Không có ai biết cụ thể nội dung cuộc nói chuyện giữa Cố
Duẫn Tri cùng La Tuệ Ninh. Hai người nói chuyện hơn một giờ mới rời đi,
sau này cũng không ai lộ ra phong thanh gì nhưng Trương Dương có thể
đoán được một sự kiện, Cố Duẫn Tri chính thức thông qua La Tuệ Ninh để
truyền tin tức về phía Văn phó tổng lý.
Trương Dương đêm đó cũng không về nhà mà ở lại nhà khách huyện ủy ngủ
một đêm. Bởi vì đêm đó nhiều người nên thằng nhãi không dám làm cái gì
khác người, ngoại trừ việc gọi điện cho Sở Yên Nhiên đang ở nước Mỹ để
báo cáo tình hình ngoại công và dùng ngôn ngữ quấy rầy Sở Yên Nhiên vài
câu rồi đi ngủ để ngày hôm sau dậy sớm cùng Sở Trấn Nam đi Thanh Thai
sơn.
Khi Trương Dương đi vào bài đỗ xe mới phát hiện ra sở tư lệnh đã chuẩn
bị xong. Lần này đi cùng hắn còn có vài bộ hạ cũ đang thành thành thật
thật đứng ở bãi đỗ xe. Trong đó có cả Quách Lượng, Tạ Chí Quốc làm bộ
như vậy, bọn họ tuy dung nhan đã già, dáng người cũng đã không còn như
xưa nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, dùng tiêu chuẩn quân sự đứng ở nơi đó chờ lão thủ trưởng kiểm duyệt.
Sở Trấn Nam hài lòng gật nhẹ đầu nói: “Xuất phát!” rồi phất tay một cái, phong thái vẫn như lúc đang trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã chiến đấu. Trương Dương chính thức đảm đương chức trách dẫn đường, Sở
Trấn Nam lên xe jeep của hắn, bọn Tạ Chí Quốc cũng theo lên. Bọn họ lần
này đều có xe tới nhưng Sở Trấn Nam không thích quá nhiều người cho nên
ra lệnh cho bọn họ sai lái xe tự do hoạt động, một chiếc xe khác thì do
Tư lệnh Giang Thành phân khu Quách Lượng đích thân lái xe.
Thông qua chương trình khuyến khích vài ngày trước, đường đi Thanh Thai
sơn và Thanh vân phong đã thông suốt, ngoại trừ một số ít đoạn đường còn có vài cái hố còn đại để không ảnh hưởng đến việc xe đi lại. Con đường
tu sửa đã đến lưng chừng núi Thanh vân phong, xe ô tô có thể trực tiếp
chạy đến phụ cận Long thác. Khi Trương Dương dừng ô tô lại, sở tư lệnh
đẩy cửa xe ra, không đợi Tạ Chí Quốc đến đỡ hắn một bước nhảy ra ngoài.
Tạ Chí Quốc cùng Trương Duơng liếc mắt nhìn nhau nhưng cũng không làm gì được đành lắc đầu. Lão thủ trưởng tính tình thật kiên cường, cả đời này không cải biên đưoc.
Quách Lượng đỗ xe xong thì mang theo vài tên chiến hữu chạy tới, hắn
cũng coi như một nửa chủ nhân. Thanh Thai sơn trước đây hắn cũng đã tới
mấy lần nhưng trình độ quen thuộc thì tự nhiên là không cách nào so sánh cùng Trương đại quan nhân được.
Trương Dương đã nhiều lần đến Thanh Thai sơn, nhất là Thanh vân phong
này hắn đã bò lên hơn mười lần nên đối với từng cọng cây ngọn cỏ ở đây
đã có chút quen thuộc. Hắn vừa đi vừa đem những điển cố truyền thuyết
giảng giải cho mọi người, thằng nhãi được cái có khẩu tài, hơn nữa tại
Cục du lịch có học hỏi thêm tri thức hướng dẫn du lịch nên khiến người
nghe ngẩn người mê mẩn. Hôm nay hắn rất xứng đáng với vai hướng dẫn du
lịch này.
Đến 7:30 thì đám người này đã leo lên đến Thanh vân phong, thân thể Sở
Trấn Nam hiển nhiên đã hoàn toàn khôi phục, không cần bất luận kẻ nào
trợ giúp một đường đi bộ lên Thanh vân phong. Đứng ở trên đỉnh núi, mục
quang lão gia tử hào hùng bắn ra rồi ngửa mặt lên trời thét dài, cảm
giác như sức sống cùng thời thanh xuân quay trở về trên người mình.
Tuy nhiên đám khách nhân này đã quấy rầy vị chủ nhân tĩnh tu. Lão đạo sĩ Lý Tin Nghĩa đang luyện quyền trên hả thạch, ngày thường có rất ít
người sớm như vậy đã lên núi nên tiếng thét của sở tư lệnh khiến hắn chú ý và mới biết là Trương Dương mang theo một đám người lên, Sở Trấn Nam
hỏi về Trần Sùng Sơn. Lý Tín Nghĩa đưa tay chỉ về căn nhà đá xa xa.
Khi một đám người đi tới trước căn nhà đá thì nhìn thấy một nữ hài nhi
thanh tú đang ở trong nội viện chuẩn bị bữa sáng. Ánh nắng sớm ôn nhu
chiếu vào khuôn mặt như bạch ngọc của nàng khiến cho ánh quang hoa phản
xạ ra còn đẹp hơn cả ánh bình minh, khuôn mặt đẹp nhẵn nhụi, thịt non da mềm cùng khói bếp lượn lờ, sương sớm mờ mịt khiến cả người nàng được
bao phủ một tầng không khí thần bí, làm cho người ta không khỏi sinh ra
cảm giác mê man, cô bé này đến tột cùng có thuộc về trần thế hay không?
Trần Tuyết đã nghe được tiếng mọi người đàm tiếu nhưng nàng vẫn chú ý
đến bếp lò, sau khi xong việc thì đôi mắt như thu thủy mới chuyển hướng
nhìn ra sau lưng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Trương Dương, ngày
hè nhiệt độ cao nhưng vẫn không khiến cho ánh mắt nàng trở nên ấm áp
hơn, nàng vẫn bình tĩnh nói: “Trương Dương? Tới tìm gia gia ta sao?”.
Trương Dương gật nhẹ đầu. Trần Tuyết nói: “Ông ấy đi săn vẫn chưa về!”.
Đúng lúc này từ xa xa đột nhiên vang lên một tiếng súng nổ, thanh âm vào lúc sáng sớm quanh quẩn thật lâu trong sơn cốc, Sở Trấn Nam nghe được
tiếng súng thì không khỏi có chút kích động, cười ha ha nói: “Con mọt
sách này vẫn còn đánh được?”.
Từ lời Sở Trấn Nam, Trần Tuyết cảm thấy hắn và gia gia mình có quan hệ
không giống bình thường nên lạnh nhạt nói: "Ta nghĩ ông ấy nhanh về đến
nơi thôi, mời các vị ngồi!”.
Bởi vì đi từ rất sóm nên bọn họ đều chưa ăn sáng mà cầm theo một ít bánh mì, nên khi ngửi thấy mùi thơm từ thạch lò truyền đền thì bụng cả đám
đều sôi lên, sở tư lệnh nói: “Là cháo gì vậy, cháo ngô a?”.
Đôi môi hồng của Trần Tuyết hơi nhếch lên một chút làm cho người ta tâm
động, nàng là một nữ hài nhi cực kỳ thông tuệ, mặc dù không nói chuyện
nhưng lại dùng hành động chứng minh là rất có khả năng hàm dưỡng. Nàng
không nói gì múc thêm một chén cháo ngô và cầm thêm một cái bánh khoai
đưa đến cho sở tư lệnh nói: “Đại gia, ngài nếm thử a!”.
