Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi

Chương 18



Tám ngày sau.
Trước tông môn là mấy chục đệ tử đã chỉnh trang sẵn sàng chờ phân phó, chuẩn bị xuất phát đến bí cảnh Phi Tinh Sa Thành.
Cách ngày mở bí cảnh chỉ còn hai ngày, Phi Tinh Sa Thành thuộc huyện Phú Uẩn của Lăng Vân Châu, từ Huyền Ngụy Tông ngự kiếm đến huyện Phú Uẩn không tốn bao nhiêu thời gian.
Sở dĩ đến sớm hai ngày là để chiếm vị trí tốt, một khi bí cảnh mở ra, các môn phái từ lớn đến nhỏ, nhóm tán tu đi chung đi riêng cũng đều tụ tập ở Lăng Vân Châu.

Nếu đi trễ sẽ không tìm được nơi nghỉ ngơi dưỡng sức tốt.
Ngoài lí do này ra, còn một nguyên nhân khác để tới sớm là: Đến trước thăm dò thực lực của những người tham gia lần này.
Những người đến Phi Tinh Sa Thành mạnh có yếu có, thực lực Huyền Ngụy Tông chỉ tính là trung bình, đệ tử trong tông cũng không thích nhiều chuyện rắc rối.
Vậy nên đến sớm có thể kết giao bằng hữu, tránh cảnh cướp đoạt bảo vật trong bí cảnh, nếu không thể kết giao vậy cũng xem như biết được ai mạnh ai yếu để tránh mâu thuẫn, gây ra thương vong.
Dù sao mỗi lần bí cảnh Phi Tinh Sa Thành mở ra đều là cảnh máu chảy thành sông, người người vì tranh giành cơ duyên và bảo vật đều có thể ra tay rất tàn độc, ngay cả mạng cũng không cần.
Đạo lữ hay thầy trò, kể cả sư huynh đệ cũng có khả năng vì bảo vật mà trở mặt, chuyện lén lút đâm một đao sau lưng nhiều không kể xiết.
Mấy chục đệ tử bề ngoài nghiêm túc, không thăm dò chuyện gì khác, thật ra đã sớm có chủ đề để lén bàn với nhau.
"Lần này tới Phi Tinh Sa Thành là Giang Hoài Ngọc dẫn đầu, có tin được không?"
"Nếu toàn quân chết hết, vậy tha hồ cười."
"Đừng vội cười, toàn quân chết hết, mọi người táng thân trong bí cảnh, bò cũng không bò ra nổi.

Ta nói này, lần này phải mang theo toàn bộ bảo vật hộ thân, có gì mang hết đi."
Bọn họ xôn xao thảo luận đàm tiếu cực kì sôi nổi, dư quang bỗng thấy bóng dáng Tạ Miên.
"Tạ sư huynh!"
"Tạ sư đệ!"
Ánh nắng gay gắt chiếu trên đầu, những người còn lại cũng nhìn qua, bọn họ lập tức sáng mắt, vẫy tay rối rít.
Đây là lần đầu tiên Tạ Miên được phép đi bí cảnh cùng mọi người.
Trên đường đi từ tông môn ra đây, Tạ Miên cười chào hỏi từng người.

Lý Thù đẩy người trước mặt ra, giơ tay muốn vỗ vai Tạ Miên, "Coi như Giang Hoài Ngọc còn có lương tâm, cuối cùng cũng để cho ngươi đi, nếu lần này y còn không cho, ta nhất định phải hố y một phen trong bí cảnh."
Tạ Miên không thích tiếp xúc với người khác, không dấu vết tránh tay đối phương, "Ngươi nên gọi y là sư thúc."
Lý Thù hừ lạnh một tiếng.
Lý Thù là tam đệ tử của tông chủ Việt Trầm Thủy, coi như là đệ tử đứng đầu Huyền Ngụy Tông, không ưa nhất chính là loại người như Giang Hoài Ngọc.
Hắn không giống sư tôn của mình, không thích ai đó nhưng vẫn phải giấu trong lòng, ngoài mặt phải duy trì hình tượng huynh hữu đệ cung.
"Thôi đi, sư thúc cái gì, ta không mắng..." Đang nói chuyện, sau lưng bị vỗ một cái, Lý Thù quay đầu lại nhìn, thì ra là Việt Trầm Thủy, ngoài ra còn có Giang Hoài Ngọc và Lâm Trạm.
Việt Trầm Thủy lạnh lùng nhìn Lý Thù, lúc này hắn mới nuốt nửa câu còn lại vào.
Tạ Miên lên tiếng gọi sư tôn.
"Lần này đi Phi Tinh Sa Thành, mọi việc đều phải cẩn thận." Việt Trầm Thủy thấy Lý Thù không nói nữa mới thu tay lại, dặn dò Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc ừm à không ngừng gật gù.
Từ lúc y nói muốn lĩnh đội đi Phi Tinh Sa Thành, Việt Trầm Thủy liền gọi hai người tới, đặc biệt dặn dò Giang Hoài Ngọc cần phải chú ý những gì, còn mang tới cho y một đống sách nghiên cứu về bí cảnh sắp tới.
Vết thương Giang Hoài Ngọc bị trừng phạt gần như lành hẳn rồi, nhưng bị Việt Trầm Thủy hành nhiều thứ vậy, y cảm giác như lại bị đánh một trăm roi, sắp hẹo tới nơi.
Việt Trầm Thủy dặn dò Giang Hoài Ngọc, cũng nhìn về phía Lâm Trạm, Lâm Trạm che dù đứng bên ho nhẹ, càng làm hắn trở nên ốm yếu.
"Tông chủ yên tâm, ta không sao.

