Có thể Tô Tiểu Hồng cũng phát hiện ra một chuyện rất thú vị, Trương Dương tuy ân cần, nhưng Trần Tuyết lại lãnh đạm với hắn như bạn đường, Tô Tiểu Hồng không biết Trần Tuyết, thật ra Trần Tuyết sinh ra đã có tính tình như vậy, khi nhìn thấy Trương Dương, trong lòng kiên định rất nhiều, nhưng cái loại kiên định này lại làm cho người ngoài không cảm giác được gì.
Trương Dương nói nhỏ nhẹ với Trần Tuyết: "Mới trở về gấp từ Bắc Kinh à? Mệt mỏi không, ăn chút gì trước nha! Muốn ăn cái gì?"
Trần Tuyết lắc đầu nói: "Em không muốn ăn!"
Trương Dương cười nói: "Em không ăn, anh mặc kệ chuyện của em, ông chủ, cho phần cơm hai người ăn, trứng xào bì, măng hấp và đậu phụ khô, và một phần canh chua!"
Tô Tiểu Hồng đưa mắt liếc nhìn người này, hèn chi hắn lại hấp dẫn con gái như vậy, chỉ một chút biểu hiện thôi, chăm sóc tỉ mỉ đã không thể hình dung được rồi.
Trần Tuyết cũng nghe ra, Trương Dương khẳng định đã biết chuyện của nhà nàng, Đỗ Thiên Dã đã lo liệu trước rồi, để cho Dường Hoàng quản chuyện này, sớm biết như vậy không bằng trực tiếp tìm hắn.
Trần Tuyết nói: "Thật sự ăn không vô!" Trong đôi mắt đẹp lơ đãng toát ra một tia ấm áp.
Thân là con gái nên Tô Tiểu Hồng nắm bắt được, cục trưởng công an Vinh Bằng Phi cũng nhận ra được. Xem ra cô gái lạnh lùng này đối với Trương Dương vẫn còn chút khác biệt.
Trương Dương biết chuyện của Cảnh Tú Cúc làm cho Trần Tuyết không yên lòng, cho nên liền gọi cho Từ Triệu Bân một cú điện thoại ngay trước mặt Trần Tuyết, hắn sở dĩ tìm Từ Triệu Bân, bởi vì con người của Từ Triệu Bân rất biết làm việc, còn nữa, vợ của Từ Triệu Bân là thôn trưởng thôn Hắc Sơn Tử, Cảnh Tú Cúc gặp chuyện không may, bà ta đương nhiên là biết rõ.
Từ Triệu Bân nhận được điện thoại của Trương Dương liền tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Trương Dương là quý nhân sinh mệnh của gã, không có Trương Dương, thì không có vị trí của gã ngày hôm nay, đương nhiên quan trọng hơn là gã rất kính nể Trương Dương, mỗi người trên quan trường Xuân Dương đều rõ ràng bí thư huyện ủy tiền nhậm Chu Hằng xuống đài thế nào.
Trương Dương nói chuyện rất trực tiếp và đơn giản: "Huyện trưởng Từ, nói viện kiểm sát của các người thả Cảnh Tú Cúc ra, chút chuyện nhỏ này, có cần động binh lớn vậy không?"
Từ Triệu Bân cũng rõ ràng chuyện này, vì vợ của gã là Vu Thu Linh cũng chính là hương trưởng của Hắc Sơn Tử, gã cười nói: "Chuyện này tôi cũng nghe nói, chỉ là điều tra tình huống, hẳn là không có chuyện lớn gì!"
Trương Dương nói: "Không có chuyện lớn thì thả người đi, đừng để già trẻ trong nhà người ta lo lắng!"
Từ Triệu Bân nói: "Thị trưởng Trương, ngài yên tâm, chuyện này ngài mai tôi sẽ đi hỏi"
Trương Dương nói: "Còn ngày mai à, hôm nay thả người ngay, một nữ đồng chí chỉ phạm chút sai lầm, mà bắt giam người ta lại, một đêm này còn không hù chết người ta sao?"
Từ Triệu Bân khó xử nói: "Thị trưởng Trương, thấy thấy ngày mai..."
Giọng nói của Trương Dương lập tức thay đổi: "Huyện trưởng Từ, xem ra việc này không dễ làm, để tôi đi tìm bí thư Sa?"
Từ Triệu Bân vừa nghe thấy những lời này liền biết Trương Dương đã nổi giận, người ta ngày hôm nay muốn thả Cảnh Tú Cúc ra, nếu như không nể mặt chính là đắc tội, Từ Triệu Bân liền cười xin lỗi nói: "Ha ha, được! Được! Được! Thị trưởng Trưởng yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với viện kiểm soát, kêu bọn họ thả người, cùng lắm thì tôi đến bảo lãnh!"
Trương Dương nói: "Tôi chờ tin tức của anh!" Nói xong liền cúp điện thoại.
........................................................
Từ Triệu Bân bên kia chậm rãi buông điện thoại xuống, vợ của gã Vu Thu LInh nói: "Điện thoại của ai vậy?" Thật ra bà ta đã nghe ra là điện thoại của Trương Dương, đôi khi nói chuyện không cần phải vòng vo như vậy, chỉ là hai người đều làm quang, trước mặt người khác dối trá đã quen, cho nên về nhà liền không tự chủ bộc lộ bệnh nghề nghiệp của mình ra.
Từ Triệu Bân nói: "Trương Dương!"
"Chuyện gì?"
Từ Triệu Bân thở dài nói: "Còn chuyện gì nữa? Biện hộ cho Cảnh Tú Cúc, thật không ngờ, Cảnh Tú Cúc lại có thể có quan hệ cùng hắn!"
