Y Đạo Quan Đồ

Chương 500.2

Viên Lập Ba nói: "Cậu không lừa tôi, cậu cũng không hại tôi. Là bản thân tôi ngu, bị người khác bán đứng mà còn giúp hắn kiếm tiền."

Hứa Gia Dũng quả thật là từng lợi dụng Viên Lập Ba, cho nên nghe thấy câu này có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Cậu quá đề cao bản thân đấy!"

Lửa giận của Viên Lập Ba cuối cùng cũng tìm được điểm bùng lên thích hợp, gã cầm lấy chén rượu, ném đến choang một cái xuống đất, chén thủy tinh vỡ vụn, dọa cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh hét lên, Viên Lập Ba chỉ vào mũi Hứa Gia Dũng, chửi: "Mày con mẹ nó là cái thá gì? Nhìn người khác không thuận mắt, mày có gan thì đi một mình đấu với người ta đi, ở sau lưng ngáng chân thì tính là có bản sự gì chứ?"

Hứa Gia Dũng cũng tức giận rồi, Viên Lập Ba ở trước mặt nhiều bạn học làm vậy căn bản là không cho mình xuống đài, gã gầm lên: "Viên Lập Ba, tao nhìn ra rồi, mày là rắp tâm muốn gây sự."

Viên Lập Ba chỉ vào mũi Hứa Gia Dũng, chửi tiếp: "Mày con mẹ nó quá đề cao bản thân đấy, tao căn bản khinh thường loại tiểu nhân như vậy, chẳng trách Kiều Mộng Viện lại đá mày. Cái loại chỉ biết bám váy đàn bà như mày căn bản không xứng với người ta." Hận một người kỳ thực rất dễ, Viên Lập Ba cũng không phải là loại đầu óc đơn giản, gã nghĩ rất thấu, hận cùng một kẻ thù có thể khiến gã và Trương Dương gần lại với nhau, đã trở mặt với Hứa Gia Dũng thì dứt khoát trở mặt triệt để đi, dẫu sao thằng ôn này trước đây cũng lợi dụng mình không ít. Viên Lập Ba trong lòng rất tức giận, kỳ thực cục tức này không phải là chỉ Hứa Gia Dũng tạo thành cho gã, thậm chí gã con mang và sự xấu hổ và sỉ nhục mà Trương Dương tạo thành cho gã phát tiết lên hết người Hứa Gia Dũng, con người ta khi trong lòng ức chế, đi giẫm đạp người khác cũng có thể có được khoái ý của phát tiết.

Hứa Gia Dũng mang theo một bụng tức bỏ đi, gã trước giờ luôn rất cao ngạo, chưa từng để loại người như Viên Lập Ba vào mắt, nhưng hôm nay ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy bị Viên Lập Ba sỉ nhục, khiến gã cảm thấy mất hết mặt mũi, gã muốn rời khỏi nơi này, muốn phát tiết sự ức chế ở trong lòng, nhưng khi Hứa Gia Dũng đi tới trước xe, lại phát hiện trên xe dan đầy tờ quảng cáo, loại tờ quảng cáo này không khó tìm, trên cột điện ở hang cùng ngõ hẻm, trên tường nhà vệ sinh công cộng, đâu đâu cũng thấy, thứ bị coi thành bệnh vảy nến của thành thị này, bên trong in đầy các loại bí phương cổ truyền, chữa có chim mà không lên, lên mà không cứng, cứng và không lâu, lâu mà không bắn, bắn mà không sệt, sệt mà không nhiều...

Hứa Gia Dũng nhìn thấy những tờ quảng cáo này, suýt nữa thì tức đến thổ huyết, gã giống như phát điên lao lên trước, xé hết những tờ quảng cáo này đi, nhưng cái thứ đồ chơi này dính chặt cực kỳ khó bóc, Hứa Gia Dũng rất nhanh liền bỏ cuộc, gã nhấc chân đá một cái lên xe, một cú, hai cú, ba cú…

Phạm Tư Kỳ ở bên ngoài bị động tĩnh hấp dẫn tới, thấy Hứa Gia Dũng đang tức giận tới mức này, không khỏi thở dài: "Gia Dũng, xe này là của mình mà."

Hứa Gia Dũng hai mắt đầy tia máu trừng mắt với Phạm Tư Kỳ một cái, gã chỉ vào xe đang dính đầy tờ quảng cáo, gầm lên: "Làm sạch, làm sạch đi cho tôi!"

...

Trương Dương và Đỗ Vũ Phong đứng sánh vai trước cửa sổ phòng số 508 của tòa nhà đón khách, nhìn bộ dạng tức giận của Hứa Gia Dũng, Trương Dương không khỏi bật cười. Đỗ Vũ Phong thì thở dài: "Thằng ôn cậu chơi thâm quá, loại chiêu này mà cậu cũng nghĩ ra được à!"

Trương Dương đắc ý cười cười, lúc này di động của hắn đổ chuông, là Viên Lập Ba gọi tới, Viên Lập Ba rõ ràng là đang lấy lòng Trương Dương: "Trương Dương, tôi vừa trong cuộc họp lớp đánh cho thằng cho đó một trận, lịt cả nhà nó, nể mặt mà nó không cần, không ngờ lại dám chơi tôi, sau này Giang Thành này có tôi thì không có nó, tôi thấy nó ở đây là đánh nó ở đó." Những lời này của Viên Lập Ba đầy vị đạo xu nịnh.

Trương Dương cười nói: "Lập Ba à, kỳ thực chúng ta không cần phải đi so đo với loại tiểu nhân đó, căn bản là không cùng một đẳng cấp."

