Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Để cô ta ở trong tay anh chỉ tổ làm gánh nặng cho anh, đưa cô ta cho tôi, tôi có biện pháp điều tra rõ mục đích của cô ta."
An Đạt Văn lại lắc đầu.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Quốc An vẫn luôn đang tìm cô ta, nếu anh không muốn trở thành mục tiêu của Quốc An."
An Đạt Văn nói: "Chuyện này không liên can tới tôi!"
Cú điện thoại cuối cùng của Tang Bối Bối là gọi cho Trương Dương, khi Trương đại quan nhân cầm điện thoại thì đã dập máy, gọi lại thì chỉ thấy tiếng tút tút, Trương Dương biết Tang Bối Bối tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc vô cùng kín đáo, chắc sẽ không như vậy, chẳng lẽ là đùa ư? Trương Dương nhớ tới tình cảnh ngày đó Tang Bối Bối ở Bạch đảo trêu cợt mình, bất giác bật cười.
Nhưng đợi thêm một lát, không thấy không thấy Tang Bối Bối gọi điện thoại lại, Trương Dương lại gọi đi, điện thoại vẫn ở trong trạng thái không nối được. Lúc này hắn mới ý thức được có thể đã xảy ra chuyện, Trương Dương trước tiên thông tri chuyện này cho Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí.
Ngũ Đắc Chí đã quen thủ pháp làm việc của Quốc An, sau khi nghe Trương Dương nói xong, hắn nói khẽ: "Rất có thể là xảy ra chuyện rồi, cô ta hiện tại đang sống ở đâu?"
Trương Dương hai người tới phòng 1209 tòa nhà thương vụ Lô Sâm, Tang Bối Bối gần đây vẫn luôn ở đây, giám thị nhất cử nhất động của Viên Hiếu Thương.
Ngũ Đắc Chí đánh mắt ra hiệu cho Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài lấy ra công cụ mở khóa, thoáng cái đã mở được cửa phòng, Ngũ Đắc Chí ra hiệu cho hắn đừng lập tức đẩy cửa phòng, hắn tóm lấy tay nắm cửa, trước tiên mở hé cửa, sau đó thì bật đèn pin chiếu từ trên xuống dưới một lần, phát hiện dây kim loại rất nhỏ treo ngang cửa, Ngũ Đắc Chí từ trong thùng dụng cụ lấy ra cái kéo, cắt đứt dây, trên cửa phòng lập tức vang lên một tiếng rầm, tựa hồ có vật thể bắn vào ván cửa, ván cửa theo đó không ngừng rung rung.
Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Đặt cơ quan." Hắn ghé vào ván cửa dỏng tay lắng nghe, lúc này mới yên tâm đẩy cửa phòng, Trương Dương bật đèn, trong phòng thu dọn vô cùng sạch sẽ, xoay người nhìn lại. Nỏ tiễn cắm trên Cửa phòng vẫn không ngừng rung rung.
Ngũ Đắc Chí nói: "Nếu người bình thường không được cho phép mà tiến vào. Một mũi tên này cho dù là bắn không chết thì cũng sẽ bị trọng thương." Hắn đi lên phía trước, gỡ bở thiết bị bắn nỏ tiễn Tang Bối Bối đã lắp đặt trước ở đây.
Triệu Thiên Tài mở máy tính của Tang Bối Bối, vừa khởi động máy thì hình ảnh liền dừng ở đó, Triệu Thiên Tài nói: "Đặt mật mã rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương: "Mật mã là gì?"
Trương đại quan nhân bĩu môi!" Bộ dạng lực bất tòng tâm: "Tôi và cô ta vẫn chưa thân nhau tới mức đó."
Triệu Thiên Tài gật đầu, bắt đầu phá giải mật mã. Hắn mất không đến ba phút đã phá được mật mã của Tang Bối Bối, trong khoảng thời gian này, Ngũ Đắc Chí bắt đầu kiểm tra phòng, tắt toàn bộ cơ quan và máy theo dõi Tang Bối Bối bố trí ở đây.
Triệu Thiên Tài thành công tiến vào destop. Ngũ Đắc Chí đi tới: "Đặc công có kinh nghiệm, trước khi đi làm nhiệm vụ thường thường sẽ lưu lại một cái đuôi cho mình. Thông qua cái đuôi này, chúng tôi có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được cô ta, cái này là để ngừa phòng vạn nhất."
Triệu Thiên Tài tìm được trình tự theo dõi, dưới sự chỉ đạo của Ngũ Đắc Chí tiến vào hệ thống, quả nhiên nhìn thấy một con trỏ nhấp nháy.
Ngũ Đắc Chí nói: "Con trỏ này biểu hiện phương vị hiện tại của cô ta."
Triệu Thiên Tài lấy ra bản đồ của thành phố Bắc Cảng, căn cứ vào kinh độ và vĩ độ và kinh độ và vĩ độ của con trỏ, chuẩn xác vẽ ra vị trí.