Vu Thu Linh bĩu môi tỏ vẻ không đáng: "Con đàn bà này thích nhất là khoe khoang sự dâm đãng, lần này bị người ta đánh, cũng bởi vì câu kết làm bậy với Vương Bác Hùng, vương vấn không dứt được!"
Từ Triệu Bân cười nói: "Nói cũng phải, ai báo thù cô ta?"
Vu Thu Linh nói: "Còn trách ai? Trách chính ả ta đi, khối đất cho thuê ở thôn Hạ Thanh Hà, cô ả giúp đỡ liên hệ, liên hệ thì liên hệ thôi, còn thu người ta hai ngàn đồng tiền trà nước, chuyện hoàn thành rồi, người ta được nhiên muốn báo thù!"
Từ Triệu Bân nói: "Cô ả này cũng thật tham tiền!"
Vu Thu Linh cười nói: "Thật ra là cậu em vợ của Vương Bác Hùng tìm người hãm hại ả ta, cố ý tạo một cái bẫy để gạt, mà con nhỏ này còn tưởng rằng đã chiếm được tiện nghi!"
Từ Triệu Bân nhỏ giọng hỏi: "Bà làm sao mà biết?"
Vu Thu Linh nói: "Chuyện đơn giản như vậy ai mà không nhìn ra, mà ả cũng dám cầm tiền! Thế nào? Trương Dương kêu ông ra mặt?"
Từ Triệu Bân cười khổ: "Tìm đến đầu của tôi rồi, bà nói xem cái mặt mũi này tôi có thể không cho hắn sao?"
Vu Thu Linh lặng lẽ không nói gì, sự lợi hại của Trương Dương thế nào bà cũng rõ ràng, cái phần mặt mũi này Từ Triệu Bân phải cho rồi.
Từ Triệu Bân gọi điện cho viện kiểm soát, chuyện của Cảnh Tú Cúc cũng không có gì lớn lao, tuy rằng cô gái này tham tiền, nhưng mà mồm rất cứng, đến bây giờ cũng không thừa nhận là mình đã cầm tiền.
Từ Triệu Bân thu xếp chuyện chứng thực xong, lập tức gọi điện cho Trương Dương, nói cho hắn biết, bên viện kiểm soát đã đồng ý thả người.
Hiệu suất làm việc của Từ Triệu Bân khiến cho Trương Dương tương đối thỏa mãn, Trần Tuyết sau khi nghe được tin viện kiểm soát đồng ý thả người, cũng mừng rỡ không gì sánh được, nàng muốn lập tức trở về Xuân Dương gặp mặt mẹ, Trương Dương nói: "Nhìn em kìa, gấp cái gì cả, ăn xong chén cơm này đi, rồi anh đưa em trở về!"
Tô Tiểu Hồng có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, trong lòng nói bây giờ mấy giờ rồi.
Nhìn Trần Tuyết ăn xong chén cơm, bọn họ đi ra ngoài, trước khi Trương Dương chia tay với Vinh Bằng Phi, đã nhỏ giọng nhắc nhở: "Vụ án cướp tiệm vàng Phong Trạch...."
Vinh Bằng Phi lập tức hiểu được ý tứ của hắn, tên này muốn mượn chuyện này để mỉa mai Triệu Quốc Đống đây, Vinh Bằng Phi cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ làm ra xem ai là người chịu trách nhiệm chủ yếu" Hắn nhìn thời gian, nói: "Đã chín giờ ba mươi rồi, bây giờ đến Xuân Dương, nhanh nhất cũng phải hơn mười giờ, mà gần đây Giang Thành đang nghiêm cấm lái xe sau khi uống rượu, cậu đợi ngày mai hãy đi"
Trương Dương chỉ vào Tô Tiểu Hồng, nói: "Còn có Tô tổng mà, Tô tổng không có uống rượu!"
Tô Tiểu Hồng cứ như vậy mà bị Trương Dương bắt làm đầy tớ, nhưng mà nàng cũng cam tâm tình nguyện, dù sao thì Đỗ Thiên Dã đã giao Trần Tuyết cho nàng chăm sóc, nếu Trương Dương cùng đi với Trần Tuyết, nàng đúng là có chút lo lắng.
Trên đường trở về về Xuân Dương, Trần Tuyết vẫn còn có chút bất an, đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương trong đêm, thấp giọng nói: "Xin lỗi!"
Trương Dương cười cười, ngón tay cố ý như vô tình chạm vào mu bàn tay mềm mại của Trần Tuyết, Trần Tuyết yên lặng rút tay trở về.
Tô Tiểu Hồng ngồi trước lái xe cũng không biết chuyện phía sau, nhẹ giọng nói: "Trương Dương, đến Xuân Dương thu xếp xong mọi việc phỏng chừng cũng hừng đông rồi, tôi không có khả năng trở về!"
Trương Dương cười nói: "Đến Kim Khải Việt đi, tôi đã kêu Ngưu Văn Cường chuẩn bị một phòng"
Trên đường đi, Trần Tuyết dùng điện thoại của Trương Dương gọi điện cho mẹ, gọi đến mấy cú điện thoại. Khi gần đến Xuân Dương, Cảnh Tú Cúc cũng gọi điện đến, nàng được thả rồi, đang ở buồng điện thoại công cộng trước cửa viện kiểm soát.
Trương Dương kêu Tô Tiểu Hồng trực tiếp chạy đến đó, Cảnh Tú Cúc mặc bộ váy màu xanh lá, tóc tai có vẻ mất trật tự, đứng ở buồng điện thoại trông xe chạy đến.
