Thường Lăng Phong tưởng rằng đây là lần gặp ngẫu nhiên, gã không thể biết rằng Tang Bối Bối đã để ý đến nhất cử nhất động của gã, Trương đại quan cố ý sắp xếp lần gặp ngẫu nhiên này dưới những thông tin mà Tang Bối Bối cung cấp, nói ra thì, trong lòng Trương đại quan cũng hơi áy náy, Thường Lăng Phong là bạn tri kỷ của hắn, hắn làm thế này thật là không hay ho gì.
Thường Lăng Phong cũng không dẫn Trương Dương về khách sạn, gã không muốn để Trương Dương biết mình đang ở đâu, dù sao thì gã và Chương Duệ Dung đến kinh thành lần này là để được sự đồng ý của Chương Bích Quân, rồi định hôn sự, gã đã làm việc cùng Trương Dương nhiều năm nay, gã hiểu được tính cách của Trương Dương, tên này thật sự quá nhiệt tình, không thể nào không mời khách ăn cơm được, nói không chừng còn đi cùng mình cả đoạn đường nữa, Thường Lăng Phong không phải là không muốn gặp hắn, mà là thật sự có việc quan trọng phải làm, với Thường Lăng Phong, hôn nhân là một chuyện lớn, gã có tình cảm sâu sắc với Chương Duệ Dung, tình cảm của hai người khó khăn lắm mới đến được hôm nay, gã không muốn xảy ra chuyện gì nữa.
Hai người ngồi vào quán cà phê ven đường, Thường Lăng Phong gọi hai cốc cà phê, gã đặt điện thoại lên bàn, chờ đợi điện thoại của Chương Duệ Dung.
Trương đại quan ngồi đối diện với mặt trời, cảm thấy hơi chói mặt, rồi hắn rút ra một chiếc kính đen để đeo vào, cười nói: “Lần này anh đến kinh thành để làm gì?”
Thường Lăng Phong không giấu gì hắn: “Tôi cùng Duệ Dung đến thăm cô của cô ấy.”
Trương Dương nói: “Sao không thấy cô ấy đâu cả?”
Hắn hiểu rằng, Chương Duệ Dung là người làm trong quốc an, nhất định có chuyện giấu Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nói: “Cô ấy có việc ra ngoài rồi.”
Trương đại quan nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi nói: “Anh đang đợi điện thoại của cô ấy à?”
Thường Lăng Phong phát hiện ra phân tích của Trương Dương đã nhạy bén hơn xưa rất nhiều.
Trương đại quan đã biết mọi chuyện, nên nói ra việc này cũng là điều bình thường.
Thường Lăng Phong cười, rồi chuyển chủ đề: “Việc học tập của anh ở trường đảng thế nào rồi?”
Trương Dương thở dài nói: “Tôi quen rồi, mỗi lần đến một nơi mới là lại phải chịu mấy lần giáo dục.”
Thường Lăng Phong nói: ‘Có phải anh làm gì bất hòa với lãnh đạo Bắc Cảng, vì vậy người ta mới đẩy anh đến chỗ này không?”
“Đúng là chẳng giấu anh được việc gì hết. Không có anh ở bên cạnh, tôi đúng là chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi.”
Thường Lăng Phong cười nói: “Đừng đánh giá tôi cao vậy, anh mà còn cần tôi giúp à? Anh không ức hiếp người khác là tốt lắm rồi, ai mà dám ức hiếp anh chứ?”
Trương Dương nói: “Giờ đây muốn làm chút việc thật sự khó quá rồi, người dưới không hiểu, người trên không ủng hộ, Bình Hải có rất nhiều vấn đề, tôi muốn cải cách một chút, nhưng lãnh đạo của Bắc Cảng lại không ủng hộ tôi.”
Thường Lăng Phong nói: “Các lãnh đạo sợ gì chứ? Một là sợ anh phủ định phương án phương châm trước đó của họ, hai là sợ anh có thành tích, phủ định được phương án của họ có nghĩa là những cương lĩnh của họ trước kia là sai lầm, thành tích của anh đã làm họ không còn mặt mũi nào, trên quan trường, anh không muốn đối địch với mọi người thì phải thuận theo hướng gió, anh muốn có chút thành tích, thì anh phải chuẩn bị tư tưởng cho việc đắc tội người khác đã.”
