Y Đạo Quan Đồ

Chương 557.3

Kiều Mộng Viện nói: "Gần đây tôi thường đọc kinh Phật, đọc nhiều lại bỗng dưng có mong muốn ăn chay, rất tự nhiên cứ vậy kiên trì ăn chay tiếp, hiện tại cảm thấy ăn chay rất tốt cho sức khỏe. Rất nhiều học giả dinh dưỡng cũng đề xướng ăn chay, còn nói có thể dưỡng nhan mỹ dung nữa."

Trương Dương cười nhạt nói: "Đám học giả dinh dưỡng đó tất cả đều là nói hưu nói vượn, căn bản không thể tin được."

Thì Duy nói: "Người ta nói hưu nói vượn, vậy anh thì nói thật à? Con người anh đúng là tự đại!"

Trước mặt Quách Chí Giang, Trương Dương cũng không định cãi vã với cô ta, hắn cười cười nói: "Dinh dưỡng phải lấy cân đối làm chủ, không thể nào ăn nhiều cái này ăn ít cái kia được."

Quách Chí Giang nói: "Tôi thấy Trương Dương nói đúng."

Thì Duy nói: "Anh quen anh ta chưa được bao lâu, đừng có sùng bái cá nhân!"

Quách Chí Giang không nói gì, dùng đũa gắp một miếng thị đặt vào trong bát Thì Duy, Thì Duy trợn mắt lên: "Tôi muốn ăn mà không tự biết gắp à? Ghét nhất là ăn thứ này." Cô ta định gắp ra trả lại cho Quách Chí Giang, nhưng nhìn thấy Trương Dương mặt mày xấu xa cười cô ta, liền đổi ý, đặt miếng thịt lại vào trong bát Trương Dương: "Cho anh này, nhìn đến nỗi nước miếng chảy cả ra bàn rồi kìa."

Kiều Mộng Viện nghe thấy vậy cũng không khỏi bật cười.

Trương Dương cười nói: "Cô ăn của cô, tôi ăn của tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Nghe nói anh ở Nam Tích làm cũng tốt, ngay cả băng công chúa Quan Chỉ Tình cũng bị anh mời tới làm người đại diện."

Trương Dương nói: "Vừa nói tới chuyện này là tôi lại tức giận, tôi phí nhiều tinh lực như vậy, vất vả lắm mới mời được Quan Chỉ Tình, người ta nguyện ý không lấy một xu mà vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ đại sứ hình tượng cho vận hội tỉnh, nhưng đám lãnh đạo của Nam Tích khăng khăng bảo người ta là người nước Mỹ, phải nghĩ đến ảnh hưởng chính trị, phải nghĩ đến cảm tình của dân chúng, bắt tôi đi tìm mấy vận động viên kim bài làm đại sứ hình tượng."

Thì Duy nói: "Thế thì thật là khó."

Trương Dương nói: "Ngành thể thao của Nam Tích vốn không được tốt lắm, quán quân thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ sai tôi đi mời Đổng Lệ Na, nhưng mắt người ta lại rất cao, há miệng ra cái là đòi mười vạn đồng, tài chính của vận hội tỉnh mà tôi hiện tại đang làm là giật gấu vá vai, lấy đâu ra mười vạn đồng mà trả cho cô ta, cho dù có tôi cũng không thể cấp cho cô ta được, cô nói xem cô ta có xứng không? Tổng cộng chỉ giành được chức quán quân nhảy ngựa có một lần mà cứ tưởng mình giỏi lắm."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Không đồng ý thì cũng không thể nói người ta như vậy được, anh tích thêm chút khẩu đức đi."

Thì Duy nói: "Vận động viên hiện tại đều dám đòi tiền như vậy à, mười vạn đồng, cho dù ngôi sao điện ảnh cũng không có cái giá này!"

Trương Dương nói: "Đó là cô gặp ít đấy thôi, phí đại diện của ngôi sao hiện tại từ mấy chục vạn đến hơn trăm vạn, tôi cũng không phải là xót tiền, nhưng chi tiền thì cũng phải chi cho chính đáng, Đổng Lệ Na tính là ngôi sao ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cái đó còn phải xem cô ta so sánh với ai, so với anh thì cô ta chính là ngôi sao, nhưng so với Quan Chỉ Tình thì cô ta không bằng."