Sở tư lệnh cũng không khách khí, đưa tay cầm lấy bánh ngô cắn một cái
rồi lại uống một ngụm cháo ngô nóng hầm hập không kìm được khen: “Thật
thơm! Nhiều năm rồi không được ăn qua cái này!”. Quách Lượng bu lại: “Tư lệnh! Ăn ngon không?”, Sở Trấn Nam tính rất trẻ con lại cắn một cái
nói: “Ăn ngon cũng không còn phần ngươi!”.
Trần Tuyết không khỏi nở nụ cười, nàng nói khẽ: “Vừa vặn hôm nay ta làm
nhiều hơn, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một chén! Bánh thì đều là vừa
mới nướng!”. Nàng đi lấy chén rồi múc cho mỗi người một chén. Trương
Dương tuy muốn ăn nhưng cháo không nhiều, không đủ cho nhiều người như
vậy nên tất nhiên hắn không có phần.
Sở Trấn Nam cười nói: "Tiểu cô nương, ngại quá, chúng ta ăn hết phần ăn
sáng của gia gia ngươi rồi!”. Trần Tuyêt nói khẽ: "Không có việc gì đâu, ta đi làm tiếp!”. Nói xong nàng lại nhanh nhẹn đi nấu một nồi cháo ngô
khác. Bởi vì nhìn thấy còn rất nhiều người ăn xong một bát vẫn chưa thỏa mãn nên lần này làm nhiều hơn một ít.
Trần Sùng Sơn mang theo hai con chim trĩ từ đằng xa đi tới, hắn liếc mắt nhìn thấy Sở Trấn Nam ngồi ở trên ghế ăn bánh ngô thì trong mắt không
khỏi lóe lên một tia kích động, khóe môi mím lại.
Trần Sùng Sơn nói: "Trương Dương, tiểu tử ngươi được a, thoáng cái dẫn
đến một đám ăn nhiều như vậy? Đem đồ ăn sáng của ta cướp đoạt hết?”.
Sở Trấn Nam ngẩng đầu, khi ánh mắt của hắn cùng Trần Sùng Sơn gặp nhau
thì đồng thời kích ra quang hoa, hắn đứng lên sải bước đi tới, nắm thật
chặt bàn tay thô ráp Trần Sùng Sơn tràn ngập chân tình nói: “Con mọt
sách!”.
Trần Sùng Sơn dùng sức lay động cánh tay hắn: "Trùng thiên pháo!”.
Đám người Quách Lượng cũng không biết sở tư lệnh còn có cái biệt hiệu
này. Trùng thiên pháo là biệt hiệu của Sở Trấn Nam lúc còn trẻ, người ta cho hắn biệt hiệu này bởi vì tính tình hắn vội vàng xao động và dữ dằn, nhưng mà những người biết được biệt hiệu này cũng không còn mấy.
Sở Trấn Nam cùng Trần Sùng Sơn ngồi ở dưới đại thụ trò chuyện chuyện quá khứ, Quách Lượng thì mang theo các chiến hữu đi Tử Hà quan thắp hương.
Bọn họ tuy không tin cái này nhưng đã đến đây thì cảm thụ không khí
hương khói một chút cũng tốt.
Trần Tuyết đã làm xong điểm tâm, lúc này múc thêm một bát cho Trương
Dương, rồi lại đưa cho hắn thêm hai cái bánh ngô, Trương Dương tìm một
bóng cây ngồi xổm ăn. Sở Trấn Nam có chút ít oán giận nói: “Con mọt
sách, lúc xảy ra cách mạng văn hóa ta cho người đến Xuân Dương tìm ngươi mấy lần nhưng đều không tìm được nơi ngươi hạ lạc, ngươi lúc ấy đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?”.
Trần Sùng Sơn có chút ít cảm khái nói: “Lúc ấy chúng ta cũng không ai
thái bình, mỗi người đều có phiền toái của chính mình, mọi người gặp mặt nếu không hỗ trợ lẫn nhau được thì ngược lại còn dẫn đến càng nhiều
phiền toái”.
Sở Trấn Nam nói: “Đúng vậy, đoạn thời gian đó nhiều lão chiến hữu của
chúng ta đều phải chịu tội, ta cùng Mã Lệ cũng ly hôn!”. Trần Sùng Sơn
cười nói: “Người ta gọi là Mã Cách Lệ Đặc mà ngươi cứ gọi là Mã Lệ!”.
Sở Trấn Nam trừng to mắt: “Mịa, lão tử cứ gọi nàng là Mã Lệ, gả cho ta
rồi ta có thể đổi tên cho nàng!”. Nhớ lại quá khứ, Trần Sùng Sơn không
khỏi cười nói: “Thật sự là không thể tưởng được, ngươi cái Đại lão thô
này lại có thể có thể đem nữ phóng viên Mỹ quơ tới tay!”.
Sở Trấn Nam có chút ai oán nói: “Đó là bởi vì ngươi đem Khâu Mẫn đi rồi, lão tử thấy không trông cậy vào đâu được nên chỉ có thể tìm chấp nhận
!”. Khâu Mẫn là vợ Trần Sùng Sơn, nhắc tới cái tên Khâu Mẫn Trần Sùng
Sơn đột nhiên trầm mặc xuống, hắn vỗ vỗ đầu gối không nói thêm gì nữa.
Sở Trấn Nam tuy tính tình ngay thẳng nhưng có thể hiểu được lòng lão chiến hữu, hắn thấp giọng nói: “Ngươi vẫn còn hận nàng?”.
Trần Sùng Sơn lắc đầu, từ lúc cách mạng văn hóa mới diễn ra, Khâu Mẫn đã ly hôn hắn và từ đó về sau nàng tựa như bốc hơi khỏi nhân gian không có tin tức.
Sở Trấn Nam mím môi: “Lão Trần, ngươi có biết tại sao ta nhiều lần cho
người đến Xuân Dương tìm ngươi hay không?”. Trần Sùng Sơn không nói gì.
Sở Trấn Nam nói: “Chính là vì Khâu Mẫn, sau khi nàng cùng ngươi ly hôn
không lâu thì đi Bắc Nguyên, tại Tĩnh An ta gặp được nàng, lúc ấy nàng
đang có bầu......" Trần Sùng Sơn sửng sốt, mở lớn hai mắt nhìn Sở Trấn
Nam, hiển nhiên hắn đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Sở Trấn Nam nói: “Đứa bé kia là con ngươi, Khâu Mẫn nói cho ta biết,
chuyện phụ thân nàng đi Đài Loan, nàng không muốn liên lụy đến ngươi cho nên mới muốn dùng phương thức này để phân rõ giới hạn với ngươi, khi
hai người ly hôn thì nàng đã có thai được hai tháng......" Trần Sùng Sơn tay dùng sức cầm nòng súng, hai hàng lông mi hoa râm của hắn trong gió
sớm nhè nhẹ run lên.
Sở Trấn Nam nói: “Ta biết chuyện này đã muốn nói cho ngươi biết nhưng
lại không biết ngươi ở chỗ nào, chỉ biết là cho ngươi tới Xuân Dương đi
tìm ngươi, chính ta cũng đi tìm ngươi nhưng mỗi lần đều vô công mà phản. Khi đó Mã Lệ còn chưa ly hôn với ta, nàng cũng thường thường đi chiếu
cố Khâu Mẫn. Có mấy lời chỉ có nữ nhân nói với nữ nhân mà thôi, Mã Lệ
nói cho ta biết, nếu như trên đời còn có một cá nhân nào yêu ngươi thì
người này chính là Khâu Mẫn!”.
