Trương Dương nói: "Tôi đã từng đánh anh ta, sau này thông qua tiếp xúc với anh ta, phát hiện bản tính của anh ta không phải là hư hỏng, thật ra sự kiện ngộ độc thức ăn lần này có rất nhiều điểm đáng ngờ, Đoàn Kim Long cho dù có gan lớn như trời hắn cũng không dám hạ độc trong đồ ăn." Trương Dương tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ ám chỉ rất rõ ràng, sự kiện ngộ độc thức ăn lần này tồn tại điều ám muội.
Thạch Trọng Hằng thật ra cũng có suy nghĩ giống Trương Dương, chỉ là y không muốn nghĩ con mình như vậy, nếu con mình thật sự lập bẫy chơi Đoàn Kim Long thì chiêu thức này quá độc.
Trương Dương nói: "5% cổ phần này có thể lấy một cách quang minh chính đại, người khác không thể nói ra nói vào, mượn cơ hội lần này có thể cho anh ta có việc để làm, cũng tốt hơn là cả ngày lêu lổng với đám bạn trên xã hội."
Thạch Trọng Hằng nói: "Để tôi cân nhắc thêm một chút."
Trương Dương cười nói: "Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có điều Viên Ba là lão bằng hữu của tôi, người này ở Đông Giang làm trong ngành ẩm thực rất khá, hắn tới Nam Tích khẳng định sẽ không làm bừa giống như Đoàn Kim Long. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nếu Thắng Lợi thật sự có thể làm việc ở bên cạnh hắn, khẳng định sẽ học được không ít bản sự, ông cũng hi vọng Thắng Lợi về sau có thể đi trên chính đồ phải không?"
Thạch Trọng Hằng không nói gì, chỉ cười cười, Trương Dương đi xong y lại quay về phòng bệnh, đóng cửa lại lạnh lùng nhìn con trai mình.
Thạch Thắng Lợi bị y nhìn cho cả người ngứa ngáy, cợt nhả nói: "Cha, cha đừng nhìn con như vậy có được không? Nhìn vậy trong lòng con hoảng lắm."
Thạch Trọng Hằng đi đến trước mặt Thạch Thắng Lợi, bỗng nhiên giơ tay lên tát cho gã một cái giữa mặt.
Thạch Thắng Lợi hét lên: "Cha sao lại ra tay đánh con?"
Thạch Trọng Hằng mắng: "Mày đúng là cái thứ chẳng ra gì, chuyện của Hải Thiên rốt cuộc là như thế nào? Có phải do tên hỗn đản mày làm ra hay không?"
Thạch Thắng Lợi nói: "Cha, sao cha cánh tay cứ giơ ra bên ngoài thế? Con là người bị hại, cha nói vậy là có ý gì? Có phải là hoài nghi con cố ý hạ độc vào trong thức ăn của mình không? Con ngu như vậy ư?"
Thạch Trọng Hằng nghĩ thầm, mày không ngu thì còn ai ngu, y thở phì phò nói: "Mày và Trương Dương rốt cuộc là thế nào? Mày không phải là từng ăn đòn của hắn ư? Sao hắn lại tới gặp mày còn đưa ra điều kiện đó nữa?"
Thạch Thắng Lợi nói: "Cha, cha từng nghe câu không đánh thì không quen chưa? Con thừa nhận, bọn con trước đây từng có xích mích, nhưng những chuyện đó đều là quá khứ rồi, lúc đó cũng chỉ là hiểu lầm, tên vương bát đản Đoàn Kim Long kia cố ý xúi giục con đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, hắn nói Quan Chỉ Tình là gái phục vụ của khách sạn, nếu không con sao lại đi chọc vào Trương Dương, đều là Đoàn Kim Long cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa con và Trương Dương, hắn muốn chúng con đấu nhau ngươi chết ta sống, cha, loại người xấu như vậy con có thể tha cho hắn ư? Con muốn hắn không không có chỗ đứng chân ở Nam Tích này."
