Y Đạo Quan Đồ

Chương 418

Nhật kí viết đến đây là dừng, Chu Tiếu Nguyệt sợ sẽ có những thứ không nói cũng hiểu. Chu Tiếu Vân vì số mệnh bi thảm của chị mình mà tinh thần sa sút, Trương Dương cũng không biết phải an ủi cô ta như thế nào.

Bóng đêm đã buông xuống, mưa gió vẫn chưa có chút dấu hiệu yếu đi nào. Tuy căn nhà đá ở trên đỉnh của đảo nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng gió bão thổi làm sóng đập mạnh vào hai bên bờ, thật làm cho người ta cảm nhận được sự lớn mạnh của thế giới tự nhiên.

Chu Tiếu Vân bật chiếc đèn nhỏ trong chiếc lều ra, đắp xong áo ngủ, liền nói với Trương Dương: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai nếu như mưa bão tạnh một chút thì chúng ta phải nhanh chóng trở về."

Trương Dương gật đầu. Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng đối với Trương Dương mà nói không phải là lần đầu tiên, nhưng cùng ngủ trong một chiếc lều quả thật là một trải nghiệm mới mẻ. Có điều Trương Dương cũng không phải là loại thấy sắc là động lòng. Chúng ta là đảng viên đảng cộng sản, cán bộ quốc gia thì phải có sự kiềm chế, tuy là Chu Tiếu Vân cơ thể cũng rất nóng bỏng, nhưng giữa nam và nữ cũng nên có tình hữu nghị cách mạng thuần khiết.

Chu Tiếu Vân vẫn không biết lúc này Trương Dương đang phải đấu tranh tư tưởng. Cô ta chui vào trong túi ngủ của mình, ngủ thiếp đi, có điều trong tay vẫn cầm một con dao nhọn của quân ngũ, vì thế Trương Dương đại quan nhân đã thấy người ta có sự cảnh giác với mình, nếu như mình dám sờ vào thì Chu Tiếu Vân nhất định sẽ không chút do dự mà cho hắn vài đao.

Trương Dương cười lắc đầu, Chu Tiếu Vân đã quá xem thường cảnh giới tư tưởng của mình rồi. Hắn cũng chui vào túi ngủ, một lát sau Chu Tiếu Vân liền tắt đèn, bên ngoài kia tiếng sóng vỗ vào đá vẫn vang lên không ngừng. Trong bóng tối, Chu Tiếu Vân nói: "Trương Dương, Đường Hưng Sanh là bí thư chính pháp ủy thành phố Nam Tích, nếu chỉ dựa vào những chứng cứ này liệu có đủ để lật đổ y không?"

Trương Dương nói: "Không cần phải sợ, loại ngựa hại cả đàn tất sẽ chịu sự trừng phạt."

Chu Tiếu Vân nói: "Trong chốn quan trường luôn là quan quan tương hộ, bảo vệ lẫn nhau, những viên quan đó kết bè kết phát, lần này kẻ chúng ta động chạm vào không phải chỉ là lợi ích của một mình Đường Hưng Sanh."

Trương Dương cười ha ha: "Cô đã nhìn chốn quan trường của Trung Quốc quá ảm đạm rồi, những kẻ giống như Đường Hưng Sanh chỉ chiếm số ít thôi, đa phần các cán bộ vẫn là người tốt, nếu cô đã biết câu quan quan tương hộ thì cũng nên biết một câu khác nữa."

"Câu gì?"

"Đại nạn đến, mạng ai nấy lo."

Chu Tiếu Vân cũng cười, cô ta nói nhỏ: "Cảm ơn cậu Trương Dương, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ có một người bạn như cậu."

Câu nói này của Chu Tiếu Vân làm cho trái tim của Trương Dương như tan ra, câu nói này đã chứng minh cho sự cao thượng của hắn, Trương đại quan nhân quyết định sẽ tiếp tục cao thượng.

Hai người nói chuyện rất lâu, nói về quá khứ, nói về nhân sinh, nói về công việc của nhau, Trương Dương phát hiện ra tâm thái của Chu Tiếu Vân giống như một cao nhân thế ngoại, nếu như không phải vì chuyện của chị cô ấy, cô ấy chắc sẽ không bước vào cái xã hội hiện thực hỗn độn này đâu.

Chu Tiếu Vân nói: "Cuộc sống mà tôi thích nhất chính là được ở cùng với sinh vật biển cả."

Trương Dương nói: "Còn chồng tương lai của cô thì sao?"

Nhắc đến chuyện này, giọng nói của Chu Tiếu Vân trở nên đầy ngọt ngào: "Anh ấy là một người chuyên một lòng nghiên cứu về biển cả, điểm chung của chúng tôi là đều thích biển, tôi chưa từng nói cho anh ấy chuyện của chị tôi, tôi không muốn anh ấy tham gia vào, cũng không muốn anh ấy lo lắng cho tôi, đợi sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nhanh chóng trở về với cuộc sống trước đây."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi."