Trần Sùng Sơn quay đầu đi nhìn ra dãy núi phương xa.
Sở Trấn Nam thở phào một cái, muốn giải sầu trong nội tâm: “Khâu Mẫn
sinh vào một đêm mưa gió, ta thì lúc ấy đang bị người đấu tố, Mã Lệ cũng bị mang đi câu tra hỏi, chỉ có nữ nhi của ta là Tĩnh Chi trông coi
nàng. Tĩnh Chi lúc ấy vẫn chỉ là một hài tử tám tuổi, Khâu Mẫn khó sinh, Tĩnh Chi đi khắp nơi tìm người hỗ trợ nhưng kêu trời trời không biết
kêu đất đất chẳng hay, tiểu nha đầu chỉ có thể tự giúp nàng......” Nói
lên chuyện cũ, trong mắt Sở Trấn Nam hiện lên một tầng lệ quang.
Trần Sùng Sơn cắn chặt môi, bí mật chôn dấu hơn ba mươi năm hôm nay mới
lộ ra, với hắn mà nói như thế là kinh tâm động phách, như thế là đau đớn không nguôi.
Sở Trấn Nam nói: “Khâu Mẫn đã chết......Hài tử thì sống...... Từ buổi
tối hôm đó nữ nhi của ta, Tĩnh Chi minh bạch đươc ý nghĩa của tánh mạng, nó lập chí muốn học nghề y, muốn trị bệnh cứu người, cái chí hướng này
thôi thúc nó cuối cùng đi học nghề y mà cũng đã hại chết nó......"
Sở Trấn Nam thấp giọng nói: "Hoàn cảnh ta lúc ấy thật không tốt, Mã Lệ
bị thâm tình của Khâu Mẫn đối với ngươi làm cho cảm động, nàng rất nhanh liền quyết định ly hôn với ta và trở về Mỹ. Ta cũng không hiểu nàng nên dùng súng chĩa về phía nàng, không cho nàng rời đi, không cho phép nàng mang nữ nhi đi......” Sở Trấn Nam hai mắt đầy lệ, đó là một đoạn tuế
nguyệt như thế nào, hắn thấp giọng nói: “Đến bây giờ ta vẫn không có cơ
hội chính miệng nói với nàng tiếng xin lỗi......"
Trần Sùng Sơn vươn tay cầm tay Sở Trấn Nam, Sở Trấn Nam nói: "Ta biết
con ngươi chết trong cách mạng văn hóa nhưng ngươi vẫn còn có một con
trai, còn ta đã không còn nữ nhi......”. Hai người bàn tay năm chặt mà
lại không ngừng run rẩy.
Trương Dương cầm trong tay nửa cái bánh ngô ngồi xa xa lắng nghe hai
người nói chuyện với nhau, không phải hắn muốn nghe mà là chuyện này xác thực quá mức không thể tưởng tượng.
Sở Trấn Nam nói: “Mã Lệ đi rồi, tình cảnh của ta cũng không vì vậy mà
trở nên tốt đẹp hơn. Bọn họ cho ta cái mũ thông đồng với nước ngoài, làm gián điệp cho chủ nghĩa đế quốc Mỹ. Con của Khâu Mẫn lại nhỏ, dinh
dưỡng không đầy đủ, ta liên lạc với ngươi không được, nếu tiếp tục giữ
nó lại thì chỉ có con đường chết. Nữ nhi Tĩnh Chi của ta nói, trước khi
Khâu Mẫn chết còn kéo tay nàng, cầu xin nàng nhất định phải chiếu cố tốt cho hài nhi. Nàng cùng ngươi quen biết tại trận Thiên Tân kia, lúc ấy
ngươi cùng nàng đều là một phần của Đông bắc Dã chiến quân cho nên đặt
tên cho hài tử là Thiên Dã, muốn vĩnh viễn ghi khắc đoạn cảm tình của
các ngươi”.
Nghe đến đó Trần Sùng Sơn rốt cuộc ức chế không nổi, hai hàng nhiệt lệ cuồn cuộn rơi xuống.
Sở Trấn Nam nói: "Trong tất cả các chiến hữu, chỉ có lão Đỗ ở Bắc Kinh
là tình huống còn đỡ. Ta bèn sai người đưa đứa nhỏ này đến Bắc Kinh, nói với bọn họ đối đãi với nó như con mình, về phần thân thế của hài tử thì ta chưa từng nói với bọn họ. Bọn họ đối với hài tử rất tốt, về sau ta
nhìn thấy đứa nhỏ này hạnh phúc như thế, rối lại bởi vì cũng tìm không
thấy ngươi nên chuyện này vẫn một mực trì hoãn. Thiên Dã cũng ngày càng
lớn lên, hôm nay đã là một trong năm chủ nhiệm của Ban Kỷ Luật, tiền đồ
rất tốt.”.
Hai người nói chuyện cũng không lớn, người bình thường đương nhiên là
không nghe được nhưng thính lực của Trương đại quan nhân là gì chứ, hắn
nghe rõ lời hai vị lão chiến hữu nói, vấn đề này thật sự là làm cho
người ta khiếp sợ, không thể tưởng được Đỗ Thiên Dã này lại là con Trần
Sùng Sơn.
Trần Sùng Sơn qua một hồi lâu mới ổn định được tâm tình, hắn nhìn nhìn
chung quanh thấy Trương Dương cùng Trần Tuyết đều đang ở khá xa, hẳn là
không nghe được lời bọn họ thì hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “Lão Sở,
chuyện này không được nói vói bất kỹ ai, ngay cả lão Đo cũng không là
ngoại lệ!”.
Sở Trấn Nam có chút khó hiểu nói: "Nhưng ta cảm thấy phụ tử các ngươi
hẳn là có quen biết nhau!”. Trần Sùng Sơn lắc đầu nói: “Đoạn chuyện xưa
này ta vĩnh viễn không muốn nhắc lại nữa” Hắn đi về phía trước hai bước
nói: “Mộ Khâu Mẫn ở nơi nào?”.“Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng, ta nghĩ, ba
mươi sáu năm nay nàng vẫn một mực ở nơi đó yên lặng chờ ngươi......"
Giữa trưa thì La Tuệ Ninh và đám Tần Thanh, Cố Giai Đồng cũng lên tới
Thanh vân phong, cùng đi còn có Hà Ca Nhan. Đây là do La Tuệ Ninh đặc
biệt muốn gặp nàng nên Tần Thanh đem nàng đến. La Tuệ Ninh đôi với cảnh
sắc Thanh vân phong cũng khen không dứt miệng. Huyện Xuân Dương đã phái
người chuẩn bị hậu cần cho hội điện ảnh và truyền hình, Sở Trấn Nam ở
lại cùng lão chiến hữu dùng cơm còn Trương Duơng thì đi vào chỗ hội điện ảnh và truyền hình cùng La Tuệ Ninh dùng cơm.
Cơm trưa xong, La Tuệ Ninh kêu Trương Dương tới nói khẽ: “Trương Dương,
lễ khai mạc lần này tổ chức không tệ!”.“Cảm ơn can mụ khích lệ! Ta nhất
định không kiêu không ngạo, sau này sẽ tiếp tục cố gắng thêm, tranh thủ
sớm trà trộn vào trong!”. La Tuệ Ninh nở nụ cười nói: “Ngươi hỗn tiểu tử này, ta có sự kiện muốn hỏi ngươi!”.
Trương Dương nhìn ra trên mặt nàng tràn đầy vẻ muốn dạy bảo chính mình
nên lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Can mụ mời nói!”.“Trong mắt ta ngươi
cùng Hạo Nam đều là con ta nhưng hai người các ngươi lại đều làm cho ta
lo lắng. Hạo Nam thì đã hơn ba mươi tuổi rồi mà đến bây giờ vẫn không có một người bạn gái nào. Ngươi thì tốt hơn, bạn gái như đèn kéo quân thay đổi không ngừng, những nữ hài nhi này đều xuất sắc như vậy, không biết
là bị ngươi tưới mê hồn dược gì mà tất cả đều khăng khăng một mực đối
với ngươi”.