Thạch Trọng Hằng nghe thấy một câu cuối cùng, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, bàn tay đang giơ lên của y chậm rãi hạ xuống, Thạch Trọng Hằng ở trong quan trường nhiều năm như vậy không phải là vô ích, từ trong lời nói của thằng con y đã cảm thấy được gì đó, chuyện này chắc chắn là thằng con mình trả thù Đoàn Kim Long, hơn nữa khả năng lớn hơn nữa là Trương Dương cũng tham dự vào trong đó, Đoàn Kim Long ngày hôm qua gặp chuyện không may, hôm nay khách sạn liền tuyên bố chuyển nhượng từ trước rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, khẳng định là bọn họ liên thủ bẫy Đoàn Kim Long, Thạch Trọng Hằng tin chắc rằng thằng con mình không có loại đầu óc này, cũng không có bản sự này, chắc chắn là Trương Dương bố trí tất cả, lợi dụng Thạch Thắng Lợi đuổi Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên.
Thạch Trọng Hằng cũng minh bạch một đạo lý, không phải là vấn đề y có muốn ngồi cùng thuyền với Trương Dương hay không, mà trên thực tế Trương Dương đã kéo con y lên thuyền rồi, Thạch Trọng Hằng tuy rằng không có chứng cớ gì, nhưng là chuyện này y đã nghĩ thấu tiền nhân hậu quả, loại người như Đoàn Kim Long không đáng được đồng tình, có điều thủ đoạn của bọn Trương Dương cũng không được quang minh chính đại gì lắm.
Thạch Thắng Lợi nhìn thấy lão gia tử nửa ngày không nói gì, thấp giọng than thở: "Con đã lớn như vậy rồi, cha đừng có hở chút là đánh con, để cho người khác nhìn thấy thì con mất mặt lắm."
Thạch Trọng Hằng nói: "Mày cũng biết là mình lớn rồi à, nếu lớn như vậy rồi thì về sau phải có tâm nhãn hơn một chút, đừng có cả ngày làm những chuyện vỡ vẩn, đừng có mãi để cho người ta lợi dụng."
Thạch Thắng Lợi bĩu môi nói: "Người có thể lợi dụng con sợ rằng vẫn chưa sinh ra đời đâu."
Thạch Trọng Hằng thở dài nói: "Trừ mạnh miệng ra thì tao chẳng thấy mày có bản sự gì cả, nếu người ta đồng ý cho mày 5% cổ phần, mày về sau sẽ phải thật thà làm việc cho Hải Thiên, làm cho ra hồn cho tao."
Thạch Thắng Lợi chớp chớp mắt, bán tính bán nghi nói: "Thật ư? Cha thật sự đồng ý cho con nhận cổ phần này ư?"
Thạch Trọng Hằng thầm cười khổ trong lòng, thằng con ngốc nghếch của tao à, mày đã bị người ta kéo lên thuyền rồi, tao không đáp ứng thì còn có biện pháp nào nữa?
Sự kiện ở Hải Thiên có người bị ngộ độc thức ăn tuy rằng có thể giải quyết thuận lợi, nhưng sóng gió do nó dẫn tới vẫn chưa lập tức tắt hẳn, trên cuộc họp thường ủy thành phố Nam Tích, bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng đề xuất phải tăng mạnh tầm quan trọng của giám sát ngành dịch vụ.
Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo cũng tỏ ý tán đồng, y chỉ ra vân hội tỉnh sắp tới gần, Nam Tích phải có một hoàn cảnh phục vụ nhất lưu để nghênh đón khách khứa các phương, ngành dịch vụ là cửa sổ của Nam Tích, trình độ tinh khiết của cửa sổ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng thành thị của thành phố Nam Tích.
Các thường ủy tham dự hội nghị đều biểu đạt ý kiến của mình, đối với hiện trạng ngành dịch vụ của Nam Tích đều tỏ vẻ bất mãn nhất định.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói: "Hoàn cảnh phục vụ của thành thị là cùng một nhịp thở với trình độ văn minh thành thị, mọi người đưa ra nhiều ý kiến như vậy, từ đó có thể thấy được, cải thiện hoàn cảnh mềm của thành phố Nam Tích là vô cùng cấp bách, chúng ta phải cố gắng để khi vận hội tỉnh tổ chức, cho các quan khách nhìn thấy một Nam Tích văn minh, một Nam Tích nhiệt tình, tôi đề nghị tiến hành một cuộc xử lý hoàn cảnh mềm trong phạm vi toàn thành phố, triệt để thanh trừ hiện tượng không sạch, tạo lên một tiêu chuẩn mới cho ngành phục vụ của Nam Tích."
Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Hoàn cảnh mềm của thành phố Nam Tích sớm đã nên được chỉnh trị rồi, xây dựng thành thị chỉ lưu lại cho người khác ấn tượng đầu tiên, bất kể xây dựng thành thị xinh đẹp cỡ nào, quy hoạch chỉnh tề ra sao, nhưng cũng không có nghĩa là trình độ văn minh thành thị của anh có thể được tới độ cao tương tự, xây dựng kinh tế cũng đồng thời phải xây dựng văn minh tinh thần, chỉ có hai phía cùng tiến mới có thể thực hiện hiện đại hoá trên ý nghĩa chân chính."
Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi cười nói: "Cải thiện hoàn cảnh mềm của thành thị cũng không phải dễ dàng, trước đây chúng ta cũng muốn làm nhiều lầm, nhưng hiệu quả rất thấp, muốn thực sự làm tốt chuyện này, nhất định phải để hai chữ văn minh đi vào lòng người, nhất định phải khiến cho mỗi một người dân thành phố coi thành thị là nhà của mình, có quan niệm thành thị là sự văn minh của chính mình, khiến bọn họ có tư tưởng mình là nhân vật chính, như vậy mới có thể hoàn toàn cải thiện được hoàn cảnh mềm của chúng ta, khẩu hiệu hô thật nhiều, biểu ngữ treo thật nhiều cũng không bằng xây dựng được lý niệm Nam Tích chính là nhà của mình ở trong lòng họ.
Từ Quang Nhiên khen: "Được, chủ đề sửa trị hoàn cảnh mềm của Nam Tích lần này sẽ là, tôi yêu Nam Tích, tôi yêu nhà của tôi."
Toàn thể thường ủy nhất trí tán thành.
Từ Quang Nhiên quay sang bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng nói: "Lão Lương, nhiệm vụ sửa trị hoàn cảnh mềm của thành thị lần này giao cho anh nhé."
Lương Tùng cười nói: "Tôi vốn chính là phụ trách công tác tuyên truyền, không thể đẩy cho người khác được."
Nói xong chuyện này, Từ Quang Nhiên lại quay sang chủ đề khu đất sân thể dục cũ, chuyện này đã kéo dài rất lâu rồi, Trần Hạo đã âm thầm đề xuất với y mấy lần, muốn xin trước quyền bán đấu giá sân thể dục, bởi vậy đó thể thấy được Trần Hạo đã dần dần tiến vào vai của mình, gã bắt đầu đi vào công tác thể dục thể thao.
Từ Quang Nhiên nói: "Tiến độ công trình của trung tâm thể dục mới trên tổng thể là rất bình thường, dự tính có thể toàn bộ hoàn công theo kế hoạch kỳ hạn công trình, đợi cho sau khi trung tâm thể dục mới xây xong, sân thể dục cũ của chúng ta bao gồm cả khu đất của Ủy ban thể dục thể thao cũng đã mất đi tác dụng vốn có, căn cứ vào sự thảo luận nhiều mặt của chúng ta, cùng với đề nghị của ngành quy hoạch thành thị, khối đất này sử dụng thích hợp nhất là để cho mở thương nghiệp, lúc trước cũng có không ít nhà đầu tư biểu hiện ra sự hứng thú đối với khu đất này, tôi cũng đã trưng cầu ý kiến của một số đồng chí, cho rằng khu đất này tốt nhất vẫn là tiến hành cạnh tranh công khai, cố gắng để tối đại hóa giá trị của khu đất này, cũng chỉ có như vậy mới có thể thể hiện được sự công khai công chính của chính phủ chúng ta, mới có thể đảm bảo không để phía nhà đầu tư và người dân dị nghi."
Trần Hạo nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm, Từ Quang Nhiên cuối cùng nghe theo ý kiến của gã, đưa khu đất sân thể dục cũ ra cạnh tranh công khai.