Chu Tiếu Vân ừ một tiếng, sau đó trầm mặc rất lâu.

Trương Dương cũng nhắm mắt nghe tiếng sóng vỗ, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ rạng sáng, Trương Dương đột nhiên bị Chu Tiếu Vân lay tỉnh, hắn mở to hai mắt ra lại thấy Chu Tiếu Vân làm dùng tay ra hiệu chớ nói với hắn, thấp giọng nói: "Có người tới."

Trương Dương hơi ngẩn ra, thời tiết như thế này sao lại có người mạo hiểm để ra cái đảo nhỏ này. Hắn đứng dậy đi về phía Chu Tiếu Vân, lại thấy ở vị trí đặt thuyền của bọn họ đang có ánh đèn lấp lóe, chắc là có thuyền nào đó đang lại gần. Gió mưa bên ngoài đã nhẹ đi nhiều, xem ra chắc họ chờ mưa gió bớt lớn mới tới. Ý nghĩ đầu tiên của Trương Dương là cũng có thể con thuyền đó đến để cứu bọn họ, thuyền của bọn họ không trở về, ông chủ cho thuê thuyền nói không chừng đã báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại lại thấy không giống.

Chu Tiếu Vân có chút sợ hãi bám vào tay Trương Dương, thấp giọng nói: "Bọn họ chắc chắc là đến để hủy chứng cớ."

Trương Dương thấp giọng nói: "Sự việc chưa chắc đã tồi tệ như cô nghĩ đâu." Có điều, miệng nói là như thế nhưng trong lòng cũng nghĩ như cô ấy.

Chu Tiếu Vân nói: "Phải tìm chỗ trốn trước đã, ở đây rất nguy hiểm."

Trương Dương gật gật đầu, Chu Tiếu Vân nhanh chóng thu dọn đồ, cùng Trương Dương rời khỏi căn nhà đá. Trước khi đi cô ấy còn bật chiếc đèn nhỏ trong chiếc lều, Trương Dương lập tức hiểu được ý đồ của cô ấy.

Chu Tiếu Vân thấp giọng nói: "Ở phía sau núi có một cái động, chúng ta đến đó trốn trước."

Trương Dương không biết địa hình ở đây, đương nhiên tất cả sẽ nghe theo sự sắp đặt của Chu Tiếu Vân, hắn cũng không bận tâm lắm đến mấy kẻ đang đến. Nếu như thật sự là đến để diệt khẩu thì vừa hay hắn sẽ bắt chúng về làm chứng cớ, đến một kẻ thì bắt một kẻ, đến hai kẻ thì bắt hai kẻ, về điểm này thì Trương đại quan nhân rất tin tưởng.

Chu Tiếu Vân dẫn Trương Dương đội mưa đến chỗ động sau núi, bây giờ sức gió đã giảm đi nhiều, tuy mưa vẫn chưa tạnh, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của họ.

Trên đường đi Trương Dương không ngừng quay đầu lại nhìn, ánh đèn phía dưới núi đã tắt, mấy tên khách không mời mà đến đó chắc đã lên núi rồi.

Chu Tiếu Vân nhắc nhở hắn: "Mau đi thôi, chớ để chúng phát hiện ra hành tung của chúng ta."

Trương Dương nói: "Cho dù có phát hiện ra thì đã sao."

Chu Tiếu Vân lại không có tự tin như hắn, mà vẫn có chút căng thẳng nói: "Vạn nhất chúng có súng thì sao?"

Trương Dương cười khinh thường, có điều hắn cũng không dám quá khinh địch, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai mà biết có bao nhiêu người đến, vạn nhất có mấy tên trốn trong chỗ tối bắn súng thì mình không chắc chắc sẽ không bị thương, mà cho dù hắn có phần nắm chắc nhưng Chu Tiếu Vân thì sao? Trương Dương nói: "Chúng ta trốn trước đã, đợi khi trở về thì tính sổ với chúng sau."

Chu Tiếu Vân dẫn Trương Dương tới được cửa động, sau đó men theo cầu thang đi thẳng xuống dưới, lại xuất hiện một cái cửa động đen thui, Chu Tiếu Vân bật đèn pin lên, chiếu về phía trước, lại thấy một biểu ngữ được treo bên ngoài "đả đảo chủ nghĩa đế quốc Mỹ".

Căn động này vào thời cách mạng văn hóa đã được tu sửa đi rất nhiều, Chu Tiếu Vân nói: "Cái động này thông suốt cả đảo, có điều đoạn ở giữa đã bị người ta bịt kín rồi, nơi này làm nơi ẩn thân chắc không có vấn đề gì..." Cô ấy chưa nói xong thì chợt nghe thấy mấy tiếng súng.

