Lưu Diễm Hồng nói: "Bất kể tôi đứng ở đâu, tôi cũng đều đứng thẳng đứng nghiêm, tôi không có lỗi với trời đất, không có lỗi với lương tâm, người khác muốn nói gì tôi cũng không muốn để ý!"
Tằng Lai Châu nói: "Cô không để ý, nhưng chắc gì người khác đã vậy, tiểu Lưu à..."
Lưu Diễm Hồng lắc đầu ngăn Tằng Lai Châu nói tiếp, sau đó xoay người vội vàng đi ra cửa, vừa rời khỏi văn phòng của Tằng Lai Châu, nước mắt của cô ta không ngăn được mà chảy xuống.
Lưu Diễm Hồng che miệng chạy về phía trước, không nhìn rõ đường ở phía trước nên đâm phải ngực một người từ đằng trước đi tới.
Lưu Diễm Hồng cúi đầu: "Xin lỗi..." Cô ta muốn mau chóng rời khỏi đây, nhưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Diễm Hồng!"
Lưu Diễm Hồng lau nước mắt, ngẩng đầu lên, cô ta không ngờ lại gặp Ngô Minh ở chỗ này.
Ngô Minh vẻ mặt quan tâm, y có chút lo lắng nhìn Lưu Diễm Hồng nói: "Cô làm sao vậy?"
"Không, không có gì, bụi bay vào mắt thôi." Lý do này ngay cả bản thân cô ta cũng không tin được.
Ngô Minh là nhân thông minh tuyệt đỉnh, y đương nhiên biết lý do này căn bản không thể tin được, nhưng y cũng không tiếp tục truy vấn, lấy khăn tay ra đưa cho Lưu Diễm Hồng, cười nói: "Tôi và thị trưởng Hạ cùng nhau tới Đông Giang, ông ta đi tới tỉnh ủy, tôi dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, cho nên tới tìm cô."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi bận lắm."
Ngô Minh mỉm cười nói: "Không sao, đợi cô tan làm tôi đón cô đi ăn cơm."
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: "Buổi tối tôi có hẹn với người khác rồi."
Ngô Minh nói: "Vậy cùng nhau đi ăn khuya."
Lưu Diễm Hồng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Ngô Minh, cô ta thật sự không đành lòng tiếp tục cự tuyệt y, Lưu Diễm Hồng nói: "Mời tôi đi uống cà phê đi, ở quán cà phê Lam Sơn ngay đối diện."
Ngô Minh cười nói: "Không thành vấn đề!"
Hạ Bá Đạt lần này và Ngô Minh cùng nhau tới đây là vì chuyện nước sông Thoan bị ô nhiễm, sự kiện ô nhiễm nước đã mang đến ảnh hưởng kinh tế khá nghiêm trọng cho Nam Tích, Hạ Bá Đạt lần này tới là đặc biệt để hiệp thương chuyện về sau với phía chính phủ thị ủy thành phố Đông Giang, phía Đông Giang đã chủ động tỏ thái độ, sẽ tiến hành bồi thường phía hướng Nam Tích vì sự kiện ô nhiễm nước sông lần này, sau khi Hạ Bá Đạt tới Đông Giang, y trước tiên không phải tới chính phủ thành phố Đông Giang mà là đi tới tỉnh ủy bái phỏng bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Nguyên nhân rất đơn giản, Kiều Chấn Lương sau sự kiện ô nhiễm nước biểu hiện ra sự bất mãn vô cùng đối với ban lãnh đạo Nam Tích, phía Nam Tích phái Trương Dương tới đây đúng là một nước cờ diệu kỳ, nhưng từ trên chuyện này Kiều Chấn Lương cũng nhìn thấy sự không dám đảm đương đại sự của ban lãnh đạo Nam Tích, bảo một cán bộ cấp ban như Trương Dương tới sắm vai tiên phong.
Hạ Bá Đạt từ trên sắc mặt bất cẩu ngôn tiếu của Kiều Chấn Lương đã nhận thấy tâm tình của bí thư tỉnh ủy không tốt, trong lòng thầm kêu xúi quẩy, chuyến đi tới Đông Giang lần này chỉ sợ lại bị mắng cho như tát nước vào mặt.
