Trương Dương nói: "Thật ra tôi cũng không thích ngồi máy bay, nhưng hiện tại tới một số nơi không thể không ngồi." Có lẽ là đề tài chung đã khiến hai người cảm thấy gần gũi hơn một chút.
Hạng Thành nói: "Tôi lần này đến kinh chủ yếu là vì công việc, thuận tiện xem tình huống học tập của các cậu."
Trương Dương nói: "Vẫn ổn, bí thư Hạng đã cho tôi cơ hội học tập này, tôi lần này đến kinh học được không ít điều hay."
Hạng Thành nói: "Tôi nghe nói chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố tiến triển rất thuận lợi."
Trương Dương hơi ngẩn ra, không ngờ tin tức của tôi cũng rất linh thông. Mình vừa mới nhận được tin tức bao lâu thì y cũng đã nghe nói, Trương Dương cười nói: "Vẫn ổn, trước mắt không gặp trở ngại gì, cách lúc phê duyệt chính thức còn phải mấy một đoạn thời gian nữa."
Hạng Thành nói: "Tân Hải có thể thành công bỏ huyện lập thành phố, đối với toàn bộ Bắc Cảng chúng ta mà nói là một chuyện tốt."
Trương đại quan nhân cơ hồ cho rằng mình đã nghe lầm, phải biết rằng trước kia Hạng Thành trong chuyện này vẫn mang thái độ phản đối, cũng ngáng chân hắn không ít, sao đột nhiên lại đổi tính? Thái độ của người này sao thay đổi bất thường thế, đúng là lãnh đạo có khác, trở mặt nhanh như lật sách. Có điều Trương đại quan nhân che giấu cũng rất tốt, cảm giác trong lòng không hiện ra mặt, hắn mỉm cười nói: "Trình tự xin lần này thuận lợi như vậy là nhờ có sự quan tâm của lãnh đạo thành phố đối với Tân Hải, đa tạ bí thư Hạng đã ủng hộ công tác của."
Quan trường chính là nơi đầy rẫy dối trá, trong lòng hai người rõ ràng đều hiểu rõ là chuyện gì, nhưng không ai nói ra, vẫn ở đây hư tình giả ý hàn huyên cả buổi trời.
Lúc này Hoắc Vân Châu tới mời bọn họ đi ăn cơm, Hạng Thành đứng lên nói: "Đi, ăn cơm rồi nói!"
Cuộc yến tiệc đón gió này Hạng Thành tấ nhiên là nhân vật chính, trừ Trương Dương và người phụ trách của ban trú kinh Bắc Cảng ra, còn có phó thị trưởng chủ quản văn giáo vệ sinh của Bắc Cảng Hứa Khôn, y cũng đang họp ở kinh thành.
Trợ lý Hồng Thi Kiều của Hoắc Vân Châu cũng xuất hiện vào buổi tiệc trưa hôm ấy, với cấp bậc của cô ta vốn không đủ tư cách, nhưng nhưng Hoắc Vân Châu xác định vị trí của cô ta là tiếp rượu và kính rượu, mấu chốt là tiếp bí thư Trương của Tân Hải, Hồng Thi Kiều rất có tầm mắt, ở trên bàn rượu liên tiếp nâng chén, Trương đại quan nhân thà uống rượu với cùng mỹ nữ cũng con hơn là nói chuyện với lãnh đạo, hơn nữa, hắn trong nhất thời vẫn chưa mò được là trong hồ lô của Hạng Thành bán thuốc gì, buổi trưa hôm nay ăn nói hết sức cẩn thận, luôn cảm thấy thái độ của Hạng Thành đối với mình đột nhiên chuyển biến cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hứa Khôn ở trong ban lãnh đạo Bắc Cảng cũng không phải là nhân vật của trung tâm quyền lực, hắn rất dí dỏm, nói chuyện rất hay, nhất là vài chén rượu và bụng, nói chuyện càng lém lỉnh, mỉm cười nhìn Trương Dương: "Tiểu Trương à, đúng là anh tuấn trẻ tuổi, dễ được lòng con gái, hôm nay tiểu Hồng chỉ chăm chăm uống với anh thôi." Y không ngờ lại thở dài nói với Hạng Thành: "Bí thư Hạng, nhìn tiểu Trương, thấy chúng ta già rồi, cũng sắp bị người ta quên đi rồi."
