìn, hắn biết thoạt nhìn Minh Kiện nho nhã yếu đuối chứ thực ra hắn là người tâm ngoan thủ lạt không màng bất kỳ thủ đoạn nào. Sợ hắn không biết chừng mực lại gây chuyện, Trương Đức Phóng liền tiến đến kéo tay hắn thấp giọng nói: “Đừng quên mục đích hôm nay chúng ta tới đây!”
Nghe Trương Đức Phóng nhắc nhở, Cố Minh Kiện mới bình tĩnh lại chút ít, hắn chỉ thẳng mặt Lý Ái Linh nằm dưới đất quát lớn: “Mẹ kiếp, ngươi khôn hồn thì thành thật nói hết ra cho ta, rốt cuộc là kẻ nào sai ngươi làm chuyện đó? Nếu không nói ra mỗi ngày ta đều đánh con trai ngươi đến chết mới thôi!”
“Mẹ … Hắn … Hắn muốn đánh con ….”
Lý Ái Linh không nói gì chỉ càng ôm chặt con trai hắn, nước mắt không tự chủ được mà chậm rãi chảy ra.
Cố Minh Kiện nổi giận quát lớn: “Con mẹ nó, ngươi không nói phải không? Được! Được lắm, vậy ta xem ngươi chịu được bao lâu.”
Cố Minh Kiện đang định đánh tiếp thì bỗng nhiên phía sau lại vang lên tiếng ai đó: “Minh Kiện! Dừng tay!”
Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng đều quay đầu nhìn lại thấy Trương Dương đang đi tới chỗ này. Cố Minh Kiện nhíu nhíu mày, hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước ở Giang Thành, hắn vẫn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Trương Dương, chỉ có Trương Dương mật báo thì chị với cha hắn biết được. Buổi sáng chị mới xảy ra chuyện xong ngay chiều tối hắn đã chạy tới Đông Giang thăm hỏi, điều này cũng chứng minh quan hệ giữ hắn với chị không hề tầm thường chút nào. Bình thường thì Cố Minh Kiện vẫn bị coi là hồ đồ ngu ngốc nhưng thật ra toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng nghiên cứu việc quan hệ nam nữ, bởi vậy cái nhìn của hắn trong vấn đề này cực kỳ chuẩn xác.
Cố Minh Kiện chỉ gật đầu một cái coi như chào, còn Trương Đức Phóng lại vui mừng ra mặt cười cười chào hỏi: “Trương Dương, hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy!”
Trương Dương cũng thân mật cười đùa: “Chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây, thuận tiện vào xem chút thôi mà!” Mấy lời này đến đứa trẻ lớp 3 cũng nghe ra dối trá, làm gì có chuyện trùng hợp tiện đường ghé qua được cơ chứ? Trương Đức Phóng thấp giọng giải thích: “Ả kia chính là người tạt máu vào người Cố Giai Đồng.”
Trương Dương gật gật đầu rồi ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau đi vệt máu trên miệng Lý Ái Linh, rồi thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói: “Ngươi là Lý Ái Linh? Xem ra gia cảnh ngươi cũng khó khăn, ba con thì còn nhỏ, chồng lại bị tai nạn nằm liệt giường. Có phải rất cần tiền không?”
Lý Ái Linh cũng không hiểu hắn nói vậy là có ý gì, chỉ sợ hãi cắn cắn môi nhìn lại thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.
Trương Dương lại đạm nhiên cười nói: “Tuy rằng tiền có thể giải quyết một số chuyện nhưng đừng vì một chút tiền mà lại để vướng vào rắc rối như vậy. Nếu nói chính xác thì ngươi không nên cầm chút tiền bất nghĩa mà phải chịu bất hạnh đau khổ. Ta biết ngươi cũng không còn cách nào khác nhưng không nên làm mấy chuyện trái lương tâm như vậy, dù ngươi không sợ báo ứng, dù ngươi cắn răng cam chịu tất cả nhưng ta hỏi lại. Thế còn các con ngươi, còn chồng ngươi thì sao? Ngươi cũng nỡ để bọn họ chịu khổ vì ngươi hay sao?”
Từng câu từng từ Trương Dương nói ra đi sâu vào lòng Lý Ái Linh, rất nhẹ nhàng, rất tình cảm nhưng lại đủ sức phá vỡ những phòng tuyến vững chắc nhất trong lòng nàng. Lần đầu tiên nàng thấy ủy khuất đến vậy, lần đầu tiên nàng có thể buông bỏ hết mà nói ra. Lý Ái Linh vừa khóc lớn vừa nức nở nói: “Ta … Ta … Ta sai rồi … Hai vạn tệ kia … Ta không lấy nữa … Xin lỗi, thực sự xin lỗi ngươi. Quả thực ta không nhận ra Cố tiểu thư … Tất cả đều là do bọn chúng bảo ta làm …”
Trương Dương cùng Trương Đức Phóng đánh mát nhìn nhau. Trương Dương lại thấp giọng nói tiếp: “Ngươi có biết bọn chúng là ai không? Bọn sai cô làm là ai?”