Trần Tuyết mở cửa xe ra, vội chạy đến: "Mẹ!"
Hai mẹ con cùng ôm nhau một chổ, Cảnh Tú Cúc khóc, nhưng Trần Tuyết không khóc, cái này đã thể hiện đầy đủ một mặt kiên cường của nàng.
Trương Dương và Tô Tiểu Hồng nhìn hai mẹ con này, Tô Tiểu Hồng nói: "Đều là mẹ chăm sóc cho con gái, tại sao hai người đó lại đảo ngược lại?"
Trương Dương cười nói: "Việc nhà người ta, chúng ta đừng quản nhiều!"
Cảnh Tú Cúc dưới cái ôm của con gái đã khóc đầy nước mắt, bà ta từ lời kể đơn giản của Trần Tuyết biết là Trương Dương cứu mình ra, liền gạt lệ nói: "Thị trưởng Trương, làm phiền cậu!"
Trương Dương nói: "Chị Cảnh, chị khách khí với em làm gì? Chúng ta là bạn bè nhiều năm với nhau, chị xảy ra chuyện, em khẳng định phải giúp chứ!" Tô Tiểu Hồng không quen đường ở Xuân Dương, cho nên Trương Dương chủ động giành trách nhiệm lái xe, hắn chạy xe đến Kim Khải Việt.
Ngưu Văn Cường sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương xong liền đến Kim Khải Việt chờ, thấy Trương Dương mang theo mẹ con Cảnh Tú Cúc, còn có Tô Tiểu Hồng, hắn liền nở nụ cười, mà thằng nhãi này cười rất là tà, Trương Dương nhìn thấy liền tức đến đá một phá: "Cười giống như là chó dại vậy, anh không biết giả bộ giống người tốt chút sao?"
Ngưu Văn Cường ủy khuất nói: "Tôi vốn là người tốt mà!"
Tô Tiểu Hồng đến nói chuyện với Ngưu Văn Cường, nàng đã có chút mệt nhọc, ngáp một cái, nói: "Ngưu tổng, mau thu xếp phòng đi, tôi cần phải đi tắm nghỉ ngơi!"
Ngưu Văn Cường kêu phục vụ dẫn ba người phụ nữ này nên, mũi hắn rất thính, ngửi thấy được mùi rượu trên người của Trương Dương: "Uống rượu?"
Trương Dương gật đầu.
"Gần đây kiểm tra rất nghiêm, cậu đừng có gây thêm án!"
Trương Dương nói: "Cho nên mới nhờ Tô tổng lái xe!" Hắn cười với Ngưu Văn Cường: "Làm chút cơm cho Cảnh Tú Cúc ăn đi, phỏng chừng là tối nay còn chưa ăn cơm!"
Ngưu Văn Cường nói: "Đầu bếp đã về rồi, tôi kêu phục vụ mua cho chút sủi cảo ăn vậy!" Sau khi thu xếp thỏa đáng xong tất cả, liền túm Trương Dương đi ra cửa ăn chợ đêm.
...............................
Trương Dương trở về Xuân Dương cũng đã có chút hưng phấn, theo Ngưu Văn Cường đi qua đối diện Kim Khải Việt ăn vặt, Ngưu Văn Cường ăn đến mấy phần, và còn uống một chia bia vào. Trương Dương phát hiện ra con đường này đã được xây sửa gần xong, có chút kỳ quái nói: "Lần này trở về cảm thấy Xuân Dương hình như đã thay đổi một ít"
Ngưu Văn Cường nói: "Bí thư Sa đúng là biết làm việc, vấn đề làm tốt đường xá trong thị trấn bị Chu Hằng kéo dài lâu như vậy, ông ta vừa về liền giải quyết dễ dàng"
Trương Dương nói: "Giải quyết thế nào?"
Ngưu Văn Cường nói: "Không biết, dù sao thì vẫn là những người đó thi công trên cơ bản, nhưng mà bí thư Sa vừa lên, bọn họ liền nguyện ý trở lại làm việc, con đường Thị Tiên trước cửa chúng ta đã được sửa tốt, bây giờ những con đường khác cũng đang sửa gấp"
Trương Dương cười nói: "Cái này chứng minh, lúc Chu Hằng còn, là ông ta cố ý gây sự!"
Ngưu Văn Cường cũng cười: "Không làm như vậy, thì bây giờ ông ta cũng không được làm bí thư!" Lúc nói những lời này, ông giảm thấp giọng lại, Trương Dương đương nhiên là không cần cố kỵ, nhưng mà ông không được, vì muốn làm ăn tại Xuân Dương, thì ngàn vạn lần không thể đắc tội với vị huyện thái gia này.
Trương Dương nhìn con đường lớn thẳng tắp trước mặt, trong lòng âm thầm cảm khái, đây là thể chế, đây là hiện thực, Sa Phổ Nguyên rõ ràng có năng lực đối phó với chuyện thi công đường phố trong thị trấn, mà ông ta một mực không làm, bởi vì ông ta biết mình làm thì như là giúp Chu Hằng tăng thêm chiến tích, rõ ràng là chuyện mang đến tiện lợi cho dân chúng, mà ông không chịu làm, là vì ông muốn lôi Chu Hằng xuống, để bản thân lên làm bí thư huyện ủy, người như vậy trong thể chế rất bình thường, hơn nữa thường thường đến cuối cùng còn được như nguyện.
Ngưu Văn Cường khui một chai bia, nói: "Bia ngon, tối nay cậu đại giá quang lâm, tôi thật sự có chút kích động!"
