Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, con người tôi không thích gây sự."
"Mới là lạ!" Lúc Kiều Mộng Viện nói những lời này, không biết vì sao mũi có chút xót, vành mắt cũng đỏ lên.
Trương Dương nói: "Được rồi, đừng làm như sinh ly tử biệt."
"Đừng nói bậy!" Kiều Mộng Viện rất sợ nghe thế.
Trương Dương nhếch miệng nói: "Tôi sẽ trở về rất nhanh!"
Kiều Mộng Viện nói: "Tùy thời giữ liên hệ với tôi, gặp phải vấn đề không giải quyết được, lập tức gọi điện thoại trở về."
Trương Dương cười nói: "Trên đời này còn có vấn đề có thể làm khó tôi sao?"
Kiều Mộng Viện mở cái túi của mình, đem một cái khăn quàng cổ tự mình đan đưa cho hắn: "Bên kia lạnh lắm, mang đi!"
Trương Dương cầm khăn quàng cổ, trong lòng cực kỳ ấm áp, hắn có một kích động muốn ôm Kiều Mộng Viện vào trong lòng, hung hăng hôn môi môi anh đào của cô ấy, thế nhưng trước công chúng, Trương đại quan nhân rốt cục vẫn khắc chế mình, không có hành động.
Kiều Mộng Viện tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mặt cười có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải bình an trở về, có vài lời, tôi muốn nói với anh."
Trương Dương nói: "Vì sao hiện tại không nói?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, xa xa Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí đã làm tốt thủ tục, sóng vai đi tới hướng bên này, Kiều Mộng Viện chỉnh lại tâm tình của mình một chút: "Một tuần, mau chóng trở lại!"
Triệu Thiên Tài vừa lên máy bay thì đã ngủ khò khò, tối hôm qua hầu như cả đêm không ngủ, hắn đã tương đối mệt mỏi rã rời.
Trương Dương và Ngũ Đắc Chí ngồi cùng một chỗ, hai người cũng không có nhiều tùy ý, Ngũ Đắc Chí thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc ở sân bay, tôi thấy có mấy nhân vật khả nghi."
Trương Dương cài dây an toàn, tìm được một tư thế tương đối thoải mái, mỉm cười nói: "Chuyến này sợ rằng sẽ không thái bình."
Ngũ Đắc Chí ngáp một cái nói: "Yên ổn hay không tất cả đều là một ý niệm, cậu không gây sự, chúng ta thái bình."
Trương Dương cười ha hả một tiếng.
Ngũ Đắc Chí nói: "Kiều Mộng Viện đối với cậu không tồi!"
Trương Dương nói: "Không có biện pháp, rất nhiều cô gái đều rất không tồi với tôi."
"Quá đáng thật! Có nhiều người lo lắng như vậy cậu có phải là thấy rất tốt không?"
Trương Dương cười nói: "Anh cũng không kém!"
Ngũ Đắc Chí có chút xấu hổ ho khan một tiếng, hắn đương nhiên biết Trương Dương chỉ ai, từ khi hắn bị hủy dung trong vụ nổ, Ngũ Đắc Chí đã bắt đầu trốn tránh tình cảm của Đông Tú Tú, tuy rằng hắn biết mình cho tới bây giờ không quên được cô ấy, hắn cuống quít nói tránh đi: "Một đêm không ngủ, mệt quá, so có tinh thần như cậu, tôi ngủ một hồi, đợi tới Bình Nhưỡng thì gọi!"
Trương đại quan nhân nhìn Ngũ Đắc Chí nhắm mắt lại giả bộ ngủ không để ý tới mình, không khỏi cười khổ lắc đầu, Đông Tú Tú và Ngũ Đắc Chí rõ ràng yêu nhau, hai người lại không đối mặt với hiện thực như vậy, yêu nhiều đến nổi ở sâu trong lòng lo lắng không phải mình, mà là đối phương. Chính là sợ liên lụy đến Đông Tú Tú, Ngũ Đắc Chí mới lựa chọn nhịn đau buông tha.
Trương Dương nhớ tới Kiều Mộng Viện, trong khoảng thời gian này Kiều Mộng Viện vẫn duy trì khoảng cách với mình, thế nhưng khi mình gặp phải phiền phức, Kiều Mộng Viện vẫn biểu hiện quan tâm đối với mình, tình cảm chân chính không thể dùng ý chí dời đi được.
Bên cạnh, Ngũ Đắc Chí đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, ngày hôm qua hắn và Triệu Thiên Tài tốn hao hơn mười mấy giờ chạy tới kinh thành, trên đường căn bản không có nghỉ ngơi, lại cùng Trương Dương đi Bắc Triều Tiên, quả thật đã mệt chết đi được, khóe môi của Trương Dương lộ ra nụ cười hiểu ý, thật ra hắn rất thỏa mãn, mình có nhiều người thương hắn quan tâm hắn như vậy, tình nhân, bạn bè, hắn hẳn là thấy đủ, mà hắn cần làm chính là, bảo hộ tất cả người của hắn không bị thương hại!