Kiều Chấn Lương nói: "Các vị cũng thật là, nước Nam Tích bị ô nhiễm, quan viên tương quan thì không đến, lại đi phái một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tới!"
Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều, đây là... Quyết định của đồng chí Trường Vũ..." Y đùn đẩy sạch trách nhiệm.
Kiều Chấn Lương nghe vậy liền có chút bốc hỏa: "Hạ Bá Đạt, anh là thị trưởng Nam Tích? Chuyện ô nhiễm nước anh không tham dự ý kiến à? Anh không có quyền lên tiếng ư? Hả? Nam Tích Các vị không có cục bảo vệ môi trường à? Không cục thuỷ lợi à? Đừng chorằng tôi không biết các anh tính toán điều gì! Thằng ôn Trương Dương này là loại người gì? Là một con khỉ nhảy choi choi, các anh phái hắn tới Đông Giang làm gì? Trình diễn một vở đại náo thiên cung cho tôi xem à!"
Hạ Bá Đạt nghĩ thầm đều là Lý Trường Vũ làm, không liên quan gì tới tôi, nhưng câu này quyết không thể nói ra ngoài miệng được, nếu nói ra, chỉ sợ Kiều Chấn Lương sẽ càng tức giận hơn, Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều, thật ra chúng tôi trước đó đã giao thiệp với phía Đông Giang rồi, bởi vì tiến triển không thuận lợi, cho nên chúng tôi mới phái Trương Dương tới..." Lần này y không dám nói tất cả đều là chủ ý của Lý Trường Vũ nữa.
Kiều Chấn Lương nói: "Hắn cũng có năng lực lắm, chạy đến Đông Giang quyền đấm cước đá, hắt nước bẩn lên đầu cán bộ khu khai phá, Liêu Bác Sinh lớn tuổi như vậy còn bị hắn tát cho một cái, đây là thụ ý của các cậu ư?"
Hạ Bá Đạt lắc đầu như đánh trống bỏi: "Bí thư Kiều, chúng tôi không bảo hắn làm như vậy, tuyệt đối không, chúng tôi chỉ bảo hắn tới đây phối hợp giải quyết vấn đề ô nhiễm nước, tuyệt đối không bảo hắn đánh người."
Kiều Chấn Lương nói: "Nhìn bộ dạng của các anh là tôi hiểu rồi, có phiền phức thì các anh đẩy thằng nhóc này ra, nhưng chuyện lớn rồi thì các anh chối sạch sẽ, thí tốt giữ tướng đúng không?"
Hạ Bá Đạt mặt đỏ bừng lên, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, sớm biết lần này tới Đông Giang khó xử như vậy, y nói sao cũng sẽ không tới, kỳ thật chuyện này không liên quan nhiều tới y, y là dùng góc độ của người bàng quan để nhìn chuyện này, y cho rằng chuyện ô nhiễm nước đã được giải quyết rồi, cho nên mới tới đây giải quyết hậu quả, ai ngờ lửa của bí thư Kiều lại lớn đến vậy, lấy y ra làm bao cát, Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều, xin lỗi, chúng tôi không nắm tốt tiển triển của sự việc, của cũng không ngờ chuyện lại ầm ỹ thành như thế này."
Kiều Chấn Lương nói: "Thân là cán bộ lãnh đạo, một chút tính nhìn xa cũng không có à, thế có xứng với chức không? Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, binh đối binh, tướng đối tướng, chuyện ô nhiễm nước vốn rất đơn giản, các cậu trực tiếp tới bàn với Lương Thiên Chính, ngồi xuống giải quyết chuyện này, nếu không giải quyết được, có thể thông qua tỉnh lý, nhưng cac cậu hay rồi, cứ thích quanh co, bảo một con khỉ tới đây đại náo một hồi, chỉ sợ thiên hạ không loạn."
Hạ Bá Đạt đỏ mặt, nói: "Bí thư Kiều, chúng tôi thực sự không có ý này." Trong lòng thì nghĩ, nếu đơn giản như anh nghĩ thì tốt quá, chúng tôi hẹn bàn với Lương Thiên Chính, nhưng y khẳng định sẽ trốn, nếu không phải có con khỉ Trương Dương này, tỉnh lý các anh liệu có chú ý không? Chuyện có thể được giải quyết nhanh như vậy không?