Trương Dương đã sớm dự liệu được La Tuệ Ninh sẽ nói với mình về chuyện
này nên có phần xấu hổ nói: “Can mụ, thật ra sự tình không có nghiêm
trọng như vậy, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường thôi!”.
“Bằng hữu bình thường? Cố Giai Đồng cùng ngươi là bằng hữu bình thường
a? Với tính tình của Cố Bí thư nếu như ngươi cùng nàng chỉ là bằng hữu
bình thường thì trong Phục dương tiết lần này liệu có ủng hộ ngươi như
vậy không, cháu gái Sở tư lệnh cùng ngươi là bằng hữu bình thường a? Ta
thấy thế nào hắn cũng đã coi ngươi là ngoại tôn nữ tế rồi? Tần Thanh
cùng ngươi là bằng hữu bình thường a? Lúc trước khi ngươi cứu Văn Linh,
biểu hiện của nàng ta đều nhìn thấy rõ, mà ngay cả cô bé Hà Ca Nhan kia
ta xem với ngươi cũng không phải là bình thường, nhi tử ngốc! Mọi người
đều nói chân đứng hai thuyền còn ngươi lần này đạp tận bốn thuyền, ngươi có biết một cán bộ quốc gia sợ nhất cái gì hay không?”.
Trương Dương ho khan một tiếng nói: “Chẳng lẽ giữa nam nữ không thể có
tình hữu nghị thuần khiết hay sao?”.“Có thể có, nhưng ngươi cùng các
nàng hiển nhiên là không phải!”. Trương đại quan nhân trên mặt lộ ra vẻ
khó xử.
La Tuệ Ninh nói: “Ngươi là con ta, cho nên ta muốn nhắc nhở ngươi, cảm
tình không phải trò đùa, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ phải đưa ra lựa
chọn. Lúc ngươi lựa chọn thì sẽ chỉ có một người hạnh phúc còn những
người khác lại thống khổ. Ta thấy các nàng đều là các cô gái tốt nhân,
ngươi cần gì phải hại mình hại người?”.
Trương Dương lấy hết dũng khí nói: “Can mụ, ngươi có nghĩ tới hay không, ta yêu mến tất cả các nàng, nêu các nàng rời xa ta thì ta cũng sẽ thống khổ?”. La Tuệ Ninh mở to hai mắt nhìn, hỗn tiểu tử này trong đầu đến
tột cùng là chứa cái gì? Ý niệm trong đầu cùng người bình thường quả
nhiên bất đồng, nàng nói khẽ: "Ngươi nghĩ như vậy là rất ích kỷ a!!”.
Trương Dương nói: “Nếu như ta có năng lực làm cho các nàng hạnh phúc?
Nếu các nàng đi theo ta có lẽ không có khả năng chiếm hữu toàn bộ bản
thân ta nhưng nếu rời ta đi thì cũng sẽ không có hạnh phúc?”.
La Tuệ Ninh cả giận nói: “Ngươi cho bây giờ là xã hội phong kiến sao?
Ngươi là hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần sao?”.
Trương Dương nói: “Can mụ, về mặt cảm tình ta thật sự rất là ích kỷ!”.
La Tuệ Ninh thở dài nói: "Ta thật không có cách nào bắt ngươi, tương lai sẽ có lúc ngươi phải hối hận!”. Trương Dương cười nói: “Ta lấy nhiều
lão bà, ngài sẽ có nhiều con dâu hiếu kính, ngài không nên đau lòng vì
phải lì xì hơi nhiều tiền a?”.
La Tuệ Ninh vừa tức giận lại vừa buồn cười, duỗi ngón tay dí lên trán
hắn một cái: “Ngươi tên tiểu tử hỗn đản này, tỉnh lại đi a! Bây giờ là
Trung Quốc chủ nghĩa xã hội khoa học mới. Luật hôn nhân đã quy định rõ
ràng, một chồng một vợ biết không?”.
Trương Dương nói: “Can mụ, ta mới hai mươi môt tuổi, có kết hôn thì cũng phải bảy tám năm nữa, ta không gấp ngài gấp cái gì?”. La Tuệ Ninh nói:
“Đúng rồi, Tần Thanh rất không tồi, Cố Bí thư cũng rất thưởng thức
nàng!”.
Năng lực chính trị của Trương Dương so với quá khứ đã được đề cao: “Gì
kia...... có phải là nàng sẽ được đề bạt?”. La Tuệ Ninh cười nói: “Ngươi không những muốn mình thăng quan mà còn băn khoăn về bạn gái nữa, nàng
bất quá mới hai mươi tám tuổi, còn cơ hội thăng tiến!”.
*
“A, nhắc lại thì có phải là Phó thị trưởng không!”.
*
La Tuệ Ninh nói: “Thật ra thành tựu chính thức của nữ nhân cũng không
phải là làm quan cao mà là tìm được một nam nhân chính thức yêu mình!”. Trương đại quan nhân nghe được một định nghĩa hoàn toàn mới về làm
quan.
*
Mục tiêu ban đầu của Phục dương ẩm thực tiết Giang Thành là lấy văn hóa
làm bệ phóng giúp kinh tế cất cánh nhưng lại khiến cho tất cả lãnh đạo
Giang Thành khó xử là lần này công tác chiêu thương thu hút đầu tư cũng
không thuận lợi. Cố Duẫn Tri sau lễ khai mạc Phục dương tiết thì ngày
hôm sau đi Giang Thành dự hội nghị chiêu thương quốc tế, đến chỉ đạo
công tác chiêu thương thu hút đầu tư. Hội trường bố trí rất đẹp, các xí
nghiệp ở Giang Thành đến tham gia triển lãm rất nhiều, từ đó nhìn ra
được công tác chuẩn bị của chính quyền Giang Thành được chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng phần khách thương bên ngoài tới thì lại rất ít.
*
Cố Bí thư đi dạo qua một vòng rồi tiến về phía đám Hồng Vĩ Cơ, Tả Viên
Triêu. Lý Trường Vũ nói: “Vạn sự khởi đầu nan, có kinh nghiệm lần đầu
tiên tổ chức thì sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt!” Những lời này nhiều ít có chút an ủi bọn họ, mấy tên lãnh đạo Thị ủy sắc mặt đều rất
khó coi. Căn bản giống như là đùa giỡn.
*
Cùng lúc đó tại Xuân Dương, hội nghị chiêu thương lại diễn ra hoàn toàn
bất đồng, Hồ Nhân Như đại diện cho đoàn đại biểu của hiệp hội buôn bán
Đông Giang, Cố Giai Đồng dẫn đoàn đại biểu thương mậu Nhật Bản còn Lâm
Tú đại biểu cho đoàn đại biểu thương mậu Kinh Sơn, ngoài ra còn có một
số thương nhân do lực ảnh huởng của La Tuệ Ninh mà từ Bắc Kinh tới.
*
Trải qua hai ngày hiệp đàm tổng cộng có 56 cái hợp đồng thương mại đã
được ký kết với giá trị khoảng 80 triệu đôla Mỹ. Hiệp nghị có 117 cái,
mấy cái hiệp nghị đầu tư lớn giá trị đã khoảng 270 triệu đôla Mỹ. Tính
toán lại tổng thể thì tổng giá trị hợp đồng và cam kết đầu tư đã lên tới gần một tỷ đôla. Thành tích này giống như sấm giữa mùa xuân nổ vang
trên không Giang Thành khiến cho một đám lãnh đạo Giang Thành trợn mắt
há hốc mồm.
