Tên trước kia là Quân Duyên, sau này nghĩ đến vấn đề kinh doanh lại đổi thành Quân Duyên (Chữ “Quân” sau này là chữ quân trong từ quân tử, trước kia là chữ quân trong từ quân đội), môi trường rất đẹp, nếu như so sánh với những khách sạn năm sao sừng sững khác, Quân Duyên là một quần thể kiến trúc cao mà không dày đặc, cả khách sạn như một viên lâm Giang Nam vậy.
Khưu Phụng Tiên ở trước cửa khách sạn, cô mặc một chiếc áo ngoài màu kem, eo thon chân dài, một cặp mắt trong và sâu thẳm, như mặt hồ nước vậy, cô nhìn chiếc xe Alto màu xanh đậm đi đến trước mặt mình, mới ý thức được Trương Dương ngồi trên chiếc xe đó, cười tươi nhìn vào trong xe.
Trương Dương đẩy cửa sau, cười nói: “Lên xe đi.”
Khưu PHụng Tiên cười ngồi vào đằng sau, Trương Dương giới thiệu với cô: “Vị này là chủ nhiệm Từ khoa tiết niệu bệnh viện Nam Tích hai của chúng tôi.” Hắn nói với Từ Quang Thắng: “Vị này là tiểu thư Khưu Kim Trụ, trợ lý chủ tịch tập đoàn Tinh Toàn.”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “May mắn được gặp, may mắn được gặp.”
Từ Quang Thắng cười nói: “Không biết rằng tiểu thư Khưu đến, nếu biết thì tôi đã đổi chiếc xe lớn hơn rồi.”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Alto rất tốt rồi, trước kia chiếc xe đầu tiên của tôi là một chiếc Alto cũ.”
Trương Dương nói: “Cha mẹ cô kiệt sỉ thế à?” Hắn nói câu này là có nguyên do cả, cha của Khưu Phụng Tiên là chủ của Vương Triều kim cương Đài Loan, với gia thế như của cô ấy mà chỉ mua cho cô ấy một chiếc Alto cũ, thì Trương Dương đương nhiên không tin.
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Không phải là bố mẹ mua cho tôi, mà là khi tôi du học ở Nhật Bản, tiết kiệm tiền mua được.”
Trương Dương khen ngợi: “Thật là tiết kiệm quá đi, người như thế này mà không phát tài thì còn ai phát tài được nữa.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Chủ nhiệm Trương lại khích bác tôi rồi.”
Trương Dương nói: “Không phải đâu, tôi đang khen cô thật đấy, không có ý nhạo báng gì đâu.” Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, trước kia Hình Triều Huy fax cho hắn một bức ảnh, cô gái trong ảnh đeo một chiếc nhẫn kim cương, Khưu Phụng Tiên trước mặt hắn giờ đây chẳng phải là chuyên gia sao? Mấy ngày nay Trương Dương luôn mang theo tấm ảnh đó theo bên mình, hắn kéo túi ra, lấy bức ảnh đó ra, đưa cho Khưu Phụng Tiên.
Khưu Phụng Tiên nhìn tấm ảnh của Trương Dương đưa, ngạc nhiên nói: “Tinh linh chi lệ, kiểu dáng này là của Tinh Toàn chúng tôi làm ra.” Cô ngay lập tức nhận ra từ ngoại hình của chiếc nhẫn.
Trương Dương thật là vừa ngạc nhiên vừa mừng, rỡ, không ngờ vô tình lại thu hoạch được nhiều điều thế này, hắn nói với Khưu Phụng Tiên: “Tôi nghe nói loại nhẫn này phải đặt làm, có lẽ cô sẽ có những tư liệu về khách hàng liên quan chứ?”
Khưu Phụng Tiên cầm tấm ảnh lên nhìn kỹ rồi chầm chậm gật đầu nói: “Loại này là tác phẩm đắc ý của nhà thiết kế lớn nhất Lưu Khánh Vinh của chúng tôi, sau này nghe nói đã có người mua rồi, với những khách hàng lớn như vậy, chúng tôi có lẽ sẽ có tư liệu lưu giữ, đợi chút nữa khi về khách sạn tôi sẽ tra cho anh.”
Trương Dương vội vàng cảm ơn.
Khưu Phụng Tiên nói: “Sao đột nhiên anh lại hứng thú với chiếc nhẫn kim cương này vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi muốn tìm một người bạn cũ.”
Khưu Phụng Tiên biết rằng hắn không nói sự thật, cũng không hỏi thêm nữa.
Từ Quang Thắng đưa họ đến một nhà hàng mới mở tên là Yến Quy Lai mới mở bên đường Tiêu Tương của Nam Tích, Trương Dương xuống xe, phát hiện ra trước cửa đỗ không ít xe cảnh sát, cười nói: “Nhiều cảnh sát như vậy à, họ đến phá án hay là đến ăn cơm vậy?”
Khi nói chuyện, một chiếc Satana dừng bên cạnh xe của họ, viện trưởng viện Nam Tích hai Chung Lâm xuống xe, y cười tươi bước đến, giơ tay ra với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, lâu lắm rồi không gặp.”
Trương Dương cười bắt tay với Chung Lâm, Chung Lâm là anh họ của Chung Hải Yến, chẳng lẽ khách sạn này có liên quan đến Chung Hải Yến sao? Sự đoán định của Trương Dương rất nhanh đã được kiểm chứng.
