Y Đạo Quan Đồ

Chương 987.3

Trương Dương cũng không hàn huyên với Trần Sùng Sơn, tới đầu giường, liền thấy Lý Tín Nghĩa nằm trên giường, mặt vàng như nghệ, một đoạn thời gian không gặp, ông ta đã gầy đi nhiều.

Lý Tín Nghĩa trời sanh tính tình lạc quan, tuy rằng bệnh nghiêm trọng, nhưng ông ta không ngờ vẫn có thể cười được: "Trương Dương đến à. Trần lão đầu, mau đi chuẩn bị rượu thịt, chúng ta tối nay uống say một trận."

Trần Sùng Sơn cười nói: "Còn uống nữa à, ông không cần mạng nữa ư?"

Trương Dương biết Lý Tín Nghĩa là em trai cùng cha khác mẹ của An Chí Viễn, là ông trẻ của An Ngữ Thần, cũng chính là ông trẻ của mình, nhìn thấy ông ta bệnh nghiêm trọng như vậy, cũng không khỏi có chút lo lắng, hắn đi tới bên giường rồi ngồi xuống, cầm mạch môn của Lý Tín Nghĩa, bắt mạch cho ông ta, một lát sau mới buông tay Lý Tín Nghĩa ra, hắn nói khẽ: "Ông uống thuốc gì?"

Lý Tín Nghĩa nói ra phương thuốc mà mình kê cho Trương Dương nghe, ông ta cảm thán: "Già rồi, ngày đó tôi đến hậu sơn luyện công, bị trúng phong hàn, kết quả liền biến thành như thế này, bị trúng gió độc!"

Trương Dương lắc đầu nói: "Đạo trưởng, ông không phải là bị trúng gió độc, mà là trúng độc."

Lý Tín Nghĩa nói: "Trúng gì cơ? Tôi không bị độc vật cắn, bình thường ở trong quan cũng cùng ăn với mấy tiểu đạo sĩ, tôi nếu trúng độc thì họ sao lại không sao?"

Trương Dương nghĩ nghĩ: "Rượu, có phải chỉ có mình ông uống rượu thôi không?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Rượu càng không sao, là tôi tự mình ủ, đã uống vài chục năm rồi, nếu trúng độc thì đã trúng từ lâu rồi."

Trương Dương bảo một gã đạo đồng đưa rượu mà Lý Tín Nghĩa bình thường tự ủ đến, hắn nhìn màu rượu, lại thử một chút, cảm thấy rượu không có vấn đề gì. Trần Sùng Sơn nói: "Nửa vò rượu này là sau khi ông ta sinh bệnh nên dừng uống, chỗ lúc trước thì uống sạch rồi?"

Trương Dương nói: "Những vò còn lại đâu?"

Tiểu đạo sĩ nói: "Tất cả đưa về hầm đựng rượu rồi?"

Trương Dương nói: "Hầm đựng rượu đâu, dẫn tôi đi xem!" Hắn vẫn hoài nghi vấn đề là ở rượu.

Đi theo tiểu đạo sĩ tới hầm đựng rượu phía sau Tử Hà quan, đây là một sơn động hướng về phía bắc, cách mặt đất chừng hơn mười mét, thạch bích long tiễu gần như vuông góc, phía trên tạc tổ đá, chính vì vậy, người bình thường không thể khênh rượu tiến vào trong được, trước giờ đều là Lý Tín Nghĩa tự mình làm, tiểu đạo sĩ chỉ chỉ vào cửa động phía trên: "Là ở chỗ này!" Địa phương dốc như vậy, hắn cũng không dám lên.

Trương Dương gật đầu, dọc theo vách đá trèo lên, tuy rằng không thi triển khinh công nhưng nhưng thân pháp nhẹ nhàng và tốc độ trèo nhanh như vượn của Trương đại quan nhân vẫn làm cho tiểu đạo sĩ kinh thán không thôi, cảm thấy Trương Dương so với sư phụ hắn thì lợi hại hơn.

Động cất rượu chỉ có độ cao một thước, Trương Dương chui vào từ cửa động, cảm thấy bên trong có một trận âm phong thổi tới, hắn bật đèn tùy thân lên, trong động tối om, cảnh vật hiện ra trước mặt, sơn động không tính là sâu, đi về phía trước hơn mười bước thì sơn động rộng hơn, có thể đứng thẳng lên mà đi, phía trước cực kỳ rộng lớn, bên trong chất đống từng vò rượu ngon tự ủ.