Trương Dương nói: "Đi, lập tức đi tìm cô ta!"
Nửa giờ sau. Ba người lái xe tới vị trí vịnh Con Hào, Trương Dương bảo Triệu Thiên Tài ở bên trong xe phụ trách tiếp ứng, hắn và Ngũ Đắc Chí thì cùng nhau đi đến phương vị trước chuyện đã tra ra. Nơi này là một bãi đá ngầm, cảnh vật chung quanh cơ hồ nhìn thấy hắn, phóng mắt nhìn khắp bãi biển rộng lớn, căn bản không có một bóng người.
Ngũ Đắc Chí nhíu mày, hắn cảm thấy có chút không đúng, thấp giọng nói với Trương Dương: "Chuyện này hình như có chút không đúng, nhất định phải cẩn thận."
Trương đại quan nhân cũng có đồng cảm, hắn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: "Nơi này không giống có người."
Ngũ Đắc Chí lấy ra máy định vị rồi chỉ chỉ về chỗ không xa phía trước, hai người tiếp tục đi về phía trước, theo con trỏ trên máy định vị lóe ra càng lúc càng nhanh, đại biểu bọn họ đã tiếp cận mục tiêu càng lúc càng gần.
Dưới chân Ngũ Đắc Chí bỗng nhiên phát ra một tiếng răng rắc, sắc mặt Ngũ Đắc Chí đột nhiên biến đổi, nói khẽ: "Đừng nhúc nhích!"
Người Trương đại quan nhân đờ ra đó.
Ngũ Đắc Chí hạ giọng nói: "Tôi có thể giẫm phải mìn rồi, anh từ trong túi công cụ của tôi lấy cái xẻng ra, dọc theo chung quanh chân trái tôi mà đào, sau đó dùng tay phủi sạch cát đá chung quanh mìn."
Trương đại quan nhân không dám chậm trễ, dựa theo chỉ điểm của Ngũ Đắc Chí, rất nhanh từ dưới chân hắn rửa sạch ra được một quả mìn màu xanh, Ngũ Đắc Chí nói: "Đọc số cho tôi!"
Trương Dương đọc số, Ngũ Đắc Chí: "Nói Không sao, trên mìn tổng cộng có ba tầng vòng, anh dùng kìm kẹp hai cái vòng bên dưới lại với nhau, chuyện còn lại thì để tôi lo."
Trương đại quan nhân kẹp hai vòng lại với nhau, Ngũ Đắc Chí lúc này mới cẩn thận dịch chân trái, hắn cười nói: "Hiện tại tôi nếu đi thì anh sẽ phiền toái."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi phát hiện cao thủ lợi hại tới mầy cũng đừng chọc vào chuyên gia gỡ bom."
Ngũ Đắc Chí bật cười, mở túi công cụ, dùng tốc độ khiến Trương Dương hoa cả mắt hóa giải quả mìn, ra hiệu cho Trương Dương buông tay, lấy mìn ra khỏi mặt đất.
Trương Dương nói khẽ: "Bẫy à?"
Ngũ Đắc Chí nhìn ra xa xa, nói khẽ: "chúng ta chắc đã bại lộ rồi."
Nghiêm Quốc Chiêu thông qua kính viễn vọng nhìn về phía vịnh Con Hào, An Đạt Văn đứng bên cạnh hắn, dùng phương thức đồng dạng để nhìn, buông kính viễn vọng, nhìn Nghiêm Quốc Chiêu, hai mắt lộ ra vẻ khâm phục: "Bọn họ quả nhiên đã tới."
Nghiêm Quốc Chiêu: "Nói Trương Dương! Còn có một gã tên là Ngũ Đắc Chí, chuyên gia gỡ bom hàng đầu trong nước!"
An Đạt Văn phất phất tay, một gã thủ hạ đưa một khẩu súng ngắn cho hắn.
Nghiêm Quốc Chiêu lạnh lùng nhìn hành động của An Đạt Văn, nói khẽ: "Khoảng cách Xa như vậy, lại phải cân nhắc tới các nhân tố như sóng trên biển, sức gió, tôi phải đưa ra kết luận là, anh căn bản không thể bắn trúng bọn họ."
An Đạt Văn nhìn qua kính ngắm, khóe môi khóe môi lộ ra một nụ cười, ngón tay đặt lên cò súng, miệng phát ra một tiếng bùm, nhưng lại không nhấn cò, hắn biết Nghiêm Quốc Chiêu nói đúng.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: "Hiện tại anh tin rồi chứ? Cô ta bản không có bất kỳ liên quan gì với tôi."
An Đạt Văn vẫn quan sát Trương Dương trên bãi biển thông quan kính ngắm, nói khẽ: "Tao vẫn chưa tìm mày mà mày đã chủ động tìm tới tao rồi."