Chung Hải Yến cười tươi bước từ trong ra, từ xa đã nói: “Chủ nhiệm Trương, thật là không ngờ anh sẽ đến đây.” Lúc đầu khi Chung Hải Yến đảm nhận giám đốc Hải Thiên Đại Đường, qua lại không ít với Trương Dương, nhưng sau này vì Đoạn Kim Long đã gây sự với Trương Dương, cuối cùng dẫn đến việc Trương Dương bắt gã phải chuyển nhượng Hải Thiên, từ đó Đoạn Kim Long rời khỏi chốn đau đớn là Nam Tích, còn Chung Hải Yến cũng mất việc, cô ấy là một cô gái không cam tâm đơn độc, không ít lâu sau đã mở một nhà hàng Yến Quy Lai, vì quan hệ của cô và Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng đã giúp cô ấy không ít, không ít người trong hệ thống công an đều đến đây ăn cơm, đây cũng là lý do tại sao Trương Dương nhìn thấy nhiều xe cảnh sát ở cửa như vậy.
Chung Hải Yến rất kiêng nể Trương Dương, trước kia cô ấy từng thử gầy dựng mối quan hệ tốt với Trương Dương, nhưng cuối cùng chẳng được gì, người như Trương Dương ngoài mặt rất hòa khí, nhưng thật ra lại là một người rất có nguyên tắc.
Chung Hải Yến dừng ánh mắt của mình lên người Khưu Phụng Tiên, mặc dù từ trước đến giờ cô đều cho rằng mình là một cô gái xinh đẹp, nhưng nhìn thấy Khưu Phụng Tiên cũng không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng, khí chất cao nhã của Khưu Phụng Tiên làm cho cô không thể nào sánh được, Chung Hải Yến nói: “Chủ nhiệm Trương, vị mỹ nữ này là…”
Trương Dương cười giới thiệu với cô: “Là Tiểu thư Khưu Phụng Tiên của tập đoàn Tinh Toàn.”
Khưu Phụng Tiên cười cúi đầu chào Chung Hải Yến.
Ánh mắt của Trương Dương nhìn chằm chằm vào ba chữ Yến Quy Lai, mỉm cười nói: “Phong vũ yến quy lai, ba chữ này có phải có nghĩa là Chung tiểu thư muốn đông sơn tái khởi, tái xuất giang hồ không?”
Chung Hải Yến cười khanh khách nói: “Tôi là phụ nữ đâu có dã tâm lớn vậy, huống hồ Hải Thiên cũng không phải là của tôi, mục đích tôi mở ra nhà hàng Yến Quy Lai này là muốn giải quyết vấn đề ăn uống sinh tồn thôi, chủ nhiệm Trương đừng cười tôi nữa.”
Một đoàn người dưới sự dẫn đường của Chung Hải Yến đến một căn phòng, căn phòng đó được trang hoàng rất cổ kính nhã nhặn, có thể thấy rằng người kinh doanh cũng là người rất có con mắt nhìn.
Từ Quang Thắng vốn muốn gọi món, nhưng Chung Hải Yến lại nói: “Không cần phải gọi nữa, hôm nay tôi sắp xếp, nhất định mọi người sẽ vừa ý, hôm nay nhất định phải để tôi mời.”
Từ Quang Thắng cười nói: “Để tôi mời mới đúng, bà chủ Chung khách sáo quá.”
Chung Hải Yến cười nói: “Không cần phải khách sáo với tôi, chủ nhiệm Từ, về sau anh dẫn nhiều khách đến cho tôi là được rồi, tối nay cho tôi một cơ hội, để tôi mời chủ nhiệm Trương.”
Trương Dương cười: “Vậy thì cảm ơn tiểu thư Chung quá.” Từ tình hình ngày hôm nay, Chung Hải Yến mới mở một nhà hàng như thế này rất khá, dù sao cô ấy cũng có Trương Đức Phóng giúp đỡ, còn có một vị anh họ là viện trưởng nữa. Có sự giúp đỡ của họ, việc làm ăn muốn không tốt cũng khó.
Từ Quang Thắng cầm cốc rượu lên, thể hiện sự cảm ơn với Trương Dương, vừa nãy gã đã gọi điện cho anh trai, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nghe nói Trương Dương muốn phái người nhúng tay vào việc quản lý của kiến thiết thế kỷ mới, vẫn rất cảnh giác, nhưng y đã suy nghĩ một lúc, với tình hình trước mắt quả thật cũng chỉ có thể làm như vậy, công trình sân vận động chủ yếu không thể nào lỡ dở được, y cũng không muốn người khác cứ chằm chằm để ý vào việc này, rồi nói ra nói vào.
Trương Dương đề nghị đưa người của mình đến quản lý công trình sân vận động trung tâm là vì hắn lo lắng tình hình trước mắt của công ty thế kỷ mới, sợ rằng họ không thể nào hoàn thành đúng thời hạn được, cũng rất khó có thể đảm bảo được chất lượng công trình, đây không phải là nhằm vào Từ Quang Lợi, mà là một hành động phụ trách với tiến độ của toàn bộ công trình trung tâm thể dục thể thao mới, để làm tốt chuyện này, Trương Dương đã dự định cần phải cố gắng giữ Kameda Koji lại, để cho anh ta giúp đỡ giám sát quản lý, đương nhiên hắn cũng đã nghĩ đến tiền công phải trả cho Kameda Koji, nhưng số tiền này Trương đại quan sẽ bỏ ra, điều quan trọng là, hắn không dùng tiền công, mà cuối cùng nhất định sẽ để cho Từ Quang Lợi bỏ ra…