Nếu mọi người đã ở đây rồi vậy thì lên đường thôi, đến trễ không tốt đâu."
Trong hàng đệ tử, có một ánh mắt vẫn luôn quan sát Lâm Trạm từ đầu, chốc lát sau đã chuyển tới Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc nhạy cảm nhận ra có kẻ đang nhìn, nhưng khi y quay lại thì không thấy gì cả.
Y suy nghĩ một lúc rồi thôi không tìm xem đó là ai nữa, trong nguyên tác hình như có một tổng tài bá đạo là Yêu Vương.
Yêu Vương cũng là một trong những người theo đuổi Lâm Trạm, vì dáng vẻ Lâm Trạm khiến hắn vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là trong bí cảnh Phi Tinh Sa Thành, dùng thân phận đệ tử Huyền Ngụy Tông cứu Lâm Trạm.
Giang Hoài Ngọc giương mắt nhìn về hướng ánh mắt vừa rồi, chẳng lẽ Yêu Vương đang trà trộn trong đám đệ tử?
Những đệ tử kia không có gì khác thường, Giang Hoài Ngọc cũng không nhìn ra ai có vẻ là Yêu Vương trong đó.

Gạt chuyện này qua một bên, Giang Hoài Ngọc từ giã Việt Trầm Thủy, đoàn người đông đúc cùng nhau ngự kiếm đến Lăng Vân Châu.
...
Huyện Phú Uẩn nằm ở mũi bắc Lăng Vân Châu, vô cùng hẻo lánh, đi thêm mấy trăm thước nữa chính là sa mạc cát bụi trải dài, bí cảnh Phi Tinh Sa Thành nằm trong đó.
Trước khi Phi Tinh Sa Thành bị sa mạc nuốt chửng rồi trở thành bí cảnh, huyện Phú Uẩn từng là nơi phồn hoa nhất, là nơi người phàm và tu sĩ lui tới mua bán.
Vì bí cảnh Phi Tinh Sa Thành sắp mở, huyện Phú Uẩn lại được trở về thời kì sầm uất ngắn ngủi.

Chỉ là sau mấy ngàn năm, nơi đây không còn người phàm nữa.
Lúc mọi người đến, vô số ánh mắt cảnh giác của tu sĩ nhìn về phía họ, khi thấy ký hiệu tượng trưng cho đại tông phái của Huyền Ngụy Tông, Cung Linh cùng y phục, mọi người mới không nhìn nữa.
Tài nguyên trong bí cảnh tuy nhiều nhưng nhiều người đến thì cũng có nghĩa cạnh tranh càng khắc nghiệt.
Nếu như là những nhóm nhỏ không biết tự lượng sức mình, không cần nghi ngờ, bọn họ sẽ nhanh chóng bị đuổi ra ngoài.
Cũng chỉ có một ít tông phái lớn mới không phải đối mặt tình huống như vậy.
Sau khi đoàn người Huyền Ngụy Tông tới huyện Phú Uẩn, đầu tiên là tìm nơi nghỉ ngơi.

Giang Hoài Ngọc đã hóa thần kỳ, cho dù có ngự kiếm cả ngày cũng không mệt mỏi, nhưng những người khác không chịu nổi, mọi người đã đi gấp rút lên đường không dám chậm trễ, bây giờ phải tìm được chỗ nghỉ ngơi.
Đặc biệt là Lâm Trạm có vết thương trên người, sắc mặt đã trắng bệch đến khó coi.
Nhưng Tạ Miên vẫn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không nhìn ra chút mệt mỏi nào, còn có thể chủ động đi tìm nơi nghỉ chân.
Giang Hoài Ngọc vốn định tự đi tìm khách điếm, nay lại có người làm giúp, bỗng nhiên chỉ muốn làm cá mặn lười biếng.
Huyện Phú Uẩn không lớn lắm, khách điếm tốt đã bị các tông phái tới sớm chiếm mất, bây giờ chỉ còn vài chỗ kém hơn hoặc xa hơn.
Đến khi trời sắp tối mới tìm được một chỗ tạm ổn.
Một đám đệ tử tinh thần mỏi mệt tự chia phòng với nhau, Giang Hoài Ngọc vì muốn tránh Lâm Trạm nên chọn một phòng rất xa.

Phòng đã hơi cũ, băng ghế còn bám bụi.
Sự kiện Ngụy Diên và Lý Lạc Giới ở Trường Minh Điện, y cũng bày ra ngổn ngang không ít, sau đó phải tự mình dọn dẹp.
Nhưng gian phòng này...!Giang cá mặn bày tỏ không thể nhúng tay dọn dẹp nổi, y cau mày một lúc mới cân nhắc đến việc tìm khách điếm khác ở tạm.
Nhưng cũng không thể bỏ đoàn đi một đêm được, Giang Hoài Ngọc mới vừa bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên nhớ ra trong truyện từng nhắc tới cái gì mà khiết trần thuật, hẳn tác dụng cũng như tên..
Giang Hoài Ngọc lại quay trở về, vận chuyển linh lực để thử xem bản năng cơ thể này có làm được hay không.

