Lý Tín Nghĩa nói: "Cậu đừng giả ngu với tôi, nó thích cậu không phải là thích theo kiểu tầm thường, là cái loại này, cậu hẳn là hiểu được"
Trương đại quan nhân không muốn tiếp tục tham khảo cái đề tài trọng tâm câu chuyện này với lão đạo sĩ nữa, thằng nhãi này chính nghĩa hùng hồn nói: "Đạo trưởng, uổng công tôi vẫn luôn tôn kính ông, sao ông có thể nói ra loại chuyện này, tôi là sư phụ của tiểu yêu, nhất nhật vi phu chung thân vi phụ, ông xuyên tạc quan hệ thuần khiết của chúng tôi, đạo trưởng, tôi thật sự là quá thất vọng rồi, thất vọng cực độ"
Đúng là hay thật, mấy lời nói đầy chính nghĩa của Trương đại quan nhân đã thật sự làm cho lão đạo sĩ bị chấn động, Lý Tín Nghĩa nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nhận ra hắn nói thật hay giả. Lúc này đến lượt lão đạo sĩ xấu hổ, xem ra Trương Dương và tiểu yêu thật sự là quan hệ sư đồ thuần khiết rồi, ông suy nghĩ nhiều quá, mặt già của Lý Tín Nghĩa đỏ lên, cảm thấy rằng trên đời này chưa bao giờ mất mặt như bây giờ cả: "Vậy... vậy... ha ha ha..." Lão đạo sĩ quanh co vài chữ, rồi tự nhiên bật cười ha hả lên, nụ cười của ông làm cho Trương Dương sửng sốt, Trương Dương hỏi:" Ông cười cái gì vậy?"
Lý Tín Nghĩa cười đến nổi nước mắt sắp chảy ra luôn, ông vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, không uổng công tôi coi cậu là bạn, vừa rồi tôi cố ý khảo nghiệm cậu, nghe thấy cậu nói như vậy tôi cũng an tâm rồi, cậu biết đấy, tôi hiểu rõ tiểu yêu nhất, đương nhiên là sợ người khác ăn hiếp nó, có ý đồ với nó" Sự gian xảo của lão đạo sĩ đúng là có thể thấy được bằng mắt thường luôn rồi.
Trong lòng Trương Dương nói được rồi, ông đúng là một kẻ dối trá, khẳng định là bị tôi nói vậy nên nói che lại, sợ không tìm được lý do để rút lại mặt mũi đay mà. Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Đạo trưởng, ông đúng là không có phúc hậu, ngay cả tôi mà ông cũng không tin sao?"
Lý Tín Nghĩa gật đầu nói: "Bây giờ tin, Trương Dương, đừng trách móc, quan tâm quá hóa loạn mà, tôi nói cái này, cậu cũng đừng coi là thật, cũng đừng giận tôi"
Trương Dương nói: "Sao dám sao dám, đạo trưởng, tuy rằng tuổi của tôi còn trẻ, nhưng mà mấy cái như ngũ thường tôi cũng hiểu được, cho đến bây giờ vẫn chưa có làm những việc không nên làm, khảo nghiệm như vậy về sau cố gắng đừng dùng thì tốt hơn, tôi thật sự không có gì cả, nhưng nếu như để cho tiểu yêu biết, vậy ông bảo thầy trò chúng tôi về sau làm sao mà gặp mặt được nữa?"
Lý Tín Nghĩa đúng là bị Trương Dương làm cho nghẹn họng rồi, trong lòng cảm thấy xấu hổ, xem ra Trương Dương đối với tiểu yêu thật sự không có chút tà niệm nào hết, ngược lại là do ông suy nghĩ quá nhiều thôi.
Trong lòng Trương đại quan nhân cũng có chút thấp thỏm, nếu như nói hắn đối với An Ngữ Thần mà không có chút suy nghĩ gì thì đó là giả, nhưng mà mỗi lần gặp mặt An Ngữ Thần, cái đầu tiên hắn suy nghĩ lại chính là sinh mệnh gắn liền với An Ngữ Thần đã không còn dài, đương nhiên là sẽ không còn tâm tư để suy nghĩ nhiều đến cái khác nữa, trong khoảng thời gian này, lúc bọn họ gặp lại nhau, thậm chí là ngay cả nói cười cũng rất ít, nhưng mà từ trong chổ sâu ở đáy lòng Trương Dương, An Ngữ Thần vô cùng quan trọng, hắn sẽ dùng hết khả năng lớn nhất của mình để cứu lấy sinh mạng của cô.
Lý Tín Nghĩa cảm thán nói: "Trương Dương à, mệnh của tiểu yêu rất khổ, tôi sợ sẽ phải đi trước nó, đến lúc đó, trên đời này còn ai quan tâm nó, bảo vệ nó?"