Trương Dương không biết ngủ gục lúc nào, trong lúc ngủ mơ, hắn thấy Lệ Phù la lên tên của hắn, mặc quần dài màu trắng ngã vào vũng máu nhìn thấy mà giật mình, đôi mắt đẹp tràn ngập kinh khủng bất lực nhìn hắn, hình ảnh trong đầu bỗng nhiên lại cắt đến Cố Giai Đồng rơi vào thác nước, Trương Dương bỗng nhiên mở to mắt, kinh khủng khó có thể hình dung khiến cho trên người hắn toát đầy mồ hôi lạnh, ngực của hắn phập phồng kịch liệt.
Ngũ Đắc Chí bên cạnh giật mình tỉnh giấc, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Cậu không sao chứ?"
Trương Dương lắc đầu, cầm lấy khăn lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Không có việc gì... Chỉ là gặp ác mộng!"
Ngũ Đắc Chí đưa cho hắn một ly nước, Trương Dương cảm thấy miệng khô lưỡi khô, một hơi uống cạn nước, lúc này âm thanh của tiếp viên hàng không vang lên, máy bay đã đi tới bầu trời Bình Nhưỡng của Bắc Triều Tiên, bởi vì gió tuyết, sân bay đang xử lý tuyết đọng, dự tính thời gian hạ cánh sẽ trễ nửa giờ.
Ngũ Đắc Chí nhẹ giọng nói: "Quan tâm nhiều sẽ bị loạn, nếu chuyện tình đã xảy ra, không cần lo lắng nhiều, đi một bước thấy một bước."
Trương Dương gật đầu, thấy Triệu Thiên Tài cũng tỉnh, đang ở đàng kia nói chuyện cùng tiếp viên hàng không.
Nhân viên trên máy bay bắt đầu nói chuyện để hòa hoãn tâm tình của hành khách, cũng vì giúp mọi người trong thời gian đợi hạ cánh, và cũng nhắc nhở mọi người một ít phong tục tập quán cũng như là những điều cần chú ý ở Bắc Triều Tiên.
Cũng may quá trình hạ cánh của máy bay vô cùng thuận lợi, bay xoay quanh bầu trời Bình Nhưỡng nửa giờ, máy bay rốt cục được phép hạ cánh, chậm rãi ngừng trên sân bay trắng đen của Bắc Triều Tiên, màu đen chính là đường băng, màu trắng chính là tuyết đọng.
Xuyên qua cửa sổ, Trương Dương quan sát sân bay, quy mô của sân bay này và sân bay thủ đô căn bản không thể so sánh, trong sân bay đều là một ít máy bay già cỗi, đa số đều là của thế hệ trước, bên trong loại tốt nhất cũng là 154, Trương đại quan nhân thậm chí hoài nghi loại máy bay này có thể không tìm được linh kiện.
Rời khỏi máy bay, ba người bọn họ nhất thời cảm giác đi tới một thế giới khác, tất cả trước mắt đơn sơ như vậy, dường như đi về tới Trung Quốc niên đại năm mươi sáu mươi, ra khỏi cửa, tất cả đều đơn giản như vậy, đơn giản đến nổi thậm chí có chút keo kiệt, nhân viên kiên tra của Bắc Triều Tiên đứng ở nơi đó, bọn họ dường như căn bản không hiểu được khái niệm mỉm cười phục vụ, đối mặt với những người khách đến Bắc Triều Tiên, như là đối đãi với kẻ địch.
Bọn họ vừa đi ra cổng sân bay, Triệu Thiên Tài lần đầu tiên đi tới Bắc Triều Tiên nên mọi việc đều cảm thấy kinh ngạc, hắn móc máy ảnh ra muốn chụp làm kỷ niệm tại sân bay, không chờ hắn nhấn chụp, một người nam mặc đồ màu xanh, trước ngực đeo huy hiệu đứng đầu đã đi tới, vẻ mặt nghiêm túc che ống chụp của Triệu Thiên Tài, nghiêm khắc cao giọng trách cứ, Trương Dương và Triệu Thiên Tài tuy rằng nghe không hiểu, thế nhưng cũng có thể nghe ra người này nói khẳng định không phải là lời hữu ích.
Ngũ Đắc Chí hiểu được một ít tiếng Triều Tiên, hắn cười giải thích, nói cho hắn ta biết, ba người bọn họ là thương nhân đến từ Trung Quốc, đều là lần đầu đi tới Bắc Triều Tiên, cho nên không biết tình huống nơi này.