*
Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ triệu tập Hội nghị Thường ủy khẩn cấp. Thật ra
đám ủy viên Thường ủy này sau lễ khai mạc Phục dương ẩm thực tiết cũng
đã chuẩn bị tâm lý về tình hình hiệp đàm. Trương Dương lật tay làm mây
úp tay làm mưa, có thể đem Xuân Dựơng phân hội trường biến thành chủ hội trường của Phục dưong ẩm thực tiết lần này nên hắn nhất định có bản
lĩnh biến Xuân Dương thành trung tâm chiêu thương, sự thật cũng đã
nghiệm chứng điểm này.
*
Việc không thể khống chể được Phục dương ẩm thực tiết lạn lần này ngược
lại lại khiến cho Hồng Vĩ Cơ tỉnh táo. Tả Viên Triêu lần này phạm vào
một sai lầm, hắn chẳng những đem Thường vụ Phó thị trướng Lý Trường Vũ
bài trừ mà còn muốn đem Trương Dương đá ra khỏi Giang Thành, chuyện này
về sau tạo thành việc Xuân Duong giọng khách át giọng chủ. Hồng Vĩ Cơ
nhớ lại không lâu trước vụ việc hệ thống y tế đã đẩy lên một trận sóng
gió cuối cùng cũng xong việc nhưng Đại lão bản lần này đi Xuân Dương
trước, về Giang Thành sau thì đối với bọn họ như tát vào mặt, hành động
này không thể nói là không hung ác, chuyện này cũng làm sáng tỏ một vấn
đề, Tả Viên Triêu mặc dù là do Cố Duẫn Tri một tay nhấc lên nhưng quan
hệ giữa hắn và Cố Duẫn Tri cũng không mật thiết như ngoại giới suy đoán, Cố Duẫn Tri lần này không chỉ tát cho Tả Viên Triêu một cái mà kể cả
Hồng Vĩ Cơ. Hồng Vĩ Cơ bắt đầu nghĩ lại một loạt cử động của mình thời
gian gần đây chắc đã khiến cho Đại lão bản bất mãn, nếu không Cố Bí thư
lần này sẽ không cho hắn mặt mũi như vậy.
*
Tả Viên Triêu trên mặt đã không còn vẻ hăng hái cùng thoả thuê mãn
nguyện như mấy ngày hôm trước. Hắn có cảm giác rất kỳ quái, cảm giác là
tất cả ủy viên Thường ủy đều coi hắn thành một trò cười, hắn thậm chí
không muốn dự họp Hội nghị Thường ủy lần này nhưng lại lo lắng người
khác nói chính mình không chịu nổi, sau khi trải qua một phen đấu tranh
tư tưởng gian khổ hắn mới quyết định tham gia hội nghị lần này.
*
Hồng Vĩ Cơ đầu tiên là khẳng định ý nghĩa trọng đại của Phục dương ẩm
thực tiết lần này sau đó trọng điểm thảo luận về tình hình chiêu thương ở Xuân Dương. Là Bí thư Thị ủy Giang Thành, là thổ địa một phương, Hồng
Vĩ Cơ muốn có cái nhìn đại cục, Xuân Dương là huyện thuộc Giang Thành,
Xuân Dương chiêu thương thành công cũng chính là Giang Thành thành công. Nếu nghĩ thấu tầng đạo lý này thì sự tỉnh sẽ phát triển theo hướng có
lợi nhất.
*
Ỏ Xuân Dương tinh thần buôn bán hừng hực khí thế thì ở Giang Thành trung tâm thương mại lại cổng đóng và sân vắng vẻ. Hồng Vĩ Cơ cười tủm tỉm
nói: “Xét thấy tình hình chiêu thương ở Xuân Dương rất tốt, chúng ta cần xem xét lại thái độ của các xí nghiệp Giang Thành khi đi ra ngoài chiêu thương, cần thì đến Xuân Dương một chuyến, cố gắng để công tác chiêu
thương phát triển thêm một bước mới”.
*
Tất cả mọi người minh bạch, Hồng Vĩ Cơ bằng những lời này đã thừa nhận
việc chiêu thương quốc tế của Giang Thành đã thất bại, sau lễ khai mạc
Phục dương ẩm thực tiết thì Xuân Dương đã trở thành trung tâm hoạt động
còn Giang Thành vô hình chung đã bị lạnh nhạt.
*
Lúc Lý Trường Vũ lên tiếng, hắn đầu tiên là khẳng định mục tiêu của Phục dương ẩm thực tiểt là làm nền tảng cho phát triển kinh tế, sau đó nói:
“Chúng ta lần này tổ chức Phục dương tiết rất thành công nhưng cũng chưa đủ, chúng ta muốn mượn cơ hội này để thúc đẩy kinh tế bay lên nhưng lại quá coi trọng kinh tế mà lại xem nhẹ việc tuyên truyền văn hóa, quên
mất việc tổ chức Phục dương tiết là muốn biểu hiện cho du khách
về......Khi nói những lời này hắn cố ý dừng lại một chút, ánh mắt nhìn
sang Tả Viên Triêu.
*
Tả Viên Triêu lạnh lùng nhìn sang Lý Trường Vũ, không cần nghĩ cũng biết những lời này của Lý Trường Vũ chính là muốn nhằm vào chính mình.
*
Lý Trường Vũ trong Phục dương ẩm thực tiết lần này mặc dù biểu hiện ra
sự ẩn nhẫn cùng cúi thấp đầu nhưng cái này cũng không đại biểu là hắn
yếu thế. Từ lúc Tả Viên Triêu đem Trương Dương từ Cục du lịch đá ra, hắn đã ý thức được Tả Viên Triêu đang đút tay vào một cái tổ ong vò vẽ. Là
Phó thị trưởng được phân công quản lý khối này nhưng Lý Trường Vũ thủy
chung lại thờ ơ lạnh nhạt, chẳng quan tâm. Không có ai hiểu rõ tính tình cùng năng lực Trương Dương hơn hắn, mà tiểu tử này xác thực cũng không
khiến cho hắn thất vọng. Tuy lần này Trương Dương giở giọng khách át
giọng chủ như tát vào mặt lãnh đạo Thị ủy, trong đó có cả hắn nhưng lần
này người đứng mũi chịu sào ăn tát là Tả Viên Triêu. Khó coi nhất là Tả
Viên Triêu. Hắn không đơn thuần là mất mặt mũi mà tại sự kiện này đã
chứng minh là hắn có nhược điểm khi nhìn đại cục, quan trọng hơn là nhất cử nhất động của hắn đã bị Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri để ý.
*
Đại chủ nhiệm Triệu Dương Lâm vừa lúc nói: “Đồng chí Trường Vũ cho biết
chủ đề Phục dương tiết là cái gì?“. Lý Trường Vũ lớn tiếng đáp: “Lục sắc Giang Thành, nhân văn Giang Thành! Chúng ta cấp cho khách thương một
cái diện mạo mới, để cho bọn họ nhìn thấy là một Giang Thành hoàn cảnh
ưu nhã chứ không phải một thành phố công nghiệp cũ kỹ ngày xưa!” Lý
Trường Vũ giương cờ triển khai phản kích, đây là việc hắn đưa ra chính
kiến bất mãn đối với quan điểm lấy kinh tế nắm giữ ấn soái của Tả Viên
Triêu, đồng thời là đưa ra ý kiến bản thân.
*
Tả Viên Triêu rốt cục vẫn khống chế tâm tình rất tốt, hắn chỉ lạnh nhạt
nói: “Diện mạo Giang Thành cũng không phải là có thể thay đổi trong ngắn hạn, không phải cứ tu bổ tường thành đào đào khơi thủy là có thể nhảy
lên trở thành thành thị du lịch nổi danh trong nước!”.