Chu Tiếu Vân và Trương Dương nhìn nhau, lời của cô ấy đã được kiểm chứng rồi, quả nhiên có người mang súng tới, có thể đoán được mấy tiếng súng đấy là nhằm bắn vào trong lều, giả dụ như bọn họ không kịp thời phát hiện ra những kẻ đó chỉ e rằng bây giờ trên người đã găm thêm mấy phát đạn rồi. Trương Dương cắn răng chửi rủa: "Mẹ nó, tôi không xử chết mấy tên này không được."

Chu Tiếu Vân nói: "Bọn họ có súng, chớ có manh động! Yên tâm đi, cái động này rất kín, bọn chúng sẽ không tìm ra đâu."

Trương Dương không nói nữa, Chu Tiếu Vân đưa cho hắn chiếc rìu thường dùng đi cắm trại phòng ngừa lúc bất trắc. Bọn họ đợi ở trong động khoảng hai mươi phút, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, Chu Tiếu Vân kinh hãi nói: "Chó săn."

Trương Dương cười lạnh nói: "Thật là không đơn giản, ngay cả chó săn cũng đem tới."

Chu Tiếu Vân nhăn mày nói: "Chó săn rất giỏi đánh hơi, nhất định sẽ có thể tìm được đến đây. Trương Dương, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.

Trương Dương lắc đầu nói: "Đi tiếp cũng chỉ có một con đường chết, bọn chúng chỉ cần đến đây tôi sẽ một lưới thu sạch!" Hắn lại nói tiếp: "Cô trốn vào bên trong trước đi."

Chu Tiếu Vân lắc đầu nói: "Không, tôi sẽ ở lại đây giúp cậu."

Trương Dương cười nói: "Đừng có giúp thêm phiền có được không? Bọn họ có súng, một mình tôi còn nắm chắc sẽ tránh được đạn, nhưng thêm cô vào tôi khẳng định sẽ bị phân tâm."

Chu Tiếu Vân nghe hắn nói như vậy cũng đành gật đầu, dặn dò: "Cậu nhất định phải cẩn thận đấy!"

Trương Dương nói: "Kẻ phải cẩn thận phải là bọn chúng mới đúng."

Chu Tiếu Vân lui về phía sau, cô ấy cũng chưa đi được xa lắm thì đã nghe thấy tiếng chó sủa ngày càng gần.

Ở cửa động, một con chó đứng sủa không ngừng.

Bốn gã đàn ông đứng vây quanh cửa động, một gã hơi thấp trong đó nói: "Tao đi vào trước, thằng hai thằng ba đi phía sau tao! Thằng tứ đứng bên ngoài đợi."

Gã đứng bên phải nói: "Đại ca, hay là cứ để Răng Đen đi vào dò đường trước, bên trong chắc chắn có mai phục."

Tên lùn phất tay một cái, mắt con chó sáng lên, nó men theo cầu thang sát đi từng bước xuống, bốn tên kia cũng lần lượt đi theo, trong tay chúng đều có súng.

Tên lùn ngồi xổm người xuống, xoa lưng con chó, thì thầm vào tai nó, con chó liền nhẹ nhàng không phát ra tiếng động mà chui vào hang.

Mấy tên đó dùng đèn pin chiếu về phía trước và đi theo hướng con chó đi.

Con chó xông rất nhanh về phía trước, khi Trương Dương phát hiện ra thì nó đã cách hắn khoảng năm mét, con cho đó hai chân sau khụy xuống như lấy đà rồi phi về phía chỗ Trương Dương đang nấp.

Trương Dương vung chiếc rừu trong tay lên, chuẩn xác không một chút lệch chém thẳng vào cổ nó. Con chó tuy rất hung tợn nhưng với một nhát rừu của Trương đại quan nhân lập tức thân đầu mỗi thứ một nơi, ngay cả kêu một tiếng cũng không được, ngã vật luôn xuống đất.

"Răng Đen!" Cùng với tiếng kêu thảm thiết là một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn về phía Trương Dương, Trương Dương kịp thời tránh được, viên đạn bay trúng vào cột bùn đất sau lưng chỗ hắn trốn lúc nãy, mùi thuốc súng bốc lên. Trương Dương cắn chặt răng, nghĩ rằng xem ra hôm nay phải đại khai sát giới rồi.

Hắn yên lặng nghe ngóng, tiếng bước chân cách chỗ mình càng lúc càng gần, đối phương cũng rất cẩn thận. Trương Dương từ từ quỳ xuống, nắm một đống bùn đất phía dưới chân, ném về phía đối diện, mấy tên đó đồng thời bắn súng về phía phát ra tiếng động.

Trương Dương nắm lấy thời cơ, nhảy người lên, chiếc rừu trong tay vung qua.

Trong thời khắc tia lửa súng bắn ra thì bỗng từ trong không trung tối mịt, chiếc rừu bay nhanh như gió, chém thẳng vào đầu của tên cao nhất.

