Kiều lão nói xong lời kia liền đứng dậy đi lên lên trên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại có mình Kiều Chấn Lương cô độc ngồi ở chỗ kia, nhìn ngọn lửa hừng hực, hắn cảm thấy trong ngực vủa chính mình cũng đồng dạng có một bó lửa, ngọn lửa này đang thiêu đốt cắn nuốt trong lòng hắn, làm cho hắn khó chịu, lần này rời Bình Hải, thứ nhất là vì hướng về phía cha già nói một chút tình huống, hai là vì để cho chính mình một ít không gian, có thể thở ra một hơi, hắn không chuẩn bị cho việc buông tha Bình Hải, ở trong cái nhìn của Kiều Chấn Lương, chuyện của con sẽ không ảnh hưởng đến quyền lực của hắn, thế nhưng phụ thân lại bảo hắn lựa chọn lảng tránh, điều này làm cho bố cục mà Kiều Chấn Lương sớm đã trù tính xảy ra thay đổi.
Uy hiếp Khổng Nguyên chỉ là một trong những thủ đoạn đối phó của hắn, nếu như nói Lương tư và Khang Thành là vũ khí để hắn một ngày kia đối phó Khổng Nguyên, như vậy khi xưa đem Trương Dương và Tần Thanh điều đến Đông Giang cũng là một nước trong bố cụ của hắn, chiêu thức bố cục ấy là để kiềm chế Tống Hoài Minh, chỉ cần hắn ra tay, trận tuyến của Tống Hoài Minh tất nhiên sẽ đại loạn, mặc dù là hiện tại, hắn vẫn có quyền khống chế tuyệt đối tại Bình Hải. Sau khi trò chuyện với cha, làm cho Kiều Chấn Lương bình tĩnh xuống tới, tuy rằng hắn không cam lòng buông tay khỏi quyền lực hiện tại, thế nhưng hiện thực bắt hắn phải lựa chọn lấy hay bỏ. Thân là người đứng đầu thuyền Bình Hải hiện nay, hắn đương nhiên không hy vọng Bình Hải bị ảnh hưởng, nêu dứt bỏ lập trường chính trị mà nói, hắn không thể không thừa nhận là Tống Hoài Minh rất có năng lực, đấu tranh chính trị là cực kỳ tàn khốc, từ lúc đầu con trai trở thành kẻ khả nghi tội phạm thương nghiệp, đối thủ chính trị giấu mặt ở phía sau đã áp dụng một loạt thủ đoạn âm hiểm, mục đích thực sự là hướng tới chính mình.
Văn Quốc Quyền cũng ngủ rất muộn, con trai và con gái đều đã về tới kinh đô, người một nhà ít khi có dịp đoàn tụ như vậy, từ lần Văn Hạo Nam đi Tân Cương, hai cha con ít có cơ hội đơn độc tâm sự, Văn Quốc Quyền phát hiện con trai thay đổi rất nhiều, đã khôi phục lại sự thâm trầm nội liễm trước khi yêu Tần Manh Manh, hiện tại chuyện Văn Hạo Nam cảm thấy hứng thú nhất chính là chính trị, hắn bưng chén trà đưa đến trước mặt cha, mỉm cười nói: "Ba, gần đây hình như ba không mấy vui vẻ?"
Văn Quốc Quyền thản nhiên cười nói: "Con bắt đầu học được quan tâm ta từ bao giờ vậy?"
Văn Hạo Nam cười nói: "Kỳ thực con vẫn rất quan tâm tới ba, chỉ bất quá là con không giỏi biểu đạt. Hơn nữa, ba cả ngày bận bịu như thế, sao lo lắng chú ý tới con được?"
Văn Quốc Quyền cười cười, lời này của con trai làm cho y nhớ tới Trương Dương. Y nâng chung trà lên uống một ngụm nói: "Còn dự định quay về Tân Cương không?"
Văn Hạo Nam lắc đầu nói: "Vốn có ý trở lại, nhưng lần này trở về thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của mẹ, con liền bỏ đi chủ ý đó, con cũng không muốn bị người khác nói con bất hiếu."
Văn Quốc Quyền nói: "Vậy thì trở lại đi, suốt ngày ở bên ngoài phiêu bạt, mẹ con rất nhớ con, con thì tự do còn cha liền phiền phức, suốt ngày suốt đêm đều phải nghe bà ấy oán giận."
Văn Hạo Nam biểu hiện ra tương đối nghe lời: "Được! Chẳng qua tạm thời còn chưa suy nghĩ đi tới chỗ nào."
Văn Quốc Quyền nói: "Làm chính trị ở đâu mà không phải như nhau? Tuy rằng con nán lại ở Tân Cương một đoạn thời gian, nhưng dù sao bên đó và nội địa bất đồng, chính là nên tìm một chỗ rèn luyện một chút trước đi."
Văn Hạo Nam nói: "Ba, nếu không để con đi Bình Hải đi, con nghe nói hiện tại chính trị Bình Hải đang thay đổi bất ngờ, đi vào trong đó hẳn là có thể học được nhiều thứ."
