Tiếu Nguyên Bình nhìn thấy nào cũng không thấy thằng ôn này giống bộ dạng của người hai mươi bảy tuổi, có điều có một số người không thể nhìn bề ngoài, có lẽ người ta vốn chính là nhìn trẻ hơn tuổi, hai mươi bảy lên chính ban cũng đã khiến cho người ta kinh thán không thôi rồi, Tiếu Nguyên Bình nói: "Thật sự là hậu sinh khả uý!"
Trương Dương nói: "Toàn là dựa vào sự tài bồi của lãnh đạo, nếu không phải các lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi cũng sẽ không đảm đương được vị trí trọng yếu như vậy."
Tiếu Nguyên Bình nói một câu mà Trương Dương đã nghe rất nhiều lần rồi: "Vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn, phải tránh kiêu ngạo hấp tấp, phải hiểu rõ mình là nô bộc của quốc gia."
Trương Dương liên tục gật đầu.
Trần Hạo đi tới mời hai vị lãnh đạo an vị, Trương Dương nói với bọn họ một tiếng rồi đi sang một bên chiêu đãi khách khứa, hắn nhìn thấy bí thư kiêm quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung, ấn tượng của Trương Dương đối với người này rất sâu sắc, Liêu Vĩ Trung trong cuộc bán đấu giá quyền rước đuốc đã biểu hiện ra sự quyết đoán, bỏ năm trăm vạn giành được quyền tiếp ngọn đuốc thứ hai của tỉnh Bình Hải, lần này gã vừa hay ở Đông Giang có việc, quan hệ của Liêu Vĩ Trung và phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo không tồi, là nhận lời mời của Trần Hạo đến tham gia tiệc rượu.
Trương Dương cười cười đi tới: "Quản đốc Liêu, hoan nghênh quang lâm!"
Liêu Vĩ Trung cười ha ha nói: "Thành phố Nam Tích ở Đông Giang tổ chức hoạt động trọng yếu như vậy, tôi đương nhiên phải tới ủng hộ rồi."
Trương Dương nói: "Quản đốc Liêu đối với hoạt động ham thích như vậy, về sau Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi chỉ cần có hoạt động tôi sẽ gọi ngài."
Liêu Vĩ Trung cười nói: "Muốn tìm tôi đòi tài trợ à, được, không thành vấn đề."
Trương Dương rất thích sự ngay thẳng của gã, lúc này Vương Chuẩn cầm chén rượu đi tới, hình như có chuyện muốn nói với hắn, Trương Dương giới thiệu Vương Chuẩn cho Liêu Vĩ Trung: "Quản đốc Liêu, vị này là đạo diễn Hongkong Vương Chuẩn."
Liêu Vĩ Trung không ngờ đã nghe nói tới tên của Vương Chuẩn, gã rất nhiệt tình vươn tay ra: "Đạo diễn Vương, tôi đã xem rất nhiều phim của anh!"
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, không ngờ lão Liễu cũng là một kẻ mê phim cấp ba, hắn lần này nghĩ oan cho Liêu Vĩ Trung người ta rồi, Liêu Vĩ Trung là thích xem phim võ hiệp.
Vương Chuẩn nghe nói Liêu Vĩ Trung là xí nghiệp nổi danh của Nam Tích, cũng khách khí bắt tay với gã.
Trương Dương thuận miệng nói một câu: "Đạo diễn Vương, quản đốc Liêu là quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích chúng tôi, cũng là lãnh đạo nhà máy quốc doanh có thực lực nhất của Nam Tích chúng tôi, các vị tâm sự đi, xem xem quản đốc Liêu có hứng thú đầu tư vào điện ảnh hay không."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Liêu Vĩ Trung nói: "Tôi đang muốn quay một bộ phim tuyên truyền cho sản phẩm của nhà máy, đạo diễn Vương, hay là chúng ta bàn kỹ hơn xem."
Vương Chuẩn không có hứng thú lắm, y có chút cười lấy lệ: "Quản đốc Liêu, sở trường của chúng tôi là quay phim, không phải quay quảng cáo."