Lý Ái Linh gạt nước mắt chậm rãi kể lại: “Ta nghe bọn chúng nói chuyện, hình như có nhắc tới … Giám đốc Lương … Là giám đốc Lương!”
Cố Minh Kiện nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: “Quả nhiên là hắn!” Đương nhiên người Cố Minh Kiện nói đến chính là Lương Thành Long chủ tịch tập đoàn Phong Dụ.
Trương Dương đứng dậy lạnh lùng nói với Lý Ái Linh: “Tiền ngươi cứ giữ lại đi, việc chúng ta tới đây nhất quyết không được nói với ai khác. Ta khuyên ngươi không nên để lộ chuyện này ra, bằng không các ngươi phải tan nhà nát cửa sống không yên ổn!” Lúc thì nhẹ nhàng tình cảm thân thiết, lúc thì sát khí bức người, Trương Dương khiến Lý Ái Linh sợ đến mặt trắng bệch cả ra, không còn chút huyết sắc nào.
Ba người trở lại xe của Trương Đức Phóng, Cố Minh Kiện liền cả giận mắng lớn: “Ta nhất quyết không tha thằng nhãi chó chết kia!”
Trương Dương cười lạnh nhàn nhạt nói: “Sợ rằng chuyện này cũng không đơn giản như vậy.”
Cố Minh Kiện dùng ánh mắt đầy bất mãn liếc nhìn Trương Dương, chẳng hiểu sao hắn càng ngày càng thấy ghét thằng nhãi Trương Dương này đến vậy, cái loại cứ giả vờ thâm thúy cao siêu như vậy là hắn ghét nhất. So ra thì thằng nhãi kia ít tuổi hơn cả hắn, đừng có suốt ngày giở cái bộ dạng trầm ổn trấn tĩnh kia ra mới phải.
Trương Đức Phóng thấp giọng hỏi: “Trương Dương, vậy ngươi thấy thế nào?”
Trương Dương cười nói: “Khẳng định phía sau có người giật dây Lý Ái Linh, nhưng các ngươi nên nghĩ lại. Nếu như các ngươi là chủ mưu chuyện lần này thì tại sao lại để lộ tính danh của mình ra dễ dàng như vậy? Trừ phi là có người cố ý để lộ ra cái tên đó để các ngươi biết!”
Nghe Trương Dương nói Cố Minh Kiện cũng thấy có chút không đúng, nhíu nhíu mày hỏi lại: “Lẽ nào có người giở trò ám toán muốn hai nhà chúng ta đấu đá lẫn nhau?”
Trương Dương liếc mắt nhìn hắn rồi lại nói tiếp: “Rất có khả năng đó. Ta dám chắc chuyện này không phải do Lương Thành Long làm!”
**************
Sáng sớm hôm sau Cố Giai Đồng lặng lẽ xuất viện rồi một mình trở về nhà. Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên Cố Duẫn Trí không đi làm mà ở nhà cùng đánh cầu lông với đứa con gái út Dưỡng Dưỡng. Tuy rằng hai chân Cố Dưỡng Dưỡng chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đi lại hay làm mấy việc nhẹ thì không việc gì. Cô bé vừa đánh cầu lông vừa cười tươi vui vẻ.
Thấy Cố Giai Đồng về, hai cha con đều ngừng đánh. Cố Duẫn Trí lấy khăn lạnh lau mồ hôi trên chán vui mừng nói: “Giai Đồng, muốn đánh với cha một hiệp không?”
Cố Giai Đồng cười cười gật đầu rồi lấy vượt của em gái cùng cha đánh cầu lông.
Cố Dưỡng Dưỡng đi tới ghế ngồi xuống, cầm chai nước vừa uống vừa nhìn cha cùng chị gái đánh cầu lông.
Nhận ra con gái khôi phục lại tinh thần Cố Duẫn Trí cũng âm thầm vui vẻ. Một quả cuối, hắn dùng sức gập cổ tay thật mạnh, quả cầu bay ngược trở lại theo quỹ tích cực kỳ khó chịu.
Cố Giai Đồng giật mình vội vàng chạy sang bên cứu cầu nhưng lại chậm mất một nhịp. Nàng vừa chống tay vừa thở dốc nói: “Cha, sao cha đánh cầu vẫn giỏi như vậy?”
Cố Duẫn Trí ha hả cười lớn, nhận cái khăn con gái út đưa cho đang định mở miệng nói lại thì có khách tới. Người vừa vào cổng cũng là người quen, là Lương Thiên Chính cùng vợ tới chơi. Hai người bọn họ đều mặc đồ thể thao, hơn hết trong tay Lương Thiên Chính còn cầm một thanh kiếm, chắc hẳn vừa mới đi tập thể dục trở về.
Lương Thiên Chính tươi cười chào hỏi: “Cố bí thư, sớm như vậy đã tới làm phiền Cố bí thư, thật không phải!”
Cố Duẫn Trí cũng không thấy khó chịu gì chỉ gật đầu cười nói: “Đang đánh cầu cùng con gái. Ngươi tới cũng thật đúng lúc, lâu rồi không có đánh cờ với ngươi, chút nữa đánh với ta một ván đi!”