Trương đại quan nhân còn chưa nói gì thì Hoắc Vân Châu đã bật cười: "Phó thị trưởng Hứa, ngài ăn dấm chua gì à, tiểu Hồng không uống với ngài thì tôi uống, chúng ta làm luôn ba chén nữa?"
Trương đại quan nhân phát hiện trên người Hoắc Vân Châu thực sự lộ ra mùi cay, nói sao cũng làm công tác ở ban trú kinh, nếu không có chút tài năng thì thật đúng là không thể lăn lộn được ở kinh thành.
Hạng Thành cười nói: "Hứa Khôn, anh đừng thống nhất chiến tuyến với tôi, tôi sớm đã nhận già rồi, ở trước mặt thanh niên, chúng ta đích xác đã trở thành những lão già, không phục cũng không được."
Hứa Khôn nói: "Lúc trẻ dễ dàng đái vượt bờ tường, già rồi gặp gió đái ướt dép, già rồi!"
Người trên bàn đều bật cười, Hoắc Vân Châu nói: "Phó thị trưởng Hứa, lần sau ngài đi toalet tôi sẽ chuẩn bị một đôi dép cao su cho ngài, nhất định phòng được nước." Cô ta nói vậy càng khiến mọi người cười to hơn.
Trương Dương cũng cười ha ha, cảm thấy Hứa Khôn này có chút buồn cười, có điều với thân phận của hắn nói ra những câu này, ít nhiều cũng có chút già rồi mà mất nết. Hồng Thi Kiều ở bên cạnh mặt đỏ bừng, không biết là do uống rượu hay là ngượng, nhìn đặc biệt quyến rũ.
Hoắc Vân Châu sau khi uống chén với Hứa Khôn, Hồng Thi Kiều cũng bưng chén rượu tới kính, Hứa Khôn nói: "Xa luân chiến à, tửu lượng của tôi không chịu nổi đâu."
Hạng Thành nói: "Lúc nói chuyện thì anh chẳng sợ ai, sao đến khi uống rượu lại kêu không được, uống."
Hoắc Vân Châu nói: "Thi Kiều, anh ấy không yếu thì cô cứ đứng đó mà chờ!"
Hứa Khôn cười nói: "Sợ các anh rồi, tôi uống!" Hứa Khôn lại uống hai chén, đứng lên lắc lư muốn đi toilet, Trương Dương nhìn thấy y uống nhiều rồi, đi cùng với y.
Vào toilet, Hứa Khôn cười nói: "Tiểu Trương, con người tôi bình thường quen nói đùa rồi, cậu đừng để ý nhé." Giọng y đã có chút lè nhè.
Trương Dương nói: "Có gì đâu, thị trưởng Hứa nói chuyện rất hài hước!"
Hứa Khôn cười ha ha, đứng đỏ cả nửa ngày vẫn chưa tè nổi, y quay sang nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, cậu ra ngoài chờ tôi đi, có người nhìn tôi... tôi thực sự thực là không tiểu được."
Trương Dương không khỏi buồn cười, cho rằng tôi muốn nhìn hạt lạc của ông chắc, y gật đầu, đi ra ngoài, đợi cả nửa ngày mới thấy Hứa Khôn đi ra. Hứa Khôn nói: "Vui, hôm nay uống vui, con người tôi không nhẫn tâm từ chối người đẹp..." Y ợ một cái rồi nói: "Tiểu Hồng.... không tồi!"
Trương đại quan nhân có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, phát hiện ánh mắt của Hứa Khôn có chút mê đắm, Trương Dương ho khan một tiếng, nghĩ thầm ông đúng là quá không hàm súc rồi, loại trâu già như ông mà cũng muốn gặp cỏ non à? Không sợ bốn móng đều bị đái ướt ư?
Sau khi Hứa Khôn quay lại, Hạng Thành ngắm hai chân y rồi nói: "A, cũng may giày không ướt." Không ngờ Hạng Thành xưa nay cứng nhắc cũng đột nhiên thay đổi, không khí ở bàn rượu lập tức lại vui vẻ hơn.
Hứa Khôn uống nhiều thì nói lắm, ở trong hoàn cạnh này, y không phải là lãnh đạo cao nhất, cho nên nói càng nhiều thì uống cũng càng nhiều, kết quả tất nhiên là say mèm. Trương Dương giúp đỡ đưa y về phòng, nghĩ thầm thằng ôn này đúng là chẳng ra gì. Khi đi, không ngờ Hứa Khôn lại giữ chặt tay Hoắc Vân Châu không buông. Miệng huyên thuyên không biết nói gì đó, Hoắc Vân Châu cười nói: "Lại nói hươu nói vượn rồi, có tin tôi lấy thùng nước hắt cho anh tỉnh không?" Không biết là những lời này của Hoắc Vân Châu có tác dụng hay là Hứa Khôn rượu xộc lên đầu, cuối cùng ngoan ngoãn ngủ thật.