Vũ lực linh chú này kia y đều có thể dùng rất trơn tru, khiết trần thuật đơn giản thế này càng không là vấn đề.
Đêm khuya thanh vắng, khắp nơi đều chìm vào yên tĩnh.
Giang Hoài Ngọc cầm dạ minh châu chiếu sáng, chết lặng nhìn đăm đăm căn phòng bị y làm cho ngổn ngang như thể gặp phải băng cướp, còn là kiểu cướp của phóng hỏa.
Chỉ là khiết trần thuật thôi, sao không thể dùng như bình thường được? Nếu không phải linh chú này thì sẽ là linh chú khác, nhưng y đã nghĩ hết một loạt rồi, vẫn không có khiết trần thuật.
Không có việc gì khó, nếu có thì mình bỏ.
Giang Hoài Ngọc cất dạ minh châu, mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm căn phòng, gật đầu một cái rồi phũ phàng quay lưng đi thẳng.
Y phải tìm khách điếm khác ở một đêm.

Không, nói đúng hơn là hai đêm.
...
Phòng mờ tối, Tạ Miên đốt đèn lên muốn dọn dẹp lại phòng.

Lúc ánh nến chập chờn, dư quang hắn liếc thấy trong góc tối đen có một người đang đứng.
Người này đang ôm một cây đao.
Tạ Miên giống như không thấy, dời đi ánh mắt.

Người nọ chờ trong chốc lát, giơ đao vọt tới muốn chém vào đầu Tạ Miên.
Tạ Miên không nhúc nhích, bộ dạng để mặc cho đối phương chém.
Lúc thanh đao sắp bổ tới, người kia chợt phát hiện đao không chặt xuống được.

Tạ Miên dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lưỡi đao lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, khóe miệng cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Hắn thản nhiên hỏi: "Ngụy Diên? Ngụy tiền bối?"
Thanh âm nhẹ nhàng như lưỡi rắn dò xét.
Ngụy Diên hoảng hốt, cả người đổ mồ hôi lạnh, oán hận nhìn Tạ Miên chòng chọc, "Đều do ngươi, nếu không phải ngươi thì tại sao tôn giả sẽ đuổi ta chứ?! Ngươi là thứ mặt người dạ thú!"
Sau khi gã bị đuổi khỏi Huyền Ngụy Tông, nhờ tu vi kim đan mà được gia nhập một nhóm tán tu lớn, cùng đến huyện Phú Uẩn.

Khi vừa tới đây, Ngụy Diên đã thấy đoàn người Huyền Ngụy Tông, gã lén đi theo nên dễ dàng tìm được Tạ Miên.
Trong lòng có thù với Tạ Miên, Ngụy Diên nhân cơ hội lẻn vào phòng hắn.
Tạ Miên đảo mắt về phía cửa sổ, ở đó có một dấu chân, hắn lại nhìn Ngụy Diên, khóe miệng vẫn mang ý cười, "Lỗi của ta? Chẳng lẽ không trách tôn giả sao? Y không thèm nhớ tới tình nghĩa bao năm qua mà đã đuổi ngươi đi, ngươi không nghĩ y quá vô tình à?"
Ánh mắt Ngụy Diên tối lại.
Giọng nói Tạ Miên tựa như ma quỷ quấn thân, vờn quanh bên tai.
"Ngươi dốc lòng làm việc cho y nhiều như vậy, y lại báo đáp bằng cách đuổi ngươi khỏi tông môn.