Trương Dương nói: “Tôi cứ nghĩ đến đám người này là cảm thấy kinh tởm!”
Thường Lăng Phong chau chau mày nói: “Anh không ăn nói nghe tử tế hơn được à?”
Trương Dương cười nói: “Tôi nói với anh một chuyện, bộ nông nghiệp đã điểm danh đến việc của khu khai phá Bình Hải rồi, phi pháp chiếm dụng đất canh tác của dân, để mặc đồn điền hoang tàn, đám lãnh đạo đó mấy ngày nay nhất định đau đầu không ngủ được.”
Thường Lăng Phong nhất định đã đoán ra việc trong đó, gã cười nói: “Quan hệ giữa anh và bộ trưởng Kiều tốt như vậy, hơn nữa khu khai phá của Bình Hải thật sự có vấn đề, giờ đây bộ nông nghiệp lại đang xử lý sự việc ở phương diện này, nhất định là sẽ ủng hộ rồi.”
Trương Dương nói: “Tất cả đều bị anh đoán trúng hết rồi.”
Thường Lăng Phong nói: “Có gì mà khó đoán đâu, tôi có thể nghĩ được, người khác cũng nghĩ được, đám lãnh đạo Bắc Cảng đó nhất định là đã hận anh lắm, chuẩn bị làm khó anh rồi, chỉ đợi anh về để làm khó thôi.”
Trương đại quan cười ha ha, hắn chẳng sợ bị làm khó, chỉ dựa vào đám người Hạng Thành mà muốn động vào hắn, đúng là mơ hão.
Thường Lăng Phong nói: “Diêm Vương khó gặp quỷ nhỏ đầy đường, đừng coi thường mấy vị quan ở địa phương, lạc quan mù quáng không phải là chuyện gì hay đâu.”
Trương Dương gật đầu nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, việc chuyển đổi lên thành phố đã đang được bàn bạc, chỉ cần việc này thành công, hì hì…”
Thường Lăng Phong nói: “Đừng lạc quan quá sớm, dù là chuyện cải cách lên thành phố của Tân Hải có thành công, thì anh vẫn thuộc vào tầm quản lý của Bắc Cảng, họ vẫn là lãnh đạo của anh.”
Trương Dương nói: “Đi từng bước một xem thôi…” Nói đến đây, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thường Lăng Phong nhìn xuống điện thoại của mình, thì thấy điện thoại của gã vẫn wor đó không có động tĩnh gì, Trương Dương móc điện thoại trong túi nói: “A lô!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Tang Bối Bối: “Phía sau bên phải anh có một người đàn ông đang xem báo, hắn đang theo dõi hai người.”
Trương Dương không để lộ thái độ gì, mà mỉm cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi!” Đặt điện thoại xuống, hắn quay ra cười với Thường Lăng Phong: “Lăng Phong, tôi dẫn anh đi đến một nơi.”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi không được đi xa quá, Duệ Dung sắp về rồi.”
Trương Dương lợi dụng truyền âm nhập mật nói với gã: “Anh nhìn qua vai phải của tôi, ở phía sau tôi có phải có một người đàn ông đang xem báo không?”
Thường Lăng Phong gật đầu.
Trương Dương nói: “Anh đừng nhìn hắn ta nhiều, người này hình như đang theo dõi chúng ta.”
Thường Lăng Phong nhìn Trương Dương hơi kinh ngạc: “Tại sao?”
Trương Dương nói: “Đi, chúng ta đi về phía trước! Chú ý đừng để lộ, cứ tự nhiên vào.”
Thường Lăng Phong đứng dậy, cùng Trương Dương bước về phía trước.
Hai người lên chiếc xe của Trương Dương, Trương Dương khởi động xe không lâu, nhìn thấy người đó cũng lên một chiếc xe ô tô, hắn nói những điều mình thấy cho Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nói: “Tại sao phải theo dõi anh?”
Trương Dương nói: “Sao anh biết nhất định là theo dõi tôi?”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi không nghĩ ra tôi từng đắc tội với ai!” Với gã, đắc tội người khác là thế mạnh của Trương Dương.