Viên Lập Ba nói: "Đúng vậy, đánh nó chỉ tổ bẩn tay tôi!"

Trương Dương cười thầm trong lòng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Viên Lập Ba cũng không phải là kẻ ngu, từ chỗ ông già của gã ít nhiều cũng được di truyền một ít gen thấy gió chiều nào thì che chiều nấy, hiện tại đã kiên định và rõ ràng đứng ở phía mình. Trương Dương đột nhiên nhớ tới cố sự đầu danh trạng, hôm nay Viên Lập Ba trong cuộc họp lớp chơi Hứa Gia Dũng, chính là muốn lập đầu danh trạng với mình, trải qua chuyện này Viên Lập Ba đã triệt để trở mặt với Hứa Gia Dũng, lòng trung thành và dũng cảm của gã thật đáng được ngợi khen. Trương đại quan nhân trước giờ luôn thưởng phạt phân minh, hắn cũng không để Viên Lập Ba phải làm không công. Trương Dương nói: "Lập Ba à, chúng ta đang ở vào lúc xây dựng sự nghiệp, không thể bị loại tiểu nhân này làm ảnh hưởng tới tâm tình làm việc, gần đây công trình sân bay mới rất bận, áp lực vận tải cũng khá lớn, công ti vận tải của cậu có thể giúp tôi không. Yên tâm đi, phí vận chuyện tôi khẳng định sẽ trả trước."

Viên Lập Ba nghe thấy Trương Dương nói vậy thì trong lòng suýt nữa nở hoa, gã lập tức cảm thấy hôm nay ra tay đối phó Hứa Gia Dũng là đúng, sân bay mới làm sao lại có áp lực vận tải chứ, cho dù là có thì công ti vận tải muốn chen vào cũng nhiều không kể xiết, làm gì có chuyện đến lượt mình, người ta hiện tại rõ ràng là đang luận công ban thưởng cho mình, không để gã phải làm không công. Viên Lập Ba thậm chí còn nghĩ rằng, đây chính là tri kỷ, kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, sau này Trương Dương có chuyện gì, mình khẳng định dù phải nhảy vào biển lửa cũng không từ.

Trương Dương thấy Viên Lập Ba cả nửa ngày vẫn không có phản ứng, cho rằng gã không vui: "Lập Ba, cậu thấy không tiện à?"

Viên Lập Ba lúc này mới từ trong kinh hỉ tỉnh lại: "Tiện, tiện chứ, cậu yêu tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho tôi một cách viên mãn."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Là anh em với nhau, có cần phải khách khí vậy không?"

Gác điện thoại, Trương Dương cười càng lúc càng vui vẻ.

Đỗ Vũ Phong nói: "Thật là âm hiểm!"

Trương Dương nói: "Đối với với loại tiểu nhân âm hiểu như Hứa Gia Dũng cần gì phải khách khí." Nhìn Hứa Gia Dũng đã tức đến phát điên, Trương Dương lạnh lùng nói: "Thằng ôn này làm nhiều chuyện xấu như vậy, chụp lén ảnh của tôi, muốn khiến tôi mất mặt, hôn lễ của Tần Bạch cũng bị gã phá rối,gã cho rằng mình là ai chứ? Nam Bá Thiên à? Muốn đông sơn tái khởi ư? Cút mẹ nó đi, ở một mẫu ba phân đất Giang Thành này, còn chưa tới lượt gã lên tiếng."

Đỗ Vũ Phong nói: "Cậu muốn đuổi gã ra khỏi Giang Thành à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi muốn chọc giận gã, người ta khi tức giận thường thường sẽ mất đi lý trí, sẽ làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc, Hứa Gia Dũng cũng không ngoại lệ."

Đỗ Vũ Phong nhắc nhở Trương Dương: "Cận thận gã chó cùng nhảy tường đó!"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Cho nên tôi mới nhờ các cậu giúp đỡ, trong thời gian gã ở Giang Thành, theo dõi gã 24/24 giúp tôi, gã chỉ cần dám làm chuyện xấu thì bắt gã lại, tôi chỉ sợ gã không nhảy thôi, nhảy càng cao thì tôi sẽ khiến gã ngã càng đau!"

Hứa Gia Dũng đi đã rất lâu rồi, Phạm Tư Kỳ vẫn đứng ở trước xe, chuyện này đã kinh động tới quản lý trực ban của chính phủ nhất chiêu, Phạm Tư Kỳ đề xuất kháng nghị, đích xác chiếc xe này đỗ ở bãi đỗ xe, sao lại để người ta dán nhiều tờ quảng cáo như vậy, hơn nữa còn dán chi chít, một chiếc xe bị dán kín hết, còn xe ở bên cạnh thì lại không sao cả.

Lúc Phạm Tư Kỳ đang oán trách thì gnhe thấy một giọng nói đầy từ tính vang lên: "Phạm tiểu thư, trùng hợp thế!" Cô ta quay người lại, chính là Trương Dương đi tới.

Phạm Tư Kỳ chỉ biết Trương Dương là kẻ thù của Hứa Gia Dũng, đối với Phạm Tư Kỳ mà nói, cô ta không có ác cảm gì với Trương Dương cả, nếu không phải là vì bị Hứa Gia Dũng bức ép, cô ta cũng sẽ không tới Giang Thành, càng không phải gặp những chuyện xấu hổ như vậy. Phạm Tư Kỳ hờ hững gật đầu, nói: "Trương tiên sinh cũng tới đây ăn cơm à?"
Bình Luận (0)
Comment