Nếu ta là ngươi, ta chắc chắn phải trả thù y, khiến y cũng không tốt hơn ta."
Ánh mắt Ngụy Diên càng mờ mịt hơn, gã nắm cán đao lẩm bẩm, sắc mặt dần trở nên hung bạo.
"Đều do Giang Hoài Ngọc, ta hầu hạ y lâu như vậy, y còn chút tình người thì đã không đuổi ta đi, nghĩ mình là ai chứ."
"Không sai, tuyệt đối không để y sống yên."
"Phải, ta muốn giết y."
Nửa gương mặt Tạ Miên khuất trong bóng tối, hắn nhìn Ngụy Diên với ánh mắt cực kì dịu dàng, dịu dàng đến mức kinh khủng.
Ngụy Diên chống đao xuống, muốn nhảy ra khỏi cửa sổ đi tìm Giang Hoài Ngọc tính sổ, nhưng ngay giây tiếp theo, gã lại bổ đao về phía Tạ Miên.
"Muốn dùng chuyện này thoát chết sao? Ngươi nằm mơ, ta giết ngươi trước sau đó đi giết Giang Hoài Ngọc, các ngươi không ai thoát được đâu!"
Nụ cười nhẹ nhàng của Tạ Miên biến mất, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Trên vách tường thoáng qua một tia phản quang của vũ khí, sau đó là máu tươi ấm nóng bắn trên vách tường.
Cộp cộp一
Một cái đầu tròn vo đập vào tường rồi rơi xuống, lăn vòng trên sàn tạo ra vệt máu, kéo dài đến bên chân Tạ Miên.
Tạ Miên ngồi xổm xuống, ngón tay chậm chạp di lên vết máu trên sàn, sau đó mới bình tĩnh nhấc cái đầu kia lên, đối mặt với Ngụy Diên đang trợn trừng mắt.
Mặc dù đầu Ngụy Diên rơi xuống nhưng gã còn chưa phản ứng kịp, chỉ là cảm thấy mình như bay lên, sau đó bị túm dậy.
Vì vậy gã bắt đầu chửi rủa ầm ĩ: "Mau buông ra ta, còn không buông thì coi chừng ta!"
Tạ Miên cười đáp trả: "Ta sợ quá cơ."
Ngụy Diên đắc ý hừ một tiếng, "Ngươi biết sợ cũng muộn rồi." Nhưng ngay sau đó gã cảm giác được đau đớn không cách nào tả nổi.
Đau đớn từ cổ ập tới, đau đến khuôn mặt gã vặn vẹo, lúc này gã mới nhận ra không đúng, đảo mắt nhìn quanh, không biết thân thể mình từ lúc nào đã ngã ở bên kia, thanh đao còn cầm chắc trong tay.
Ngụy Diên khiếp sợ không nói ra lời, gã không biết là đau hay do kinh hoàng, hay là khủng hoảng của tử vong gần kề.
Nụ cười Tạ Miên dưới ánh nến ấm áp càng dịu dàng hơn, hắn dùng sức ấn đầu Ngụy Diên dưới đất, thanh âm bỗng nhiên nhã nhặn như thể đang nói chuyện cùng bằng hữu.
"Thật ra nếu vừa rồi ngươi đủ thông minh thì nên chạy đi, chứ không phải quay đầu lại."
"Nếu ngươi thông minh hơn chút nữa thì không nên theo dõi ta, mưu tính tới giết ta, đúng không nào?"
Ngụy Diên trợn trừng, mặt gã bị đập xuống đất, đau đớn không thể mở miệng được nữa, rất nhanh đã phải khó khăn hớp từng chút không khí.
Trước khi tắt thở, gã nhìn thấy Tạ Miên nhấc thanh đao trong tay gã lên, bổ đến trước mặt gã.
...
Vết máu nhỏ giọt li ti kéo từ căn phòng sát phía tây đến tận nhà bếp khách điếm, màu sắc đỏ sậm đến quỷ dị.
Mùi máu tanh tản ra trong khách điếm nhưng rất nhanh đã tan đi, không khiến bất kỳ ai chú ý đến.
...
Huyện Phú Uẩn mặc dù gần sa mạc nhưng có kết giới bảo vệ cho nên trong huyện cũng không bị cát bụi xâm lấn.
Giang Hoài Ngọc đứng bên ngoài hóng gió một hồi, cảm thấy hơi lạnh, thầm nghĩ vì sao tu sĩ sẽ thấy lạnh chứ?
Y vừa nghĩ vừa nhấc chân quay về trong khách điếm để tránh gió, đứng bên trong xem ra vẫn ấm hơn.
Mới vừa vào đã nghe âm thanh "cạch cạch cộp" từ trong phòng bếp, giống như là có người đang chặt thứ gì.
Đây không khác gì cảnh tượng sắp sửa dọa ma trong phim kinh dị, nửa đêm canh ba rồi ai còn băm băm chặt chặt thứ gì trong bếp chứ?
Giang Hoài Ngọc nghĩ như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến lại kéo y đi về phía phòng bếp.
Tới cửa bếp, y đột nhiên ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, trực giác nhắc nhở y không nên đẩy cửa ra, nhưng lòng hiếu kỳ lại thôi thúc y đẩy thử đi.

Ngón tay Giang Hoài Ngọc đã đặt trên cửa, đang do dự có nên đẩy ra hay không.
Bỗng nhiên trong phòng bếp lại phát ra tiếng cạch chém vào thớt.
Giang Hoài Ngọc chợt giật mình, vô thức lui về sau một bước, trong đầu tràn đầy những suy nghĩ kì quái như chuyện ma quỷ gì đó.
Sắc mặt tái nhợt hơn, y đánh bạo đi tới cửa sổ, lặng lẽ vén góc giấy dưới góc trái lên.
Cửa sổ ở bếp đều là dán giấy lên, cho nên có thể rất dễ dàng vén lên quan sát bên trong.
Chỉ nhìn một cái, lập tức huyết dịch cả người Giang Hoài Ngọc như bị đông lại, đứng đơ ra tại chỗ.
Dưới ánh nến lập lòe trong bếp, Tạ Miên mặt không cảm xúc đứng trước bàn bếp, tay áo xắn cao, trong tay là dao phay to đang băm thịt trên thớt.
Đống thịt kia nhìn rất nhẵn nhụi, èo uột đến khó tin.
Khi Tạ Miên chặt xuống, thịt kia còn chảy ra chút máu, vết máu chảy theo tấm thớt rơi trên sàn tạo thành một vũng máu nhỏ.
Dường như nhận ra có người đang nhìn lén, Tạ Miên bỗng nhiên xoay người, đi tới hướng cửa bếp.
Giang Hoài Ngọc vội vàng bỏ tay ra khỏi tấm giấy rồi lùi lại, ngay lúc y chuẩn bị đi thì cửa bếp bị mở ra.
Tạ Miên đang đứng ở cửa.
Ánh đèn lờ mờ hắt lên người Tạ Miên, Tạ Miên đứng ngược sáng càng có vẻ u ám hơn, cũng khó nhìn ra biểu cảm trên mặt.
Giang Hoài Ngọc đứng như trời trồng nửa ngày, cũng nhìn chằm chằm đối phương.
Trên mặt Tạ Miên dính mấy giọt máu, hắn không chớp mắt nhìn chòng chọc vào y, nhẹ nhàng hỏi han: "Sư tôn, sao người lại ở đây? Cũng không ngủ được sao?"
Giang Hoài Ngọc kiên cường gật đầu một cái, sau đó tầm mắt y nhìn qua sau lưng Tạ Miên, hướng vào trong bếp, khối thịt kia vẫn còn đặt trên thớt.
Làm cho y cảm thấy hàn khí xông thẳng lên đầu.
Tạ Miên cũng nhìn theo Giang Hoài Ngọc, dường như biết y đang nghĩ tới chuyện gì.
Hắn bật cười, thản nhiên giải thích: "Sư tôn, đệ tử không ngủ được nên đi săn thú răng chó.