Tên lùn bi thương gào lên: "Thằng hai..." Hắn liên tiếp bắn hai phát về phía Trương Dương, cơ thể Trương Dương lại như có ma lực, thoắt cái đã trốn vào một bên động. Không để cho đối phương kịp phản ứng, hắn đã xông lên trước mặt, hai tay đồng thời đánh hai quyền vào dưới cằm của hai tên còn lại, khiến chúng bay văng ra xa, trọng quyền của Trương Dương vốn là thứ chúng không thể chịu được, hai tên đó bay ra và đập đầu vào đống bùn đất cứng đối diện.

Trương Dương thở phào một hơi, nhờ ánh sáng của đèn pin hắn nhặt lấy khẩu súng dưới đất, lại nhìn cái tên cao nhất, chiếc rừu găm thẳng vào đầu gã, máu tươi và não không ngừng chảy ra từ vết thương, tay gã không ngừng giựt giựt, rõ ràng là đã không thể sống nổi rồi.

Trương Dương lục soát người chúng một lát, lại tìm thấy còng tay từ trên người hai tên trong số đó, hắn hít một hơi, lẽ nào những kẻ này lại là cảnh sát?"

Chu Tiếu Vân nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, trong lòng thấp thỏm không yên, chiếc dao trong tay cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Trương Dương xoay người nói: "Có thể ra được rồi, an toàn rồi."

Chu Tiếu Vân lúc này mới thở phào một hơi, cô ta bước đến chỗ Trương Dương, Trương Dương đang dùng còng tay còng hai tên còn sống lại, khi Chu Tiếu Vân quay sang nhìn thấy một tên bị rừu chém vào đầu mà chết, sợ giật cả mình, lớn tiếng hét lên.

Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ta, tỏ vẻ an ủi.

Chu Tiếu Vân định thần một lúc mới nói: "Cậu... giết người rồi..."

Trương Dương nói: "Phòng vệ chính đáng, giết một tên bắt hai tên."

Lúc này tên lùn mới tỉnh lại, gã đau đớn hét lớn: "Đồ khốn nạn, mày giết chết em tao rồi..."

Trương Dương vung tay tát cho gã một bạt tai: "Nếu như không phải chúng mày muốn giết tao thì cũng sẽ không đến nước này, đây gọi là trả giá."

"Trả giá cái con mẹ mày..."

Trương Dương lại xông tới cho gã một quyền vào mũi, máu mũi gã bắn ra, gã lại gục xuống đất xỉu đi. Trương Dương lạnh lùng nói: "Đều là những đứa chẳng ra gì."

Chu Tiếu Vân mang theo máy ảnh, cô ta liền chụp lại khuôn mặt mấy kẻ đó một lượt.

Trương Dương đứng dậy nói: "Chúng ta rời khỏi đây thôi!"

Chu Tiếu Vân nói: "Thế bọn chúng phải làm thế nào?"

Trương Dương khinh thường nói: "Để cho chúng tự sinh tự diệt."

Chu Tiếu Vân không khỏi a lên một tiếng, không ngờ Trương Dương làm việc lại máu lạnh như thế.

Trương Dương cười nói: "Cô tưởng thật sao. Chúng ta không thể đem theo hai tên đó về cùng được, đợi trở về sau đó sẽ bảo cảnh sát đến tìm chúng."

Chu Tiếu Vân gật đầu, đi theo Trương Dương ra ngoài. Hai người vừa bước tới cửa động thì đột nhiên một tiếng súng vang lên, dường như cùng lúc đó Trương Dương đã bộc phát bản năng của mình, một tay đẩy Chu Tiếu Vân ra, vai trái của hắn như bị muỗi đốt một cái, nhất thời mất đi tri giác. Tay phải Trương Dương dùng một tốc độ kinh người rút súng ra, nhắm chuẩn vào đầu đối phương, chỉ một phát đối phương đã ngã gục.

Chu Tiếu Vân kinh hãi nói: "Cậu bị thương rồi?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Chuyện nhỏ, không sao cả." Thực tế thì không nhẹ nhàng như hắn nói. Máu tươi trong phút chốc đã làm ướt cả vai hắn. Trương Dương nhanh chóng điểm mấy huyệt trên người mình, ngăn cho máu không chảy nữa, tránh để mất máu quá nhiều. Vì lo lắng bên ngoài còn có mai phục, Trương Dương liền để cho Chu Tiếu Vân ở đó chờ một chút để hắn leo lên trước, xác định bên ngoài không có người khác mai phục mới ra hiệu để Chu Tiếu Vân trèo lên.