*
Lý Trường Vũ mỉm cười nói: “Nếu như Tả Thị trưởng đích thân tới hiện
trường xem một cái, ngươi sẽ chứng kiến Giang Thành biến hóa thế nào, sự thay đổi này tuy không lớn nhưng xác thực là có phát sinh.”.
*
Trong ngày đó, sau khi Hội nghị Thường ủy kết thúc, các ủy viên thường
ủy phần lớn là đi thăm hiệp hội buôn bán ở Xuân Dương. Điều làm cho bọn
họ không ngờ là không khí buôn bán rất náo nhiệt nhưng an ninh trật tự
ngay ngắn, khi đi vào hội trường, cái đầu tiên nhìn thấy tại chỗ cửa lớn là hai bức quảng cáo lớn. Một cái là về du lịch Thanh Thai sơn, một cái là Giang Thành thành cổ tường Lão Nhai. Trong lúc Giang Thành cực lực
đề xướng kinh tế nắm giữ ấn soái thì huyện Xuân Dưong nho nhỏ này lại
thể hiện thế mạnh tự thân đặc sắc, cũng nắm bắt được mấu chốt, cái bọn
họ tuyên truyền là nhân văn Giang Thành, lục sắc Giang Thành. Điểm xuất
phát của bọn họ không chỉ dựa vào Xuân Dương mà dựa vào cả Giang Thành.
Quy mô hội trường ở đây tuy không bằng Giang Thành nhưng luận về tầm
nhìn cùng bố cục thì Giang Thành bên kia ngược lại có vẻ không phóng
khoáng.
*
Tả Viên Triêu cũng đi theo các ủy viên Thường ủy đến quan sát. Hắn thấy
trên màn hình Led cự đại đang phát hỉnh ảnh Hà Ca Nhan quảng cáo du
lịch, hình ảnh tinh mỹ ý nhị vô cùng khiến cho vô số dân chúng vây xem.
*
Hiện trường tổng cộng được chia làm ba khu vực, phía ngoài hội trường
mới được bố trí thêm quầy triển lãm là vì một số xí nghiệp Giang Thành
mới tham giam, còn bên trong sảnh thì chia thành khu xí nghiệp và khu
nhân văn, hai phe giới thiệu bất đồng mà trọng điểm chiêu thương cũng
bất đồng.
*
Đám Thường ủy đầu tiên là đi thăm khu xí nghiệp, không khí hiện trường
rất náo nhiệt, số lượng khách thương rất đông khiến cho mỗi một Thường
ủy viên đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi đồng thời sâu trong lòng
bọn họ cũng vui mừng. Lúc này Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ đương nhiên là
diễn viên chính, đến mức các phóng viên theo đuôi chụp ảnh không kịp,
còn Tả Viên Triêu đi cuối cùng đội ngũ, hắn nguyên bản vốn giỏi về công
tác quần chúng nhưng lúc này không còn bất luận tâm tình gì. Hắn cảm
thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đột nhiên từ khu Nhân văn phát ra một hồi tiếng hoan hô khiến cho đám
Thường ủy chú ý. Huyện trưởng Xuân Dương Sa Phổ Nguyễn phụ trách giới
thiệu cho các Ủy viên Thường ủy nhìn về phía Hồng Vì Cơ cười nói: “Tập
đoàn Bê-nanh của Mỹ hôm nay sẽ cùng huyện Xuân Dương ký kết hợp đồng
khai thác làng du lịch ôn tuyền ở Xuân Hi cốc!”.
Hồng Vĩ Cơ hứng thú nói: “Đi xem sao!”.
Hợp đồng ký tại hiện trường, Tập đoàn Bê-nanh do Lâm Tú đại biểu cùng
Huyện Xuân Dương do Tần Thanh đại biểu đã ký tên vào Hợp đồng, hai người bắt tay nhau sau khi trao đổi Hợp đồng thư và tiếp nhận cốc Champagne
chúc mừng lẫn nhau.
Tần Thanh rất nhanh đã thấy các Ủy viên thường vụ Thị ủy đến, nàng và
Lâm Tú đem mọi việc còn lại giao cho đại sứ du lịch Thanh Thai sơn Hà Ca Nhan sau đó mỉm cười đi về phía bọn Hồng Vĩ Cơ đã tới nói: “Hồng bí
thư, các ngươi đã tới a”.
Hồng Vĩ Cơ cười gật nhẹ đầu: "Không tệ lắm!”.
Tần Thanh nói: “Cái đó là do được các vị lãnh đạo ủng hộ!”.
Lý Trường Vũ cười nói: “Lần này Xuân Dương các ngươi đã khiến Giang
Thành chúng ta mặt mày rạng rỡ!”. Tần Thanh cười cười, loại chuyện này
nàng cũng không thích nói nhiều. Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu trên mặt lộ ra vẻ tươi cười khó được nói: “Tần Thanh, tình hình chiêu thương
tiến hành thế nào?”.
Tần Thanh đem tình huống giới thiệu tóm tắt, nàng nắm rất tốt nguyên tắc tránh nặng tìm nhẹ. Lần này Xuân Dương chiêu thương thành công như thế, chắc hẳn trong lòng Tả Viên Triêu không vui, ngay tại lúc này lại càng
không thể đặc biệt cường điệu thành tích, phải cho người khác đường sống cũng là cho mình lưu lại đường sống.
Cảm thấy hứng thú đối với hạng mục làng du lịch ôn tuyền Xuân Hi cốc
không chỉ có Tập đoàn Bê-nanh, lần này Cố Giai Đồng còn mang đến thương
đoàn Nhật Bản, thương đoàn này đối với hạng mục này cũng rất hứng thú
nhưng đáng tiếc là đã bị Tập đoàn Bê-nanh nhanh chân đến trước, giờ đây
đang quay chung quanh Trương đại quan nhân nghe giới thiệu.
Trương Dương đương nhiên sẽ không quên trách nhiệm khai phá thị trường
du lịch của Cục đu lịch, hắn lần này dành riêng một gian hàng triển lãm
tại Xuân Dương, cùng Phòng du lịch Xuân Dương hợp tác, giới thiệu và mở
rộng du lịch Giang Thành, tiến hành chiêu thương buôn bán trong hai
ngày, kết quả trên phương diện du lịch đã sơ bộ ký kết được tám cái hiệp nghị hợp tác, liên quan đến tài chính cũng đã đạt tới một trăm hai mươi triệu, đây là một thành tích không nhỏ.
Nhìn thấy đám Hồng Vĩ Cơ đã đi tới, Trương Duơng nhanh chóng đem hiện
trường giao cho Chu Hiểu Vân nhanh mồm nhanh miệng, hắn mở một chai nước lạnh uống hai ngụm rồi đi về phía các ủy viên Thường ủy nghênh đón.
Hồng Vĩ Cơ nói vài câu với Trương Dương còn Tả Viên Triêu lạnh lùng nhìn Trương Dương rồi quay người nhìn về phía xa xa, hắn hận thằng nhãi này
thấu xương nên một câu tâm tình đều không có.
Sau khi vài tên Thường vụ đi rồi, Lý Trường Vũ giữ hắn lại hỏi về tình
huống hai ngày nay. Trương Dương nói: “Tả Thị trưởng đối với ta có hình
như có thành kiến rất lớn!”. Lý Trường Vũ thầm mắng thằng nhãi này biết
rõ rồi mà còn cố hỏi, lạnh nhạt nói: “Về mặt công tác ngươi không cần
phải suy nghĩ nhiều!”.