Liêu Vĩ Trung nói: "Quay phim cũng được, phim của anh ăn khách như vậy, nếu có thể quay quảng cáo cho sản phẩm của chúng tôi, tôi có thể suy nghĩ tới việc đầu tư." Vừa nói vậy, Vương Chuẩn lập tức có hứng thú, có một số việc cũng phải chú trọng duyên phận, duyên phận đã tới thì có ngăn cũng không ngăn được, Liêu Vĩ Trung một lòng muốn quảng cáo thuốc lá của gã ra ngoài, Vương Chuẩn hiện tại thì thiếu đầu tư, hai người ăn nhịp với nhau, cầm chén rượu đi sang một bên nói chuyện.
Trong tiếng vỗ tay, mỹ nữ chủ bá Lâm Phương Phỉ lên đài, tuyên bố tiệc rượu chính thức bắt đầu, trước hết mời chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh lên phát biểu, sau đó phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo đại biểu chính phủ thành phố Nam Tích đọc diễn văn, tỏ vẻ cảm tạ đối với sự phung hiến vô tư của hai vị đại sứ hình tượng.
Hai vị đại sứ hình tượng cũng tiến hành phát biểu ngắn gọn, Trâu Đức Long nói rất đơn giản, trên thực tế hắn cũng không thích loại hoạt động đầy màu sắc chính trị của đại lục này, sau khi hắn lên đài, cười cười nói: "Tôi là một người Trung Quốc, tôi hy vọng có thể góp một phần lực cho quốc gia."
Trương Dương vỗ tay đầu tiên, một ngôi sao ca nhạc Hongkong có thể nặn ra một câu như vậy là rất hiếm có rồi, hắn vừa vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo, Trâu Đức Long nhân cơ hội này bước xuống.
Hứa Di là một quán quân thế giới đã nhìn quen loại trường hợp này, Hứa Di nói: "Các vị lãnh đạo tôn kính, các vị khách tôn kính, chào mọi người, cám ơn Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải, cám ơn chính phủ thành phố Nam Tích, cám ơn Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, có thể cho tôi một cơ hội này, tôi tuy rằng không phải người Nam Tích, nhưng tôi là một vận động viên mà tổ quốc bồi dưỡng ra, làm vẻ vang cho đất nước, thông qua nỗ lực của bản thân để thúc đấy sự phát triển của sự nghiệp thể dục thể thao là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi…"
Trương Dương nghe Hứa Di phát biểu, cảm thấy cô bé này đúng là cao thủ làm báo cáo, hắn dùng khửu tay huých nhẹ Kiều Mộng Viện ở bên cạnh: "Cô ta là luyện thể thao à? Tôi sao cảm thấy cô ta là xuất thân cán bộ công tác chính trị vậy?"
Kiều Mộng Viện không nhịn được liền bật cười, nói khẽ: "Hứa Di từ nhỏ chính là cán bộ lớp, thường xuyên lên tiếng đại biểu cho các vận động viên."
Trương Dương bừng tỉnh nói: "Chuyên gia!"
Kiều Mộng Viện nói: "Đành chịu thôi, tình hình trong nước của chúng ta chính là vậy mà!"
Hứa Di nói ba phút thì xong, biểu hiện rất khiêm tốn, giành được hào cảm của rất nhiều lãnh đạo, mọi người đồng thời vỗ tay, bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều và chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh nói khẽ: "Nhìn tố chất chính trị của vận động viên quốc gia chúng ta kìa, tên ngôi sao Hongkong này căn bản không thể nào bằng được, mấy lãnh đạo ở xung quanh cũng gật đầu theo.
Tiếp theo là nghi thức ký hợp đồng, Trương Dương lên bục, đại biểu Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích ký hợp đồng với hai vị ngôi sao. Sau khi ký hợp đồng còn cùng nhau mở hương tân, trên loại nghi thức này uống rượu chỉ để làm dáng, nhưng Trương đại quan nhân thì uống thật sự, cầm chén hương tân lên một hơi uống sạch, cùng Trâu Đức Long uống xong lại nhớ ra chưa uống với Hứa Di, lại bảo tiểu thư lễ nghi rót cho cô ta một ly, khi rót rượu còn không quen dặn: "Rót đầy nhé."