Kẻ áo đen bị Trương Dương bắn đang bò sang bên cạnh động, máu tươi chảy ra thành một vệt dài. Chu Tiếu Vân không dám nhìn kẻ bị chết đó. Trương Dương liền lợi dụng cơ thể để che đi người chết, tránh để cho Chu Tiếu Vân nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của người chết. Hắn đưa cô ấy trở về căn nhà đá, bên trong căn nhà đá vẫn còn phàng phất mùi thuốc súng nhức mũi, trên chiếc lều cũng dính thêm mấy viên đạn.

Lúc này trời cũng đã sáng, bầu trời tuy ảm đảm nhưng mưa gió đã ngừng. Bọn họ đến chỗ bãi cát trên hòn đảo nhỏ, sóng biển đêm qua còn không ngừng rít gào giờ đã êm đềm dịu dàng lại, bọn họ bước nhanh lên chiếc cano màu trắng. Chu Tiếu Vân nói: "Cũng không tồi, còn mang tặng chúng ta một phần quà nữa chứ."

Trương Dương cười cười, khuôn mặt hắn có chút nhợt nhạt, Chu Tiếu Vân ân cần hỏi: "Cậu bị thương ở đâu?"

Trương Dương nói: "Không sao, trên vai thôi, máu đã ngừng chảy rồi, chúng ta về rồi hãy nói."

Chu Tiếu Vân vẫn có chút lo lắng nhìn hắn, tìm trong chiếc cano chiếc áo cứu sinh khoác vào cho hắn.

Chiếc cano lái nhanh hướng về phía đất liền. Trương Dương ngồi dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, tay phải luồn qua cổ áo giữ chặt vết thương vên vai trái lại. Hắn không nhớ được đây là lần thứ mấy mình bị trúng đạn nữa. Mỗi lần bị thương lại làm hắn hiểu ra một chuyện, mình ở trên đời này không phải là vô địch, bất kể một thứ vũ khí hiện đại hóa nào cũng có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của hắn. Viên đạn đã làm bị thương huyết quản trên vai của hắn, Trương Dương không dám mạo hiểm ép đạn ra, một khi thiếu mất sự chèn ép của đầu đạn sẽ làm cho một lượng máu lớn trào ra.

Chu Tiếu Vân lái cano, bình tĩnh hướng về phía đất liền. Chu Tiếu Vân nói: "Những người đó rốt cuộc có phải là do Đường Hưng Sanh phái đến không?"

Trương Dương nói: "Mục đích của chúng chính là hủy chứng cớ, chó cùng dứt dậu, Đường Hưng Sanh vì muốn ngăn cản chúng ta vạch mặt hắn tất đã dùng kế được ăn cả ngã về không."

Chu Tiếu Vân nói: "Vậy chúng ta nên đưa những chứng cứ này cho ai? Bên Nam Tích rốt cuộc ai mới đáng tin đây?"

Trương Dương thấp giọng nói: "Tôi tin rằng đa phần mọi người không dính dáng đến Đường Hưng Sanh, hắn tuy là bí thư chính pháp ủy tỉnh Nam Tích nhưng vẫn chưa đến mức độ một tay che trời đâu." Khi đến gần bờ thì điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu. Trương Dương đột nhiên nhớ tới một người, bạn cũ Trương Đức Phóng. Trương Đức Phóng đến Nam Tích làm phó cục trưởng cục công an cũng đã được một thời gian rồi, luôn rất im lìm, Trương Dương trước khi đến Tĩnh Hải học cũng đã từng muốn đi tìm gã, nhưng luôn không có cơ hội. Hai hôm trước Chu Tiếu Vân bị vu oan trộm cắp, Trương Dương cũng định để Trương Đức Phóng ra mặt, nhưng những sự việc sau này chứng minh đều là do Đường Hưng Sanh đứng sau giật dây, Trương Đức Phóng chỉ là một phó cục trưởng cục công an, cho dù tìm gã cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể làm khó cho gã mà thôi, cho nên Trương Dương đã từ bỏ ý định đấy. Nhưng bây giờ đã khác rồi, Trương Dương đã có được chứng cứ Đường Hưng Sanh làm loạn kỉ cương, lật đổ được Đường Hưng Sanh, đối với một phó cục trưởng như Trương Đức Phóng mà nói đúng là một đại công, cũng vì thế mà giúp gã dẹp bỏ được các chướng ngại trên con đường làm quan. Đây là một món quà không thể lớn hơn mà Trương Dương dành tặng cho Trương Đức Phóng.

Lúc Trương Đức Phóng bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc là vừa đúng năm giờ hai mươi phút sáng, Trương Đức Phóng có chút buồn bực, lầm bầm mấy câu, nhìn số điện thoại hiển thị trên di động, hắn hơi do dự một lát, Trương Dương!