Trương Dương nói: “Lý Phó thị trưởng, lần này làm xong công tác chiêu
thương ở Xuân Dương xong ta còn trở lại Cục du lịch không?”. Lý Trường
Vũ cười gật đầu nói: “Trở lại, đương nhiên là trở về chứ. Giang Thành
chúng ta sao có thể thiếu đươc cán bộ còn trẻ mà đầy hứa hẹn như ngươi
vậy”.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Gì kia, ta lần này làm chiêu thương
không tệ a?”.“Rất không tồi a!!”.“Ta giúp Giang Thành một cái đại công
a!”.
Lý Trường Vũ ngắm thằng nhài này, hắn đã ý thức được hắn kế tiếp muốn
nói gì nên ho khan một tiếng nói: “Ta đi trước đây, các Thường ủy khác
còn đang chờ ta!”. Trương Dương đâu chịu dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy
nên đuổi theo nói: “Chủ nhiệm Đổng Hồng Ngọc là thị cấp cán bộ a!!”.
Lý Trường Vũ trong nội tâm vui mùng a! Xú tiểu từ, ngươi muốn tìm ta vì
cái này a? Người ta phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới lên làm cán bộ cấp
này, ngươi mới trà trộn vào thể chế được vài ngày? Hắn giả câm vờ điếc
nói: “Thật bề bộn nhiều việc quá, chuyện này chờ ngươi trở lại Giang
Thành nói sau!”.
Trương Dương nhìn bóng lưng Lý Trường Vũ đang vội vã đi xa tức giận nói: “Lão hồ ly!”. Bên tai hắn vang lên một tiếng cười khẽ, Hồ Nhân Như đi
tới bên người, hắn có chút bất mãn nhìn Hồ Nhân Như nói: “Hồ tổng, có
cái gì chỉ giáo?”.
“Chỉ giáo thì không dám nói, Trương trưởng phòng, ta lần này mang đến
thương đoàn với tổng cộng là sáu hợp đồng được ký kết, mười một cái hiệp nghị, ngươi tại sao không cám ơn ta a!?”.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Tục, ta nói Hồ tổng ngươi lúc nào trở nên như vậy? Gì kia, buổi tối ta mời ăn cơm!”. “Còn ái chưa ăn cơm a?”.
Lúc này Cố Giai Đồng cùng Hà Ca Nhan và Lâm Tú đang đi về phía bên này.
Hồ Nhân Như cười nói: "Đươc, ngươi bề bộn, ta xem ngươi cũng không có
thời gian mời ta!”. Trương Dương cười nói: “Ta có bao giờ nói chuyện
không giữ lời đâu, buổi tối a!, lúc nào quay lại ta sẽ điện thoại cho
ngươi!”.
Lâm Tú lần này tới Xuân Dương chủ yếu là làm đại biểu cho Sở Yên Nhiên
đồng thời cũng đại biểu cho Tập đoàn Bê-nanh cùng Xuân Dương ký thành
hiệp nghị. Ngoại trừ công trình làng du lịch ôn tuyền thì còn ký hợp
đồng xảy dựng nhà máy thức ăn gia súc đại quy mô tại Xuân Dương.
Trương Dương đối với Lâm Tú rất khách khí, hắn cung kính nói: “Lâm a di hảo!”.
Lâm Tú nói: "Trương Dương, chúng ta qua bên kia nói chuyện!” Nàng chỉ
chỉ về một gốc cây phía xa xa, Trương Dương đi theo nàng mà trong nội
tâm không khỏi có phần không yên. Lâm Tú hiển nhiên là nữ nhân rất thông minh, nàng sẽ không khó để nhìn ra sự mập mờ giữa mình và các vị hồng
nhan tri kỷ nên muốn thay Sở Yên Nhiên ôm chuyện bất công của thiên hạ
chứ?
Hai người vừa tới dưới bóng cây, Lâm Tú phẩy phẩy cái quạt nói: "Trương
Dương, ta vừa rồi mới minh bạch về tình huống nhà máy dược Giang Thành,
giờ đây tình huống rất kém......"
Trương Dương lập tức minh bạch ý tứ của nàng, hắn lắc đầu nói: “Lâm a
di, Nhà máy chế dược này sau vụ Phùng Ái Liên tham ô thì cả nhà máy rơi
vào trạng thái đình công, sản xuất kinh doanh rối tinh rối mù, nhà xướng hoàn toàn mất đi khống chế. Lần này bọn họ cũng lập gian hàng triển làm chỉ là để tham gia náo nhiệt mà thôi, ở Giang Thành người nào không
biết đó là một đầm nước đục.”.
Lâm Tú nói: “Căn cứ vào kết quả điều tra sơ bộ thì phương tiện sản xuất
của nhà máy cứng mềm đều rất tốt, như vậy cũng không phải là không thay
đổi được. Ngươi giúp ta lưu ý, sau hội nghị này ta muốn đi thực địa khảo sát một chuyến”.
Trương Dương gật nhẹ đầu, Lâm Tú cũng không dừng lại lâu, sau khi xong
việc thì hôm nay muốn quay về Kinh Sơn. Sở Trấn Nam cùng đám Tạ Chí Quốc đã rời đi từ ngày hôm qua, lão Tư lệnh còn muốn ở lại Kinh Sơn thêm vài ngày nên nữ chủ nhân Lâm Tú khẳng định phải trở về tiếp đãi.
Sau khi Lâm Tú rời đi, Cố Giai Đông đi tới trước mặt Trương Dương và
khiến cho Trương Dương ngạc nhiên là nàng cũng hỏi về Nhà máy chế dược
Giang Thành, xem ra thương gia đối với ích lợi thì khứu giác đều rất là
nhạy cảm.
Các nàng không hẹn mà cùng coi trọng Nhà máy chế dược Giang Thành còn do một nguyên nhân rất trọng yếu nữa, đó chính là Nhà máy đang ở giai đoạn gian nan nhất cho nên có thể lấy được nó với chi phí thấp nhất. Trương
Dương minh bạch đạo lý này và bắt đầu suy nghĩ, Lâm Tú và Cố Giai Đồng,
hắn hiển nhiên là có khuynh hướng, dù sao Lâm Tú lần này nhìn trúng Nhà
máy này còn không phải là đại biểu cho ý của Sở Yên Nhiên sao.
Một ngày sau khi hoàn thành công tác chiêu thương, Trương Dương cũng
muốn buông lỏng. Đêm đó tại ngư trang hắn lấy phòng mời Cố Giai Đồng, Hà Ca Nhan, Hồ Nhân Như, Tần Thanh cùng nhau ăn cơm.
Trương đại quan nhân mời không ít người nhưng chỉ có Hồ Nhân Như đến. Cố Giai Đồng đêm đó mang theo thương đoàn Nhật Bản đi Giang Thành. Đám
người Nhật Bản này muốn thăm viếng xá lợi Phật tổ, người ta ký nhiều hợp đồng như vậy thì đương nhiên là không thể cự tuyệt yêu cầu này. Tần
Thanh thì tại huyện ủy có tiệc chiêu đãi, còn Hà Ca Nhan là đại sứ du
lịch Thanh Thai sơn nên cũng phải dự họp. Nguyên bản Trương Dương cũng
muốn dự thính, nhưng hắn hai ngày nay đủ đau đầu với các loại cãi nhau
với đàm phán cho nên mới tranh thủ lúc rảnh rỗi kêu làm mấy món ăn.
Trương Dương cùng Hồ Nhân Như nhìn nhau, hai người không khởi đồng thời
nở nụ cười.
Hồ Nhân Như nói: "Trương trưởng phòng xếp đặt tràng diện lớn như vậy,
đáng tiếc là chỉ có ta đến ăn, ngươi có phải có chút thất vọng hay
không?”. Trương Dương cười nói: “Nguyên vốn là mời ngươi, ngươi là chủ,
những ngươi khác đều là ngươi tiếp khách, người tiếp khách tới hay không không sao cả!”.