Trương Dương và Hoắc Vân Châu đi ra ngoài cửa, Hoắc Vân Châu nói: "Phó thị trưởng Hứa chính là vậy đó, đã uống là phải uống say, mọi người đều biết tính tình của y, nhưng không cho y uống nhiều thì y lại không vui."
Hạng Thành từ phía trước đi tới, hỏi tình huống của Hứa Khôn, Trương Dương: "không sao, chỉ say rồi thôi."
Hạng Thành nói: "Hứa Khôn này thật sự là khiến cho người ta bất lực." Y nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, buổi chiều cậu có rảnh không?"
Trương Dương vốn định nói mình còn có việc, nhưng Hạng Thành nếu đã hỏi mình như vậy, chứng tỏ còn có câu tiếp, Trương Dương vô cùng tò mò đối với biểu hiện của Hạng Thành hôm nay, hắn rất muốn biết rốt cuộc là cái gì đã khiến Hạng Thành thay đổi đột nhiên, vì thế lắc đầu nói: "Không bận gì cả!"
Hạng Thành nói: "Không bận gì thì tốt, cậu cùng tôi tới chỗ Tiết lão một chuyến."
Trương Dương lập tức minh bạch thái độ của Hạng Thành vì sao lại thay đổi một trăm tám mươi độ đối với mình như vậy, thì ra là do Tiết lão.
Sự mù mờ ở trong lòng Hạng Thành so với Trương Dương cũng không kém chút nào, y lần này tới kinh còn có một mục đích quan trọng chính là thăm Tiết lão, nhưng sau khi liên lạc với Tiết lão mới biết được Tiết lão trước mắt ở lại số một Yến Tây, Hạng Thành cũng chưa từng tới đó, nhưng Tiết lão nói với y rằng Trương Dương biết, để Trương Dương dẫn y tới, tín hiệu mà Tiết lão truyền cho Hạng Thành không thể rõ ràng hơn được, tuy rằng trong lòng Hạng Thành tràn ngập mê hoặc và nghi vấn, nhưng có một điểm y có thể kết luận, Tiết lão hiển nhiên là rất thích Trương Dương, trước khi Trương Dương tới kinh thành, y không hề nghe nói Trương Dương quen Tiết lão, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ở kinh thành, đã lừa Tiết lão vui vẻ như vậy, Hạng Thành không thể không bội phục bản sự đầu cơ của thằng ôn này, y đoán rằng Trương Dương nhất định là thông qua quan hệ của Tiết Vĩ Đồng mới liên hệ được với Tiết lão, tiến tới lấy lòng Tiết lão.
Sự thân cận quá của Trương Dương với Tiết lão đối với Hạng Thành mà nói không phải là chuyện tốt, buổi sáng khi hắn trò chuyện với Tiết lão, Tiết lão không ngờ nói một câu Trương Dương không tồi, chính những lời này đã khiến thái độ của Hạng Thành đột nhiên thay đổi.
Năng lực chấp chính của Hạng Thành tuy rằng vô cùng bình thường, nhưng khứu giác chính trị của y là phi thường linh mẫn, thường thường có người một số, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, Hạng Thành hoàn toàn thuộc loại này, thật ra nói như rồng leo, làm như mèo mửa cũng không phải là nghĩa xấu, nói như rồng leo, làm như mèo mửa nhưng không nhận thức được rõ tình thế mới đáng cười. Sở trường lớn nhất của Hạng Thành không chỉ là có nhãn lực hơn người, y còn rất tự hiểu lấy mình. Trước đây, chỗ dựa của y tới từ Tiết lão, tôi biết bằng vào quan hệ của mình và Tiết lão, bất kể là gây ra bao nhiêu phiền phức, Tiết lão đều sẽ ra mặt cho mình, Tiết lão là người trọng tình trọng nghĩa, ơn cứu mạng năm đó của y đối với Tiết lão, Tiết lão sẽ không quên, nhưng hiện tại Trương Dương không biết đã vận dụng trò nịnh bợ nào với Tiết lão, điều này khiến ưu thế của y không còn gì, y lại phải xem lại quan hệ của mình và Trương Dương.