Thường Hải Thiên gật đầu.
Trương Dương nói: "Giai Đồng tuy rằng đi rồi, nhưng trong lòng tôi cô ấy đã là vợ của tôi, nhà máy dược là một bộ phận kỷ niệm mà cô ấy lưu lại cho tôi, tôi không muốn nhà máy dược sụp đổ, tôi muốn nhà máy dược vẫn duy trì tình trạng như khi cô ấy còn sống." Nói tới đây, Trương Dương rõ ràng có chút động tình rồi.
Thường Hải Thiên trong lòng cũng rất khó chịu, đúng như những gì mà gã vừa rồi, nhà máy dược Giang Thành là đám người bọn họ đồng tâm hiệp lực dựng lên, trong mắt gã nó đã trở thành một bộ phận quan trọng trong nhân sinh của gã, gã đương nhiên không nỡ bỏ đi, nhưng từ sau khi Cố Minh Kiện tiếp nhận nhà máy chế dược Giang Thành, can thiệp rất nhiều vào sự quản lý của nhà máy, gần đây thay đổi nhân sự tất cả đều dựa theo ý nguyện của gã mà tiến hành, khiến cho đám quản lý cao trong nội bộ nhà máy người người oán trách, gần đây đã có ba quản lý cấp cao từ chức, Thường Hải Thiên vì thế đã đặc biệt tới nói chuyện vào lần với Cố Minh Kiện, nhưng căn bản không mang lại hiệu quả gì, con người của Cố Minh Kiện rất cố chấp, y cho rằng quản lý bất kỳ xí nghiệp nào cũng tương tự như nhau, y đã điều hai gã thân tín từ Lam Hải tới nhà máy dược Giang Thành, mục đích chính là muốn dần dần thu hồi quyền quản lý trong tay Thường Hải Thiên, Thường Hải Thiên trong lòng biết rõ, Cố Minh Kiện không tín nhiệm mình, cho nên mới bắt đầu nảy sinh ý muốn ra đi, chuyện này gã từ lâu đã muốn nói với Trương Dương, nhưng không có cơ hội thích hợp, hôm nay đã gặp thì dứt khoát nói ra đi.
Thường Hải Thiên nói: "Trương Dương, nhà máy dược không sụp đổ được đâu, hiện tại nhà máy dược phát triển không ngừng, sản phẩm của chúng ta cung không đủ cầu. Anh đừng giữ tôi lại làm gì, tôi đã nghĩ rồi, đợi tới sau cùng gã đuổi tôi đi, chẳng thà tôi hiện tại đường đường chính chính bỏ đi, mọi người như vậy còn giữa được quan hệ tốt."
Trương Dương thở dài, nhìn ra Thường Hải Thiên tâm ý đã quyết, cũng không tiện tiếp tục giữ lại, hắn nói khẽ: "Hải Thiên, anh có tính toán gì không?"
Thường Hải Thiên nói: "Tôi mấy năm nay tích lũy được ít tài chính, trong ngành sản xuất y dược lăn lộn lâu như vậy cũng mang tới cho tôi một phần kinh nghiệm quý giá, gần đây thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ ở trong nước đang lên, tôi định tiến quân vào thị trường này."
Trương Dương nói: "Vẫn ở Giang Thành à?"
Thường Hải Thiên nói: "Tôi định tới Nam Tích phát triển."
Trương Dương vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói: "Anh muốn tới Nam Tích ư?"
Thường Hải Thiên cười nói: "Vốn muốn về Lam Sơn, nhưng tôi sợ làm việc gì cũng có người nói ra nói vào, dù sao cha tôi cũng là bí thư thị ủy Lam Sơn, tôi không muốn người khác cho rằng tôi dựa hơi ông ấy, nhưng cha mẹ tôi tuổi cũng lớn rồi, tôi không muốn đi đâu quá xa nhà, cho nên định tới Nam Tích, hiện tại Hải Long và Hải Tâm đều đặt trọng tâm công tác ở Nam Tích, đây cũng là nguyên nhân tôi quyết định mở nhà máy ở Nam Tích."
Trương Dương gật đầu nói: "Tốt, huynh đệ chúng ta lại ở cùng nhau."
Thường Hải Thiên nói: "Trương Dương, trước khi tôi đi còn có mấy chuyện phải giải quyết, một chuyện quan trọng trong đó liên quan tới vấn đề chia hoa hồng của anh trong nhà máy dược." Nhà máy dược Giang Thành sở dĩ có thể có quy mô như ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào phương thuốc của Trương Dương, chuyện này chỉ có số ít người biết nội tình, Thường Hải Thiên chính là một trong số đó.