Trương Dương cười nói: "Anh kích động cái gì?"
Ngưu Văn Cường nói: "Cậu không phải là đề nghị tôi đưa tầm mắt phóng xa một chút sao? Nghe lời khuyên của cậu, hai ngày trước tôi đã đi khảo sát một vòng Phong Trạch!"
Trương Dương buồn bực nhìn ông ta: "Anh đi khảo sát Phong Trạch sao không tìm tôi?"
Ngưu Văn Cường nói: "Đến hồ Phong Trạch, chứ không đến khu vực thành thị, cho nên không liên hệ với cậu"
Trương Dương hỏi: "Đến làm gì?"
Ngưu Văn Cường nói: "Phong Trạch năm nay đại hạn, tôi quen biết với một người khách, hắn ta đầu tư tất cả về thủy vực trong hồ Phong Trạch, tôm cua cá gì bây giờ tất cả đều xong hết, tổn thất thảm trọng, hắn và chính phủ địa phương còn có hiệp ước hai mươi năm, sau khi chuyện này xảy ra, hắn liền nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục làm nữa, muốn chuyển nhượng ra bên ngoài, giá cả rất thấp, còn chưa bằng phân nửa lúc đầu, cho nên tôi muốn bắt lấy"
Trương Dương nói: "Hồ Phong Trạch sắp xây xong rồi, anh muốn trồng trọt sao?"
Ngưu Văn Cường nói: "Ánh mắt của chúng ta cần phải đưa ra lâu dài một chút, không thể chỉ nhìn năm nay, năm nay hạ, sang năm sẽ không tiếp tục hạn, cho dù sang năm hạn, thì cũng không thể hạn hán liên tục ba năm, lại nói tiếp anh còn có thể kiếm được mà!"
Trương Dương không thích nghe những lý thuyết kinh doanh này, uống bia, nói: "Anh chỉ cần lúc làm kinh doanh, đừng làm ra âm mưu thủ đoạn gì là được, tôi phát hiện ra, phàm là những sinh ý kiêu ngạo, nhất định phải có quy tắc, những kẻ vi phạm pháp luật đều là thương gia nhỏ!"
Ngưu Văn Cường nói: "Anh là thương gia nhỏ, đối với cậu cũng không vi phạm pháp luật!"
Trương Dương cười nói: "Anh cũng không phải là thứ tốt gì đâu, nghe nói gần đây sinh hoạt tình cảm rất đắc ý, nói nghe một chút đi!"
Ngưu Văn Cường nói: "Đắc ý cái rắm, bây giờ tâm của anh toàn chui vào tiền, làm gì mà phong hoa tuyết nguyệt, ai như cậu, con mẹ nó, đúng là diễm phúc không cạn!"
Trương Dương mở to hai mắt ra nhìn: "%#*, cái miệng của anh không thể tích chút đức được sao? Còn nói bậy nữa coi chừng tôi đánh đấy!"
Ngưu Văn Cường thấy thằng nhãi này trừng mắt vươn mép đúng là có chút hung hăng, liền cười trừ nói: "Được rồi, coi như anh nói bậy, cậu đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, cái này anh mời ăn, đừng nóng giận!"
Trương đại quan nhân nhà chúng ta cũng không phải là thật sự tức giận, mà chủ yếu là do những lời này của Ngưu Văn Cường vũ nhục người thái quá, tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, chút chuyện đạo đức này, không làm được, Trương Dương nói: "Vốn là anh mời khách mà, tức chết đi được, ông chủ, cái gì mắc nhất đâu, đem ra một phần!"
Món ăn vặt quý nhất chính là sườn lợn kho tàu, Ngưu Văn Cường tỏ vẻ may mắn nói: "Cũng may là mời ăn hải sản!"
Trương Dương cười nói: "Cho nợ trước đấy!"
Hai người ăn uống đến hừng đông thì mới nghỉ ngơi, Trương Dương trở về đến cửa phòng, Cảnh Tú Cúc nghe được động tĩnh bên ngoài, đi ra, liền sợ hãi kêu lên một tiếng thị trưởng Trương.
Trương Dương gật đầu xin lỗi với bà ta, cười nói: "Quá muộn rồi, có gì gì để mai nói!" Trương đại quan nhân cũng đã học chú ý ảnh hưởng, dù sao cũng là hừng đông, dù mình và Cảnh Tú Cúc không có gì, thì cũng sợ bị người ta nói lung tung.
Cảnh Tú Cúc gật đầu nói: "Tốt, sáng ngày mai tôi tìm cậu!"
.......................................
Trương Dương thật không ngờ mới sớm như vậy mà Cảnh Tú Cúc đã đi tìm hắn, còn chưa đến bảy giờ, Cảnh Tú Cúc đã gõ cửa phòng của hắn, Trương Dương vốn định ngủ một giấc cho khỏe, nhưng đành phải đi ra mở cửa phòng.
Cảnh Tú Cúc nói: "Thị trưởng Trương, quấy rầy cậu!"
Trương Dương miễn cưỡng cười nói: "Không sao cả, dù sao thì tôi cũng đã tỉnh!"