Người nhân viên công tác Bắc Triều Tiên mở to con mắt lải nhải vài câu mới chịu thôi.
Trương Dương nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nghe Ngũ Đắc Chí nói ở đây cấm chụp ảnh, hừ chẳng đáng một tiếng nói: "Cái quái gì thế? Nghèo nát cửa ra, cho rằng chúng ta cam tâm tình nguyện chụp à?"
Triệu Thiên Tài gật đầu, đem máy ảnh suýt chút nữa bị tịch thu cất vào trong túi.
Ngũ Đắc Chí nói: "Chính là vì nghèo cho nên mới sợ người khác chụp, bọn họ tuyên truyền đối ngoại quốc gia của mình phồn vinh phú cường, cậu chụp hình, cái này không phải tổn hại hình tượng quốc gia của bọn họ sao?"
Trương Dương nói: "Như vậy cũng được sao, thích thùng rỗng kêu to à."
Ba người đứng ở cửa đợi một hồi, trước khi đến Bắc Triều Tiên, Chu Hưng Quốc đã nhờ bạn làm ăn tại Bắc Triều Tiên đến đây tiếp bọn họ. Trương Dương nhìn thời gian một chút, tính nhân tố trên máy bay tối nay, đã chậm một giờ, bạn làm ăn của Chu Hưng Quốc cũng không tuân thủ thời gian gì hết.
Triệu Thiên Tài nói: "Đón xe nha?"
Ngũ Đắc Chí nhìn thoáng qua con đường tối thui nói: "Đầu tiên là phải có xe để đón! Ngồi xe buýt đi!"
Đúng lúc này, thấy hai chiếc xe một trước một sau chạy đến đây, một chiếc là loại Jeep 212, còn một chiếc Toyota việt dã, thấy cũng được, bất quá xe việt dã ít nhất cũng có hai mươi năm tuổi thọ, hai ống phía sau phả ra không ít khói đen.
Một người trung niên mặc áo khoác màu xám từ trên xe Toyota đi ra, đầy mặt nụ cười đi hướng Trương Dương, chủ động vươn tay: "Các người là khách từ Trung Quốc tới sao!" Tiếng Trung của ông ta vô cùng lưu loát.
Trương Dương có chút cảnh giác nhìn ông ta: "Sao ông biết?"
Người trung niên chỉ chỉ huy hiệu trước ngực: "Tại quốc gia chúng tôi ai ai cũng đều mang theo huy hiệu lãnh tụ, hào quang của lãnh tụ không khi nào không sưởi ấm trái tim chúng tôi."
Trương Dương và Triệu Thiên Tài nhìn thoáng qua nhau, đều cảm thấy muốn cười.
Nhưng Ngũ Đắc Chí biết người ta đều là nói thật, hơn nữa thái độ vô cùng nghiêm túc, cho nên hắn không cười, cười sẽ làm cho người ta cảm thấy không lễ phép.
Người trung niên nói: "Các người ăn mặc cũng có thể nhìn ra, là Chu tổng bảo tôi tới."
Trương Dương vươn tay nắm lấy tay ông ta nói: "Chu Hưng Quốc là đại ca của tôi, hai người này là bạn tôi."
Người trung niên cười nói: "Tôi là Lý Bỉnh Dân, là bạn làm ăn của Chu tổng, Chu tổng đặc biệt kêu tôi tới nghênh tiếp các người, bởi vì ngày hôm nay có tuyết, xe của chúng tôi đi nửa đường thì chết máy, cho nên mới tới trể, cũng may không làm lỡ hành trình của các người." Ông ta thật ra đang giải thích vì mình.
Trương Dương lưu ý đến hai chiếc xe, nhưng tổng cộng lại tới hai người, thật ra một chiếc xe là đủ rồi, không ngờ rằng người Bắc Triều Tiên cũng chú ý phô trương. Trương đại quan nhân không biết, Lý Bỉnh Dân cũng không muốn chú ý phô trương cái gì, cái chiếc Toyota già cõi là của ông ta, chạy nửa đường tắt lửa, chỉ có thể gọi điện thoại nhờ bạn tới, chiếc Jeep kia là của bạn ông ấy. Dù sao cũng đến đây, cho nên cùng nhau tới sân bay tiếp người, thuận tiện cũng cho ông ấy chút mặt mũi.
Trương Dương ba người đều lên chiếc Toyota của Lý Bỉnh Dân, bên ngoài đã nát, bên trong càng thêm cũ nát, xe của Lý Bỉnh Dân nãy giờ vẫn không tắt máy, là bởi vì ông ấy sợ sau khi tắt máy sẽ không chạy được nữa, ô tô một lần nữa khởi động, bọn họ chạy tới hướng khu phố trung tâm của Bình Nhưỡng.