Thì Duy nói: "Đừng nói Quan Chỉ Tình, cho dù là Hứa Di cũng có danh tiếng hơn cô ta gấp mấy lần, người ta mới là quán quân thế giới hàng thật giá thật, quán quân Olympic."

Trương Dương nói: "Cô quen Hứa Di à?"

Thì Duy gật gật đầu nói: "Quen, chúng tôi còn là bạn tốt."

Mắt Trương đại quan nhân sáng rực lên: "Vậy..."

Kiều Mộng Viện vừa nhìn đã biết Trương Dương đang tính toán điều gì, thầm nghĩ Thì Duy lại lắm miệng rồi. Tên Trương Dương này là kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, gặp cơ hội hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Kiều Mộng Viện, Trương Dương nói: "Thì Duy, cô giúp tôi liên hệ với Hứa Di đi, xem xem cô ta có nguyện ý làm người đại diện cho vận hội tỉnh không?"

Thì Duy nói: "Người ta cũng không phải là người Bình Hải, anh liên hệ với cô ta làm gì?"

Trương Dương nói: "Giờ là thời đại nào rồi, cái mà tôi cần là sức ảnh hưởng, ai đi quản quê quán ở đâu, cô ta nếu tới, có thể ném Đổng Lệ Na sang một bên rồi."

Thì Duy không nói gì, Kiều Mộng Viện nói: "Cái này thì để tôi giúp, tôi nói nói với cô ta một tiếng chắc không có vấn đề gì."

Trương Dương vui mừng quá đỗi, cầm chén rượu lên nói: "Vậy tôi cám ơn Kiều tổng trước."

Quách Chí Giang không tiện nói gì, gã phần lớn thời gian đều ở bên cạnh lắng nghe, khó khăn lắm mới đợi được họ ăn cơm xong, gã đứng dậy thanh toán, đề nghị cùng nhau tới rạp chiếu phim đại thế giới xem phim.

,,,

Quách Chí Giang trước đó đã mua ba tấm vé, nhưng hiện tại lại có thêm Trương Dương, chỉ đành mua thêm, giờ mua thì đương nhiên là không thể ngồi cùng nhau, Trương Dương giành đi mua vé, mua hai tấm trên lầu, bảo Quách Chí Giang bán một tấm vé đã mua từ trước đi, như vậy bốn người họ không thể không tách ra.

Quách Chí Giang vốn cũng cũng muốn ngồi riêng với Thì Duy, gã đối với sự an bài của Trương Dương tỏ vẻ rất hài lòng.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện lên lầu ngồi, Kiều Mộng Viện nhìn nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy Quách Chí Giang và Thì Duy đang ngồi sóng vai. Trương Dương cười nói: "Tôi sao thấy hai bọn họ chẳng giống đang yêu nhau gì cả."

Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện gì cũng đều có quá trình."

Trương Dương nói: "Đúng rồi, chuyện gì cũng đều phải có quá trình."

Đèn rạp phim tối dần, Trương Dương lặng lẽ nhìn sang Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ nhàn tĩnh tường hòa, tuy rằng tạo cho người ta cảm giác ôn nhu, nhưng lại có loại cảm giác không thể tiếp cận, Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ tới một từ, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, từ sau khi Hứa Gia Dũng chết, quan hệ giữa hắn và Kiều Mộng Viện chẳng những không tiến thêm được bước nào, ngược lại khoảng cách so với trước kia thì càng xa hơn, đây đại khái là tác dụng tâm lý.

Phim chính thức bắt đầu, cảnh mạo hiểm diễn ra liên tiếp, rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, Trương đại quan nhân vẫn rất thích xem phim kiểu này, xem tới đoạn mạo hiểm, thằng ôn này lại vô thức vươn tay ra, ở trong bóng tối nắm lấy tay Kiều Mộng Viện, mắt hắn thì vẫn nhìn chằm chằm lên màn ảnh, nhưng vẫm cảm giác được tay Kiều Mộng Viện đang giãy dụa, Trương đại quan nhân dồn hết dũng khí, hôm nay bằng bất cứ giá nào mình cũng không buông tay, cô thích trách thì cứ trách.