Cảnh Tú Cúc nói: "Tôi muốn nói rõ chuyện này, Lý Phàm Quý là bạn học của tôi, hắn muốn miếng đất kia, nhờ tôi hỗ trợ liên hệ, tôi nể tình bạn học nên giúp đỡ hắn, vốn đã liên hệ được rồi. Hắn liền dùng hai ngàn đồng để cảm ơn tôi, tôi kiên trì không nhận, thế là hắn để lại tiền rồi bỏ đi, nói là mua quần áo cho đứa nhỏ. Cũng không có quá nhiều, hắn còn nói dư cứ lấy xài, tôi muốn đem tiền trả lại cho hắn, không ngờ tôi chưa kịp trả tiền cho hắn, thì đã có thư nặc danh tố giác tôi"
Trương Dương gật đầu, trên biểu tình của Cảnh Tú Cúc có thể thấy được bà ta hẳn là không nói láo, mắt trai của Cảnh Tú Cúc bị bầm xanh, trên mặt còn có vết cào, xem ra là bị người ta đánh.
Trương Dương hỏi: "Ai đánh chị?"
Cảnh Tú Cúc ngượng ngùng nói: "Vợ của Vương Bác Hùng..." Bà lập tức ngẩng đầu lên nói: "Trương Dương, tôi xin thề, tôi thật sự không có qua lại với hắn ta, cậu ngàn vạn lần đừng để cho tiểu Tuyết biết chuyện này, nó đã rất khinh thường tôi rồi"
Trương Dương thản nhiên nói: "Chị Cảnh, Trần Tuyết không phải loại người như vậy, làm con gái thì sao có thể khinh thường mẹ ruột của mình, nếu như vậy, nàng ta sẽ không vì chuyện của chị, lập tức từ Bắc Kinh chạy về đây, cũng không cần phải chạy đôn chạy đáo xung quanh, cầu người cứu chị!"
Vành mắt của Cảnh Tú Cúc đỏ lên.
Trương Dương nói: "Chị yên tâm đi, chuyện này để em giải quyết, có số điện thoại của Lý Phàm Quý không?"
Cảnh Tú Cúc lắc đầu: "Tôi gọi điện cho hắn, nhưng không liên lạc được!"
Trương Dương cười nói: "Cũng không nhất định là nhờ được, chị Cảnh, trước tiên chị cứ ở đây, tôi sẽ mau chóng báo tin cho chị biết!"
Lúc Trương Dương rửa mặt xong, đã gọi Ngưu Văn Cường lên, hỏi thăm về Lý Phàm Quý, Ngưu Văn Cường cũng chưa từng nghe qua về người này, vì vậy Trương Dương gọi điện cho Vương Bác Hùng, cả đêm qua Vương Bác Thần cũng không yên lòng, khi nhận được điện thoại của Trương Dương xong mới biết được là Cảnh Tú Cúc đã được thả ra, ông liền nói với Trương Dương:"Lý Phàm Quý tôi biết, hắn và em vợ tôi Tào Bảo Trụ có quan hệ không tồi, có mở một cửa hàng nông dược bán hạt giống gia kim tại Xuân Dương"
Trương Dương nói: "Cảnh Tú Cúc tám phần là bị em vợ của ông hại, chuyện này là do người của ông dựng lên"
Vương Bác Hùng lúng túng nói: "Tôi biết, thật ra tôi và cô ấy không có gì cả, không biết ai muốn hại tôi, nói bậy với vợ của tôi"
Trương Dương nói: "Chuyện này vốn tôi không nên hỏi, các người nếu không có gì, thì vợ của ông còn một mực hãm hại người ta làm gì? Cảnh Tú Cúc khi trước vì ông mà ăn không ít vị đắng rồi"
Vương Bác Hùng im lặng không nói gì, lúc trước Cảnh Tú Cúc còn thiếu chút nữa đã mất cả mạng, cho nên đối với Cảnh Tú Cúc, ông quả thật là tràn ngập áy náy.
Trương Dương nói: "Chuyện của Lý Phàm Quý, ông không tiện ra mặt, tôi giúp ông đối phó chuyện này. Về phần vợ của ông, tự ông quản cho tốt, nếu như ông và Cảnh Tú Cúc thật sự không có gì, tôi không hy vọng sau này vợ của ông gây thêm phiền phức cho chị ấy" Trương Dương cúp điện thoại, trong lòng có chút đắc ý, nhớ lại lúc trước hắn còn làm việc tại hưởng Hắc Sơn Tử, quyền lực gì đều nằm trong tay bí thư hương ủy Vương Bác Hùng, rất khó tưởng tượng rằng có một ngày bản thân hắn lại dùng cách nói chuyện này để nói với ông ta, bây giờ tất cả đều đã thay đổi, cuộc sống quả thật là kỳ diệu!
Bên kia Vương Bác Hùng thì không có nhiều cảm khái như vậy, ông buông điện thoại xuống, bà vợ Tào Bảo Châu xuất hiện ngay sau lưng ông ta, tràn ngập nghi ngờ nói: "Điện thoại của ai đó? Có phải là của con đàn bà thối kia không?"
Vương Bác Hùng cả giận nói: "Bà có để yên cho người ta không, đã nói với bà mấy lần rồi, tôi và cô ta không có gì cả!"
Tào Bảo Châu kêu lên: "Ông nghĩ rằng tôi không biết sao, người ta nói cho tôi biết hết rồi!"
Vương Bác Hùng giận dữ hét: "Người ta muốn hại tôi, đồ đàn bà ngu xuấn, có biết suy nghĩ hay không? Sau này còn dám sinh sự với tôi, tôi sẽ ly hôn với bà!"
Cơn phẫn nộ tích tụ lâu ngày của Tào Bảo Châu bị những lời này của ông ta mà bộc phát ra, bà ta liều lĩnh vọt đến: "Tôi liều mạng với ông, tên Trần Thế Mỹ này!"