Trương Dương cười nói: “Có lẽ là do người cô tương lai của anh không yên tâm về anh, nên phái người đến theo dõi anh.”
Thường Lăng Phong không hiểu gì, gã biết rằng Chương Bích Quân rất không đơn giản, nhưng gã không hiểu rằng Chương Bích Quân rốt cuộc làm gì, gã cũng không hỏi Chương Duệ Dung, cho rằng Chương Bích Quân rất có thể làm quan ở kinh thành, nếu như những điều Trương Dương nói là sự thật, vậy thì việc này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì gã tưởng tượng. Thường Lăng Phong lắc đầu nói: “Việc này không liên quan gì đến tôi.”
Trương Dương nói: “Được! Nếu đã không liên quan gì đến anh, thì anh xuống xe đi, chúng ta ai đi đường nấy.” Hắn dừng xe ở bên đường, Thường Lăng Phong đẩy cửa xe đi xuống, chỗ này cách khách sạn không xa.
Thường Lăng Phong đi qua con phố nhỏ đằng trước, rồi quay người đi vào cửa hàng bên đường mua nước, thật ra là để nhân cơ hội nhìn về đằng sau, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông vừa rồi đứng ở đằng xa, sau khi Thường Lăng Phong dừng bước, hắn nhanh chóng bước vào một cửa tiệm nhỏ bên đường.
Lúc này Thường lăng Phong mới ý thức được người này đang theo dõi mình thật, trước kia gã chưa từng trải qua chuyện này, gã nhanh chóng bước vào khách sạn, người đàn ông đó đi theo, khi hắn đang đi nhanh theo, Trương Dương không biết từ đâu đi ra, xuất hiện bên người tên đó, giơ tay ấn vào huyệt của tên đó, người đàn ông ngay lập tức khuỵu xuống, Trương đại quan nhân lúc gã chưa xuống đất, liền ôm lấy gã, nói về đằng trước: “Lăng Phong, đến giúp tôi một chút, Lão Lý uống quá chén rồi!”
Thường Lăng Phong lúc này mới thở một hơi, quay người đưa người đàn ông áo đen đó vào góc đường, chiếc xe của Trương Dương đã ở đó, hai người mở cửa xe nhét người đó vào.
Thường Lăng Phong căng thẳng đến độ trán lấm tấm mồ hôi, gã lau lau mồ hôi rồi nói: “Tôi còn tưởng anh đi thật rồi!”
Trương Dương cười nói: “Chúng ta là anh em tốt, làm sao tôi để anh một mình được?”
Thường Lăng Phong nhìn người đàn ông nằm ở trước mặt, rồi thấp giọng nói: “Tôi không quen anh ta, tại sao anh ta lại theo dõi tôi?”
Trương Dương nói: “Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không quen anh ta, anh hỏi hẳn anh ta đi!”
Trương Dương không biết lấy một chiếc dao phay ở đâu ra, kề vào cổ người đó, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ sợ hãi, đáng tiếc, đã bị Trương Dương bấm huyệt, nên không nói được thành lời.
Trương đại quan rút lại nụ cười, nhìn người đàn ông áo đen với vẻ sát khí đằng đằng: “Anh nghe rõ cho tôi, chiếc xe của tôi cách âm rất tố, dù là anh có hét khản cổ, cũng chẳng ai nghe thấy đâu, tôi đã giết rất nhiều người, cũng chẳng phải chỉ một mình anh, giờ đây tôi giải huyệt cho anh, tốt nhất là tôi hỏi gì, anh đáp nấy, nếu như nói nửa câu dối trá, tôi sẽ cắt tiết ngay, rồi vất vào một chỗ vắng cho chó ăn.”
Người áo đen sợ đến độ mặt trắng bệch.
Trương Dương giải huyệt đạo của gã, rồi lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại theo dõi chúng tôi?”
Người áo đen run rẩy: “Không phải là theo dõi các anh, mà là theo dõi anh ta!”
Thường Lăng Phong nghe thấy người áo đen nói vậy, không khỏi hiếu kỳ: “Tại sao lại phải theo dõi tôi? Tôi đâu có quen anh!” Mặc dù Thường Lăng Phong có trình độ quản lý kinh tế hàng đầu, nhưng chẳng biết gì về chuyện này.