Nghe nói mùi vị rất ngon, hơn nữa chỉ có huyện Phú Uẩn mới có."
"Là vậy sao." Giang Hoài Ngọc vô thức thở ra một hơi.
"Sư tôn đang nghĩ gì vậy?" Tạ Miên cảm thấy phản ứng của Giang Hoài Ngọc có chút kỳ quái, hắn tiếp tục quan sát y.
Giang Hoài Ngọc không lên tiếng, y cũng không thể nói rằng y nghĩ Tạ Miên giết người, hiện đang phanh thây.

Giang Hoài Ngọc không kiên trì phất phất tay: "Bản tôn nghĩ gì? Thân là đệ tử, ít đoán mò ý nghĩ của sư tôn đi."
Vừa nói y vừa quay người muốn rời khỏi đây.
"Sư tôn, ta làm sắp xong rồi, người có muốn nếm thử không?" Tạ Miên gọi y lại.
Giang Hoài Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn Tạ Miên.

Từ khi xuyên qua, y đã rất lâu không ăn cơm, y cũng cảm thấy mình không còn là người bình thường, đã là một tu sĩ đàng hoàng vô dục vô cầu.
Tạ Miên nói tiếp: "Phiền sư tôn chờ một chút, rất nhanh thôi." Không đợi Giang Hoài Ngọc từ chối, hắn đã quay về trong bếp.
Giang Hoài Ngọc thầm nghĩ, đây là ngươi giữ ta lại ăn, đến lúc ta ăn xong rồi ngươi đừng trách ta.
Nghĩ như vậy y mới yên tâm, thoải mái ngồi ở bàn chờ Tạ Miên bưng ra.
Tạ Miên làm vô cùng đơn giản, chỉ là cắt thịt thành miếng bỏ vào trong nồi, nấu sơ qua rồi cho gia vị và hành lá cắt nhỏ vào.
Giang Hoài Ngọc đợi trong chốc lát, Tạ Miên đã bưng đĩa ra, hai đĩa thịt đặt trên bàn, hành lá rắc trên miếng thịt trắng ởn, nhìn vào không tạo được cảm xúc vị giác gì.
Y cầm đũa lên, xoắn xuýt một chút, thầm nghĩ cái thứ này có thể ăn, lại còn ngon thật sao?
Sau đó, Giang Hoài Ngọc thật sự đưa đũa tới.
Tạ Miên ngồi đối diện cũng cầm đũa, nhưng hắn không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng nhìn theo Giang Hoài Ngọc, ánh mắt sâu thẳm, như ánh trăng trên bầu trời đêm nay.
Trăng ở nơi này rất khác thường, dù trăng sáng nhưng luôn là ánh sáng mờ mịt, giống như bị che bởi một màn sương mù vậy.
Nhìn lâu sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, rằng ánh sáng kia cũng không phải ánh trăng, mà là cái nhìn lên miệng giếng.
Đũa Giang Hoài Ngọc đã chạm vào thịt, y gắp lên, mắt thấy y thực sự sắp ăn vào, Tạ Miên chợt bật dậy, giữ lấy tay Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc nghi hoặc nhìn hắn, "Sao vậy?"
Đồng thời trong lòng đang nghĩ đây là đổi ý, không muốn cho ta ăn chứ gì.
Tạ Miên nghe âm thanh nho nhỏ bên tai, biết rằng đây là tiếng lòng của Giang Hoài Ngọc.
Hắn mím môi, giành lấy đôi đũa và thịt trong tay y, thả lại vào đĩa rồi nói: "Đệ tử chợt nhớ ra còn có một loại gia vị chưa nêm vào.