Vương Bác Hùng bất ngờ tán cho bà ta một cái bạt tai, tức đến nổi dùng tay đẩy bà ngã ngửa xuống đất, Tào Bảo Châu liền khóc lóc ầm trời.
..............................
Trương Dương và Ngưu Văn Cường cùng đi đến cửa hàng nông dược, tuy rằng Cảnh Tú Cúc được thả ra rồi, có điều muốn giải quyết hoàn toàn chuyện này nhất định phải bắt Lý Phàm Quý đổi lời khai.
Lúc hai người đi đến cửa hàng, thì Lý Phàm Quý cũng vừa mở được một cái cửa xe ra.
Trương Dương mở cửa xe đi xuống, cười nói: "Ông chủ Lý!"
Lý Phàm Quý sửng sốt, gã không nhận ra Trương Dương, nhưng có thể nhận ra Ngưu Văn Cường, Ngưu Văn Cường là một nhân vật có danh tiếng hiển hách trong thương giới Xuân Dương, Lý Phàm Quý có chút mê mang hỏi: "Cậu là..."
Trương Dương cười nói: "Ông là ông chủ Lý Lý Phàm Quý sao?"
Lý Phàm Quý gật đầu.
Trương Dương tự giới thiệu: "Tôi là Trương Dương, đến đây vì chuyện của Cảnh Tú Cúc..."
Nghe đến đó, Lý Phàm Quý liền bỏ chạy, gã không nhận ra Trương Dương, nhưng mà có nghe qua tên tuổi của Trương Dương, khi Trương Dương nói vì chuyện của Cảnh Tú Cúc mà đến, gã nhất thời cảm thấy không ổn, cũng không nghĩ nhiều, bỏ chạy trước, danh tiếng cường hãn của Trương Dương truyền bá rộng rãi trong Xuân Dương, nên gã cũng sợ hãi.
Trương Dương bật cười, Ngưu Văn Cường thì lên xe, lái xe đuổi theo, Lý Phàm Quý cho dù có chạy nhanh, thì cũng cách nào so sánh với ô tô được cả, mắt thấy chiếc xe đã đuổi đến sau lưng, gã sợ đến đến mức hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, Ngưu Văn Cường liền phanh xe lại gấp.
Trương Dương đi ra, nhấc chân đá một cái lên mông của Lý Phàm Quý: "Ông bị bệnh à! Chạy cái gì?"
Lý Phàm Quý sợ đến mức mặt mũi trắng bệch: "Mày... mày..."
Trương Dương cười nói: "Mày cái gì mà mày? Tôi là một cán bộ quốc gia, sao có thể mày tao được? Đứng lên, tôi có lời muốn hỏi ông"
Lý Phàm Quý run rẩy đứng lên: "Hỏi... hỏi cái gì?"
Trương Dương nói: "Mỗi chuyện tôi hỏi ông đều phải thành thật trả lời tôi, bằng không...." Ngưu Văn Cường lấy một cái cờ lê trong xe ra, nhe răng cười giơ giơ lên với Lý Phàm Quý.
Lý Phàm Quý run giọng nói: "Đừng dọa tôi... tôi là người nhát gan!"
Trương Dương nói: "Nhát gan mà dám làm chuyện thiếu đạo đức?"
"Tôi không có làm..."
Trương Dương nháy mắt với Ngưu Văn Cường một cái, Ngưu Văn Cường liền lấy một cái máy ghi âm đời cũ từ trong xe ra, bỏ vài túi đi tới, đáng tiếc là do thời gian gấp bách, cho nên chỉ tìm được cái này, Ngưu Văn Cường nói: "Ông có quyền giữ im lặng, những lời ông nói đều là bằng chứng trước tòa. Ông có quyền mời một luật sư, nếu ông không trả nổi tiền phí luật sư, thì chúng tôi có thể mời một luật sư miễn phí cho ông, ông hiểu chưa?" Người này cũng thuộc lời thoại trong phim đấy nhĩ.
Lý Phàm Quý mặt đầy đau khổ nói: "Ngưu tổng... ngài đừng dọa tôi, tôi tự hỏi là không có chổ nào đắc tội với mấy người cả!"
Ngưu Văn Cường nhấn nút ghi âm.
Trương Dương nói: "Thư nặc danh kiện Cảnh Tú Cúc có phải là do ông viết hay không?"
Lý Phàm Quý run giọng nói:"Phải..."
Trương Dương nói: "Ông cho bà ta hai ngàn đồng?"
Lý Phàm Quý gật đầu.
Trương Dương lớn tiếng nói: "Ông nói cho rõ ràng, hai ngàn đồng đó là ông cho bà ta hay là bà ta chủ động đòi ông đưa ra?"
Lý Phàm Quý nói: "Bà ta đòi tôi..."
Trương đại quan nhân liền vung tay lên! Đánh một cái tát qua, đánh cho Lý Phàm Quý ngơ ngác, Ngưu Văn Cường cũng ngơ ngác, ông không ngờ là Trương Dương ra tay nhanh như vậy, nhíu mày nói: "Cái này có ghi âm lại rồi!"
Trương Dương tức giận nói: "Anh không thể ghi đè lên sao?"
Ngưu Văn Cường lắc đầu, thở dài nói: "Để anh xóa đã, cậu đừng vội hỏi!"
Lý Phàm Quý sửng sốt nửa ngày, gã nhìn Trương Dương, trong lòng sợ đến cực điểm, Lý Phảm Quý không hề nói sai, gã rất nhát gan, không chỉ là nhát gan, hơn nữa còn rất tham tiền, sở dĩ chịu làm chuyện này, bởi vì Tào Bảo Trụ có quan hệ không tồi, hơn nữa lại cho gã tiền, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, cho nên Lý Phàm Quý mới dày mặt đi hãm hại Cảnh Tú Cúc một lần.