Bên trái thì chất mỹ tửu, bên phải là chỗ đặt vò rượu rỗng, Trương Dương kiểm tra mấy vò rượu mới cất gần đây, bởi vì không dán, rượu bên trong đã bay hơi gần hết, mục đích Trương Dương vào động cất rượu là để tra ra rốt cuộc là độc vật gì, nếu không tra ra được độc vật cụ thể, phương pháp còn lại duy nhất là có thể sử dụng nội lực giúp Lý Tín Nghĩa bức độc.

Trương Dương cầm vò rượu không nhìn nhìn, vẫn không nhìn ra dị trạng gì, hắn lại đi sang bên phải, cầm một vò lên, mượn ánh sáng le lói, nhìn thấy trên giấy dán vò rượu có rất nhiều khe hở, cái này cũng không có gì đặc biệt, giấy dán qua năm tháng rất có thể phát sinh loại hiện tượng này, Trương Dương vừa đặt vò rượu không xuống thì lưu ý thấy trên vò rượu có mấy con kiến bò qua, Trương Dương nhíu mày, theo lý mà nói thì kiến núi không độc, nhưng những con kiến này rõ ràng đã cắn thủng giấy dán, Trương Dương nhìn thấy kiến bò xuống đất, chỗ chúng tụ lại có một con rết to bằng ngón cái, con rết đó rất nhiều mầu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên đã chết từ lâu rồi, Trương Dương dùng đèn chiếu lên con rết, nhìn ra con rết đã bị đàn kiến ăn một nửa, từ bộ phận còn lại có thể nhìn ra độc tính của con rết rất mạnh, trên độc kinh từng có ghi lại, loại rết này tên là thất thải ngô công, độc vật thường thường càng sặc sỡ thì độc tính càng mạnh.

Trương Dương từ đó đoán ra, nhất định là những con kiến này ăn rết, bị lây độc tính của rết, mà loại độc tính này lại vừa hay vô hại đối với kiến, kiến cắn thủng, có không ít kiến chết trong vò rượu, độc tố cũng theo đó hòa vào rượu của Lý Tín Nghĩa, đương nhiên vò rượu bị dính độc vẫn là số ít, nếu không Lý Tín Nghĩa cũng sẽ không uống nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ mới gặp chuyện không may.

Trương Dương điều tra rõ nguyên nhân chân chính, cũng không ở lại động cất rượu, men theo đường cũ quay lại đạo quán.

Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả điều tra của Trương Dương, Trương Dương kể lại những gì mình chứng kiến.

Lý Tín Nghĩa không khỏi cảm thán nói: "Tôi thật sự là không ngờ bị đám trùng này làm hại."

Trương Dương nói: "Về sau rượu trong sơn động không thể uống nữa, lát nữa mang đuốc tới đốt chỗ rượu đi, vừa hay có thể thiêu chết toàn bộ độc trùng trong đó."

Lý Tín Nghĩa nghe Trương Dương nói như vậy thì có chút không đành lòng, nhưng ông ta cũng đành chịu, dù sao chỗ rượu này cũng đã nhiễm độc, ông ta thở dài: "Đáng tiếc cho sự khổ cực của tôi nhiều năm."

Trương Dương nói: "Rượu ngon đến mấy thì cũng không quan trọng bằng tính mạng."

Lưu Truyền Khôi gật đầu nói gật đầu nói: "Có thể nhặt lại tính mạng cũng không dễ dàng gì."

Chỗ Lý Tín Nghĩa bình thường cũng hái được không ít dược liệu, Trương Dương chọn lấy mấy vị trong đó, phối chế một thang giải độc, bảo tiểu đạo sĩ mang đi sắc, Lý Tín Nghĩa sau khi uống thang giải độc thì thượng thổ hạ tả, đây chính là hiệu quả mà Trương Dương cần. Có điều sau khi thổ tả, Lý Tín Nghĩa cảm thấy thân thể thư thái hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn suy yếu, nhưng đầu óc đã trở nên tỉnh táo.

Tối hôm đó Trương Dương và Lưu Truyền Khôi cũng không xuống núi, hai người tới nhà đá của Trần Sùng Sơn ở, khi tới nhà đá thì đã là tám giờ tối, bọn họ vẫn chưa ăn cơm, Lưu Truyền Khôi đi rửa nấm, Trần Sùng Sơn hôm nay cũng săn được hai con gà rừng, đem nấm và gà làm nồi canh, mùi thơm dào dạt.