Kiều Mộng Viện giãy dụa vài lần, phát hiện không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của Trương Dương, cuối cùng đành vứt bỏ nỗ lực, để mặc cho hắn nắm tay.

Trương đại quan nhân trong bóng tối tỉ mỉ thể nghiệm biến hóa của Kiều Mộng Viện, khiến hắn rất bất ngờ là, Kiều Mộng Viện sau sự hoảng loạn ngắn ngủi lúc ban đầu, lập tức khôi phục bình tĩnh, cô ta tựa hồ không hề bởi vì hành động của Trương Dương mà bị ảnh hưởng gì, vẫn xem rất nhập tâm. Trương đại quan nhân không lâu sau liền sinh ra một loại cảm giác thất bại, hắn buông tay Kiều Mộng Viện ra, Kiều Mộng Viện trong bóng tối lặng lẽ rụt tay về.

Tâm tình của Kiều Mộng Viện không hề bị Trương Dương làm nhiễu loạn, nhưng bản thân Trương Dương lại có chút rối loạn, hắn phát hiện mình không thay đổi, người thay đổi là Kiều Mộng Viện, tâm cảnh của cô ta gần đây tu luyện giống như bình hồ thu nguyệt vậy, thậm chí ngay cả mình cũng không thể khiến cô ta dấy lên chút gợn sóng nào, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Phim kết thúc trong một cảnh kịch tính, Kiều Mộng Viện tựa hồ có chút mệt mỏi, ngáp một cái nói: "Dài quá, mệt thật." Cô ta không hề nhắc tới chuyện Trương Dương trong bóng tối nắm tay cô ta, càng là như vậy Trương đại quan nhân càng thấy xấu hổ, hắn giống như là là trộm đồ bị bắt vậy, ho khan một tiếng nói: "Tôi đưa cô về."

Kiều Mộng Viện gật gật đầu nói: "Chúng ta ra ngoài trước đợi bọn Thì Duy."

Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, một trận gió lạnh thổi tới, Kiều Mộng Viện không khỏi rùng mình một cái, Trương Dương định cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô ta, nhưng Kiều Mộng Viện lắc lắc đầu nói: "Không cần, trong rạp nóng quá nên ra ngoài chưa quen thôi."

Trương Dương biết cô ta không muốn để người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ, hắn cười nói: "Phim cũng hay phết." Câu này có chút ý tứ không biết nói gì nên cố nghĩ ra gì đó để nói.

Kiều Mộng Viện gật gật đầu, sau đó lại bật cười: "Nói thật, tôi không thích xem phim hành động lắm."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không thích xem phim ngoại quốc, luôn thấy không nhập tâm." Thằn ôn này nói chuyện rõ ràng có chút trước sau mâu thuẫn.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh tôi gọi điện thoại cho tôi, nói tới mục đích mà anh tới Đông Giang."

Trương Dương nói: "Tôi không có mục đích gì cả, chỉ là không muốn bảo vệ gia tài quốc gia, không để người khác xâm phạm thôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh tôi muốn khu đất đó."

Trương Dương nói: "Ai muốn lấy khu đất đó cũng không quan trọng, quan trọng là phải công bằng." Hắn đề nghị với Kiều Mộng Viện: "Cô có kinh nghiệm khai phá quảng trường chùa Nam Lâm, không bằng cô suy nghĩ thử xem, khu đất của sân thể dục thật sự rất không tồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh tôi cũng đề nghị với tôi như vậy, cuối tuần tôi đi xem thi đấu, thuận tiện xem thử khu đất, đó, nếu thật sự có giá trị đầu tư, tôi sẽ suy nghĩ."

Trương Dương nói: "Có điều, trước tiên phải làm thông công tác của bí thư Kiều đã, chỉ có ông ấy mới có thể thay đổi quyết định của lãnh đạo thành phố Nam Tích."

Kiều Mộng Viện nói: "Công là công và tư là tư, chuyện trên công tác của cha tôi, tôi không có quyền lên tiếng."
Bình Luận (0)
Comment