“Thật có thể nói, khó trách nhiều nữ hài tử như vậy bị ngươi làm cho
không quên được”. Trương Dương cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Ta nói với Hồ tổng, một câu này của ngươi làm khó ta? Ta là
một cán bộ quốc gia, nhũng lời này của ngươi nêu truyền đi, người ta lại cho ta là tác phong có vấn đề! ”.
Hồ Nhân Như cười rộ lên một đôi mỹ mâu nheo lại cực kỳ vũ mị nói: “Ta
cũng không có coi ngươi là lãnh đạo!”.“Vậy ngươi coi ta là gì?” Trương
Dương sau khi hỏi câu này thì không khỏi cảm thấy có chút hối hận, những lời này làm cho người ta nghe được lại cảm thấy như câu dẫn người vậy.
*
Hồ Nhân Như nói: “Bằng hữu! Ta cảm thấy chúng ta có cơ hội rất tốt trở
thành bằng hữu!”. Vẫn lần đầu tiên có nữ nhân nói với Trương Dương như
vậy. Trương Dương bưng chén rượu lên: “Hảo! Bằng hữu, ta cũng hướng về
phía ngươi nói những lời này, chúng ta cạn một chén!”.
*
Hồ Nhân Như cùng hắn đụng chén rượu, đem rượu trong chén uống cạn rồi
nói khẽ: “Nếu đã là bằng hữu thì sau này ta gọi ngươi là Trương Dương
!”. “Ta cũng gọi ngươi bằng tên, gọi ngươi là Hồ Nhân Như!”.
*
“Sao không thân thiết hơn, gọi ta là Nhân Như tỷ đi, ta so với ngươi lớn hơn ba tuổi!”.“Người ta thành thục không chỉ biểu hiện ở tuổi! Ngươi đã thích như vậy thì ta sẽ thỏa mãn ngươi, Nhân Như tỷ!”.
*
Hồ Nhân Như cười khanh khách một tiếng nói: “Đám công trình cơ giới kia
gặp nhiều thiệt thòi được ngươi hỗ trợ. Phương lão bản trả thù lao rất
sảng khoái, tài chính toàn bộ đã xong, dựa theo quy củ buôn bán......"
*
Trương Dương khoát tay áo nói: “Đừng nói chuyện tiền nong với ta, bằng không ta sẽ tức giận!”.
*
Hồ Nhân Như đúng là đang muốn nói với hắn về việc trích phần trăm. Trên
phương điện làm sinh ý nàng đã nhìn quen nhiều loại sắc mặt tham lam,
loại đối với tiền tài không tham như Trương Dương này thực là hiếm thấy. Loại người này hoặc là không tham tiền hoặc là trong lòng có mục tiêu
rất cao, Trương Dương có lẽ thuộc về loại thứ hai. Sở dĩ nói như vậy là
vì Trương Dương không chút khách khí lấy của Chu Vân Phàm một cỗ xe Jeep nhưng mà dùng từ thì gọi là mượn. Nhưng với quan hệ giữa Chu Vân Phàm
cùng hắn bây giờ thì cả đời này không thể nào bắt hắn trả được.
*
Hồ Nhân Như nói: "Trương Dương, ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỳ, ta có
mấy câu muốn nói thẳng với ngươi!”. Trương Dương gật nhẹ đầu, hắn đa số đều là rất khiêm tốn.
*
Hồ Nhân Như nói: “Ta biết ngươi tuy không lâu nhưng phong cách làm việc
của ngươi ta cũng coi như là minh bạch. Ngươi làm việc gì cũng bộc lộ ra tài năng, cái này vô luận ở trong quan trường hay trên thương trường
không phải lúc nào cũng tốt, đương nhiên ngươi xác thực rất có thực lực, cũng rất có năng lực nhưng mà ngươi có nghĩ tới đạo lý cây cao chịu gió lớn hay không?”
*
Trương Dương cười nói: “Tại sao lại nói với ta những cái này?”.
*
“Bởi vì ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ cho nên mới muốn nhắc nhờ ngươi!
Trương Dương, ngươi có biết hay không, công tác chiêu thương lần này
oanh động như thế nào, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tình táo trong cuộc u mê, ta đã nghe nói rất nhiều về chuyện này, hơn
nữa ta tin tưởng ngươi ở sự kiện này cũng nhất định đã đắc tội với không ít người, con người thường lúc đắc ý nhất sẽ gặp nguy cơ nhiều nhất”.
*
Trương Dương không nói gì, tay cầm một con cua chậm rãi buông ra.
*
Hồ Nhân Như nói: "Ta thân ở trên thương trường, đã nhìn quen cảnh người
ngu ta trá, đao quang kiếm ảnh rồi còn trên quan trường thì ta không rõ
ràng lắm nhưng ta lại biết chốn quan trường còn hung hiểm hơn nhiều
thương trường!” Hồ Nhân Như nhấp một ngụm trà xanh rồi nói: “Thật ra ta
không nên nói với ngươi những này!”.
*
"Nhân Như tỷ, ngươi nói đi, ta đang nghe!”.
*
Hồ Nhân Như nói: "Nữ nhân đối với một số việc thật là mẫn cảm, sáng nay, Lâm Tú đến tìm ta, cùng ta hàn huyên trong chốc lát, ta hiểu rằng nàng
tìm ta nói chuyện làm ăn là giả mà thám thính quan hệ giữa ngươi và ta
mới là thật!”.
*
"Giữa chúng ta không có gì thì sợ cái gì?”.
*
Hồ Nhân Như cười nói: “Đúng vậy, cho nên ta sẽ không sợ hãi, nhưng nàng
đã có thể hỏi ta thì đồng dạng có thể đi thám thính người khác. Ta không tin là Hà Ca Nhan, Cố Giai Đồng các nàng cũng có thể như ta cùng ngươi
không có gì”.
*
Trương Dương nhướng mày, hắn xác thực không có ý thức được chuyện này.
*
Hồ Nhân Như nói: “Có một số việc trừ phi ngươi không đi làm, còn ngươi
làm sẽ khiến người khác lưu ý đến, về mặt cảm tình mỗi người đều có sự
ích kỷ, một khi loại người như ngươi đụng chạm đến đến ích lợi của người khác thì ta không tin người khác còn có thể đối với ngươi lễ ngộ như
thế......"
*
Trương Dương im lặng không nói gì, ý tứ Hồ Nhân Như hắn minh bạch, Lâm
Tú hiển nhiên là muốn giữ gìn ích lợi của Sở Yên Nhiên, cũng như Cố Duẫn Trí cuối cùng muốn giữ gìn ích lợi của Cố Giai Đồng. Nếu Cố Duẫn Trì
biết mình cùng Cố Giai Đồng có quan hệ sau đó lại cùng nữ hài tử khác
dây dưa không rõ thì hậu quả chuyện này chỉ sợ là cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn thực sự không phải là không có nghĩ qua mà là từ trước tới nay đều
đem chuyện này lý tưởng hóa, lý tưởng hóa đến mức dứt bỏ thực tế. Trên
mặt cảm tình hắn phải đưa ra lựa chọn, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, Hồ Nhân Như nhắc nhở hắn chẳng khác gì là cảnh tỉnh.
*
Hồ Nhân Như nói: “Ta coi ngươi là bằng hữu nên mới nói như vậy, ta có
thể nhìn ra sự tình thì với cơ trí của Lâm Tú hay Cố Bí thư thì bọn họ
không có khả năng là không không hề cảm thấy được. Trương Dương, rất
nhiều sự việc phải cân nhắc”.