Sau khi Ngưu Văn Cường nhấn nút ghi âm, Trương Dương lại nói: "Vậy hai ngàn đồng kia là ông cho bà ta hay là bà ta chủ động đòi ông đưa?"
Lý Phàm Quý nói: "Là tôi cho bà ta!"
Trương Dương gật đầu, thỏa mãn, tiếp tục hỏi: "Có đúng là ông đã sớm bày ra chuyện này, muốn hãm hại Cảnh Tú Cúc?"
Lý Phàm Quý lắc đầu: "Không..."
Bốp! Lại một cái tát vào mồm, Lý Phàm Quý bị tát sưng cả hai bên má, ủy khuất nhìn Trương Dương, chỉ thiếu chút nữa là đã khóc thành tiếng.
Ngưu Văn Cường thở dài nói: "Tội tình gì, hà tất phải như vậy..." Ông lại xóa và làm lại.
Trương Dương lại hỏi một lần nữa, lần này câu trả lời của Lý Phàm Quý khiến cho Trương Dương thỏa mãn: "Phải... tôi... cho bà ta tiền, bà ta muốn trả lại cho tôi, làm cho tôi không vui, tôi liền kiện bà ta, tôi có thù oán với bà ta, tôi hận bà ta... tôi sai rồi..."
Trương Dương nói: "Bớt nói xạo với tôi, nếu tôi tìm đến ông, cũng đã điều tra chân tướng chuyện này rõ ràng, không có chứng cứ tôi đổ oan cho ông sao? Ông thành thật nói cho tôi biết, có phải là Tào Bảo Trụ kêu ông làm?"
Lý Phàm Quý lại lắc đầu: "Không phải..."
Bốp!
Trương đại quan nhân còn chưa ra tay, thì Ngưu Văn Cường đã giành trước, cho Lý Phàm Quý một cái tát vào mồm, Ngưu Văn Cường cả giận nói: "Mẹ kiếp, mày giỡn mặt với tao à? Tao rãnh rỗi ghi âm rồi xóa lắm hay sao? Giả bộ ngu với tao à?"
Trương Dương cười lạnh nói: "Lý Phàm Quý, tôi đã nhìn ra rồi, cửa hàng nông dược của ông không dự tính mở lại!"
Lý Phàm Quý chỉ thiếu một chút nữa là khóc thành tiếng: "Tôi nói, cái gì tôi cũng nói, tôi và Tào Bảo Trụ có làm ăn qua lại, hắn thiếu tiền của tôi, kêu tôi giúp hắn làm chuyện này, sau khi làm xong, liền đem tiền trả lại cho tôi, tôi cũng không có biện pháp! Các người đừng tìm tôi, muốn tìm thì đi tìm Tào Bảo Trụ!"
...........................................
Lý Phàm Quý hợp tác, thì chuyện tiếp theo đương nhiên là dễ dàng hơn nhiều, Trương Dương đem băng ghi âm chép ra một bản giao cho Vương Bác Hùng, cũng không nhiều lời, để cho Vương Bác Hùng tự giải quyết, chuyện nhà của ông, để ông tự xử lý.
Vương Bác Hùng lôi hai chị em vợ đến, rồi bật băng ghi âm lên trước mặt bọn họ, sau khi xong, Vương Bác Hùng nói: "Cút, cút ngay, còn lộn xộn thì Bảo Trụ sẽ phải vào tù, tôi và Cảnh Tú Cúc đều là chuyện quá khứ, chuyện đã xảy ra tôi không tính tới, bà lôi ra nói thì thôi, mà hai chúng tôi không có gì, bà cũng làm ầm ĩ lên, chúng ta ly hôn đi, dù sao thì danh tiếng của tôi cũng bị bà đạp nát hết rồi, cái chức cục trưởng này cũng không còn mặt mũi nào mà làm!"
Hai chị em Tào Bảo Châu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có sợ hãi, nhất là khi nghe thấy Cảnh Tú Cúc được thả ra, Lý Phàm Quý trở mặt đổi lời khai, trong đáy lòng đều bắt đầu cảm thấy sợ, chuyện này lăn qua lăn lại đến bây giờ, Cảnh Tú Cúc bị chút giáo huấn thôi, mà người chịu ảnh hưởng lớn nhất lại là Vương Bác Hùng, Tào Bảo Châu dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm với Vương Bác Hùng, bà ta khóc lóc nói: "Ông là đồ không có lương tâm, ông còn che chở cho ả ta..."
Tào Bảo Trụ sợ hãi, hắn nghe được đoạn ghi âm kia, cũng biết nếu chuyện này thật sự làm căng ra, thì thật sự là sẽ bị tống vào tù, hơn nữa, quan hệ của hắn và anh rể trước giờ coi như cũng không tồi, công việc làm ăn của hắn hoàn toàn là nhờ cậy anh rể hỗ trợ, cho nên lập tức khuyên nhủ chị gái: "Chị, em thấy chuyện này đủ rồi, lúc trước em đã khuyên chị, chuyện có chút xíu mà chị làm ầm ĩ chi vậy? Thật ra, đàn ông có mấy ai không phong lưu đâu, huống chi anh rể của em đẹp trai như vậy, có người thíc cũng là bình thường..."