Văn Quốc Quyền nhíu nhíu mày, chẳng hiểu con trai vì sao lại nghĩ đến Bình Hải, y buông chén trà nói: "Chuyện mà nghe nói chưa chắc đã có thể tin."
Văn Hạo Nam nói: "Nghe nói Kiều Bằng Cử gặp phiền phức rất lớn, sợ rằng lần này sẽ liên lụy đến Kiều gia?"
Văn Quốc Quyền nói: "Con rất quan tâm tới chuyện này?"
Văn Hạo Nam ngại ngùng cười cười: "Có một số việc không thể không quan tâm tới." Trên thực tế gần đây đề tài chuyện mốt nhất ở kinh đô chính là đàm luận về Kiều gia.
Văn Quốc Quyền hiểu được vì sao con trai nói như vậy, từ sau khi Kiều Chấn Lương gặp chuyện không may, rất nhiều người đã đem đầu mũi giáo chỉ hướng chính mình, con trai là người đầu tiên nói lên chuyện này trước mặt mình, Văn Quốc Quyền nói: "Sau này con không nên để ý chuyện người khác, chuyện đó con không cần lo, thanh niên chính là phải làm việc thật kiên định!"
Văn Hạo Nam gật đầu, hắn ý thức được rất khó giao lưu thông suốt được với cha, nhất thời cảm thấy được không thú vị, đứng dậy cáo từ rời đi, La Tuệ Trữ tắm rửa xong đi ra, vừa vặn nhìn thấy con trai rời đi, bà đi tới bên người Văn Quốc Quyền: "Làm sao vậy? Lại giáo huấn con trai à?"
Văn Quốc Quyền nói: "Không có gì, chỉ là tùy tiện hàn huyên vài câu với nó."
La Tuệ Trữ đi tới phía sau Văn Quốc Quyền, xoa bóp hai vai cho y, nhẹ giọng nói: "Quốc Quyền, Hạo Nam đã đáp ứng trở về."
"Anh biết."
Tay của La Tuệ Trữ hơi dừng lại một chút: "Quốc Quyền, gần nhất anh có tâm sự rất nặng, có phải vì chuyện của Kiều gia hay không?"
Văn Quốc Quyền lật tay cầm lấy mu bàn tay của vợ, thấp giọng nói: "Tôi cũng thật không ngờ lại có thể gặp phải tình huống như vậy, người ngoài đều tưởng tôi gây ra, tôi là vô duyên vô cớ gánh lên lưng tiếng xấu."
La Tuệ Trữ dịu dàng cười nói: "Chỉ cần mình chính trực, người khác nói cái gì thì cứ để cho bọn họ nói đi."
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi cũng không phải quan tâm người khác nói cái gì, chỉ là không muốn bị người khác cho vào bẫy."
La Tuệ Trữ nhẹ giọng thở dài một hơi, hai tay đặt ở đầu vai của Văn Quốc Quyền: "Trong chuyện của Kiều gia có rất nhiều người hoài nghi có liên quan với anh."
Văn Quốc Quyền hỏi ngược lại: "Tôi làm như vậy thì có lợi với chính mình sao?"
La Tuệ Trữ nói: "Ở trong mắt mọi người, anh triển khai cạnh tranh với Phó Hiến Lương, mà Phó Hiến Lương được Kiều lão dùng lực mạnh chi trì, anh vì chuyện này trong lòng sinh ra oán hận Kiều lão cũng rất có thể." La Tuệ Trữ uyển chuyển nói tới, bà nói là cái nhìn của người khác có khả năng sẽ có, và không có liên quan với chính bà ta, trong lòng bà thì là tin tưởng chồng mình vô điều kiện, bà cho rằng Văn Quốc Quyền thủy chung đều là một người có nguyên tắc.
Văn Quốc Quyền nói: "Kỳ thực trên thế giới càng là chuyện dễ nhìn ra thì thường thường lại không mấy ai thật sự để ý, rất nhiều người cho là vị trí này sẽ là cạnh tranh giữa tôi và Phó Hiến Lương, thế nhưng tôi chưa từng cho rằng Phó Hiến Lương sẽ là đối thủ của tôi, chuyện này nói ra chính Phó Hiến Lương cũng hiểu được."
La Tuệ Trữ chưa bao giờ nghe chồng mình biểu lộ ra sự tự tin như vậy, tay bà rời khỏi đầu vai của Văn Quốc Quyền, đi đến ghế sô pha ngồi xuống tại bên cạnh Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: "Tuy rằng chúng ta không thừa nhận vị thế tồn tại của gia tộc, nhưng tại trong hiện thực chính là thật sự tồn tại, để bảo đảm lợi ích của gia tộc, nhất định phải giữ lấy mỗi vị trí nhỏ trên sân khấu chính trị trong tương lai, cho nên mỗi gia tộc, có lẽ là mỗi đoàn thể đều cần một người phát ngôn cho lợi ích chính trị."