Tằng Lai Châu cười nói: "Hoa Chiêu trong hai năm tạm giữ chức tại Phong Trạch là bạn tốt của Trương Dương, còn Ngô Minh là con trai của một người bạn thân đã khuất của tôi, nói ra thì những người thanh niên này cũng xa lạ gì nhau"
Vương Hoa Chiêu và Trương Dương thì có thể coi là thanh niên, Ngô Minh thì khá là miễn cưỡng, năm nay gã đã bốn mươi mốt rồi, cùng độ tuổi với tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng, chỉ là thành tựu trên chính trị lại không cách nào so sánh với người ta.
Lúc này Trương Dương cũng đã nhìn ra mánh khóe rồi, mục đích tối nay của Tằng Lai Châu không phải là gia yến gì, mục đích thật sự của ông ta vô cùng có khả năng là làm cho Ngô Minh có cơ hội tiếp xúc với Tống Hoài Minh, bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương lên chức, cái chức bí thư thị ủy bỏ trốn kia rốt cục sẽ lọt vào tay ai đến bây giờ vẫn còn chưa quyết, thằng nhãi Ngô Minh đã bắt đầu ra tay ngay từ lúc này.
Trương Dương phát hiện ra lợi ích chính trị của mình luôn luôn bị cắn một cái rồi lại một cái, Tằng Lai Châu an bài Vương Chiêu Hoa đến Lam Sơn đảm nhiện cục trưởng cục nông nghiệp, cũng là đã sớm nhìn xa rồi, Ngô Minh là cháu của ông ta, nếu như Ngô Minh có thể đẩy ngã Thường Tụng để lên ngồi chức bí thư thị ủy, thì sau này con đường chính trị của Vương Hoa Chiêu tại Lam Sơn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trương Dương có thể nhìn ra điểm này, thì những lão tướng chính trị như Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng càng nhìn thấu sự tình hơn nữa, nhưng mà bọn họ không có hiểu biết về Ngô Minh nhiều như Trương Dương, Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Ngô Minh, trong lòng nói anh cứ nhảy đi, cứ diễn trò đi, muốn làm bí thư thị ủy Lam Sơn, trước tiên phải qua được cửa của tôi.
Ngô Minh trước mặt các vị lãnh đạo có biểu hiện rất là khiêm tốn, con người này đúng là biết làm việc thật.
Trong trường hợp này, Trương đại quan nhân cũng không có nhiều chổ phát huy, hắn nghiêm túc kính rượu, thành thật uống rượu, khi chạm ly với Vương Hoa Chiêu, Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Hai vợ chồng cùng nhau lên đi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tằng Lệ Bình đỏ lên, nâng ly rượu lên, cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: "Chúng tôi vẫn chưa kết hôn!"
Trong lòng Trương Dương thầm vui, ai chẳng biết mà còn nói là gì? Ngày đó khi Tằng Lệ Bình đến Phong Trạch thăm Vương Chiêu Hoa, sức công phá của cô ta đã khiến cho Trương đại quan nhân bị lửa dục thiêu đốt cả đêm, lúc này lại giả bộ dịu dàng ngoan hiền. Trương đại quan nhân nói ra một câu không có phúc hậu chút nào cả: "Kết hay không kết cũng như nhau thôi!"
Mọi người trên bàn bị câu nói của thằng nhãi này làm cho sửng sốt, mặt nhỏ của Tằng Lệ Bình đỏ rực lên như một quả táo chín.
Trương đại quan nhân biết mình lỡ lời, vội vàng bổ sung: "Dù sao thì tháng sau cũng kết hôn rồi!"
Vương Hoa Chiêu thầm mắng thằng nhãi này đúng là đồ phá hoại, cười nói: "Ngày mười sáu tháng sau, đang chuẩn bị phát thiệp mời cho cậu đây!"
Trương Dương nói: "Giữa tháng à, tôi còn tưởng rằng rằng đến quốc khánh chứ, nếu như thật sự đến lễ quốc khánh, thì tôi không cách nào phân thân ra được đâu" Hắn đang nói tình hình thực tế, ngày lễ quốc khánh Sở Yên Nhiên sẽ trở về từ nước Mỹ, hơn nữa còn biểu lộ muốn kết hôn, cái này đối với hắn mà nói là một chuyện lớn, chuyện của Vương Hoa Chiêu khẳng định sẽ phải xếp sau chuyện này, cũng may người ta chọn là giữa tuần tháng mười, mình khẳng định là sẽ đến được.
Vương Hoa Chiêu nói: "Cậu nhất định đến mà, tôi đã chọn cậu làm phụ rể rồi!"
Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề, cho dù tôi lễ không được thì người cũng phải đến!"
Mọi người trên bàn đều bật cười cả, Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, khi nào cậu học nhỏ mọn như vậy?"
Trương Dương nói: "Em là hâm mộ và đố kị đó!"