Tào Bảo Châu liếc mắt nhìn em trai một cái, mắng: "Coi như tôi mù mắt, đàn ông các người, không có một ai tốt!" Bà ta che miệng chạy vào trong phòng khóc, nhưng mà trong lòng cũng đã tiếp nhận cái hiện thực này.
Tào Bảo Trụ nói: "Anh rể, về sau đối tốt với chị của em một chút!"
Vương Bác Hùng lạnh lùng nhìn tên này, nghiến răn gnoi1: "Mày còn có mặt mũi nói được những lời này sao, chuyện này đều là do mày gây ra, có phải là làm cho tao và chị của mày ly hôn mày mới vui vẻ không?"
Tào Bảo Trụ kêu khổ không thôi: "Anh rể, em đâu có ý đó đâu!"
Vương Bác Hùng nói: "Chị mày là người không có đầu óc, người ta muốn nương theo chuyện này mà mà làm xấu mặt tao, bây giờ thì hay rồi, cả cục thuế vụ từ trên xuống dưới đều nhìn tao bằng cặp mắt chê cười, tao làm sao mà ngẩng đầu đối đãi? Mày dùng lương tâm của mày nói đi, tao làm anh rể đã bao giờ bạc đãi mày chưa? Công việc buôn bán của mày dùng danh nghĩa của tao, đền tiền thì tao phải đi chùi đ*t cho mày, kết quả là mày còn cắn ngược tao một cái! Sau này mày đừng tìm tao dù bất cứ chuyện gì!"
"Anh rể, em sai rồi!"
Trương Dương và Ngưu Văn Cường sau khi biết được Vương Bác Hùng giải quyết việc nhà xong, hai người đều cười ha hả, thật ra chuyện này nói trắng ra là chuyện gia đình của Vương Bác Hùng, người ngoài cũng không nên can thiệp làm gì, có được kết quả như vậy cũng làm mọi người vui mừng rồi.
Cảnh Tú Cúc mang Trần Tuyết đến chào tạm biệt Trương Dương, Cảnh Tú Cúc nói: "Thị trưởng Trương, chuyện lần này nhờ có cậu!"
Trương Dương cười nói: "Cũng không tính là chuyện lớn gì, vốn chỉ là hắn muốn hãm hại chị thôi, sau này gặp phải loại chuyện này cần phải chú ý một chút!"
Cảnh Tú Cúc gật đầu liên tục.
Trần Tuyết đứng bên cạnh Cảnh Tú Cúc từ đầu đến cuối đều cúi đầu, Cảnh Tú Cúc nói: "Vậy... hai mẹ con chúng tôi đi, tiểu Tuyết, con chào tạm biệt chú Trương đi!"
Ngưu Văn Cường đang uống một ngụm nước vào miệng, nghe nói như thế, thiếu chút nữa đã sặc ra, ông sặc đến đỏ bừng mặt, cho đến khi Cảnh Tú Cúc mang con gái rời đi, thì cái cơn sặc này mới đỡ lại một chút.
Trương Dương đương nhiên là rõ ràng người này đang cười cái gì, tức giận vỗ ót ông một cái.
Ngưu Văn Cường đỏ mặt nói: "Anh nói này bạn thân, không nên hại người như thế, anh thiếu chút nữa bị sặc chết rồi!"
Trương Dương nói: "Sặc chết anh cũng đáng đời!"
Vẻ mặt Ngưu Văn Cường đầy xấu xa, nói: "Trần Tuyết là cháu gái của cậu a!"
Trương Dương nói: "Ừ, tính theo mẹ của nàng thì đúng là gọi như vậy!" Trong lòng lại nghĩ, nếu như tính theo chú của nàng Đỗ Thiên Dã thì nên gọi thế nào nhĩ.
Ngưu Văn Cường nói: "Vậy thì không thể có chủ ý với người ta, tiếp theo cậu cũng đừng gây tai họa!"
Trương Dương căm tức nhìn Ngưu Văn Cường: "Anh có phải là muốn bị đòn không, tôi là cái loại người này sao?"
"Cậu không phải loại người này... mới là lạ!"
.........................................
Lần này Trương Dương cũng không đạt được thành tích quá lớn, năm trăm vạn đối với tình hình hạn hán kịch liệt của Phong Trạch mà nói căn bản là không có nhiều tác dụng, Thẩm Khánh Hoa cũng không che dấu được sự thất vọng trong lòng, thở dài nói: "Cậu khổ cực rồi!"
Trương Dương nói: "Ra sức vì dân chúng Phong Trạch là trách nhiệm của tôi, không có gì cực khổ cả!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương, theo cậu thấy, trong tỉnh còn có thể cung cấp bao nhiêu kinh phí hoạt động xuống không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi thấy khó lắm, năm trăm vạn lần trước là chính tôi cầu ông nội nói bà nội lấy ra!"
Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi!"
Trương Dương gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi, bí thư trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn thở hổn hển chạy đến, vừa chạy vào cửa liền ồn ào: "Bí thư Trầmo, k tốt, không tốt, đường ống nước trên đường Phú Quốc bị vỡ, bây giờ đã bị ngập rồi!"
Thẩm Khánh Hoa trợn mắt lên nói: "Ông nói cái gì?"
Tề Quốc Viễn lớn giọng nói: "Đường ống nước chính trên đường Phú Quốc bị vỡ, khu tây của Phong Trạch xuất hiện ngập nước, đang tìm điểm vỡ!"
Cơ mặt của Thẩm Khánh Hoa buộc chặt lại với nhau, Phong Trạch đại hạn, mà đường ống nước chính của khu vực thành thị lại vỡ ngay đúng lúc này, ông trời có phải là cố ý trêu cợt bọn họ không?