Trương Đức Phóng do dự cũng không phải là không có lý do, chuyện Trương Dương giữa đường đánh cảnh sát đã bị làm lớn lên. Thân làm phó cục trưởng cục công an gã đương nhiên hiểu rõ tình hình. Trương Đức Phóng là người khéo đưa đẩy. Gã đến Nam Tích chưa lâu, căn cơ vẫn còn chưa vững, hơn nữa Đường Hưng Sanh con người này không phải là nhân vật vừa, Trương Đức Phóng từ khi đến đây cũng coi như là khá vui vẻ hòa hảo với y. Gã còn nghe một nguồn tin đáng tin cậy nói, Đường Hưng Sanh rất có khả năng sẽ được điều về tỉnh làm phó sở trưởng sở công an, hơn nữa còn là nhân vật có khả năng năm sau kế nhiệm sở trưởng sở công an. Suy đi tính lại, Trương Đức Phóng đương nhiên sẽ không muốn vì Trương Dương mà lật mặt với Đường Hưng Sanh rồi. Những chuyện phiền phức này hắn càng tránh xa càng tốt.

Trương Đức Phóng nhìn điện thoại, một mực không nhấc, đợi khi chuông điện thoại ngừng rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng không được quá lâu, điện thoại lại kêu lên, là tin nhắn, gã mở ra, thấy có một dòng chữ: "Trương Đức Phóng, cậu đi chết đi!"

Trương Đức Phóng bất giác cười khổ, tên này đúng là quỷ gây họa, hôm nay không biết lại có chuyện gì muốn phiền mình đây. Gã đang do dự có nên trả lời Trương Dương không thì chuông điện thoại lại vang lên.

Trương Đức Phóng không còn cách nào khác, lại nhấc điện thoại lên, lần này gã nhấc điện thoại rất nhanh, không đợi Trương Dương mở lời, gã đã giả giọng tức giận nói: "Ai thế? Không muốn để cho người khác ngủ sao?"

Trương Dương cười lạnh nói: "Trương Đức Phóng! Cậu bớt giả vờ đi, lập tức mặc quần áo vào cho tôi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trương Đức Phóng vẫn còn giả vờ: "Trương Dương à! Tên tiểu tử này sao mới sáng sớm đã làm ầm ỹ không cho tôi ngủ thế?"

"Ngủ cái đầu cậu ý, còn ngủ nữa thì chức cục trưởng cục công an tỉnh Nam Tích sẽ rơi vào đầu người khác đấy."

Trương Đức Phóng nghe thấy câu này lập tức tỉnh hẳn, gã thấp giọng nói: "Chuyện gì vậy? Cậu lại làm gì rồi?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không muốn phí lời với cậu nữa, cậu bây giờ hãy lập tức hành động, hãy chọn ra những cấp dưới thân tín nhất của cậu trong cục công an để chuẩn bị hành động. Chứng cớ phạm tội tham nhũng của Đường Hưng Sanh đều đã nằm trong tay tôi, tối qua hắn còn sai mấy người đến tìm tôi diệt khẩu, hôm nay tôi sẽ tìm hắn tính sổ."

Trương Đức Phóng nghe mà hãi hùng khiếp vía, việc này thực sự là quá đột ngột, bình thường cũng chưa từng nghe nói chuyện Đường Hưng Sanh tham ô, gã luôn cho rằng y là một vị quan tốt. Gã vẫn bán tín bán nghi hỏi: "Trương Dương, những lời này không thể nói bừa được, danh tiếng của cục trưởng Đường không tồi đâu."

Trương Dương nói: "Sao có một thời gian không gặp mà cậu đã biến thành một kẻ giả dối như vậy rồi? Người muốn y lật đài nhất không phải là cậu sao? Y không phải là con hổ đứng cản đường tiến của cậu sao?"

Trương Đức Phóng cười khổ nói: "Không thể nói như vậy được..."

Trương Dương cắt lời gã: "Cậu mau hành động đi. Nể tình bạn bè tôi mới tặng phần công lao này cho cậu. Không giấu gì cậu, lần này tôi đến Tĩnh Hải là có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chính là điều tra chuyện của Đường Hưng Sanh, tôi là thay mặt kỉ ủy tỉnh đến. Tối qua ở Bắc Đảo tôi đã gặp phục kích, có bốn tên mang theo vũ khí đến giết tôi diệt khẩu, bị tôi xử chết hai tên, còn có một con chó nữa, hai tên còn lại đã bị tôi còng và vứt ở trong động sau núi rồi."

Trương Đức Phóng nghe đến đây mới nhận thức được sự việc thật sự vô cùng nghiêm trọng, gã thất kinh nói: "Cậu giết người rồi?"

Trương Dương nói: "Không phải giết người mà là phòng vệ chính đáng, tôi có nhân chứng mục kích."

Trương Đức Phóng nói: "Tôi sẽ lập tức hành động."

Trương Dương nói: "Đường Hưng Sanh có vấn đề, chuyện này cậu chớ có kinh động đến y."

Trương Đức Phóng nói: "Cậu giờ đang ở đâu? Tôi lập tức đi tìm cậu."