Vương Hoa Chiêu nói: "Đừng hâm mộ tôi, cậu cũng sắp rồi!"
Trương Dương cười hắc hắc một tiếng, rất sợ mọi người đem trọng tâm câu chuyện đổ lên đầu mình, nâng ly rượu lên nói: "Bí thư Tằng, Tằng phu nhân, tôi kính hai người, chúc mừng các người có một người con rể tốt!"
Tằng Lai Châu cười ha hả, ông vui vẻ chạm ly với Trương Dương, uống xong ly rượu này, liền chuyển hướng nói chuyện với Tống Hoài Minh: "Tiểu Trương cũng không tồi, ánh mắt chọn con rể của tỉnh trưởng Tống cũng là hạng nhất" Những lời này của ông cũng có ý cất nhắc bản thân, ý nói là ánh mắt chọn con rể của mình cũng là hạng nhất ấy mà.
Tống Hoài Minh cười nói: "Trương Dương không ổn trọng bằng Hoa chiêu! Rốt cục vẫn là người trẻ tuổi!"
Tằng Lai Châu nói: "Ai mà không từ tuổi trẻ đi ra? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã chi huy một công trình lớn như sân bay mới, tôi thấy năng lực tổ chức lãnh đạo của Trương Dương cũng rất mạnh"
Tống Hoài Minh nói: "Nhắc đến sân bay mới tôi liền nghĩ đến chuyện của Tào Chính Dương, trong điễn lễ đặt móng, vợ của hắn chạy đến hiện trường điễn lễ gõ trống kêu oan, khiến cho tôi rất xấu hổ, không ngờ rằng Tào Chính Dương tự nhiên lại là một tham quan"
Tằng Lai Châu thở dài nói: "Thật ra tôi cũng thấy tiếc hận cho con người này, lúc trước từng nhiều lần thu được bằng khen chiến sĩ thi đua của tỉnh, đại biểu nhân đại của tỉnh, đại biểu xí nghiệp gia ưu tú, có thể nói là cả đời cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, không ngờ đến cuối cùng khi gần về hưu lại phạm vào sai lầm, khiến cho khí tiết tuổi già khó giữ được"
Tống Hoài Minh nói: "Vô luận là lý lịch cả đời sạch sẽ thế nào, thì vết bẩn vẫn là sự thật, tốt nhất là đừng nhúng tay, nhúng tay vào chắc chắn bị bắt" Lúc nói những lời này, ông nhìn Trương Dương, Ngô Minh và Vương Hoa Chiêu, nói: "Cán bộ trẻ tuổi như các cậu nhất định phải lấy cái này làm gương, đem lợi ích quốc gia đặt lên hàng đầu, ngàn vạn lần không được có lòng tham!"
Trương Dương nói: "Con hận nhất là tham quan nhận hối lộ, đảng và quốc gia tin tưởng chúng ta như vậy, cho chúng ta quyền lực, nếu như chúng ta lợi dụng quyền lực để tư lợi cho bản thân, thì không phải là lấy oán trả ơn sao? Ngay cả đạo nghĩa cơ bản nhất cũng không có, vậy còn là người sao?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Người khác thì tôi không biết, nhưng Trương Dương là một chiến sĩ phản hủ xướng liêm (chống mục nát kêu gọi thanh liêm), các vụ án tham ô của tỉnh chúng ta đều là do hắn giúp đỡ phá án"
Tằng Lai Châu và Tống Hoài Minh đều biết rõ, Tào Chính Dương chỉ là một con tép riu mà thôi, nhân vật lợi hại nhất mà Trương Dương lật đổ chính là tỉnh trưởng trước Hứa Thường Đức, chuyện này được tiến hành xử lý kín đáo, cho nên cũng không có nhiều người biết, không nói về Hứa Thường Đức, gần đây bí thư ủy ban phán chính thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh sợ tội bỏ trốn, cũng là bởi vì có liên quan đến Trương Dương.
Tằng Lai Châu nói: "Cho nên tôi muốn đưa Trương Dương đến ủy ban kỷ luật tỉnh để làm việc, đáng tiếc là hắn không muốn"
Trương Dương nói: "Cảm ơn ý tốt của bí thư Tằng, vàng thật ở đâu thì cũng sẽ phát sáng cả, tôi vẫn muốn ở Giang thành cống hiến ánh sáng và nhiệt độ của tôi hơn"
Liễu Ngọc Oánh không nhịn được bật cười, khả năng tự khen của Trương Dương quả thật rất lợi hại.
Tống Hoài Minh nói: "Thanh niên bây giờ không nên cho làm cao bay xa, làm kiên định công tác cơ sở trước, rèn đúc nhiều tại cơ sở trước, thì mới có lợi cho việc phát triển sau này" Lời nói của ông đối với Trương Dương là tràn ngập sự quan tâm và yêu mến.