Trương Dương lắc đầu nói: "Giai Đồng mất rồi, tôi không thể lấy một phân tiền từ trong nhà máy dược nữa.”
Thường Hải Thiên nói: "Phương diện sổ sách tôi đã làm rất rõ ràng, tôi ở nhà máy dược một ngày, khoản thu nhập đó của anh sẽ không mất." Thường Hải Thiên trên điểm này cũng không hoàn toàn hiểu Trương Dương, Trương Dương căn bản không cần tiền tài gì cả, cho dù là hoa hồng của nhà máy dược, cũng là Cố Giai Đồng ép hắn nhận.
Trương Dương nói: "Làm một cái kết thúc đi, chuyện Giai Đồng chia hoa hồng cho tôi, anh biết tôi biết, về sau đừng nhắc lại nữa, tôi cũng sẽ không lấy nữa đâu!"
Thường Hải Thiên gật đầu: "Chỗ tiền còn lại đó tôi sẽ mau chóng gửi vào tài khoản của anh."
Trương Dương lắc đầu, nói: "Anh không phải muốn làm sản phẩm bảo vệ sức khoẻ sao? Cầm dùng trước đi, tôi có tiền lương, bình thường cũng ít tiêu tiền lắm."
Thường Hải Thiên cũng rất sảng khoái, gã gật đầu nói: "Được, vậy tôi chuyển khoản thu nhập đó của anh thành cổ phần, sau này đợi nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khỏe của tôi mở ra rồi, anh sẽ là đại cổ đông của công ty." Thường Hải Thiên vô cùng khôn khéo, gã đương nhiên biết năng lực của Trương Dương, đầu tư vào nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, phương diện phối phương sản phẩm khẳng định sẽ có chỗ cần Trương Dương xin giúp đỡ, lợi dụng chuyện này kéo Trương Dương tới cạnh gã chính là kỳ vọng của gã.
Trương Dương nói: "Cổ đông cũng đừng viết tên tôi, thế này đi, vẫn dùng tên của Giai Đồng."
Thường Hải Thiên có chút khó xử nói: "Thế chỉ sợ là không thích hợp!"
Trương Dương nghĩ nghĩ một chút rồi nói, đích xác là có chút không thích hợp, hắn nói khẽ: "Nếu không để tên Dưỡng Dưỡng đi, sau này tôi sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy!"
]Buổi trưa hôm ấy tất cả mọi người ở nhà Cố Doãn Tri vui vẻ ăn cơm trưa, bầu không khí rất tốt, bất kể là Thường Hải Thiên hay là Trương Dương đều không nhắc tới nội dung cuộc nói chuyện của họ, coi như chưa có gì xảy ra, Trương Dương và Cố Minh Kiện tuy rằng quen nhau, nhưng giữa hắn và Cố Minh Kiện không thân như giữa hắn và Thường Hải Thiên, Cố Minh Kiện mấy năm nay quả thực thay đổi không ít, quan hệ của gã và Trương Dương cũng từ bạn bè phát triển thành kẻ địch, lại từ kẻ địch biến thành bạn bè, có điều giữa bọn họ trước giờ cũng không phải là không có gì là không nói. Cố Minh Kiện so với trước đây quả thực ổn trọng và tâm cơ hơn một chút, Trương Dương đã cảm thấy rõ ràng một loại cảm giác xa cách.
Sau khi Cố Giai Đồng mất, Trương Dương đã quỳ gối trước mặt Cố Doãn Tri gọi một tiếng cha, từ khi đó hắn đã triệt để đổi cách xưng hô, Cố Doãn Tri cũng đã công nhân đứa con rể này, bởi vì Cố Doãn Tri biết tâm nguyện của con gái, ngay cả Cố Dưỡng Dưỡng khi nhìn thấy Trương Dương cũng không gọi hắn là nah Trương nữa mà đổi sang gọi là anh rể, nhưng Cố Minh Kiện thì không, sau khi từ nước Mỹ trở về, khi Trương Dương Cố Minh Kiện Cố Minh Kiện gặp mặt nhau, cảm giác Cố Minh Kiện vẫn cố ý bảo trì khoảng cách với hắn, hắn không biết suy nghĩ trong đầu Cố Minh Kiện, có lẽ cái chết của Cố Giai Đồng đã khiến mỗi người quan tâm đến cô ta đều thay đổi.