Nếu không thêm sẽ rất tanh, hay là đệ tử mang vào nấu lại, sư tôn chờ một chút."
Giang Hoài Ngọc không chút nghi ngờ, xua tay: "Đi đi đi đi."
Nói xong y cảm thấy ngữ điệu này quá nhẹ nhàng, không phù hợp với thiết lập của nguyên chủ, lại thêm vào một câu, "Việc này mà cũng quên được, ngu xuẩn."
Tạ Miên áy náy vâng một tiếng, bưng đĩa lên quay về bếp, hắn đóng cửa lại, đặt thịt lên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào chúng.
Thịt nấu bóng mỡ, không thiếu gia vị nào cả.
Không biết không biết tại sao vừa rồi hắn đột nhiên ngăn cản Giang Hoài Ngọc, chỉ là phút chốc nhớ tới nụ cười thoải mái của y, cùng với tiếng lòng không giống ngoài mặt.
Hắn nghĩ Giang Hoài Ngọc sẽ không thích thứ thịt này.
Đây là lần đầu tiên Tạ Miên dao động, hắn không hiểu sao đột nhiên mình lại đổi ý, nhưng hắn không muốn tiếp tục ngồi xem.
Vì vậy sau khi nghe được tiếng lòng của Giang Hoài Ngọc, ý nghĩ y không thích càng thêm mãnh liệt, hắn giành lấy đôi đũa trong tay y.
Nhìn chằm chằm hai đĩa thịt một lúc, Tạ Miên bưng cả hai đến phía sau bếp, đổ vào máng ăn cho chó, bên cạnh máng còn có vài mảnh xương vụn và ít thịt lòng.
Dưới màn đêm, không ai có thể nhìn rõ đây rốt cuộc là thịt gì.
Tạ Miên rất nhanh đã bưng thịt mới ra ngoài, thịt lần này màu đều hơn chút, cũng co lại như vừa được làm cho chảy mỡ ra.
Giống như Tạ Miên đã nấu lại lần nữa.
Giang Hoài Ngọc không chú ý đến những tiểu tiết khác, y cho rằng Tạ Miên xào lại nên nhìn thịt co lại nhiều hơn.
Y cầm đũa lên nếm thử một miếng, ngoài giòn trong mềm, khi cắn vào có mỡ chảy ra, mùi thơm lan tỏa trong miệng, sưởi ấm cả khoang bụng.
Giang Hoài Ngọc ăn một miếng, mắt liền sáng lên.
Tạ Miên ngồi đối diện cũng cầm đũa lên, hắn hỏi: "Sư tôn, mùi vị thế nào? Có hợp khẩu vị người không?"
Giang Hoài Ngọc vẫn luôn nhớ kỹ thiết lập của mình, dưới ánh đèn sáng ngời, y phục đỏ chói mắt, sắc mặt y bình tĩnh, gật đầu một cái rồi nghiêm túc bình luận.
"Cũng tàm tạm."
Tạ Miên rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Giang Hoài Ngọc.
Chính hắn cũng ăn thử một miếng, khẽ nhăn mi lại như thể cũng không vừa ý với mùi vị này.

Chỉ chốc sau, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của Giang Hoài Ngọc, hắn bưng đĩa lên muốn đi ra ngoài khách điếm.
Giang Hoài Ngọc lập tức níu ống tay áo của hắn lại, "Ngươi muốn đi đâu?"
Tạ Miên trả lời: "Sư tôn nói không ngon vậy dĩ nhiên là là không ngon, đệ tử không dám để sư tôn ăn đồ dở, cho nên định đem đổ."
Giang Hoài Ngọc: "..."
Ngươi nói lại ta xem, đổ cái gì mà đổ, rõ ràng ăn ngon như vậy, ngươi lại muốn đổ đi, có còn chút lương tâm nào không?
Giang Hoài Ngọc khó chịu ra mặt, y không biết nên nói gì để không OOC lại vừa khiến Tạ Miên bỏ ý định kia đi, vậy nên chỉ có thể bình tĩnh nhìn Tạ Miên, cũng không buông hắn ra.
Khóe miệng Tạ Miên chậm rãi cong lên, hắn cố nín cười, đặt đĩa về bàn, "Đệ tử nghĩ lại rồi, đổ đi quả thật rất lãng phí.

Nếu sư tôn không ngại..."
Lời còn chưa nói hết, Giang Hoài Ngọc chỉ lo hắn lại muốn đổ đi, lập tức cắt lời hắn: "Im miệng, yên lặng ăn của ngươi đi."
Ăn xong, Giang Hoài Ngọc còn uống ly trà cho đỡ ngấy.

Tạ Miên còn ở lại dọn dẹp, y liền đi bộ ra ngoài cho tiêu, vốn là vì chuyện căn phòng mà không ngủ được, bây giờ ăn no càng khó ngủ hơn.
Vị trí phòng ở khách điếm hơi lệch, Giang Hoài Ngọc đi dọc theo khách điếm thấy không có ánh đèn nên quay lại, định đi từ từ về.
Càng đi về đèn đuốc càng sáng, sáng như ban ngày, đến gần khách điếm cũng không ít tu sĩ đang ngồi bên ngoài nói chuyện.
"Gâu gâu gâu!" Tiếng chó sủa vang lên từ hẻm nhỏ cạnh khách điếm, hình như là do giành ăn mới cắn loạn lên.
Giang Hoài Ngọc rảnh rỗi không có gì làm, đúng lúc y không có hứng thú chạm mặt với các tu sĩ, bèn đảo qua hẻm nhỏ, định dạy cho mấy con chó này biết thế nào là dĩ hòa vi quý.
Hẻm nhỏ được rải đá xanh, kéo dài vào bên trong, hai bên còn có cây đa tươi tốt.
Tán cây che kín ánh trăng, khiến trong hẻm trở nên u ám.
Dưới mờ tối, Giang Hoài Ngọc thấy mấy con chó đang giành xương, y niết quyết tạo lửa, muốn nhìn xem xương kia là gì.
Đàn chó cảnh giác nhìn Giang Hoài Ngọc, chúng nhận ra y không giống người phàm, loại mạnh mẽ này khiến chúng không dám sủa.