Trương đại quan nhân cười nói: "Mùi này mà bay tới Tử Hà quán, chỉ sợ nước miếng của lão đạo sĩ sẽ chảy thành sông."

Lưu Truyền Khôi và Trần Sùng Sơn đều bật cười, Trần Sùng Sơn nói: "Ông ta bị bệnh một tuần, thủy chung không tra ra nguyên nhân, tôi bảo ông ta tới bệnh viện thì ông ta nằng nặc không chịu, nếu như cậu không tới, chỉ sợ cái mạng già đó không giữ được."

Trương Dương nói: "Trong quán không phải có lắp điện thoại ư? Vì sao không gọi tới mời đại phu?"

Trần Sùng Sơn nói: "Dạo trước mưa to nên đứt dây rồi, đến giờ vẫn chưa sửa. Lão mùi trâu này quá bướng, hôm nay cậu mà không tới thì ngày mai tôi gọi người khênh lão xuống núi."

Dương nói Trần đại gia, các ông đều lớn tuổi rồi, cứ ở trên núi mãi cũng không tiện."

Trần Sùng Sơn nói: "Quen rồi, kỳ thực chúng tôi mà tới chỗ đông người sống thì ngược lại sẽ cảm thấy có chút không tự nhiên."

Lưu Truyền Khôi nói: "Trần lão ca, thật ra các anh hay là tới thôn Thanh Hà Thượng sống đi, tôi ở cạnh núi sẽ tìm chỗ ở cho các anh, hai gian nhà đá, cũng thanh tịnh, mọi người gần nhau một chút cũng tiện chiếu cố."

Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: "Bí thư chi bộ Lưu, hảo ý của anh tôi xin nhận, nhưng tôi đã số nửa đời ở ngọn núi này rồi, thật sự là không muốn đi, chỉ có ngủ ở đây mới thấy ngon."

Chỗ Trần Sùng Sơn có hai vò rượu mà Lý Tín Nghĩa đưa, nhưng xảy ra chuyện như vậy thì tất nhiên là không dám uống, cũng may trong nhà ông ta vẫn còn rượu, lúc năm mới, con trai Đỗ Thiên Dã mang tới cho ông ta một thùng Mao Đài, Trần Sùng Sơn bình thường uống rượu không nhiều lắm, vẫn cất ở dưới giường, ông ta lấy ra hai bình.

Trương Dương nhìn thấy chữ cống trên thùng rượu thì mỉm cười, hắn đã đoán được lai lịch của rượu Mao Đài này.

Ba người thắp đèn ở giữa nhà, vây quanh bàn tròn, ăn gà rừng, uống Mao Đài, Trần Sùng Sơn hỏi Trương Dương sao lại rảnh tới đây.

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện gốc của mình chính ở núi Thanh Đài, bất kể là đi đâu cũng không cảm thấy thoải mái như nơi này. Chỉ có về đây, tôi mới có thể cảm thấy tâm tình của mình bình thản, quên đi sự xô bồ của thế tục."

Lưu Truyền Khôi cười nói: "Đây là đặc điểm của người trong núi, đi đến đâu cũng không quên được ngọn núi này."

Trần Sùng Sơn nói: "Công tác vẫn thuận lợi chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Thuận lợi." Hắn nhắc tới lúc trước tới kinh thành gặp Trần Tuyết.

Trần Sùng Sơn cười cười, đối với đưa cháu gái này ông ta không có gì phải lo lắng cả, bởi vì Trần Tuyết từ nhỏ đã có chủ kiến, cái gì nên làm cái gì không nên làm cô ta tự mình biết rõ.

Lưu Truyền Khôi nói: "Con bé Trần Tuyết đó xin xắn thật, Trần lão ca, không biết nó đã có người yêu chưa?"

Trần Sùng Sơn lắc đầu nói: "Nó chỉ lo học hành, tới giờ vẫn chưa có bạn trai."

Lưu Truyền Khôi là người miệng rộng, uống chút rượu vào thì càng không quản được cái miệng, ông ta cười nói: "Cháu gái anh cứ như tiên vậy, phóng mặt khắp vùi này không có ai xứng với nó cả, ngoại trừ Trương Dương!"

Trương Dương tuy rằng da mặt rất dầy, nhưng khi ở trước mặt Trần Sùng Sơn bị Lưu Truyền Khôi điểm danh, mặt vẫn có chút xấu hổ: "Bí thư chi bộ Lưu ngài ông đừng có chuyện gì cũng lôi tôi ra."
Bình Luận (0)
Comment