Đám người Thường Hải Thiên ăn cơm xong liền cáo từ đi trước, Cố Minh Kiện đi cùng bọn họ, buổi chiều còn phải tới cuộc họp thông báo thuốc mới xem tình huống chuẩn bị. Liễu Duyên vốn muốn ở lại rửa bát, nhưng Cố Doãn Tri bảo cô ta cứ đi theo họ, theo lời của ông ta thì là đừng cướp đi quyền lợi lao động của một ông già.
Trương Dương thì biết Cố Doãn Tri có chuyện muốn nói riêng với hắn, cho nên sau khi ăn cơm trưa xong hắn không đi mà ở lại. Sau khi giúp Cố Doãn Tri thu dọn bát, Cố Doãn Tri bảo hắn cùng lên tầng thượng uống trà.
Câu nói đầu tiên của Cố Doãn Tri lại là cám ơn.
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Cha, cha sao lại nói cám ơn? Vì cái gì?"
Cố Doãn Tri cười nói: "Vì cái con cá đó, vì cậu đã làm tôi vui vẻ!"
Trương Dương mỉm cười, hắn biết tâm tư của mình đã bị Cố Doãn Tri nhìn thấu.
Lúc này mua xuân đã dừng, không khí mát mẻ, mặt trời lại một lần nữa ló dạng sau tầng mây. Cố Doãn Tri hứng ánh nắng ấm áp, nói khẽ: "Còn nhớ một câu mà tôi đã nói với cậu không?"
Trương Dương cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Lời cha nói với con nhiều lắm, con không biết ý cha là cậu nào?"
"Đừng làm đứa trẻ xui xẻo!"
Trương Dương bật cười, hắn nhớ ra rồi, Cố Doãn Tri quả thực đã từng chỉ điểm hắn, nhưng hắn lại không nhớ ra, trong sự kiện nước ô nhiễm lần này vẫn sắm vai đứa nhỏ xui xẻo, cái gậy của Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng đập xuống người mình, có thể nói kết quả này là mình gieo gió gặt bảo. Trương Dương nói: "Cha, cái tính của con là vậy đó, không biết nhẫn nhịn."
Cố Doãn Tri nói: "Tên Liêu Bác Sinh này tôi biết, tu vi chính trị rất cao, rất thông minh, tài ăn nói rất giỏi, phát biểu của y rất dễ kích động tình tự của người khác, so với hắn, cậu còn quá trẻ."
Trương Dương đối với bản sự của Liêu Bác Sinh đã được nếm thử rồi, hắn gật đầu: "Hắn là một con cáo già."
Cố Doãn Tri cười nói: "Chuyện rất đơn giản, cậu muốn duy hộ lợi ích của Nam Tích, mà bọn họ muốn duy hộ lợi ích của Đông Giang, còn có lợi ích chính trị của bản thân họ nữa, phát sinh mâu thuẫn và xung đột chính là chuyện rất tự nhiên, sau khi mâu thuẫn phát sinh, cậu vốn chiếm thế chủ động, nếu cậu có thể khống chế tốt tình tự của mình, trong chuyện lần này hoàn toàn có thể đứng ở thế bất bại, nhưng cậu lại không làm được, đương nhiên sự xung động của bản thân cậu là một nguyên nhân quan trọng, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác là, cậu gặp phải Liêu Bác Sinh, hắn là một lão thủ chính trị, hắn muốn khơi lên sự tức giận của cậu, khiến cậu mất bình tĩnh."
Trương Dương nói: "con đánh hắn xong mới hiểu ra."
Cố Doãn Tri nói: "Hiểu thì sao?"
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều đã bắn tiếng muốn xử lý con."
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: " Trong chính trị cậu chỉ là một đứa nhỏ, anh ta sẽ không xử lý cậu nghiêm khác đâu, có điều lần này cậu khiến không ít người lâm vào khốn cảnh trên chính trị. Bất kỳ chuyện gì cũng có giới hạn của nó, cậu vừa hay chạm vào cái giới hạn này."
Trương Dương nói: "Phát sinh chuyện như gây ô nhiễm nước, đương nhiên phải có người đứng ra gánh trách nhiệm, trên quản lý của bọn họ khẳng định tồn tại vấn đề."
Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, tôi cảm thấy từ sau khi cậu từ nước Mỹ trở về, tâm tính thủy chung vẫn chưa điều chỉnh tốt."
Trương Dương không nói gì, lại uống một ngụm trà.]