Thấy y đến gần, đàn chó không tranh giành nữa, nhao nhao buông khúc xương ra, cụp đuôi chạy mất.
Giang Hoài Ngọc không ngờ mình sẽ dọa chó chạy mất, y vội vàng nhặt khúc xương lên muốn đuổi theo.
Nhưng khi cầm vào khúc xương, Giang Hoài Ngọc cảm thấy không đúng.


Y đưa ngọn lửa tới gần để xem.
Trên xương còn dính máu nhớp nháp, còn có ít thịt hồng hồng chưa gặm hết.

Hình dáng khúc xương không giống bất kỳ loài chim nào, không thể dài như vậy, cho dù có dài nhưng cũng không thể nhỏ được.
Giang Hoài Ngọc sinh nghi, cầm xương đi về phía trước mấy bước, ngay sau đó y thấy một cái đầu lâu của người.
Đầu lâu đã bị gặm sạch sẽ, chỉ còn vết máu dính trên là mới, gần đó còn có một ngọc bội hình tròn, y nhận ra được đây chính là ngọc bội của Ngụy Diên.
Giang Hoài Ngọc sững sờ, y rợn cả tóc gáy, sợ tới mức ném ngay khúc xương đi.

Mấy con chó hoang thấy vậy bèn dừng lại, sau đó lấm lét đánh bạo ngoạm khúc xương, chạy thật xa vào màn đêm.
Nước dãi cùng máu dính nhớp trên ngón tay, Giang Hoài Ngọc vừa đưa tay lên đã thấy tanh muốn ói.
Y nhìn theo chỗ đàn chó rúc vào, chợt nhận ra ở đó có một cánh cửa nhỏ, mà cánh cửa này thông tới...
Phòng bếp của khách điếm.
Giang Hoài Ngọc giật mình, lập tức đỡ tường nôn mửa một trận.
Y chợt nhớ ra hành động bất thường của Tạ Miên lúc trước, chẳng lẽ thứ hắn bưng ra từ đầu chính là...
Chỉ là không biết tại sao hắn đổi ý giữa chừng, lại bưng trở về.
Chẳng trách hai đĩa không quá giống nhau, căn bản không phải cùng một loại thịt.
Sắc mặt Giang Hoài Ngọc trắng bệch, dạ dày vẫn cuồn cuộn sóng xô biển gầm, thiếu chút nữa chống đỡ không nổi.
"Sư tôn, người sao thế?"
Trong hẻm chợt vang lên tiếng Tạ Miên, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ở cửa hông khách điếm, mặt đầy lo âu nhìn y.
Giang Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn Tạ Miên, y đã không còn hơi sức đâu để nói chuyện, tay chân như nhũn ra.

Tạ Miên chần chừ một chút mới đi tới đỡ y, "Sư tôn khó chịu chỗ nào?"
Tạ Miên vừa nói những lời này vừa chậm rãi đưa mắt nhìn tới xương sọ cách đó không xa, hắn lặng lẽ rủ mắt.
Giang Hoài Ngọc siết chặt cánh tay Tạ Miên, ngẩng đầu hung tợn trừng hắn.

Y đang định gặng hỏi rốt cuộc thứ thịt y ăn là gì, lời ra đến miệng chợt dừng lại.
Mặc dù vết thương do trừng phạt đã lành nhưng cũng không thể phát huy toàn bộ thực lực.

Nhìn qua y là tu sĩ hóa thần nhưng thực lực chỉ là ở nguyên anh hậu kỳ.
Giang Hoài Ngọc nhớ bản thể Tạ Miên là rồng, mặc dù bề ngoài thực lực hắn chỉ mới trúc cơ hậu kỳ nhưng nếu thật sự muốn giết y, hắn có thể hóa thành hình rồng.

Đến lúc đó y căn bản không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể yên phận làm đồ nhắm rượu cho hắn.
Giang *đồ nhậu* Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc nuốt ngược lời chất vấn vào, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh toát, y buông tay Tạ Miên ra, chỉ chỉ đống xương, "Ngươi tìm khách điếm kiểu gì mà phía sau có người chết? Xui xẻo."
Tạ Miên rủ mắt giải thích: "Người chết ở tu tiên giới bình thường, là do đệ tử không làm tròn bổn phận, lần sau đệ tử sẽ chú ý."
"Ngươi còn muốn có lần sau?!" Giang Hoài Ngọc thầm nghĩ ngàn vạn lần đừng có cái lần sau nào nữa, y hất cánh tay Tạ Miên đang đỡ y ra, đi vào khách điếm bằng cửa hông vừa rồi.