Lương Thiên Chính niềm nở gạt đầu cũng khong quên giải thích: “Ta cũng định sáng nay tới thăm Giai Đồng, thực không ngờ vừa rồi đi ngang qua thấy xe của Giai Đồng đỗ ngoài cửa, bởi vậy mới mạo muội vào đây thăm hỏi.”
Cố Duẫn Trí bỏ khăn trên cổ xuống, nhàn nhạt nói rồi trở lại vào nhà: “Các ngươi cứ trò chuyện trước đi, ta đi tắm rửa một chút!”
Lương Thiên Chính cười cười không nói gì, lúc sau mới lặng lẽ đánh mắt cho vợ. Vợ hắn cũng hiểu ý chậm rãi đi tới chỗ Cố Dưỡng Dưỡng ngồi cười nói vui vẻ.
Lương Thiên Chính đi tới chỗ Cố Giai Đồng nói: “Giai Đồng, hay là cùng đánh với chú một chút?”
Cố Giai Đồng cười lắc đầu nói: “Dạ thôi, cháu vừa đánh với cha xong, thấy hơi mệt!”
Bị Cố Giai Đồng từ chối thẳng thừng, thực sự Lương Thiên Chính cũng thấy chút khó chịu. Mẹ nó chứ ngươi cũng quá cao ngạo rồi, lão tử thật tâm tới tận cửa thăm hỏi. Tuy rằng ta là cấp dưới của cha ngươi thật nhưng tốt xấu gì ta cũng là cán bộ cấp phó tỉnh, ngươi không nể mặt ta chức cao thì cũng phải nể ta lớn tuổi hơn ngươi chứ?
Với tu vi của Lương Thiên Chính thì tuy trong lòng thấy khó chịu nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thường không biểu lộ bất cứ điều gì. Hắn chỉ mỉm cười thâm tình hỏi tiếp: “Giai Đồng, cháu không bị việc gì nữa chứ?”
Cố Giai Đồng chỉ gật đầu mà không nói gì. Mấy câu hỏi tiếp sau của Lương Thiên Chính, Cố Giai Đồng cũng không trả lời mà chỉ gật đầu hoặc cười mỉm đáp lại, khiến hắn không tài nào bắt chuyện tiếp được. Nhận thấy nàng ta không muốn nói chuyện, hắn cũng không tiện hỏi tiếp nữa, hai người cứ thế trầm mặc không nói gì, đợi khoảng nửa tiếng sau thì Cố Duẫn Trí tắm xong đi ra.
Cố Duẫn Trí cũng không mời hai vợ chồng Lương Thiên Chính vào nhà mà chỉ đi tới chỗ Lương Thiên Chính ngồi xuống, mỉm cười nói: “Mới sáng sớm đã tới tìm ta như vậy chắc hẳn là có công chuyện gì chứ?”
Lương Thiên Chính cung kính nói: “Chẳng là ta tiện đường nên ghé thăm xem Giai Đồng có bị sao không, nghe nói hôm qua Giai Đồng bị hoảng sợ quá độ.”
Cố Duẫn Trí cười nói: “Không có gì, cảm ơn đã quan tâm tới thăm!” Nói xong đột nhiên hắn lại chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, cháu trai ngươi bị việc gì không? Ta nghe nói tối qua nó bị người ta đánh ở bệnh viện thì phải?”
Lương Thinh Chính thầm mắng lão cáo già đểu giả, rõ ràng chính ngươi dàn xếp vụ này vậy mà lại giả vờ không hay biết. Nếu như không phải ngươi thì sao thằng nhãi kia dám làm càn như vậy? Tuy trong lòng thấy khó chịu nhưng ngoài mặt Lương Thiên Chính vẫn tươi cười vui vẻ: “Chỉ là thanh niên bồng bột chút thôi mà, chắc cũng không bị việc gì!”
Lúc sau Cố Minh Kiện từ trong nhà đi ra, thấy Lương Thiên Chính hắn chỉ gật đầu thay lời chào hỏi rồi nói với cha là muốn ra ngoài.
Lương Thiên Chính cười nói: “Mới sáng sớm như vậy đã ra ngoài rồi, Minh Kiện thực có tiến bộ a!”
Vì chuyện của chị gái mà Cố Minh Kiện vẫn thấy không vừa mắt cả hai chú cháu nhà Lương Thiên CHính. Đột nhiên hắn lại mở miệng nói linh tinh: “Hiện giờ người ta lại không thích tiến bộ mà thịnh hành mánh khóe thủ đoạn. Nếu như không có mánh khóe thủ đoạn thì sao làm ăn lớn được!”
Lương Thiên Chính ha hả cười lớn: “Nói rất có đạo lý a!”
Cố Minh Kiện lại nói tiếp: “Ta thấy tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long cũng khá lớn đó, chắc hẳn phải có nhiều mánh khóe thủ đoạn lắm!”
Lương Thiên Chính nhíu nhíu mày ho khan một tiếng không nói gì.
Cố Duẫn Trí trừng mắt nhìn con trai lạnh lùng nói: “Còn không mau đi đâu thì đi đi, còn đứng đó nói linh tinh cái gì nữa?”