Trương Dương nói: "Cậu tìm được mấy tên khốn đó rồi hãy nói, tôi còn có việc khác cần làm. À đúng rồi, đừng quên phái người đi theo dõi Đường Hưng Sanh nhé, đề phòng hắn sợ tội bỏ trốn."

Trương Dương nói rồi dập máy, lập tức lại gọi điện cho Tống Hoài Minh. Tống Hoài Minh vừa nhìn thấy số điện thoại của Trương Dương là đã đoán ngay ra Trương Dương đã có được đột phá quan trọng trong vụ án Đường Hưng Sanh. Y nhấc điện thoại, nghe Trương Dương báo qua một số tình hình, Tống Hoài Minh liền nói: "Cháu làm rất tốt, chú lập tức sẽ phái người đến Nam Tích, nhất định phải làm rõ ràng vụ án của Đường Hưng Sanh, trước khi tổ chuyên án đến gặp cháu thì tốt nhất cháu đừng hành động gì."

Trương Dương gật đầu nói: "Chứng cứ cháu đều đã lấy được, trước mắt thì đã có chứng cứ tham ô ăn hối lộ của Đường Hưng Sanh, có điều vẫn không có cách nào tìm được cách chứng minh Đường Hưng Sanh có liên quan trực tiếp đến cái chết của Chu Tiếu Nguyệt."

Đối với Tống Hoài Minh mà nói nắm được chứng cứ tham ô nhận hối lộ của Đường Hưng Sanh là đủ rồi, hắn liền thấp giọng nói: "Mọi việc phải làm từng bước một, chỉ cần tìm được chỗ đột phá thì sẽ không cần lo y không chịu khai ra." Tống Hoài Minh dừng lại một chút, nói: "Trước mắt cháu rất nguy hiểm, giả dụ như những kẻ tối qua là do Đường Hưng Sanh phái tới thì hắn sẽ bất chấp tất cả để tìm cháu hủy chứng cớ."

Trương Dương nói: "Chỉ sợ y không ra tay thôi, chỉ cần y dám ra tay thì sẽ càng lộ rõ chân tướng."

Tống Hoài Minh nói: "Tất cả phải lấy an toàn cẩn thận làm đầu, chú không muốn cháu xảy ra chuyện gì hết."

Câu nói này của y làm cho Trương Dương cảm nhận được sự ấm áp vô hình, Trương Dương nói: "Chú Tống cứ yên tâm, cháu tự biết chăm sóc bản thân mình."

Chu Tiếu Vân nhanh chóng cho cano ghé sát vào bờ, hai người nhảy xuống bãi cát, Chu Tiếu Vân thấy sắc mặt tái nhợt của Trương Dương, có chút lo lắng nói: "Tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé."

Trương Dương nói: "Tôi phải về khách sạn lấy xe trước đã, chúng ta cần lập tức đến Nam Tích."

Ánh mắt Đường Hưng Sanh đầy sự bất an, hắn chốc chốc lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, cả đêm nay hắn không ngủ. Khi đồng hồ chỉ đến năm rưỡi, hắn không thể chịu đựng được nữa, nhấc điện thoại gọi diện cho một người: "Sao thế? Sao lại lâu như vậy, sao vẫn chưa có tin tức gì?"

Từ trong điện thoại truyền ra một giọng khàn khàn: "Bên Bắc Đảo ở xa, điện thoại di động không có tín hiệu. Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi..." Giọng nói đó đột nhiên ngắt quãng, người đó có chút kinh hoảng nói: "Không hay rồi, Trương Dương đã trở về, hắn đi lấy xe rồi."

Đường Hưng Sanh cảm thấy mọi thứ tối sầm trước mặt, có chút vô lực dựa vào ghế, thấp giọng nói: "Cậu có nhìn rõ không?"

"Không sai, chính là hắn."

Đường Hưng Sanh cắn răng, Trương Dương trở về có nghĩa là người mà y phái đi đã thất bại, y liền dứt khoát đưa ra quyết định: "Tôi không biết cậu dùng bất kì cách nào, phải trả giá như thế nào cũng phải khử hắn đi cho tôi, tuyệt đối không được để hắn sống mà rời khỏi Tĩnh Hải."

"Anh yên tâm..."

"Tôi không yên tâm!" Đường Hưng Sanh mất đi kiểm soát mà hét to lên. Y đứng dậy, vì kích động và căng thẳng nên giọng nói có chút run run: "Ngăn hắn lại, nhất định phải ngăn hắn lại, nếu không tất cả đều chấm hết."

Trương Dương lái chiếc xe của mình ra khỏi Nhất Chiêu Tĩnh Hải, Chu Tiếu Vân đang đợi ở trước cửa. Chu Tiếu Vân nhìn thấy sắc mặt Trương Dương thật sự không ổn, cô liền nhẹ nhàng nói: "Cậu ra ghế sau ngồi nghỉ đi, để tôi lái xe."