Thế là ở trước mặt rất nhiều người, Trương đại quan nhân lại uống cạn một chén hương tân đầy.
Hứa Di bị hành động của Trương Dương chọc cười, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Không cần phải uống hết đâu."
Trương Dương nói: "Các cô ủng hộ cho công tác của tôi như vậy, tôi không uống cạn thì không tỏ rõ được lòng mình."
Khi xuống bục, mới nhìn thấy Cố Giai Đồng và Thường Hải Tâm cùng nhau bước vào, bởi vì bàn chuyện trung tâm tin tức ở chi nhánh công ty của Lam Hải ở Lam Sơn, cho nên hai cô mới đến muộn.
Cố Minh Kiện mặc một thân âu phục màu đen đi theo sau hai cô, bên cạnh Cố Minh Kiện còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy màu đen, đó là nữ trợ lý Liễu Duyên của hắn.
Trước mặt nhiều người như vậy, Trương Dương vẫn phải giả vờ giả vịt, hắn đi ra đón: "Cố tiểu thư, sao đến muộn thế."
Thường Hải Tâm cười nói: "Đều là tại tôi, hỏi này nọ, cho nên mới làm mất nhiều thời gian như vậy."
Trương Dương nói: "Vẫn chưa ăn cơm đúng không, ở bên kia có đồ ngọt kìa." Hắn bước tới chỗ Cố Minh Kiện, tươi cười bắt tay Cố Minh Kiện, lại nhìn lướt qua Liễu Duyên, nói: "Bạn gái cậu à?"
Câu này khiến cho Liễu Duyên đỏ mặt.
Cố Minh Kiện cười nói: "Anh vẫn chưa sửa được cái bệnh thích nói hươu nói vượn, vị này là Liễu Duyên, trợ lý của tôi."
Trương Dương khen: "Thật sự là hâm mộ quá, anh nói xem, tôi cực khổ lăn lộn lên được chính ban, nhưng vẫn chưa có được nữ trợ lý xinh đẹp như vậy mà anh thì lại có rồi."
Cố Minh Kiện đánh một cái lên vai hắn: "Đừng nói linh tinh nữa."
Liễu Duyên có chút ngượng ngùng nói: "Các vị nói chuyện đi, tôi đi tìm chị Giai Đồng."
Trương Dương nhìn bóng lưng của Liễu Duyên, nói với Cố Minh Kiện: "Không tồi, nữ trợ lý này không tồi, đúng rồi, trợ lý công tác hay là trợ lý cuộc sống?" Trương Dương vẫn thích như vậy.
Cố Minh Kiện cười mắng: "Anh đó, vẫn còn chưa nói xong à? Chỉ là trợ lý thôi, thật sự không phải là quan hệ như anh nghĩ đâu." Gã nhìn về phía Thường Hải Tâm, nói: "Anh đừng có chỉ biết nói tôi, anh không phải cũng có nữ trợ lý ư?"
Trương Dương nói: "Đừng nói bậy, cô ta là chủ nhiệm trung tâm tin tức của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi."
Cố Minh Kiện nói: "Vậy tôi an tâm rồi, Trương Dương, tôi thấy cô ta rất không tồi." Lúc nói còn không nhìn được liếc về phía Thường Hải Tâm thêm vài cái.
Trương đại quan nhân trong lòng giật mình đến thót, Cố Minh Kiện từ sau khi ra tù chịu không ít đả kích, bản thân suy xụp một đoạn thời gian, sao nghe gã nói câu này lại có chút chứng nào tật nấy, lại có xu thế hoàn dương rồi, hơn nữa phiền phức hơn là, thằng ôn này hình như có chủ ý với Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân có chút hối hận, mình con mẹ nó chẳng lẽ có bệnh à? Tự dưng lại đi tổ chức cái trung tâm tin tức mả mẹ gì đó, còn để Thường Hải Tâm liên hệ với thằng ôn này, thế này không phải là đưa dê vào miệng cọp ư?