Trương Dương nói: "Đạo trưởng, lục căn của ông không tịnh, xem ra không cách nào đắc đạo thành tiên rồi"
Lý Tín Nghĩa thấp giọng nói: "Tôi mặc kệ thành tiên cái gì, tôi chỉ muốn đứa nhỏ này được bình an thôi" Nhìn biểu tình chân thành tha thiết của Lý Tín Nghĩa, Trương Dương cũng không cười nổi, tình thân quả đúng là thứ trân quý trên đời này.
Trần Sùng Sơn đưa cho Trương Dương một bức tranh, bên trong chỉ ghi hai chữ lớn: Vong Tình, nét chữ liền mạch, cứng cáp đầy lực, Trương Dương cũng thích bức tranh chữ này, thật ra hai chữ này thì cả đời Trương Dương vĩnh viễn không bao giờ làm được cả, mà nó cũng như đang miêu tả nội tâm của Trần Sùng Sơn vậy.
Lý Tín Nghĩa thấp giọng thì thầm: "Vong tình? (quên tình) Hỏi thế gian tình là gì, mà làm cho người ta sống chết vì nhau! Trên đời này kẻ thật sự có thể vong tình được mấy ai?"
Trần Sùng Sơn nói với ý tứ sâu xa: "Vong tình cũng không có nghĩa là vô tình, ta tặng con hai chữ này, chỉ là nhắc nhở con, không nên bị tình cảm làm phức tạp, thừa dịp trẻ tuổi, làm một vài việc, làm đại sự!"
Trương Dương cười nói: "Vậy hai chữ này về sau sẽ là lời răn của con"
........................................
Trương đại quan nhân khẳng định là không cách nào vong tình rồi, cho nên hai chữ này khẳng định không thể trở thành lời răn của hắn, chỉ là Đỗ Thiên Dã từ lâu đã đem bốn chữ chính đại quang minh làm tiêu chuẩn sống của mình rồi, Đỗ Thiên Dã cười tủm tỉm nhìn hai chữ mà cha tặng cho Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy, lão nhân gia nhất định nhìn ra là cậu đa tình quá mức, lạm tình quá độ, cho nên mới tặng cho cậu hai chữ này, nhắc cậu nên thu tay lại một chút trong phương diện tình cảm"
Trương Dương lắc đầu nói: "Trong phương diện tình cảm tôi lúc nào cũng nghiêm túc cả, bí thư Đỗ, bác Trần có nói, vong tình cũng không phải là vô tình, ông ta tặng cho tôi hai chữ này, chính là kêu tôi loại trừ những tình cảm phức tạp, thừa dịp lúc còn trẻ, vì đảng vì dân vì nước làm một vài chuyện có ý nghĩa"
Đỗ Thiên Dã nói: "Vậy cậu nhất định không nên làm thất vọng ông ấy"
Trương Dương cẩn thận cất bức tranh chữ vào, Đỗ Thiên Dã nói: "Lão đệ, sáng nay tôi còn phải họp, không thể hàn huyên lâu với cậu"
Trương Dương nói: "Ông cứ bận việc của ông đi, tôi đến nơi này là để nói cho ông biết một việc, về tấm ảnh chụp đó..." Thằng nhãi này cố ý dừng lại một chút.
Đỗ Thiên Dã nói: "Lần này đến thôn Thạch Oa có kết quả rồi chứ?"
Trương Dương nói: "Tra được một phần, hơn nữa còn có quan hệ tương đối lớn với ông"
Đỗ Thiên Dã nao nao, vô luận thế nào thì ông ta cũng không ngờ rằng chuyện này có liên quan đến mình, thấp giọng nói: "Nói nghe một chút đi, có liên quan gì đến tôi?"
Trương Dương nói: "Ông có biết mình có một đại ca tên là Trần Thiên Trọng không?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi nghe lão gia tử nói qua, sao thế? Anh ta cũng có ở trong ảnh chụp?" Đỗ Thiên Dã bất chợt liên tưởng đến cái gì đó.
Trương Dương gật đầu, đem tấm ảnh ra, chỉ vào hình Trần Thiên Trọng cho Đỗ Thiên Dã nhìn: "Đây là đại ca của ông"
Đỗ Thiên Dã thật sự có chút chấn động, từ trước đến giờ ông ta đều biết về sự tồn tại của vị đại ca này, nhưng mà bởi vì đại ca qua đời từ lâu, cũng không để lại bất kỳ ảnh chụp nào hết, tuy rằng ông cũng có tò mò, nhưng cũng không dám nhắc về chuyện này trước mặt của cha, sợ rằng chuyện này sẽ lại lôi ra kí ức đau khổ của cha, ông thật sự không ngờ rằng chuyện này lại có liên quan đến đại ca của mình.