Trương Dương gật đầu, hắn ra ghế sau ngồi, lấy trong ngăn xe ra một túi cứu thương, cởi bỏ chiếc áo thấm máu ra, dùng rượu và bông xử lí qua miệng vết thương, lại bôi một chút thuốc do hắn tự chế vào, vết tương tê đi. Tuy rất đau và máu đã ngừng rồi, nhưng đầu đạn vẫn ở bên trong.

Chu Tiếu Vân nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, nhẹ giọng nói: "Tôi đưa cậu vào bệnh viện."

Trương Dương nói: "Đến Lam Sơn, Nam Tích quá nguy hiểm."

Chu Tiếu Vân gật đầu, lái nhanh xe về phía trước.

Trương Dương chọn đường đến Lam Sơn không phải chỉ vì đường đến Lam Sơn khá gần mà còn vì có một nguyên nhân quan trọng hơn, trước mắt không có cách nào xác định được chuyện của Đường Hưng Sanh kéo theo bao nhiêu người, Nam Tích bây giờ đối với hắn có thể nói là nguy hiểm bốn bề. Lam Sơn là một nơi an toàn, hắn có quan hệ rất tốt với thị trưởng Thường Ban, còn quan hệ với phó thị trường Tần Thanh thì càng không cần phải nói.

Từ việc tối hôm qua có thể thấy Đường Hưng Sanh đã bất chấp tất cả, chó cùng dứt dậu rồi, trong tình hình này tạm tránh mũi nhọn của y là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Chiếc xe chạy ra khỏi Tĩnh Hải, trời lại tiếp tục mưa bão, Trương Dương thay một chiếc áo màu đỏ khác, màu đỏ thể hiện sự khánh hỉ, cát lợi, màu sắc như thế này cũng làm cho vết thương của hắn không bị trông lộ rõ.

Thấy mưa ngày càng to, Chu Tiếu Vân đành chạy xe chậm lại, cô mở radio nghe nhạc, trong đầu mong có thể thư giãn tâm trạng hơn chút.

Trương Dương nhận thấy sự căng thẳng của cô, không khỏi cười nói: "Đến lúc về tới Lam Sơn mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!"

Chu Tiếu Vân gật đầu, nhỏ tiếng nói: "Có thể dựa vào những chứng cớ này để trị tội tên Đường Hưng Sanh thật chứ?"

Trương Dương đáp: "Việc Đường Hưng Sanh tham ô là không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng bây giờ vẫn chưa thể chứng minh được y là hung thủ hại chết chị gái cô." Hắn thấy cổ họng hơi khô liền lấy chai nước khoáng ra uống.

Chu Tiếu Vân buồn bã nói: "Về vấn đề tình cảm, tôi biết chị tôi đều gặp phải nguy hiểm, tôi biết thể nào cũng có ngày chị ấy mắc phải sai lầm, nhưng không ngờ kết cục lại đến mức thảm hại như này."

Trương Dương nói: "Mỗi người đều có thế giới quan của mình, chị cô cũng vậy."

Chu Tiếu Vân đáp: "Lúc chị tôi ý thức được điểm này thì đã không còn đường lui nữa rồi."

Trương Dương nói tiếp: "Người chết thì cũng chết rồi, điều chúng ta nên làm là phải tiếp tục sống, tôi nghĩ nếu chị cô trên trời có linh thiêng, chắc cũng sẽ hy vọng cô có thể sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc."

Chu Tiếu Vân đáp: "Việc của chị tôi chừng nào chưa được giải quyết thì tôi chẳng thể yên tâm vui vẻ được.”

Trương Dương mỉm cười: "Cũng sắp rồi!". Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô khách lao nhanh từ phía sau đâm thẳng vào xe họ, Chu Tiếu Vân bị bất ngờ không kịp phản ứng, chiếc xe khách đâm thẳng vào rồi kéo lê chiếc xe bán tải này cọ sát xuống đường tóe ra tia lửa. Tiếng nổ dưới đất ầm ầm, Trương Dương lúc đó lại không thắt dây an toàn, thân người hắn bị va về phía ghế trước, động phải vết thương trên vai, máu tươi lại cứ thế chảy ra.

Chu Tiếu Vân ghì chặt lấy vô-lăng, sau khi quay chiếc xe ngược lại xoay hẳn một hình chữ S mới giữ được thăng bằng rồi thẳng được tay lái, Chu Tiếu Vân nói: "Chúng lại đuổi theo rồi!"

Trương Dương khinh thường cười: "Đuổi theo thì sao chứ? Chúng sớm đã biết y chó cùng dứt giậu sẽ liều một phen, nhưng y quên rằng, đây là một nước xã hội chủ nghĩa, dù quyền lực lớn đến đâu cũng không thoát khỏi pháp luật."
Bình Luận (0)
Comment