Đến bên trong y mới thấy ở cánh cửa kia để một thau đồ ăn thừa, có lẽ là ông chủ khách điếm thương những con chó hoang này nên mới đặt ở đây.
Lúc này trong chậu cũng không có cơm thừa nào, chỉ là mấy thứ trắng trắng hồng hồng không rõ là gì.
Giang Hoài Ngọc không nhìn cũng không muốn nghĩ nữa, cố nén cơn buồn nôn, tay chân lạnh toát đi nhanh vào.
Trong khách điếm vẫn sáng đèn, nghĩ đến ở đây đông người, phút chốc cảm giác an toàn chưa từng có xông lên đầu khiến y thấy ấm áp hơn rất nhiều, tay chân cũng dần có sức.
Tạ Miên đi sau Giang Hoài Ngọc một bước, cũng chậm rãi về khách điếm.
Khi Giang Hoài Ngọc bước vào cửa, Tạ Miên còn dừng lại, ngoái đầu về phía xương sọ vẫn còn dính máu.
Sau khi hai người rời đi, trong hẻm nhỏ tối tăm bị cây đa che khuất, cái đầu lâu đang yên tĩnh nằm dưới đất bỗng nổ tung thành bụi, ngay cả ngọc bài bên cạnh cũng vỡ thành mấy mảnh.

Chỉ chốc lát sau, mảnh vụn ngọc bài giống như bị không khí nghiền thành thật mỏng.
Gió lạnh thổi qua, tất cả thứ bụi kia bị chôn vùi vào bóng tối vô tận.
...
Giang Hoài Ngọc không dám ra ngoài nữa, rửa tay sạch sẽ rồi đuổi Tạ Miên về phòng, chính y cũng vội vã về phòng mình, cuối cùng y cũng nhận ra căn phòng khiến y ghét bỏ lúc này chính là thiên đường.
Vừa vào phòng, y phát hiện phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là Tạ Miên dọn.
Giang Hoài Ngọc lo hắn lén để thứ gì trong phòng y, vội vàng lục soát, đang tìm giữa chừng, y liền dừng lại.
Nếu như Tạ Miên thật sự muốn đêm khuya tới hại y, chẳng phải là như y mong muốn sao? Vừa vặn có thể bắt thóp được hắn?
Giang Hoài Ngọc nhớ lại nét mặt của Tạ Miên ở hẻm nhỏ, cũng biết hắn đã hoài nghi y biết hắn giết Ngụy Diên.

Mặc dù không biết tại sao Ngụy Diên lại ở đây nhưng gặp chuyện giết người phi tang thế này, muốn toàn mạng tốt nhất nên giữ im lặng.
Nếu Tạ Miên ra tay với y, tất cả bằng chứng sẽ bị thạch ảnh ghi lại.
Ga giường mềm mại, ngay cả chăn nệm cũng được Tạ Miên thay mới.

Hôm nay y gặp kinh hãi quá lớn, vừa đặt lưng đã muốn ngủ, cố gắng cấu mình một cái mới tỉnh táo lại.
Tỉnh táo không bao lâu, y đã mơ màng tiếp, thấy cách cấu mình không dùng mãi được, đành giả bộ ngủ.
Giả bộ một lúc vẫn không thấy Tạ Miên tới, y cứ thế ngủ thẳng cẳng.
Gió nhẹ thổi qua làm màn giường lung lay nhè nhẹ, Giang Hoài Ngọc trong lúc ngủ mê cảm thấy hình như có gì đó đang quấn lấy y, thứ đó trơn trượt lại lạnh như băng, dừng lại trong bắp đùi.
Y giật bắn người, lập tức mở mắt ra, đối diện y là đôi mắt có đồng tử dựng thẳng như loài bò sát.
Một con rắn đen to cỡ cánh tay đang quấn chặt lấy y, thè lưỡi đỏ hỏn thăm dò, nó nhìn y chòng chọc, dưới ánh trăng mờ, lớp vảy đen nhánh càng lạnh lẽo hơn.
Giang Hoài Ngọc thấy rắn, đầu óc lập tức trống rỗng, hoảng sợ còn hơn lúc nhìn thấy hài cốt Ngụy Diên.
Y mấp máy môi, không thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắp bắp, "Tránh...!tránh...!tránh ra!"
Con rắn không những không đi ra, còn cúi đầu gần y hơn.
Trời sinh Giang Hoài Ngọc sợ rắn, kinh hãi lập tức tràn đầy không cách nào ngăn được, y sợ đến rơi nước mắt, vội vàng quay đầu không nhìn nó nữa, giơ tay quơ loạn muốn đẩy con rắn kia ra khỏi người.
Lý trí lúc này không còn tác dụng, ngay cả làm sao vận chuyển linh lực hay pháp quyết y đều quên sạch.
Y có thể cảm giác rõ ràng sức nặng của con rắn trên người cùng cái đuôi lạnh băng của nó đang trượt trong đùi y.
Tay còn chưa đánh tới con rắn, trong phút chốc nó đã trở nên khổng lồ.

Cả người Giang Hoài Ngọc đều bị rắn đen quấn lấy, quấn từ cẳng chân tới bắp đùi, sau đó là eo, cả người đều biến thành con mồi của nó.
Nước mắt Giang Hoài Ngọc lập tức rơi lã chã, y cắn chặt môi đến chảy máu, cánh môi bị rách chảy ra máu tươi.
Con rắn nhìn chằm chằm máu kia, quấn quanh qua cổ, đầu rắn đối diện với Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc chỉ cảm thấy bên môi có thứ gì đó ướt lạnh lướt qua.

Y nhận ra máu bị rắn liếm mất, lập tức cứng ngắc cả người, máu huyết như ngừng lưu thông..


Bình Luận (0)
Comment