Kiều Chấn Lương nói: "Vấn đề ô nhiễm Nước phải truy cứu trách nhiệm quản lý của phía Đông Giang, vấn đề của Trương Dương chính là các anh quá phóng túng đối với hắn, cũng phải truy cứu trách nhiệm quản lý của các anh!"
Hạ Bá Đạt lúc này chỉ có thể gật đầu, đành chịu thôi, ở trước mặt lãnh đạo lấy đâu ra chỗ mà nói lý, ai bảo mình tới đây làm gì? Tới để ăn mắng à. Nói đến phóng túng đối với Trương Dương, thật ra người thực sự phóng túng với Trương Dương là bí thư Kiều anh, anh đặt hắn ở Nam Tích cho làm rối lên chẳng phải là phóng túng với hắn ư? nếu không có anh chống lưng, hắn dám càn rỡ như vậy không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Anh đừng chỉ biết gật đầu, anh cho rằng vấn đề của Trương Dương nên xử lý như thế nào?"
Hạ Bá Đạt nói: "Đồng chí Trương Dương trẻ tuổi xung động, lần này đánh người quả thực là không đúng, có điều cân nhắc động cơ của hắn đều là vì lợi ích của người dân Nam Tích, cũng không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, xin các lãnh đạo cho hắn một cơ hội, xử lý thì phải xử lý, nhưng mong đừng quá nặng." Hạ Bá Đạt ở trên điểm này vẫn rất có hậu đạo, y là thị trưởng Nam Tích, đương nhiên phải bảo hộ cán bộ của mình, đây cũng là lời mà y phải nói, nếu như vào những lúc như thế này, y đẩy Trương Dương đi, chẳng những ban lãnh đạo Nam Tích sẽ khinh thường y, ngay cả Kiều Chấn Lương cũng sẽ khinh thường y.
Kiều Chấn Lương nghe thấy Hạ Bá Đạt nói như vậy thì ngược lại nguôi giận, y lắc đầu nói: "Chuyện này không thể nhẹ nhàng cho qua được, tôi đã giao chuyện của hắn cho Ủy ban kỷ luật tỉnh, phương án xử lý rất nhanh sẽ có, Trương Dương là ngươi cán bộ của Nam Tích các anh, thân là lãnh đạo của hắn, cũng là gia trưởng của hắn, con cháu đánh người, gia trưởng phải tỏ thái độ."
Hạ Bá Đạt vội vàng tỏ thái độ: "Bí thư Kiều, tôi lập tức sẽ đi thăm đồng chí Liêu Bác Sinh, tôi sẽ đăng môn giải thích!"
Kiều Chấn Lương ý vị thâm trường nói: "Anh và Liêu Bác Sinh là lão bằng hữu phải không, các cậu phải câu thông cho tốt một chút." Thượng Lỵ, vợ của Liêu Bác Sinh quan hệ rất tốt với Mạnh Truyền Mĩ, lão bà của Kiều Chấn Lương, bởi vì chuyện Liêu Bác Sinh bị đánh mà chạy tới nhà của Kiều Chấn Lương khóc lóc kể lể, Kiều Chấn Lương đối với chuyện này cũng có chút giận dữ, y bảo Hạ Bá Đạt tới đây cũng là để bình ổn chuyện này.
Khi Kiều Chấn Lương về nhà, phát hiện con gái ở đó chờ y, Kiều Chấn Lương cười nói: "Mộng Viện, mẹ con đâu?"
Kiều Mộng Viện nói: "Dì Thượng bị bệnh nằm viện, mẹ con tới thăm dì ấy rồi."
Kiều Chấn Lương nhíu mày, đi tới sa lông rồi ngồi xuống.
Kiều Mộng Viện pha một chén trà mang tới đặt trước mặt cha mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh y, Kiều Chấn Lương nhìn ra con gái có việc muốn nói, mỉm cười bảo: "Có việc gì à?"
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta nói khẽ: "Trương Dương lần này gây ra phiền phức rất lớn phải không?"
Kiều Chấn Lương cầm chén trà lên, thổi lá trà bên trên, nhấp một ngụm rồi nói: "Con bắt đầu quan tâm đến chính trị từ lúc nào vậy?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha! Trương Dương là bạn tốt của con, quan tâm đến bạn bè một chút cũng không được à?"